Thiên Hạ Vô Song

Chương 57: Trang Phục Của Lính Đánh Thuê




Lúc này da và mọi người đến đông đủ. Hàng da là dựa theo yêu cầu của Mạnh Hàn, lựa chọn loại da dầy chắc chắn và bền. Mạnh Hàn không yêu cầu phải là những mảnh quá lớn. Mảnh da nhỏ rẻ hơn.

Sau khi vật liệu và mọi người tập trung lại, Mạnh Hàn liền phất tay bảo Grace và Elyse nên làm gì thì vứ việc đi làm. Dù sao đi nữa Grace cũng đã nói, tay nghề may củ bọn họ chỉ miễn cưỡng chấp nhận. Ít nhất phải để bọn họ rèn luyện mới có thể lấy ra được.

Không thể phủ nhận chính là, tuy rằng những cặp sinh đôi tại Hoàng Sa Trấn trước đây sinh sống nghèo khó, nhưng đều không phải là người ngu. Chỉ dựa theo yêu cầu của Mạnh Hàn luyện tập mấy ngày, bọn họ đã tạo ra hình ra dạng. Sau đó, Mạnh Hàn vẽ ra thứ mình mình nghĩ tới, sau đó đồng thời thương lượng với mấy người bọn họ xem nên chế tạo như thế nào.

Đối với nghề may, Mạnh Hàn không có tư cách để nói gì. Điều duy nhất có thể làm chính là đưa ra yêu cầu, vẽ ra kiểu dáng. Còn làm thế nào, vẫn phải để những người này tự mình động thủ tìm tòi. Không có khóa nhựa, Mạnh Hàn đi tìm huynh đệ Edwin và Edward. Trước tiên tạo ra mấy miếng kim loại nhỏ có thể móc lại với nhau, dùng miếng thiếc mỏng có chút dẻo dai là có thể đạt được yêu cầu của Mạnh Hàn.

Cứ như vậy, khóa cố định ba lô đã được hoàn thành trước tiên khi ba lô ra đời.

Không có khóa kéo, Mạnh Hàn lấy thiết kế của loại khóa bình thường. Ba lô có thêm một cái miệng, cũng coi như là loại hình chính thống. Dựa theo tác dụng của những thứ gửi vào trong, Mạnh Hàn tạo ra mấy ngăn rời ra, dùng để cất tiền và trang phục và những thứ khác.

Hoàn thành đồng thời với chiếc ba lô, còn có lều vải được chế tạo đơn giản bằng vải bông ba lớp dành cho một người, và túi ngủ. Túi ngủ và lều vải đặt ở trong một ba lô lớn, có thể nối liền cùng với cái ba lô nhỏ kia, nhưng chỉ dùng một cái khoá để cố định ở phía trước ngực.

Một khi có việc, chỉ cần đưa tay ấn một cái, là có thể thoải mái bỏ đi ba lô lớn thoải mái bỏ rơi. Dù sao đi nữa bên trong chỉ là lều vải và túi ngủ mà thôi, chung quy không thể đáng giá bằng tính mạng.

Bên ngoài ba lô, Mạnh Hàn nhớ kỹ khái niệm về tên tuổi, nên cũng chế tạo một dấu hiệu tương tự dán lên. Vì dấu hiệu này Mạnh Hàn vẫn buồn phiền một hồi. Tuy nhiên, hắn nhanh chóng nghĩ tới một ý kiến hay. Nhãn hiệu KAPPA không phải là hình hai người đưa lưng về phía nhau sau? Vẽ hai người giống nhau như đúc, sau đó dùng một miếng da nhuộm màu tương tự, dùng chỉ may vào ngay sát nắp của ba lô. Dấu hiệu ba lô song sinh vô cùng bắt mắt.

Phong cách bên ngoài, chọn dùng loại thiết kế ngay ngắn chỉnh tề. Chỗ chứa đồ không nhỏ vẫn đủ để cân nhắc đến tính thuận tiện tin cậy. Thêm hai cái đai an toàn và một cái túi cố định ở bụng, khóa kim loại vô cùng thuận tiện để mở.

Cho dù là bản thân Mạnh Hàn, liếc mắt một cái nhìn thấy cái ba lô, lều vải và túi ngủ cũng không khỏi cảm thán. Người của thế giới này thật sự thông minh khéo léo. Cái ba lô này cũng không mấy khác so với cái ba lô mà mình nhìn thấy trong thế giới trước đây?

- Rất tốt. Elyse, tìm một người lính đánh thuê tin cậy, để hắn thử xem, cái ba lô này có tác dụng hay không?

Mạnh Hàn cầm một bộ ba lô này, nhanh chóng gọi Elyse tới.

- Đây là vật gì vậy?

Nhìn cái ba lô chia thành hai phần khác nhau nhưng lại vô cùng phù hợp với phong cách của người lính đánh thuê, người lính đánh thuê được Elyse tìm đến nhìn qua vẫn không rõ. Chẳng lẽ là ba lô? Ba lô phải phức tạp như vậy sao?

Trong mắt của người thế giới này, hai cái ba lô thật sự có chút phức tạp. Chỉ có điều có hai quai đeo, hơn nữa mặt trên còn có khóa điều chỉnh độ dài và dải rút có thể khóa lại. Liếc mắt nhìn qua một cái, hắn không nhận ra cũng là chuyện rất bình thường.

- Nào, đeo lên lưng thử xem!

Mạnh Hàn cầm ba lô lên, sau đó bắt đầu chuyển những đồ của người lính đánh thuê kia vào trong ba lô.

Không có kim tệ ngân tệ, chỉ dùng đồng tệ để thay thế, nhét vào trong cái ô nhỏ. Phía ngoài còn có nắp đậy, sẽ không rơi ra. Sau đó, một vài quần áo được gấp gọn đặt vào. Một bên mang theo một túi nước, một bên đặt một cái bánh mì dài. Tất cả trọng lượng không cao không thấp, chừng khoảng 10 kg. Đối với thân thể của người lính đánh thuê thực sự không đáng nói tới.

Mạnh Hàn tự mình chỉ đạo, người lính đánh thuê đeo cái ba lô nhỏ kia trên lưng. Sau khi điều chỉnh hai dây đeo thì rút dây đóng nắp.

- Thử xem có gây trở ngại khi hành động hay không!

Mạnh Hàn ra lệnh cho người lính đánh thuê kia. Tuy rằng hắn từng tự mình thử qua, nhưng hắn không phải là người động thủ với người khác, không hiểu được khi động thủ có thể gây trở ngại hay không. Chí ít bản thân Mạnh Hàn cũng không cảm thấy.

Người lính đánh thuê có chút kinh ngạc thử cái ba lô một chút. Sau khi vặn vẹo xung quanh vặn vẹo một hồi, ba lô nằm trên lưng vẫn không dao động.

Sau đó, lính đánh thuê cầm lấy kiếm và khiên của mình ra, bắt đầu vung vẩy. Sau khi múa mấy lần, hắn cũng cảm giác được sự đặc biệt của cái ba lô này.

- Không hề trở ngại chút nào!

Người lính đánh thuê vui mừng, bất ngờ trả lời. Đây chính là niềm vui ngoài ý muốn. Thứ này có thể còn tốt hơn nhiều so với cái túi da mà hắn vẫn phải cầm tay. Mọi thứ đã sắp xếp gọn dàng không cần lo lắng bị rơi ra, còn không gây trở ngại khi hành động, không trở ngại khi động thủ. Đây quả thực chính là công cụ chuẩn bị cho những người thường đi xa, và những kẻ giết người liều mạng muốn có.

- Lại thử cái này xem!

Mạnh Hàn cầm ba lô đựng lều vải và túi ngủ tới. Thứ này hoàn toàn chính là cái khiến hắn đau đầu. Trọng lượng cũng không nhiều.

Mạnh Hàn chỉ điểm cho người lính đánh thuê, cố định chúng với cái ba lô nhỏ vào nhau, ra hiệu cho hắn hành động. Người lính đánh thuê không biết trong này chứa cái gì. Nhưng thời điểm Mạnh Hàn muốn hắn chạy đi, hắn cảm nhận vật này không gây trở ngại, cũng không có độ khó gì. Đối với hắn mà nói, tác dụng của thứ này xem ra vẫn nhỏ hơn một chút.

Hành động đương nhiên sẽ không gây trở ngại. Hơn nữa khi gặp phải chuyện gì cũng có thể dễ dàng vứt bỏ. Mạnh Hàn đã khen ngợi người đã khéo léo thiết kế ra cái này.

Sau đó, Mạnh Hàn bắt đầu giải thích cho lính đánh thuê hiểu trong này là vật gì. Hắn cũng bắt đầu lấy ra lều vải và túi ngủ.

Nhìn Mạnh Hàn lấy từ trong ba lô kia ra một cái lều vải loại nhỏ có thể gấp lại, còn có một cái túi ngủ không nói ra được tên nhưng vừa nhìn đã biết là rất ấm áp, lính đánh thuê và hai nữ quản gia ở đây quả thực không dám tin vào hai mắt của mình.

Các nữ quản gia không có ấn tượng qua sâu sắc. Các nàng chỉ cảm thấy cái này nhìn có vẻ rất thuận tiện. Nhưng lính đánh thuê lại thường xuyên qua lại trong sa mạc, hơn nữa trước đây không thiếu lần phải nghỉ ngơi ở bên ngoài, tự nhiên biết rõ công hiệu của cái lều vải và túi ngủ này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.