Thiên Hạ Vô Song

Chương 249: Chỉ Nói Công Sự




Trước mắt đã nhìn thấy phủ thành chủ, vệ binh ở cửa đã sớm nhìn thấy một màn này rồi, thậm chí sớm hơn trước đó cửa thành đã có người tới báo cáo chuyện xảy ra bên này. Hiện tại đối mặt với đội ngũ mấy ngàn người thì còn có tên gia hỏa này chán động đứng ở cửa đây, đã sớm bỏ chạy thoát thân rồi, cửa ra vào không cần người nào nói, không còn ai cả.

Bruce vẫn đi theo, trong nội tâm không ngừng nguyền rủa cao tầng dong binh công hội, vì cái gì cho tới bây giờ còn không có một tin tức nào truyền tới chứ, hại Bruce chỉ có thể cẩn thận duy trì quan hệ của hai bên. Nhưng mà thoạt nhìn Eder bên này không cần duy trì như thế nào, thực lực song phương đã hoàn toàn cải biến rồi, tin tưởng Bruce hiện tại cũng có thể trực tiếp làm ra quyết định thì cấp trên cũng không có ai đưa ra cách nói nào cả.

Không thể không nói tiểu lãnh chúa Antonio này làm cho người ta rung động tột đỉnh. Vốn tưởng rằng một tiểu lãnh chúa ở nơi nguyền rủa và là ma pháp củi mục, suy ý duy nhất bị thành chủ cướp đi thì không có biện pháp xoay người, vạn kiếp bất phục. Không ngờ Mạnh Hàn dùng tốc độ còn nhanh hơn thế kiếm kim tệ trở về.

Không cách nào tưởng tượng, sau khi có được nhiều kim tệ thì hắn cũng không cần tạo thế, thực lực bản thân đã cường đại như thế rồi. Sở dĩ Bruce không biết đạo lý kia đó là bởi vì trước kia hắn không có đủ kim tệ mà thôi.

- Đại nhân, không phải ta muốn che chở cho tên hỗn đản kia, nhưng nếu như bởi vì chuyện này mà động thủ với hắn thì thanh danh của ngài được không bù nổi mất.

Bruce khó có được cân nhắc thay Mạnh Hàn một phen, thời điểm Mạnh Hàn muốn tiến vào phủ thành chủ thì cẩn thận nói ra.

- Có đạo lý.

Mạnh Hàn gật gật đầu, ngẩng đầu lên nhìn Bruce y vẫn còn gương mặt khẩn trương, nhịn không được trợn trắng mắt:

- Ngươi thật sự vẫn cho rằng đám gia hỏa đằng sau là do ta mang tới hay sao?

Bruce không phản bác được, trừ cho Mạnh Hàn gương mặt tái nhợt thì không nói thêm câu nào.

Mạnh Hàn bất đắc dĩ lắc đầu, quay người đi tới trước mặt đám dong binh kia nhỏ giọng nói cái gì đó, duỗi ngón tay ra đặt lên miệng, làm tư thế yên lặng. Lập tức những âm thanh nghị luận đã biến mất, yên tĩnh như đêm tối.

Duỗi ngón lên mặt đất, Mạnh Hàn giống như vẽ ra một đường kẻ nhỏ. Sau đó tay của Mạnh Hàn lúc lắc ra phía ngoài, lại cường điệu một chút, những dong binh kia dường như hiểu ý của Mạnh Hàn rồi, đồng loạt lui ra phía sau vài bước, giống như đứng sau đường kẻ nhỏ kia.

- Ngươi xem, tất cả mọi người không đi theo thì không phải người của ta rồi.

Xoay người lại Mạnh Hàn rất chăm chú nhìn qua Bruce nói ra. Lời của hắn nói lại làm cho Bruce cười khổ đến tột đỉnh. Nhiều người như vậy nghe lời của ngươi, không phải người của ngươi thì chẳng lẽ là người của ta? Nhưng mà thời điểm này hắn dám nói ra câu nói này hay sao?

- Mở cửa!

Mạnh Hàn chỉ nói nhỏ một câu, đại môn của phủ thành chủ đã mở ra. Hai huynh đệ Christopher đã xuất hiện sau cánh cửa. Trừ hai người bọn họ thì không còn người nào khác.

Mạnh Hàn nghênh ngang đi vào phủ thành chủ, đứng ở bên ngoài nhìn và gật gật đầu:

- Ngay ở chỗ này a!

Sau lưng thêm huynh đệ Gavin gật đầu một cái, lập tức nhanh chóng biến mất, chờ bọn họ xuất hiện lần nữa sau lưng Mạnh Hàn đã nhiều ra một cái ghế.

Thoải mái ngồi lên mặt ghế, Mạnh Hàn nhìn qua các chiến sĩ đi theo mình tiến vào, gật gật đầu, sau đó nhìn qua Bruce ở ngoài cửa:

- Không biết thành chủ đại nhân có ở đấy không, phiền toái Bruce tiên sinh mời ra giúp ta được chứ?"

Bruce mới không muốn nhúm tay vào vũng nước đục này, nghe vậy vội vàng lắc đầu, hắn thậm chí ngay cả cửa cũng không có ý định tiến vào, chỉ đứng ngoài cửa xa xa nhìn vào. Trước kia thành chủ Bạo Phong Thành đối đãi với Mạnh Hàn như thế nào, Bruce cũng nghe qua một chút, đây là thời điểm lãnh chúa trẻ tuổi này hồi báo cho Eder Tử tước, chuyện khác hắn không nhiều lời, cũng không hỏi nhiều.

- Gavin, mời thành chủ đại nhân của chúng ta đi ra đi, ta cần nói chuyện thật tốt với hắn.

Mạnh Hàn nhìn qua Gavin mệnh lệnh một tiếng.

- Vâng, đại nhân!

Gavin đáp ứng một tiếng vung tay lên, hơn mười chiến sĩ trực tiếp xông về phía sau. Những người khác thì sớm tản ra chung quanh Mạnh Hàn rồi, đứng bảo vệ lãnh chúa đại nhân.

Không đến một lát thành chủ đại nhân Eder được hai chiến sĩ cưỡng ép mang ra, không ngừng giãy dụa xuất hiện trước mặt Mạnh Hàn. Đến trước mặt lãnh chúa thì buông lỏng tay, Eder Tử tước bị ném trên mặt đất.

Tình hình hiện tại làm cho Mạnh Hàn chợt nhớ tới thời điểm mình vừa tới thế giới này, nhớ lại cuối cùng gặp mặt Bá Tước đại nhân. Khi đó Mạnh Hàn dường như cũng giống như Eder Tử tước đại nhân này, mặc dù có tước vị và chức quan trên người, nhưng mà trước mặt Bá Tước cường thế thì hắn không có chỗ phản kháng.

Sự thật vô cùng tàn khốc, trong vòng một năm ngắn ngủi Mạnh Hàn có thể ngồi ở đây nhìn thủ hạ của mình mang lãnh đại trực tiếp trên danh nghĩa tới trước mặt của mình không chút khách khí. Mà thành chủ đại nhân này so với mấy tháng trước kia thậm chí còn ngồi trên quảng trường cao cao bức bách chính mình cầm sinh ý duy nhất là Bạch Diệu mỏ tinh thạch chuyển nhượng không một phân tiền nào cho hắn.

Mấy tháng không gặp Eder đại nhân giống như biến thành người khác. Nếu như không phải mặc trang phục quý tộc và gương mặt từng quen biết, Mạnh Hàn thậm chí cũng không nhận ra được. Đói trong mấy tháng ngắn ngủi Eder thành chủ đại nhân giống như già đi mười tuổi, thân thể còng xuống, trên đầu còn xuất hiện một ít tóc bạc giống như trúng nguyền rủa già yếu của tỷ muội tinh linh vậy.

- Eder đại nhân!

Trong âm thanh của Mạnh Hàn bình tĩnh mang theo một tia giễu cợt.

- Đây là như thế nào? Chẳng lẽ là bị nguyền rủa sao? Thoạt nhìn khí sắc cũng không được tốt cho lắm nhỉ!

Eder làm gì dám tiếp lời, thành vệ quân của phủ thành chủ đã sớm chạy tới nơi nào rồi, đối mặt Mạnh Hàn và một đám thủ hạ như lang như hổ, trong thời điểm này hắn vừa phản kháng đã bị đánh vài cái, đến bây giờ còn đang đau. Huống hồ Mạnh Hàn trêu chọc trong tai Eder chẳng khác gì ác ma đang nói nhỏ, ai biết Mạnh Hàn tức giận, mệnh lệnh tiếp theo là gì, tiêu diệt mình hay sao?

Sau khi phái Austin ám sát thất bại, thi thể bị thị chúng thì Eder đã biết rõ chính mình xong rồi. Chỗ dựa lớn nhất đã không đáng tin, chỗ dựa trên quan trường cho tới bây giờ đều là nhìn mình hiếu kính bao nhiêu kim tệ, nhưng mà so với Hoàng Sa Trấn Mạnh Hàn hiện giờ thì ai cũng hiểu giữa kim tệ nên lựa chọn như thế nào. Những ngày này Eder càng không cách nào ăn được và ngủ ngon giấc, làm gì còn phong phạm quý tộc cơ chứ, nếu như không phải còn có một ít người hầu hạ thì đoán chừng hiện tại so với ăn mày không có gì khác nhau cả.

- Như vậy có phải quá không tôn kính với thành chủ đại nhân hay không?

Mạnh Hàn nhìn qua Eder co rúm lại trên mặt đất, nhớ tới hắn lúc ra lệnh cho binh sĩ dùng cung tiễn nhắm vào Elyse thì nội tâm không nhịn được tức giận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.