Thiên Hậu Pk Nữ Hoàng

Chương 20: Chuyến săn tây sơn 6




Thấy phụ hoàng ra ngoài săn bắn, không giống như mọi năm thắng lợi to trở về, mà ngược lại chỉ có một con hươu chết thê thảm trở về, tuy rằng hai vương ôm mối nghi ngờ nhưng cũng không dám hỏi han, chỉ tiến lên vài bước, mang theo chúng thần nhất tề hành lễ nghênh đón.

“Đứng lên đi.” Thế Tông nâng tay kêu mọi người dậy, giọng nói vô cùng ôn hòa, biểu tình trên mặt cũng vạn phần sung sướng.

Thấy biểu cảm như vậy của Thế Tông, mọi người càng thêm tò mò. Đây là tình huống gì thế này?

“Nô tì tham kiến thái tử điện hạ, tham kiến Thành vương.” Âu Dương Tuệ Như giục ngựa, né người tránh sự hành lễ đám người thái tử, đợi thái tử đứng dậy, lúc này mới từ sau lưng Thế Tông bước ra, xuống ngựa vấn an hai người.

“Sao Thái tử phi lại trở về cùng lúc với phụ hoàng?” Nhìn thấy một người đột nhiên xuất hiện, thái tử kinh ngạc hỏi, hai mắt Thành vương cũng mang ý vị sâu xa liếc nhìn nàng.

Bắt gặp Âu Dương Tuệ Như rời khỏi mình, rồi cùng thái tử đứng chung với nhau, hai người một người thì tuấn lãng, một người thì xinh đẹp, nhìn thấy vô cùng xứng đôi, Hai mắt Thế Tông tối sầm lại, trái tim tuột dốc không phanh, chỉ cảm thấy một màn trước mắt này cực chói mắt, khiến cho hắn phiền chán khó hiểu.

“Trẫm mang Thái tử phi đi ra ngoài săn bắn, thái tử không biết sao?” Thế Tông xuống ngựa, đi đến cạnh hai người, giọng điệu thoáng trầm thấp hỏi.

Thái tử mờ mịt, trong bụng Âu Dương Tuệ Như lại thầm kêu không xong. Chuyện đi săn với Thế Tông, từ đầu đến cuối căn bản nàng sẽ không nghĩ tới việc phái người đi thông báo cho thái tử một tiếng, mà hiện giờ hắn ta đang là ‘sếp’ trực tiếp của mình đó, đã làm vợ người ta, đây chính là biểu hiện việc không hiền đức.

Nghĩ xong, trên mặt Âu Dương Tuệ Như xuất hiện nụ cười như mỉa mai như khinh thường lại như ão não, giải thích với Thế Tông: “Nhi tức lúc đi đã quá vội vàng, thế nên đã quên phái người thông báo cho phu quân một tiếng.” Dứt lời, nàng xoay người quỳ gối xin lỗi thái tử, “Là nô tì sơ sót, mong thái tử lượng thứ.”

Chuyện vậy mà quên nói cho thái tử, nha đầu kia thật là sơ ý, hai người đã là vợ chồng a! Hay là tân hôn chưa bao lâu, tình cảm còn chút xa lạ.

Thế Tông cảm thán, trong lòng lại không biết vì sao mà bỗng nhiên cảm thấy thuận khí hơn rất nhiều, phiền chán mới vừa nãy tiêu giảm thật lớn, trước khi thái tử mở miệng đã răn dạy: “Tiểu nha đầu làm việc đã quá mức xúc động, sau này nhất định phải sửa chữa đi! Lần này thì bỏ qua, trẫm sẽ nhớ kỹ, không được có lần sau”

Tuy nói là Thế Tông đang răn dạy, nhưng trong đó cũng có nồng đậm tình cảm sủng ái yêu thương và bảo vệ, là ai cũng đều nghe ra, huống chi, xưng hô ‘tiểu nha đầu’ này lại vô cùng thân thiết, trong đó chất chứa tình cảm yêu thích không cần nói cũng biết.

Thế Tông dứt lời, ánh mắt thái tử và Thành vương đều biến đổi, không giống nhau ở chỗ, trong mắt thái tử lộ vẻ vui mừng, trong mắt Thành vương thì lo lắng.

Vì để biểu hiện ra bản thân mình trân trọng Thái tử phi trước mặt phụ hoàng, thái tử vội vàng xua tay bày tỏ, “Thái tử phi thay cô làm bạn phụ hoàng và Hoàng tổ mẫu, cô cảm kích còn không kịp, làm thế nào lại trách tội? Thái tử phi đừng nên nghĩ nhiều.”

Nói xong, hắn đưa tay, muốn đỡ Thái Tử Phi, biểu diễn một màn vợ chồng ân ân ái ái

Thế Tông nhìn thấy động tác của hắn, con mắt tối sầm lại, bỗng nhiên mở miệng dặn dò Âu Dương Tuệ Như: “Vừa rồi Thái tử phi hao tổn tinh lực quá độ, thân thể mệt mỏi, vẫn nên lập tức về lều trại nghỉ ngơi cho thỏa đáng.”

Âu Dương Tuệ Như vốn đã mệt mỏi không thể tả, gượng bồi thái tử nói chuyện, lá mặt lá trái, trong lòng sớm chán nản đến cực điểm, nghe nói Thế Tông dặn dò, thở phào nhẹ nhõm, quay đầu cười xán lạn với Thế Tông, “Nhi tức tuân mệnh, Nhi tức cũng nên trở về nghỉ ngơi, cho phép nhi tức đi trước một bước.” Có Thế Tông làm cha chồng săn sóc như vậy, Thái tử phi thật sự là tốt số!

Cảm thán trong lòng, Âu Dương Tuệ Như căn bản không nghĩ tới việc từ biệt Thái tử và Thành vương, đôi chân run rẩy vội vã bước về phía Tiểu Vũ đang đi tới dìu nàng, không để ý nhưng lại tránh được tay Thái tử đưa đến, tập tễnh tự mình nàng cố sức lết về lều trại.

Thái tử chìa tay ra đón thất bại, trên mặt có chút ngượng ngập, ngầm bực trong lòng, lại không dám lộ ra chút bất mãn nào.

Thế Tông thấy thế lắc đầu, biểu tình có chút bất đắc dĩ, trong đó, lòng dạ lại càng thuận hơn vài phần, chỉ chỉ con hươu bị bắn thành con nhím phía sau rồi ra lệnh với các tùy thị nghênh đón: “Mang con mồi Thái tử phi đi, xử lý sạch sẽ, thịt cứ ướp trước cho tốt, buổi tối Thái tử phi muốn nướng ăn. Còn phần da thì vứt đi.” Đã bị bắn thành như cái rây, e là không thể làm kiện áo ngực và giày, đợi chút nữa cho người lột da con hươu lúc sáng của hắn, sung cho Thái tử phi.

Các tùy tùng khom người lĩnh mệnh, nâng con hươu đi hướng thiện phòng (nơi nấu ăn).

Hóa ra là Thái tử phi bồi Hoàng Thượng đi săn bắn, con hươu này là con mồi Thái tử phi, khó trách! Mọi người nghe thấy vậy, trong lòng liền hiểu ra, nhất thời hiểu rõ sự tình, nhìn ra vui mừng trong mắt Thế Tông và sự yêu thích đối với Thái tử phi, vội vàng lên tiếng tán dương tài bắn cung Thái tử phi rất cao, có thể nói là nữ trung hào kiệt.

Thế Tông nghe vậy, tâm tình càng thêm sung sướng, cười hai tiếng sang sảng sau đó mới xua tay nói: “Nào có, nào có, nha đầu vừa luyện tập bắn cung không lâu, còn cần phải rèn luyện thật nhiều mới được.” Lời nói tuy rằng khiêm tốn, nhưng trong giọng nói một chút tự hào cũng không hề che giấu, bộ dáng bao che cho con kia nghiễm nhiên không khác gì Âu Dương thừa tướng.

Chúng thần thất kinh, Thái tử phi được sủng ái như thế, địa vị Thái tử liền càng không thể dao động, nghĩ như vậy, khi nhìn về phía Thái tử lại càng thêm cung kính lễ độ.

Thái tử thấy thế, uất khí lúc bị Âu Dương Tuệ Như làm lơ, bị Thành vương áp chế đều bình phục, nhìn về phía Thành vương đứng bên cạnh, khóe miệng nhếch lên. Săn nhiều hơn cô một con mồi thì thế nào? Phụ hoàng vẫn như trước sẽ không nhìn ngươi thuận mắt hơn, còn không có ích bằng đi cưới người vợ hiền lành nhu thuận tài giỏi có khả năng lấy lòng trưởng bối.

Thành vương đón nhận ánh mắt thái tử, cười nhàn nhạt như gió thoảng mây trôi, bàn tay thầm siết chặt ở trong ống tay áo, tức giận trong lòng khó bình ổn: vương phi cái ngu ngốc nữ nhân kia đi chỗ nào rồi? Bảo nàng ta đi thân cận phụ hoàng cùng với Hoàng tổ mẫu nhiều một chút, nàng ta lại chạy đi đâu ngay cả bóng dáng cũng không thấy. Người ta nói cưới vợ nên cưới vợ hiền, lời này thật không sai!

Âu Dương Tuệ Như ngâm nước ấm, rửa sạch đi bụi bẩn với sự mệt mỏi, nằm ngã vật lên trên giường chẳng mấy chốc đã ngủ say, ngủ mãi đến lúc mặt trời lặn về phía tây, trăng treo cành liễu mới tỉnh dậy.

“Bây giờ là giờ gì rồi?” Thấy trong lều trại ánh sáng lờ mờ, ngọn nến đã điểm, Âu Dương Tuệ Như xốc mạn giường lên, hỏi Tiểu Vũ đang đi vào.

“Bẩm tiểu thư, hiện vừa đến giờ Tuất, dạ tiệc khoảng hai khắc sau sẽ bắt đầu, nếu tiểu thư chưa thức dậy, nô tỳ sẽ phải gọi người.” Tiểu Vũ vui vẻ đi tới, trong tay bưng một chậu nước ấm, hiển nhiên, đã chuẩn bị xong xuôi để gọi Âu Dương Tuệ Như dậy, hầu hạ nàng rửa mặt sửa soạn.

“Ta tự mình làm.” Âu Dương Tuệ Như vội vàng đứng dậy, duỗi chân, dẫm lên tấm thảm lông dê mềm mại, đi đến chỗ rửa mặt.

Tần ma ma cũng đến cùng lúc với Tiểu Vũ, rồi đi vào trong, tìm kiếm một lúc từ trong cái hộp mang theo, lấy ra mấy bộ áo váy tinh xảo hoa mỹ, bày biện sẵn ra trên giường Âu Dương Tuệ Như, để nàng chọn lựa.

Đêm nay là đêm săn đầu tiên, ấn theo lệ thường sẽ tiến hành một buổi dạ tiệc lớn, mời các quan viên tùy giá cùng với bảy tộc trưởng các bộ lạc lớn của Đại Kim cùng tham gia. Quân thần cùng vui, vừa để kết nối tình cảm, cũng vừa tăng cường sự thống trị vương quyền.

Trường hợp long trọng như vậy, đương nhiên là phải ăn mặc long trọng một chút. Âu Dương Tuệ Như tỉ mỉ chọn lựa một bộ màu đỏ có ống tay áo nhỏ gọn với váy lụa thêu sợi tơ vàng, ngang eo buột chặt bằng một sợi đai lưng bện vàng, hình dáng yêu kiều thướt tha, eo nhỏ mảnh mai không tới một nắm tay. Lại vấn tóc thành Lăng Vân kế, đeo bộ trang sức vàng khảm Hồng bảo thạch bị Tiểu Vũ ghét bỏ kia*. Xong rồi, dùng loại than tốt cẩn thận vẽ lông mi với chân mày, thoáng dặm chút phấn hồng trên má với son môi, vừa ra ngoài đứng, làm cho Tần ma ma và Tiểu Vũ hoa mắt mê mệt.

Tần ma ma không ngừng quan sát tiểu thư nhà mình diễm quang bắn ra bốn phía, trong lòng thầm kinh ngạc: rốt cuộc thì tiểu thư chúng ta chỗ nào không tốt? Tại sao lâu như vậy mà Thái tử cũng không chạm vào tiểu thư ta, hay hắn không phải là nam nhân?

Nghĩ xong, rồi lại thầm xin lỗi, tự trách mình đại bất kính với hoàng gia, ngay lập tức thu liễm thần sắc, mặt mũi nghiêm trang, nhắm mắt theo đuôi nối gót phía sau Âu Dương Tuệ Như, đi được một nửa, lúc này mới nhớ tới việc thái tử lúc nãy giao cho, vội vàng gọi nàng lại, “Tiểu thư xin dừng bước, vừa nãy thái tử có phân phó, chờ tiểu thư thức dậy, bảo người đi doanh trại gọi hắn, hắn với ngài cùng đi.”

Lại muốn diễn trò? Có khi nào Hoàn Nhan Cảnh diễn mãi thành nghiện? Sớm muộn gì cũng sẽ đạp hắn để tiêu diêu tự tại! Trong lòng phiền chán, lại không thể không đi, Âu Dương Tuệ Như mím môi, phụng phịu đi đến lều trại thái tử, xa xa liền thấy lều thái tử còn sáng đèn, nhưng không có bóng dáng bọn thị vệ trông coi như bình thường.

Âu Dương Tuệ Như lơ đễnh, lập tức đi đến trước lều, đang muốn vén rèm, lại ngừng lại, lỗ tai để sát vào màn che, lắng nghe cẩn thận.

“Văn Thanh, ngươi để cho cô chạm vào một chút cũng không được sao? Rốt cuộc thì muốn bắt cô chờ tới khi nào?” Giọng nói Thái tử khàn khàn vang lên, phảng phát như cực lực đang kiềm nén thống khổ nào đó.

“Đợi đến lúc vi thần cam tâm tình nguyện.” Giọng Lưu Văn Thanh lạnh tanh vang lên, cũng không vì đối phương là thái tử mà có vẻ thấp kém.

“Vậy thì chừng nào ngươi mới có thể cam tâm tình nguyện?” Thái tử vội vàng truy hỏi.

“Đến khi ngài hoàn toàn đả động được tâm vi thần, đến lúc đó, vi thần cam nguyện sống vì ngài, chết vì ngài, thư phục vì ngài cũng không oán không hối hận. Ngài là thái tử, nếu ngài cưỡng cầu, vi thần không thể phản kháng, nhưng nếu ngài muốn tâm vi thần, thì dù hết cả đời cũng không thể được. Vi thần hết lòng tin tưởng một câu, thà làm ngọc vỡ.” Ngữ khí Lưu Văn Thanh thanh ngạo, khí thế có vẻ đè ép trên cả thái tử, giống như thái tử mới là kẻ thấp kém kia.

Sự thật cũng đang là như thế, thái tử nghe xong lời Lưu Văn Thanh nói, nghĩ về tương lai hắn miêu tả không hề chần chờ, vội vàng cam đoan: “Được, cô không miễn cưỡng ngươi, lần này là cô nhất thời xúc động, ngươi trăm ngàn lần đừng để trong lòng, vừa rồi có bị thương không…”

Giọng nói Thái tử càng ngày càng nhỏ, dần dần nghe không được nữa, trên mặt Âu Dương Tuệ Như vẫn mỉm cười, trong lòng đối với khẩu vị với thủ đoạn đối nhân của Lưu Văn Thanh bội phục không thôi.

Đợi Âu Dương Tuệ Như thu cổ rụt thân xong, sửa sang lại dung nhan chuẩn bị đi vào, thoáng ngoái đầu thấy biểu cảm như gặp quỷ của Tần ma ma và Tiểu Vũ, trong lòng rên một tiếng không xong rồi, đã quên mất hai người này căn bản không biết chuyện thái tử là đoạn tụ, nhất định chịu kích thích không nhỏ.

Âu Dương Tuệ Như dùng ánh mắt trừng hai người, ra ý bảo các nàng bình tĩnh trấn định, không nghĩ tới, Tiểu Vũ lại nức nở khóc một tiếng. Trong khoảnh khắc Âu Dương Tuệ Như và Tần ma ma vừa khôi phục bình tĩnh lại kinh hãi, quyết định thật nhanh, nâng tay đẩy ngược Tiểu Vũ đi trở về.

Tiểu Vũ cũng giật mình, che miệng không để tiếng phát ra, vội vàng chạy đi, trong lều cũng đồng thời vang lên một tiếng quát lớn mang sát khí, “Ai đang ở bên ngoài?”

Âu Dương Tuệ Như mỉm cười, thong thả trả lời: “Nô tì cầu kiến thái tử, yến hội sắp bắt đầu, thái tử có thể xuất phát.”

Sắc mặt Thái tử âm trầm, giọng nói lạnh lùng: “Đi vào nói chuyện.”

Âu Dương Tuệ Như và Tần ma ma liếc nhau, nét mặt bình tĩnh vén rèm bước vào, nhẹ nhàng cúi đầu với thái tử, đi đứng bình thản tự nhiên, khiến cho Thái tử và Lưu Văn Thanh đang không ngừng đánh giá thần sắc các nàng cũng nhìn không ra một chút manh mối nào.

Nếu là những nữ nhân bình thường, nghe thấy phu quân mình cùng với phụ tá có loại tình cảm cấm đoán thế này, nhất định không có khả năng bình tĩnh như vậy, hơn nữa Âu Dương Tuệ Như căn bản cũng không thuộc loại người bình tĩnh, nàng tám phần là không có nghe thấy.

Thái tử với Lưu Văn Thanh đối chiếu tính tình vốn có trước đây của Âu Dương Tuệ Như mà khẳng định như thế, trong bụng liền yên tâm không ít. Lưu Văn Thanh hoàn hồn, vội vàng né hành lễ của nàng, còn thỉnh an ngược lại với nàng.

Thái tử vươn tay, vờ dìu Âu Dương Tuệ Như lên, giọng điệu hơi khôi phục ôn hòa một chút, hỏi, “Thái tử phi đến đây bao lâu rồi?”

Âu Dương Tuệ Như cười nhẹ, “Vừa đến, sao không thấy thị vệ thái tử trông cửa? Làm việc chểnh mảng như vậy là không được.”

Vì sao không có thị vệ, bản thân thái tử cũng không rõ nguyên nhân, bằng không, cũng không để cho Thái tử phi thiếu chút nữa cắt ngang, lúc này, thấy nàng chủ động đề cập chuyện thị vệ canh phòng, trên mặt không thấy nửa điểm chột dạ, rõ ràng là bộ dáng không nghe thấy hai người đối thoại.

Thái tử càng cảm thấy an tâm, nở một nụ cười cứng ngắc: “Có thể đang trên đường đổi ca. Không sao, trong doanh trại phòng bị nghiêm ngặt, không có nguy hiểm.” Dứt lời, hắn tự tay dắt Âu Dương Tuệ Như, thúc giục: “Thời giờ sắp đến, chúng ta mau đi thôi.”

Âu Dương Tuệ Như tránh tay Thái tử, chân mày nhíu lại, mặt mày còn nghiêm túc đánh giá toàn thân hắn, lại ngoái đầu, dùng ánh mắt tập trung nhìn kỹ Lưu Văn Thanh, nhìn mãi đến nỗi trong lòng hai người khó chịu, trong mắt hiện lên một tia sát khí. Nếu thật sự đã bị phát hiện, cho dù không lấy mạng Thái tử phi, cũng không thể thiếu chút thủ đoạn, khiến cho nàng vĩnh viễn không thể mở miệng. Có ngàn ngàn vạn vạn cách khiến cho người ta câm miệng, mà không phải chỉ có mỗi cái chết mà thôi.

Trong lòng hai người không hẹn mà cùng nghĩ xấu xa. Xét ở góc độ này, Thái tử và Lưu Văn Thanh quả là rất xứng .

Thoáng thấy sát khí hiện lên trong mắt hai người, hiển nhiên bị nàng bức cho gấp gáp, Âu Dương Tuệ Như thấy đùa đã đủ lúc này mới mang vẻ mặt vô tội mở miệng, “Trên người Thái tử và Lưu đại nhân sao lại dính nhiều vết mực như vậy? Đặc biệt là Lưu đại nhân, tay của ngài đen cả rồi.” Lại tiếp tục nhìn, nhìn thấy nghiên mực vở thành hai nửa trên mặt đất, ra vẻ bỗng nhiên hiểu ra nói tiếp, “A, hóa ra là làm ngã nghiên mực, khó trách. Các người làm việc cũng quá sơ ý, cũng nên gọi một cung nữ đến hầu hạ mới phải. Bộ dạng này mà đi tham dự yến hội cũng không được, không bằng các người đi thay quần áo lần nữa, nô tì đi trước một bước, giúp các người chịu tội chỗ phụ hoàng?”

Thái tử nghe vậy, trái tim treo trên cao rớt xuống lạch cạch một tiếng, vội vàng gật đầu, cố nặn ra khuôn mặt tươi cười tiễn Âu Dương Tuệ Như ra ngoài lều, đợi nàng đi xa, thế này mới thả lỏng căng thẳng toàn thân, dài thở phào nhẹ nhõm.

Hôm nay nguy hiểm thật, nếu thực để cho Âu Dương Tuệ Như nghe thấy hết, không thể tránh được phải phí công trắc trở để khống chế nàng cho bằng được, nếu như vô ý, không khống chế được, sự việc bị xé ra to ở trước mặt phụ hoàng, đến lúc đó, chờ đợi Lưu Văn Thanh chỉ có một chữ chết.

Nghĩ xong, thái tử ôm lo sợ nhìn về phía Lưu Văn Thanh, nhìn thấy đối phương tươi cười trấn an, nháy mắt tâm tình khôi phục yên ổn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.