Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 21: Bắc Nguyên mưu sinh




Một tháng sau… Buổi sáng hôm ấy Nguyên Khánh ở ao Khúc Giang luyện công xong liền chạy về phía Bắc Sơn. Hắn định săn bắn để kiếm tiền, ý định này nảy lên sau khi hắn bắn chết một con chó dại. Bắt chó phải nhìn vào chủ, nếu như không có gì phạm vào kiêng kị của thôn quê, vừa có thể luyện tài săn bắn lại có thể kiếm tiền thì có gì phải ngại mà không làm chứ?

Hơn nữa món ăn dân dã bán cho các quán rượu đều rất được giá, hắn nhớ có người bắn được một con dê núi mà bán được những 3 xâu tiền. Tuy là gần ao Khúc Giang cũng có rừng, nhưng vì gần với nhà dân quá nên rất ít dã thú, cùng lắm chỉ có vài con chim rừng, vịt rừng, thỏ rừng các loại, chẳng đáng bao nhiêu tiền.

Còn Thành Bắc ở sau lưng hoàng cung, nơi đó đất rừng rậm rạp, thâm sơn cùng cốc hiểm trở rất ít người lui tới nên thường có dã thú. Nơi này lại ở gần hoàng cung nên bình thường cấm người qua lại và cấm luôn cả săn bắn, vì thế cho nên dã thú rất nhiều.

Khi mùa thu đến thì các hoàng thân quốc thích đều đến đó tổ chức săn bắn, nơi đó còn có sông Bá nên ngỗng trời rất nhiều, tuy nhiên ngỗng trời bán không được giá lắm, thường chỉ bán được 10 tiền.

Nửa canh giờ sau Nguyên Khánh đi tới thành Bắc, địa thế của thành Đại Hưng là hướng Đông Nam cao phía Tây Bắc thấp. Phù sa của sông Bá, sông Sản và sông Quyết bồi đắp lên tạo thành một vùng bình nguyên, thành Đại Hưng được xây dựng trên nền vùng đồng bằng này.

Nhưng ở hướng Đông Bắc Long Thủ Nguyên mới là chỗ cao nhất của thành Đại Hưng, mười mấy năm sau ở đây bắt đầu xây dựng cung Đại Minh, hiện tại nơi này còn là vùng đất hoang sơ. Nhưng nếu như tiếp tục đi khoảng 30 dặm về phía Tây Bắc, nơi đó là thành Trường An của tộc Hán, đương nhiên là có người sinh sống.

Cho nên địa điểm săn bắt tốt nhất chính là ở phía Đông Bắc Long Thủ Nguyên và Bắc Long Thủ Nguyên. Nơi này sát Tây Nội Uyển, mà trong Tây Nội Uyển thì thường xuyên có kỵ binh tuần tra, không cho người tiến vào, còn vùng này thuộc ngoại vi Tây Nội Uyển, cũng không được phép săn bắn.

Cách hoàng cung không xa có một con đường, trên đường có binh lính tuần tra không cho phép người qua lại. Nguyên Khánh lại chọn đường vách núi, đi vào trong rừng theo một hướng khác. Ngoài binh lính tuần tra ở trên đường thì trong rừng sâu chẳng có ai, đến người đi kiếm củi cũng không có.

Thật ra thì vùng này đã cấm người vào săn bắt hay đốn củi, mỗi đường ra vào rừng đều có binh lính canh gác, gần phía hoàng cung còn có quân đội tuần tra canh phòng nghiêm ngặt. Đặc biệt nếu Nguyên Khánh mang theo binh lính có khi còn bị cho là thích khách, nếu để lính tuần tra phát hiện không khéo mất mạng như chơi, vô cùng nguy hiểm.

Tuy là có chút mạo hiểm nhưng tiền lời rất cao. Vùng này có nhiều dã thú là các món ăn ưa thích của người dân thôn quê, đúng là nơi tuyệt vời để săn bắn. Nếu lá gan lớn một chút lẻn vào khu vườn ở phía Tây hoàng cung thì có thể kiếm được nhiều tiền hơn nữa.

Nguyên Khánh có nghe được lúc người của họ Dương nói chuyện rằng người có gan lớn đột nhập vào Tây Nội Uyển săn bắn thú quý lấy da và lông, nếu bị bắt nhẹ thì phải vào tù chịu cực hình, nặng thì mất mạng như chơi. Nhưng nếu như săn bắn được thì sẽ thu về một món lời to, Tây Nội Uyển nuôi dưỡng toàn thú quý, da và lông vô cùng đáng giá.

Nguyên Khánh đi vào một vùng khá yên tĩnh trong thung lũng, hắn mặc một chiếc áo vải màu lam, chân xỏ một đôi giày cũ, đầu quấn khăn, lưng giắt hai con dao ngắn, sau lưng là một bình đựng tên, tay cầm một cái cung dài màu đen. Tuy rằng quần áo thô kệch nhưng nhìn hắn rất oai phong mạnh mẽ, nhẹ nhàng bước đi.

Hai bên thung lũng đều là rừng rậm rạp, bây giờ là tháng Hai đầu Xuân, vạn vật sinh sôi nảy nở, cành lá phát lộc non, cỏ cũng biến thành một màu xanh mướt. Từng đàn chim bay qua đỉnh đầu kêu lên ríu rít. Đúng là tràn đầy sức sống!

Sau lưng hắn vài dặm chính là Tây Nội Uyển, về cơ bản thì chẳng khác gì với núi rừng ở bên ngoài, chỉ có vài cột mốc đánh dấu. Tây Nội Uyển thật ra cũng là rừng rậm nguyên sinh vây quanh, ở giữa có chỗ để tập cưỡi ngựa. Toàn bộ Tây Nội Uyển chỉ dài khoảng mười mấy dặm, rộng vài dặm, bên trong có khoảng vài nghìn binh lính.

Đi qua Tây Nội Uyển có thể thấy tường thành cao lớn, phía sau tường thành mờ mờ ẩn hiện cung điện nguy nga, nơi đó là hoàng cung của đất nước Đại Tùy. Hắn thậm chí còn nhìn thấy cả một tòa cổng thành hùng vĩ của hoàng cung, đó chính là Huyền Vũ Môn, sự kiện Huyền Vũ Môn trong lịch sử chính là bùng phát ở nơi này.

Nguyên Khánh đang mơ hồ suy nghĩ thì đột nhiên có một bóng đen lớn xẹt qua đầu hắn. Nguyên Khánh rất tinh mắt, liếc mắt một cái đã nhận ra đây là giống trĩ núi đực, lông đuôi dài vô cùng diễm lệ. Tháng trước hắn và Nữu Nữu đi dạo đêm nguyên tiêu, một chiếc lông của trĩ núi đực đã bán mười tiền.

Nguyên Khánh thấy hình như không còn là một con trĩ núi nữa mà có một xâu tiền đang bay lơ lửng trên không trung, hắn bây giờ vô cùng thèm khát tiền, hô một tiếng liền đuổi theo.

Ba năm luyện Trúc Cơ đã khiến cho hắn vượt xa người thường, hắn bỏ đôi giày bố chạy chân trần, thân hình nhanh như chớp chỉ một loáng đã đuổi kịp con Trĩ núi cách đó hơn 30 bước. Con trĩ núi cũng cảm nhận được nguy hiểm liền muốn bay vào rừng rậm. Nguyên Khánh đã giơ cung lên buông dây ra, tên lao như bắn cắm thẳng vào con Trĩ núi, nó rên rỉ một tiếng rồi rơi xuống từ trên không.

Nguyên Khánh mừng rỡ, hắn tiến đến sườn núi tìm được con mồi ở trong bụi rậm. Con Trĩ núi đã chết, máu chảy dọc mũi tên, Nguyên Khánh liền cầm lấy thân tên nhấc con chim lên, ước chừng nặng 2-3 cân, lông vũ rất dài và đẹp vô cùng. Hắn nhẩm đếm có đúng 15 cái lông tuyệt đẹp.

Thật ra vào mùa thu lông chim Trĩ mới là tốt nhất, bây giờ mới là đầu xuân nên còn hơi kém một chút. Tuy nhiên vật này vô cùng quý hiếm nên số lông chim này bán 1 xâu tiền nhất định là không có vấn đề gì.

Nguyên Khánh vui như mở cờ trong bụng, đây là con mồi đầu tiên của hắn, cũng là bữa trưa của hắn. Hắn bỏ tên đút lại vào ống rồi tiến về hướng thung lũng. Vượt qua vùng thung lũng này là đến sông Bá rồi.

Băng tuyết trên sông Bá đã tan, dòng nước cuồn cuộn chậm rãi chảy theo sườn núi, hai bên bờ sông đều là rừng nguyên sinh. Nửa canh giờ sau Nguyên Khánh đang ngồi nghỉ ở bờ sông chậm rãi tỉnh lại, hắn cảm thấy cả người lại tràn trề sức lực như thể vẫn chưa dùng hết sức. Nhưng bụng hắn lúc này lại sôi lên vì đói.

Vừa quay đầu lại thấy đống lửa bên cạnh đã tắt. Hắn vui mừng gạt tro phủi phủi, đào một cái hố nhỏ trên mặt đất khô cứng lôi bọc bùn đất nướng ra dùng dao gõ nhẹ, bùn đất bong ra lộ ra miếng thịt nướng nóng hổi bên trong, thơm nức cả mũi.

Cách làm “Gà ăn mày” này Nguyên Khánh đã đọc ở trong sách, lần đầu ăn thử không ngờ cũng rất ngon. Điều duy nhất mà hắn không biết đó là không cần phải nhổ lông, sau khi nướng chín lông sẽ tự bị thiêu trụi, thế là hắn hì hục mãi để nhổ được hết lông.

Nguyên Khánh rắc vài hạt muối lên, hắn đã thèm nhỏ dãi, nâng miếng thịt lên hắn vừa gặm vừa nhìn bó lông chim ở bên cạnh đang bay bay. Hắn lẩm bẩm cười nói:

- Không tồi mà, vừa được ăn, vừa kiếm được tiền, lại còn có thể luyện săn bắn, ngày tháng như thế này thật là tuyệt!

Nhưng vừa gặm được hai miếng thì đột nhiên hắn quăng con trĩ đi, xoay người rút đao ra cầm chặt trên tay. Hắn cảm nhận được một hơi thở vô cùng nguy hiểm…

Cách khoảng 50 bước có một cái gì đó đang tiến lại gần phía hắn, hắn nghe rõ ràng đó là tiếng của một con vật 4 chân, chắc chắn không phải là người. Hắn giắt lại dao vào thắt lưng rồi cầm cung tên lên hướng đến chung quanh tìm kiếm. Thị lực của hắn khác hẳn người thường, dù là một sự biến hóa nhỏ nhất cũng không thể qua khỏi mắt hắn.

Đột nhiên ánh mắt của hắn dừng lại, ở một gốc cây cách đó khoảng 30 bước chân ánh mắt của hắn chạm phải một ánh mắt vô cùng hung ác ở phía đối diện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.