Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 48: Truy sát




Trời dần sáng, bọn người Dương Nguyên Khánh đã đuổi theo được một trăm dặm, bọn họ bây giờ đang đi theo hướng Đông Bắc. Trên bản đồ, nơi này chắc hẳn cách trấn cũ Vu Đô Cân không xa nữa, bây giờ bọn họ cũng không quan tâm đến việc tìm trấn cũ Vu Đô Cân, họ phải truy đuổi được tên phu trưởng Đột Quyết kia, sự việc liên quan đến bí mật hành tung của quân Tùy, quyết không thể để y trốn thoát.

Đuổi theo được một trăm dặm, tên phu trưởng Đột Quyết kia đã dần dần bị đuổi sát, y chỉ một con ngựa, mà bọn người Dương Nguyên Khánh là hai con ngựa. Mặc dù kỹ thuật cưỡi ngựa của người Đột Quyết có giỏi đến thế nào đi nữa, nhưng dù sao sức ngựa cũng có hạn, bọn họ đã có thể nhìn thấy cách khoảng vài dặm, một bóng đen nhỏ đang ẩn hiện phía cuối gò đất, cuối cùng biến mất trên thảo nguyên.

- Đuổi theo!

Dương Nguyên Khánh hung hăng cưỡi lên một con chiến mã, dẫn theo bốn người khác cùng truy sát. Ngoài Dương Tư Ân, Lưu Giản và Uất Trì Đôn, một người khác là Bàn Ngư cũng đi theo họ, còn bốn người còn lại ở lại trong rừng thu dọn chiến trường, hỏi cung tù binh người Túc Đặc.

Bàn Ngư tên là Ngư Hồng Toàn, hơi mập, trời sinh tính hài hước, am hiểu nấu nướng và y thuật, võ nghệ qua loa, nhưng kỹ năng bơi lại rất tốt.

Y cũng là người Lạc Dương, cha y là một thuyền y (bác sĩ trên thuyền) có tiếng, cùng quê với Trương Cẩm Đoạn. Vì muốn báo thù cho Trương Cẩm Đoạn, y cũng đuổi theo, năm người cùng xông lên sườn núi, chỉ thấy bên một dòng sông nhỏ cách mấy đó mấy dặm, lại có hai cái trướng một to một nhỏ của người Đột Quyết, sau trướng có một hàng rào chắn, nuôi mười mấy con dê.

Mà mục tiêu họ cần tìm lại biến mất, chỉ có con ngựa của người Đột Quyết bị ngã cách đó không xa, sùi bọt mép, mấy người nhìn nhau, rồi bao vây xung quanh trướng.

Khi cách trướng còn khoảng mười bước, chỉ thấy một gã dân chăn nuôi người Đột Quyết hoang mang chạy từ trong trướng ra, trên mặt và trên người đều là máu, đang la to về hướng bọn họ.

- Gã nói cái gì?

Dương Nguyên Khánh nghe không hiểu được tiếng của người Đột Quyết.

Dương Tư Ân trầm giọng nói:

- Gã nói có một người chạy vào nhà gã đòi giết người, bị gã giết chết rồi.

Dương Nguyên Khánh thúc ngựa tiến lên, từ xa đã có thể nhìn thấy trong trướng, tên Thập phu trưởng người Đột Quyết kia đang nằm sấp trong vũng máu, trong tay cầm một con trường đao. Dương Nguyên Khánh thở phào, nháy mắt với Lưu Giản, Lưu Giản xuống ngựa, nhanh chóng đi về phía bên trong trướng.

Lúc này bên cạnh Dương Nguyên Khánh xuất hiện một cô bé người Đột Quyết, giống như một con mèo nhỏ, chỉ khoảng hai ba tuổi, tay ngậm trong miệng, sợ tới mức cả người phát run.

- Hỏa Trưởng, y đã chết!

Trong trướng truyền đến giọng nói của Lưu Giản,

- Trên người không có gì cả.

Lúc này, cô bé đang sợ hãi kia liếc mắt nhìn người Đột Quyết kia một cái, nhấc chân bỏ chạy, không đúng! Cô bé nên chạy vào lòng cha đòi ôm ấp mới đúng, sao lại sợ hãi? Dương Nguyên Khánh nhanh chóng quay người, ánh mắt sắc bén quét qua người Đột Quyết.

Gần như đồng thời, người Đột Quyết kia chạy hai bước, giơ tay ôm cô bé vào trong lòng, cười lớn, giống như đang trấn an cô bé, nhưng cô bé lại khóc mà giãy dụa.

Dương Nguyên Khánh bừng tỉnh, ngay lúc hắn giương cung lên, một cây đao ngắn xuất hiện trong tay người Đột Quyết, chặn ngang cổ họng cô bé, nụ cười trên mặt gã cũng đã biến mất, trở nên vô cùng dữ tợn, ánh mắt như nguội lạnh hoàn toàn nhìn chằm chằm vào Dương Nguyên Khánh.

Biến cố bất ngờ khiến cho cả ba người kia đều ngây người, cũng đồng thời phản ứng ngay, thúc ngựa tiến lên, bao vây lấy người phu trưởng Đột Quyết thật sự này.

Dương Nguyên Khánh chậm rãi giương cung lên, nhắm ngay trán tên phu trưởng người Đột Quyết, dây cung không chút do dự mà buông lỏng ra, một mũi tên mạnh mẽ lao đi. Y kinh ngạc, đưa cô bé lên làm khiên thịt chắn người, nhưng chậm mất một bước, cô bé chỉ chặn được ngang họng y, mũi tên sượt ngang qua đỉnh đầu cô bé, ‘phốc’ một tiếng cắm vào trán y, rồi xuyên qua phía sau đầu.

Y vẫn đứng ngốc nghếch bất động, ngơ ngác nhìn Dương Nguyên Khánh, sự sống dần dần biến mất trong ánh mắt y, con dao ngắn rơi xuống đất, ngã ngửa xuống đất.

Cô bé khóc ‘oa’ lên một tiếng, Uất Trì Đôn chạy tới ôm cô bé trên người y đi, cô bé giãy dụa, chạy tới phía bên kia. Lúc này, một người phụ nữ trẻ tuổi cưỡi một con ngựa đi tới, nàng là nữ chủ nhân của nhà này, đi đến bên bờ sông tắm cho ngựa được một lúc. Từ phía xa nàng đã nhìn thấy cửa nhà mình có mấy người lạ, trong lòng kinh ngạc, thấy con gái chạy về phía mình, nàng liền vội vàng chạy về phía con gái.

Cô bé chỉ vào trướng khóc lớn, nữ chủ nhân kinh ngạc, nhanh chóng chạy vào trướng, rất nhanh, chỉ thấy trong trướng truyền ra tiếng khóc la thê thảm của nữ chủ nhân, người bị giết trong trướng mới là chồng của nàng.

Chỉ có hai ngày, Dương Nguyên Khánh đã dần xem nhẹ sự chết chóc rồi, chỉ có đồng đội bỏ mình mới khiến hắn cảm thấy thương tiếc, hắn lắc lắc đầu, đi lên trước lật người tên phu trưởng Đột Quyết tìm vật trên người y, lại từ trước người y tìm ra một kim bài, Dương Tư Ân bước lên trước nhìn nhìn, y giật mình kinh hãi,

- Hỏa Trưởng, y tên là A Sử Na Bá Lực, hình như là cháu trai của Đạt Đầu.

Dương Nguyên Khánh cười lạnh:

- Chẳng trách người này giỏi như vậy, thì ra không phải một người Đột Quyết bình thường!

Lúc này, phía sau bỗng truyền đến tiếng hô của Uất Trì Đôn,

- Ngươi mau buông nàng ra!

Dương Nguyên Khánh vừa quay đầu lại, thấy Uất Trì Đôn giương cung nhắm vào ngay trong trướng, đồng thời nghe thấy tiếng bé gái khóc nỉ non. Dương Nguyên Khánh ngẩn ra, đứng lên đi về hướng cái trướng, chỉ thấy Lưu Giản cưỡi trên người nữ nhân kia, đang xé lột quần áo của nàng, quần áo trên người đã bị xé hết, lộ ra thân hình đầy đặn. Lưu Giản hoàn toàn không để ý đến sự uy hiếp của Uất Trì Đôn, nhìn chằm chằm vào nữ nhân trước mắt, ánh mắt đã đầy tia máu.

Dương Tử Ân cũng không nhịn được, nhướn mày quát:

- Lão Lưu, thôi đi!

- Không! Người phụ nữ này bố nhất định phải làm.

Lưu Giản xé rách áo quần của nữ nhân kia, rồi nói:

- Mọi người thay phiên nhau, bố là người đầu tiên.

Uất Trì Đôn lại nói lớn với Dương Nguyên Khánh,

- Ngươi mau ngăn y lại, y ở đây lại xúc phạm kỷ luật quân đội!

Dương Nguyên Khánh đi đến trước trướng lạnh lùng nói:

- Lưu Giản, nếu ngươi không tự khống chế được chính mình, thì cả đời này ngươi cũng không thể làm nổi Hỏa Trưởng!

Lưu Giản chấn kinh, động tác xé áo dừng lại, Dương Nguyên Khánh nói rất đơn giản, nhưng lại đụng trúng điểm yếu của y. Y đột nhiên hét lớn một tiếng, đứng lên chạy nhanh ra ngoài, ‘phanh’ một tiếng liền đánh nghiêng cọc gỗ dựng trước trướng, chạy như điên về phía xa, chỉ nghe thấy y rống to,

- Bố về Kinh Thành, phải tìm một trăm nữ nhân!

Dương Tư Ân đi lên trước huých vào cánh tay Dương Nguyên Khánh, giơ ngón tay cái lên, trong mắt đầy vẻ khen ngợi,

- Đây là lần đầu tiên y chiến thắng chính mình.

Nói xong, y rút dao găm ra, đi về phía trong trướng. Uất Trì Đôn hoảng sợ, ôm cánh tay Dương Nguyên Khánh,

- Hỏa Trưởng, không thể, không thể giết các nàng!

Dương Nguyên Khánh cũng kinh ngạc,

- Dương Tư Ân, ngươi muốn giết hai mẹ con này?

Dương Tư Ân dừng chân, quay đầu lại nhìn Dương Nguyên Khánh, thản nhiên nói:

- Hỏa Trưởng ngăn Lưu Giản lại, là đang giúp y, nhưng là một người thám báo, tuyệt đối không thể lưu lại tai họa ngầm nào, Hỏa Trưởng có lẽ hiểu điều này.

- Không! Hỏa Trưởng, các nàng đều là phụ nữ và trẻ con, Dương Tư Ân, ngươi không thể lạm sát người vô tội như vậy.

Uất Trì Đôn chạy đến cửa trướng ngăn Dương Tư Ân lại, vô cùng kiên định mà nói:

- Ta tuyệt không cho ngươi giết các nàng!

Lúc này nữ chủ nhân người Đột Quyết kia bỗng nhiên ôm con gái quỳ xuống, vừa khóc vừa chỉ vào con gái. Tuy Dương Nguyên Khánh không thể hiểu được tiếng Đột Quyết, nhưng lại có thể hiểu được ý của nàng, nàng nguyện chết một mình, nhưng xin tha cho con gái nàng.

Dương Nguyên Khánh nhìn qua cô bé đang vô cùng hoảng sợ, ôm chặt cổ mẹ, hắn không khỏi thở dài một tiếng. Giết mẹ rồi, cô bé này cũng chỉ mới hai ba tuổi, cũng không sống nổi mà thôi.

Dương Tư Ân dùng dao kề ngang cổ người phụ nữ, một dao đâm vào làn da, một dòng máu tươi từ trong cái cổ trắng ngần của nàng chảy ra. Hai mẹ con ôm chặt lấy nhau, người phụ nữ dán chặt mặt mình vào mặt đứa con, nước mắt chảy ra. Dương Tư Ân lại không hề mềm lòng, chậm rãi nói với Dương Nguyên Khánh:

- Ngươi là Hỏa Trưởng, ngươi quyết định đi! Giết, ta sẽ cho họ một nhát nhanh gọn thoải mái, không giết, tôi sẽ tha cho họ.

Dương Nguyên Khánh nhìn qua hai mẹ con, trầm giọng nói với Dương Tử Ân:

- Ngươi nó cũng không sai, đôi khi mềm lòng sẽ lưu lại tai họa ngầm, sẽ làm hại mọi người. Nếu đã như vậy, ta cũng không ngăn ngươi, nhưng bây giờ hai mẹ con này cũng không phải giống như ngươi nói, đã đạt đến mức không thể giải quyết được.

Hắn quay đầu nói với Bàn Ngư:

- Bàn Ngư, ta giao cho ngươi một nhiệm vụ, mang theo người phụ nữ và đứa nhỏ này đến hướng Nam, đưa bọn họ qua Hoàng Hà, công lao lần này nhường cho ngươi.

Uất Trì Đôn trong lòng cảm động, lập tức nói:

- Hỏa Trưởng, ta đưa các nàng đi, công lao ta không cần.

Dương Nguyên Khánh lắc đầu:

- Ngươi là ưng nô, sau khi phát hiện tình địch thì phải báo tin, vẫn nên để Bàn Ngư đi.

Bàn Ngư liền đi lên trước, thi lễ nói:

- Hỏa Trưởng, hai mẹ con này tôi sẽ đưa họ qua Hoàng Hà, nhưng công lao của Hỏa Trưởng tôi không cần, bởi vì tôi cũng không muốn giết phụ nữ và trẻ em. Tất cả người Hán đều không đồng ý làm như vậy, chỉ có người Hồ mới xem mạng người như cỏ rác.

Nói xong, y cực kỳ bất mãn nhìn Dương Tư Ân một cái. Dương Tư Ân là người Tiên Ti, y lạnh lùng hừ một tiếng, quay người đi mất. Dương Nguyên Khánh vỗ vỗ vai Bàn Ngư, cười nói:

- Điều này cũng không liên quan gì đến người Hán hay người Hồ, Uất Trì cũng là người Tiên Ti, y chẳng phải cũng không đồng ý hay sao? Đi giúp hai mẹ con này thu dọn một ít đồ đạc, rồi dẫn các nàng đi đi thôi!

Hắn lại dặn dò Uất Trì Đôn:

- Ngươi cũng mau giúp họ thu dọn một chút, đơn giản thôi, không cần quá mệt mỏi.

Hắn xoay người đi theo hướng Dương Tư Ân vừa rời đi, Dương Tư Ân ngồi trên thảo nguyên, trong miệng ngậm một cành cỏ, đang thất thần nhìn dòng sông xa xa trước mặt.

- Chuyện đã qua rồi, không cần làm nó rối loạn lên nữa.

Dương Nguyên Khánh ngồi xuống bên cạnh y, thản nhiên nói.

- Ta không phải làm rối loạn, là sự cảm nhận của ta khác với ngươi.

Dương Tư Ân nhẹ nhàng thở dài:

- Vừa rồi ta thấy khi ngươi bắn chết tên phu trưởng người Đột Quyết rất quyết đoán tàn nhẫn, trong lòng cũng tán thưởng ngươi, lại thấy ngươi một câu đã thuyết phục Lão Lưu, càng làm cho người ta kính nể sự sâu sắc của nội tâm. Nhưng ngươi lại tha cho hai mẹ con đó, khiến ta rất bất ngờ, ta cho rằng ngươi sẽ không hề lưu tình mà giết họ, không ngờ, ngươi lại không giết. Hoặc là, đây chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa chúng ta, nếu là ta, ta sẽ không hề do dự mà giết bọn họ.

- Ta biết rất rõ ràng chúng ta khác nhau ở điểm nào!

Dương Nguyên Khánh chậm rãi nói:

- Ngày hôm qua ta lần đầu tiên giết người, trong lòng ta cảm thấy khó chịu rất lâu. Nhưng hôm nay lại giết người, nhưng lại không có cảm giác bất an sau khi giết người đó nữa. Ngược lại, ta lại cảm thấy có một cảm giác vui thích khi giết người, vô cùng vui vẻ! Một chút cảm giác mềm lòng cũng không có, nói thật, nếu là ngươi cưỡi lên người phụ nữ đó, chứ không phải Lưu Giản, nói không chừng ta sẽ kéo Uất Trì ra. Điều này, ta và ngươi đều giống nhau, nhưng ngươi so với ta, ngươi quả thật thiếu đi một thứ.

Dương Tư Ân có chút vội vàng hỏi,

- Là thứ gì?

- Ngươi làm việc thiếu mất điểm giới hạn!

Dương Nguyên Khánh thản nhiên nói:

- Đại trượng phu làm việc thì cần ân đền oán trả, không cần bị trói buộc bởi cái gọi là nhân nghĩa đạo đức. Nếu ngươi cần, muốn đạp hư nàng, ta cũng không vì một người phụ nữ mà trở mặt với ngươi. Nhưng không thể giết phụ nữ và trẻ con. C người dù sao cũng không phải dã thú, có thể không cần đạo đức, cũng có thể không cần nhân nghĩa, nhưng không thể không có điểm giới hạn. Nếu một người ngay cả điểm giới hạn của mình cũng không giữ được, thì gã nhất định sẽ không làm được việc gì lớn.

Dương Tư Ân yên lặng gật đầu, những câu nói của Dương Nguyên Khánh như đánh vào lòng y, khiến cho y dần dần bừng tỉnh,

- Hỏa Trưởng nói rất đúng, một người ngay cả điểm giới hạn của mình cũng không giữ được, quả thật không làm được việc gì lớn, ta chính là như vậy.

Trong mắt y hiện lên một vẻ vô cùng hối hận, nghĩ đến những gặp gỡ trong những năm gần đây, cũng bởi vì ý nghĩ lúc đầu không thể giữ vững được, nên trốn tránh không được trách nhiệm của bản thân. Cho nên ngay cả vị trí Xa kỵ Tướng quân cũng bị bỏ lỡ mất, nếu ngay từ đầu y có thể giữ vững được điểm giới hạn của mình…

Dương Tư Ân thở dài một tiếng,

- Năm đó, nếu ta có thể giữ vững điểm giới hạn của mình, thì đâu có như hôm nay?

Dương Nguyên Khánh vỗ vỗ bả vai y, không quấy rầy sự tĩnh tâm của y, hắn đứng lên đi về phía cái trướng, đi được mấy bước, Dương Tư Ân gọi hắn lại,

- Hỏa Trưởng, việc hôm nay ngươi muốn nói với Đại soái không?

Dương Nguyên Khánh sửng sốt, quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Dương Tư Ân, chậm rãi hỏi:

- Ngươi làm thế nào biết được?

Dương Tư Ân cười ha hả, đứng lên vỗ mông đi về phía bờ đông, từ xa có thể nghe thấy giọng nói của y truyền đến,

- Ngựa của ngươi tặng ta, trên yên có khắc chức quan và mã số của Đại soái.

Quyển 2: Bách Chiến Hoàng Sa Xuyên Kim Giáp

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.