Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)

Chương 20: Quỷ ảnh mê thành thiên (4)




Ngay lúc bóng đêm bao trùm, muội tử Tịch Mịch ở bên kia liền la hoảng lên. Tiểu ca Cô Đơn cũng rất sợ hãi, nhưng mà bạn gái còn đang nắm tay hắn, hắn không thể cũng la theo. Hắn đành phải ra vẻ trấn định mà nói với Tịch Mịch: "Đừng sợ, có ta ở đây," mặc dù trên thực tế, đến cả vũ khí có thể dùng để đánh quái tiểu ca Cô Đơn còn không có, bản thân mình còn khó bảo toàn.

Hắn và Tịch Mịch hai người từ lúc cấp một đã luôn cùng nhau xếp kịch bản hình thức huấn luyện nhiều người, tới cấp năm liền tham gia một lần sinh tồn đoàn đội, kết quả đoàn diệt, nhưng mà hắn làm ra cống hiến lớn hơn Tịch Mịch một chút cho nên Cô Đơn lấy thêm được một chút điểm kinh nghiệm. Về sau bọn hắn lại chọn một lần sinh tồn đoàn đội, lại vẫn không thể nào qua cửa mà cùng nhau bỏ mình, cho nên dù hiện tại hai người một người cấp bảy, một người cấp sáu, trên người vẫn không có trang bị, cũng không có kỹ năng, đánh quái cơ bản đều phải đánh tay không.

Xem đến đây, ta nghĩ rất nhiều người đã hiểu ra. Sỡ dĩ Long Ngạo Mân bị phân phối vào trong đoàn đội này, cũng là do hệ thống đặc biệt sắp xếp đấy. Cùng một thời gian có lẽ có hơn trăm người chơi sẵn sàng, vì sao trong bao nhiêu người đó lại chọn tổ hợp năm người này? Cũng là bởi vì hệ thống dựa vào biểu hiện của Cô Đơn cùng Tịch Mịch lúc trước, phán định bọn hắn là người chơi yếu kém.

Để giúp đỡ bọn hắn một chút, hệ thống mới cho vào trong đoàn đội một cái cấp mười Long Ngạo Mân này, hơn nữa còn là một người chơi tương đối mạnh. Đồng thời, để bảo trì độ khó tổng thể, hệ thống lại tìm thêm hai cái gia hỏa cấp bậc tương đối thấp nhưng biểu hiện qua cửa lại tốt để hạ thấp bình quân đẳng cấp của đội ngũ.

Vì thế mới có tổ hợp năm người như vậy, tổng đẳng cấp của bọn hắn là 33, chia ra được bình quân đẳng cấp là 6,6...Vừa đủ kịch bản độ khó cấp sáu, cấp bảy.

Nói thẳng ra, đây là hệ thống vì Cô Đơn và Tịch Mịch tạo ra một cơ hội ôm đùi, hi vọng bọn hắn có thể một lần thành công thông qua kịch bản, tránh cho bọn hắn chết quá nhiều, chết đến mức sinh ra tâm lý oán hận... (Edt: hệ thống bỉ ổi dễ sợ à)

"Vừa rồi là cái gì?" Long Ngạo Mân hỏi. Kỳ thật khi thốt ra lời này, hắn cũng không trông chờ người nào đó nói cho hắn biết đáp án. Chỉ là bởi vì tình huống này khiến cho nội tâm hắn có chút sợ hãi, cho nên mới muốn hỏi một chút cảm nghĩ của người khác.

Không ngờ Phong Bất Giác dùng giọng điệu tỉnh táo, trả lời rõ ràng: "Có ba loại khả năng, lát nữa ta sẽ giải thích cho ngươi."

Vương Thán Chi lúc này ngược lại không có tiếp lời, hắn sắc mặt trắng bệch, run run nói: "Vậy... Vậy... cứ vậy mà cái cái này... sao được a? Ở bên bên trong bên trong tàu điện ngầm... tắt đèn còn còn... hiểu được... Bây giờ dưới đêm khuya trăng sáng... vậy mà cũng có thể "tắt đèn"! Muốn hù chết người a...!"

"Thứ dọa người ở đằng kia kìa." Phong Bất Giác mặt không thay đổi chỉ đằng sau Vương Thán Chi.

Tiểu Thán cứng cổ quay đầu lại, mà Long Ngạo Mân và Cô Đơn, Tịch Mịch ở phía xa lúc này cũng đồng thời thấy được thứ Phong Bất Giác đang chỉ.

Đó là con quái anh cuối cùng, nó bò lên trên trần một cỗ xe buýt, kêu to một tiếng. Hình dáng của nó đã thay đổi, làn da biến thành màu đen, hai mắt bắn ra ánh sáng lục, răng nhọn và dài. Thân hình của nó vẫn nhỏ như trước, nhưng liêm đao trên tay và đôi chân thú đều dài hơn gần gấp đôi. Lúc quái vật kia đứng thẳng người, độ cao đã gần tới một mét sáu, hơn nữa phạm vi công kích của liêm đao chắc chắn dài hơn độ dài cánh tay của nhân loại.

Vương Thán Chi nuốt nước miếng một cái, cúi đầu nhìn con dao gọt trái cây trong tay mình, lại nhìn sang "cánh tay đao" của quái vật... Bỗng cảm thấy tự ti.

"Cảm giác như mới ăn trúng cái gì đó thích hợp để tiến hóa ấy..." Phong Bất Giác cầm cờ-lê từ trên xe nhảy xuống.

"Ta tấn công chính diện, dụ nó xuống, các ngươi đợi thời cơ chính xác từ bên cạnh công kích nó." Long Ngạo Mân trong lúc nói chuyện đã tiến về phía trước.

Đáng tiếc, chiến thuật của Long Ngạo Mân không được áp dụng thành công. Có thể là do bản thân con quái anh này có thể nghe hiểu tiếng người, hoặc là do thiết lập chỉ số thông minh của nó cao hơn nhiều so với trong tưởng tượng của bọn hắn.

Con quái anh kia căn bản không để ý tới Long Ngạo Mân. Nó cong chân đạp một cái, lưu lại hai cái vết lõm trên mui xe buýt, bắn lên cao, trên không trung tạo thành một đường vòng cung. Nó vậy mà lướt qua đỉnh đầu ba ngươi, bay nhào ra xa hơn mười mét, mục tiêu là Cô Đơn và Tịch Mịch bên dưới đèn đường.

Giờ phút này, Long Ngạo Mân rất muốn phát động kỹ năng vừa rồi chạy qua hỗ trợ nhưng lại bất lực. Lúc trước kỹ năng hắn giúp Phong Bất Giác giải vây [Tia chớp xông tới] là năng lực đặc thù mà danh hiệu [Người xung phong dũng mãnh] cho hắn, để phát động cần tiêu hao 30% hạn mức cao nhất giá trị thể năng, hơn nữa CD (Edt: cool down-thời gian làm lạnh) cần khoảng một giờ.

Chi tiết về "hệ thống danh hiệu" tạm thời không nhắc tới. Tóm lại, hiện tại người có năng lực cứu Cô Đơn và Tịch Mịch là chính bọn hắn.

Quái anh từ trên trời giáng xuống, hai thanh liêm đao chém chéo về phía hai người. Ba người đứng ở giữa đường cùng nhau chạy về phía đó, nhưng quái anh giống như là bắn ra từ máy ném đá. Với độ bật khoa trương sau khi tăng cường của nó thì người chơi chạy bộ khó có thể đuổi kịp đấy.

"Chạy về phía chúng ta! Cúi đầu xuống!" Phong Bất Giác hét lớn một tiếng.

Đây không thể nghi ngờ là chỉ huy Cô Đơn và Tịch Mịch cần phải làm gì, và cũng là một cách phản ứng rất chính xác. Hai người kia dù lui về phía sau hay hướng hai bên tách ra chạy trốn thì ít nhất sẽ có một người lập tức bị giết chết khi quái anh tiếp đất. Còn nếu đứng ngốc tại chỗ hoặc có ý định đón chặn công kích thì có lẽ sẽ chết nhanh hơn một chút.

Hai người chỉ còn cách hạ thấp người chạy về phía trước. Sau khi vồ hụt, trong vài giây quái vật kia quay người lộn trở lại, họ phải cố gắng hết sức lại gần chỗ ba người Phong Bất Giác, khi đó mới có cơ hội sống cả hai.

Tại thời khắc sống chết chỉ cách nhau một đường chỉ, một câu mệnh lệnh có lực lượng rất mạnh, rất hiệu quả đấy, người trong nội tâm bất lực sợ hãi thường sẽ không nghĩ nhiều mà làm theo. Quả nhiên, Cô Đơn nghe vậy lập tức liền kéo Tịch Mịch cúi đầu xông về phía trước.

Lúc quái anh từ không trung giết đến, hai người vừa đúng lẻn qua dưới chân, chạy ra sau lưng nó. Liêm đao chém vào không khí, nó làm vẻ hổn hển, chân chĩa xuống đất, quay người liền đuổi theo, chỉ dùng hai giây liền tới gần hai người đang chạy trốn.

Nhưng con quái anh này không quá may mắn. Một tráng hán từ phía ngược lại với hướng hai người kia chạy trốn đã giết đến, lách mình chắn trước mặt quái anh. Một tấm khiên kim loại tròn màu xám như tường đồng vách sắt đã chặn đường đi của quái anh.

Cánh tay liêm đao đã qua cường hóa rất nhanh vung vẩy chém xuống, âm thanh xì xì nối liền không dứt. Vậy mà công kích này lại như trước chỉ làm bắn ra một chút tia lửa ở mặt ngoài lá chắn, cả một vết sướt cũng không có để lại, cái quái anh kia có vẻ đang dần giảm chậm tốc độ công kích và giảm lực rồi.

[Tên: Mảnh vỡ Ultron <!--Ambient video inpage desktop-->

Loại: Đồ phòng ngự

Phẩm chất: Tốt

Lực phòng ngự: Tương đối mạnh mẽ

Thuộc tính: Chiết xạ

Đặc hiệu: Không

Điều kiện trang bị: Sở trường chiến đấu E, cấp 8

Ghi chú: đây là một phần còn sót lại của sau khi bị phá hủy, vốn chỉ có một miếng lớn chừng ngón cái, nhưng sau khi rèn với hợp kim thứ cấp Erdmann thì đã tạo thành tấm lá chắn này. So với những tấm chắn sản xuất hàng loạt khác nó dường như mạnh hơn một chút. Nhưng qua nhiều lần thí nghiệm cho thấy, cũng không có số liệu sai biệt rõ ràng để củng cố cái lý luận này.]

Thuộc tính tấm chắn này rất tốt, so với cây cờ-lê của Phong Bất Giác thì vật kia tại giai đoạn đầu của trò chơi có thể phát huy tác dụng lớn hơn. Công kích của quái anh đang từ từ dừng lại, cũng vì nó biết nếu cứ tiếp tục thêm một lúc nữa, liêm đao của mình sợ là sẽ bị mài nhẵn rồi.

Quái anh buông tha việc đột phá phòng ngự của Long Ngạo Mân, nó dự định lợi dụng ưu thế tốc độ vượt qua cục xương khó gặm này đi đối phó những người khác, nhưng nó đã lãng phí thời gian quá nhiều. Đầu đội mũ sắt màu đen, tay cầm dao gọt trái cây, một nam nhân đã lặng lẽ vòng ra phía sau nó...

Bởi vì vũ khí không quá mạnh mẽ, hơn nữa lại tương đối nhát gan, Vương Thán Chi không dám tùy tiện động thủ. Hắn vòng qua một chiếc xe bên cạnh, chạy tới đằng sau con quái anh rồi mới giơ lên vũ khí, một dao xuyên thẳng xương cổ quái anh. Cũng không biết có phải bất cứ ai học y cũng sẽ chọn vị trí công kích dạng "chọc không chết cũng phải bị liệt" này hay không.

Một tiếng tiếng kêu kì quái vang lên, máu mủ màu đen phun ra, tung tóe đầy mặt Vương Thán Chi. Mà con quái anh này lại vẫn chưa chết, còn đang giãy dụa.

Lúc này, một cây cờ-lê từ bên cạnh giết tới, cực kỳ tàn ác mà đâm vào hốc mắt trái của con quái anh...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.