Thiển Hạ Vi Lương

Chương 2: Gặp lại




Thời gian trôi qua một tháng.

Khi Lâm Thiển Hạ chuẩn bị đi học bất ngờ phát hiện Tập Vi Lương đang đứng ở cửa lầu ký túc xá, đối với ánh mắt ngạc nhiên tham muốn và lời bàn tán xì xào thì giống như là không để ý tới, sau khi thấy cô vẻ mặt cũng không có thay đổi lớn, chẳng qua là cặp con ngươi đen như mực kia sáng lên, nhìn cô gắt gao giống như keo dán.

"Thật xin lỗi. Lần trước là vì có một nhiệm vụ đột xuất cho nên không có tới." Giọng nói vẫn trong trẻo lạnh lùng, chẳng qua là trong giọng trầm thấp lộ ra một chút mệt mỏi.

"Hả? À." Trong một lúc Lâm Thiển Hạ không phản ứng kịp. Thật ra thì làm cô bất ngờ nhất, không phải là Tập Vi Lương đột nhiên xuất hiện, mà là giờ phút này anh lại mặc quần áo quân đội, trên bả vai còn có mấy ngôi sao chiếu lấp lánh? ? ?

"Quần áo quân đội này..." Cô muốn hỏi, quần áo quân đội này là anh mua ở trên đường sao? ?

"Bởi vì vội tới tìm em, cho nên cũng không kịp thay quần áo." Tập Vi Lương nói tiếp.

Lúc này Lâm Thiển Hạ mới phát hiện quả thật là mặt của anh là hứng gió dầm mưa, bộ dáng còn có chút bụi đất. Xem ra thật sự là anh vất vả mệt mỏi chạy tới.

...

Tập Vi Lương không có nói láo, anh thật sự là một quân nhân, hơn nữa còn là lính đặc chủng. Ở trong quân đội, người bình thường cũng chưa từng nghe nói đến anh, anh thực hiện nhiệm vụ cũng phải giữ bí mật tuyệt đối và gặp nguy hiểm mọi nơi. Nói cách khác, anh chính là loại lính ở trong thời bình thế kỷ hai mươi mốt cũng có thể hi sinh vì nhiệm vụ đặc biệt vào bất cứ lúc nào.

Khác với nhiều người lớn lên vui vẻ khỏe mạnh, anh là cô nhi, sinh ra ở bờ biển. Năm anh 13 tuổi, cha mẹ ra biển đánh cá không may gặp bão cùng chết, người chú giám hộ duy nhất cũng vì ngại anh là gánh nặng, lúc anh 16 tuổi đã lấy danh nghĩa 'thân thể khỏe mạnh' buộc anh thôi học đưa đi đầu quân.

Thanh niên trong thời kỳ trưởng thành là cực độ nhạy cảm hơn so với những thời kỳ khác, Tập Vi Lương thật không may, khi thiếu hụt tình cảm trong thời kỳ quan trọng đã tạo nên tính tình khép kín, vì vậy tạo thành anh như bây giờ, đối với chuyện đời cũng vô cùng lạnh lùng.

Tập Vi Lương thiếu hụt tình thân ít nói kiệm lời, trời sanh tính tình lạnh nhạt, Mặc dù dựa vào thể chất và nghị lực khác thường anh gần như có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ dù khó khăn đến đâu, làm cho lãnh đạo cấp trên rất tán thưởng . Nhưng tính tình anh lạnh nhạt rất ít hoà mình cùng đồng đội, cho dù đối với bạn cùng phòng gặp nhau sớm chiều, anh cũng bày ra một bộ mặt vô cảm.

Sau khi Tập Vi Lương vượt qua con đường khó khăn, bây giờ được chọn vào bộ đội đặc chủng, cấp bậc cũng là tăng lên liên tiếp, điều này làm cho rất nhiều người đỏ mắt. Nhưng đối với những thứ này bản thân anh cũng không có bao nhiêu cảm giác.

Tháng trước Tập Vi Lương xin nghỉ trở về thành phố K, đơn giản vì chú của anh Tập Nam Phong bị bệnh nặng trong đêm.

Tập Vi Lương ở quân đội chính là 14 năm, hơn nữa trừ lúc làm nhiệm vụ nếu không gần như là anh chưa từng rời khỏi quân đội. Trở lại thành phố K, không nghi ngờ chút nào, anh cảm thấy rất là xa lạ. Sau khi đi thăm chú Tập Nam Phong giống như đi tham quan xong, anh liền bấm số điện thoại của Ngụy Lễ Quần.

Từ lúc mặc quần nhỏ thì Ngụy Lễ Quần và Tập Vi Lương đã chơi chung với nhau, cũng là người bạn duy nhất anh còn liên lạc trong mười bốn năm ở quân đội.

Ngụy Lễ Quần vốn là gia đình giàu có, sau khi tốt nghiệp đại học thì tự anh ta ra ngoài xây dựng sự nghiệp, những năm này cũng được một trong nhưng người giàu nhất nhì thành phố K.

Tập Vi Lương rất tin tưởng Ngụy Lễ Quần, tiền lương ở trong quân đội của anh cũng đều gởi cho Ngụy Lễ Quần. Sau khi anh vào bộ đội đặc chủng thì tiền lương nhiều hơn trước gấp mấy lần, nhưng cho tới bây giờ anh cũng không chú ý đến tiền mình gửi ngân hàng.

Ngụy Lễ Quần là người ngay thẳng lại không tham tiền, hơn nữa thật lòng đối đãi với Tập Vi Lương như anh em ruột. Sau khi được Tập Vi Lương cho phép anh ta cầm tiền của anh thêm tiền cha mẹ gửi ngân hàng mở ra công ty nhà đất, sau vài năm tiến đánh ở trên thương trường hiện tại cũng là hô mưa gọi gió. Mà công ty của anh ta cũng có 30% cổ phần thuộc về Tập Vi Lương.

...

Trừ Ngụy Lễ Quần, dường như là tất cả mọi người đều cảm thấy Tập Vi Lương là khác loài, là một sinh vật máu lạnh. Nhưng lòng người đều là thịt, dù trời sanh tính tình anh có lạnh nhạt, cũng vẫn có một số người hoặc sự vật in dấu ở trong lòng anh.

Ở trong trí nhớ của Tập Vi Lương, luôn có một bóng dáng thiếu nữ quanh quẩn ở trong đầu. Hôm nay đã qua mười mấy năm, cô bé xinh đẹp động lòng người năm đó cuối cùng cũng mơ hồ trở thành bóng hình xinh đẹp, không nói khuôn mặt, ngay cả giọng nói của cô Tập Vi Lương cũng quên mất không còn một mống. Anh chỉ nhớ rõ, cô lớn hơn anh ba tuổi, cô là hàng xóm của anh. Anh không biết mình đối với cô là lệ thuộc hay là yêu mến, mà anh cũng không muốn hao tổn tinh thần đi suy nghĩ cái vấn đề râu ria này.

Chính là vào lúc này Lâm Thiển Hạ rơi vào tầm mắt của Tập Vi Lương. Dáng người gầy teo nho nhỏ, tóc dài thẳng rũ xuống trên hai bên bả vai, giống nhau như đúc với bóng dáng mơ hồ trong trí nhớ.

Mặc dù anh xác định khuôn mặt của cô gái trẻ tuổi mềm mại này không phải là người thiếu nữ trong trí nhớ kia, nhưng Tập Vi Lương vẫn không nhịn được nhìn chằm chằm vào cô không chớp mắt.

Sau khi ôm Lâm Thiển Hạ đi đưa đến phòng trong khách sạn Tập Vi Lương cũng mê mang trong chốc lát. Trong lúc anh không phản ứng kịp đã không biết mình làm cái gì. Nhưng gương mặt đỏ hồng và tròng mắt dao động của cô liền cướp lấy tất cả hô hấp của anh...

Tập Vi Lương không phải là Liễu Hạ Huệ, anh cũng có nhu cầu sinh lý bình thường. Cuộc sống trong quận đội gần như là cấm dục, hơn nữa bây giờ tuổi tác mạnh mẽ như sói hổ mà anh vẫn luôn kiêu ngạo đã lập tức nộp vũ khí đầu hàng.

Nhưng mặc dù Lâm Thiển Hạ say đến hôn mê không biết gì, nhưng đối với đụng chạm của người khác vẫn phản kháng theo bản năng.

Khi hai tay nóng bừng của Tập Vi Lương cởi từng món quần áo của cô ra, còn vuốt ve da thịt bóng loáng thì cảm xúc xa lạ làm cho Lâm Thiển Hạ giãy giụa dữ dội.

Tập Vi Lương cau mày nhìn chằm chằm hai tay hai chân cũng đang không ngừng quơ quơ của Lâm Thiển Hạ, chỉ là dừng lại một chút thôi. Mặc dù đối với với quân nhân mà nói, chỉ có phục tùng tuyệt đối, nhưng ở trong từ điển của anh, thật ra thì chỉ có muốn hoặc không muốn. Có thể hoặc không thể, cho tới bây giờ thì không phải là vấn đề mà anh lo lắng.

Huống chi da thịt thiếu nữ cảm xúc nhẵn nhụi trơn trợt giống như sữa tươi, điều này làm cho Tập Vi Lương muốn ngừng mà không được.

Sức của Lâm Thiển Hạ cực kỳ bé nhỏ so với Tập Vi Lương, dường như là anh không tốn bao nhiêu sức liền vào, vào hang động nhỏ ấm áp ngây ngô...

Mà ở trong cảm xúc thoải mái Tập Vi Lương không nghĩ là mình đã làm một việc... Ách, một chuyện hơi không có đạo đức, không biết nếu như có một ngày Lâm Thiển Hạ biết mình gả cho là một gã phạm tội cưỡng ép thì sẽ có cảm nghĩ như thế nào...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.