Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 31: Tâm như chỉ thủy




Cầm quyển sách Thẩm Bích Như đưa tới, chỉ nhìn thoáng qua thôi mà thân thể Mặc lão đã run rẩy.

Chuyện này... Không thể nào xảy ra được.

- Được rồi, còn chỗ nào cảm thấy không hiểu nữa không? Nếu như không có thì ta đi đây!

Trương Huyền khó hiểu nhìn bọn họ.

Hai người bọn họ bị điên sao!

Đã hỏi thì phải hỏi mấy vấn đề khó khăn hơn chứ! Sao toàn hỏi mấy câu đơn giản mà đã có sẵn lời giải trong sách. Mấy câu hỏi của bọn họ không cần suy nghĩ cũng có thể trả lời được, đúng là quá nhàm chán!

Nào là nhân viên quản lý thư viện, nào là lão sư giỏi nổi tiếng... Hừ, ngay đến cả một người xuyên không như mình cũng không bằng, kiến thức quá kém rồi.

- Đừng gấp, ta còn một vấn đề nữa muốn hỏi ngươi. Câu “Khí chuyển động xung quanh, tâm xoay quanh vạn vật” ý muốn nói về điều gì?

Đè nén nghi ngờ trong lòng, Mặc lão tiếp tục nói.

Những lời này là câu hỏi một vị trưởng lão đã hỏi ông vài ngày trước nhưng khi đó ông không trả lời được. Sau đó ông đã đến Tàng Thư các để tìm đáp án nhưng mãi vẫn không thể tìm ra, đành phải buồn bã ra về. Bây giờ thấy thiếu niên kia có thể dễ dàng giải thích mấy vấn đề khó như vậy, ông không nhịn được liền hỏi.

- Chuyện này mà ông cũng không biết sao?” Trương Huyền nhìn Mặc lão như nhìn một người ngốc: “Đây là kiến thức cơ bản nhất trong việc tu luyện đó. Ý câu này là trong quá trình tập luyện, khi khí huyết di chuyển một vòng trong cơ thể thì võ giả sẽ cảm thấy như đang được đi khắp nơi trên thế giới và cảm thụ được mọi vật trên đời. Câu nói này trong quyển “Khí huyết luận” của Bạch Minh tiền bối có nhắc đến. Quyển sách này đặt ở giá sách thứ 27, câu nói đó được ghi ở trang 69.

Câu “Khí chuyển động xung quanh, tâm xoay quanh vạn vật” được ghi trong sách luyện võ của võ giả tầng thứ nhất. Đây là một trong những câu không có khuyết điểm, thế nên hắn nhớ rất rõ, với lại câu này cũng đã được một tiền bối chuyên môn trong học viện Hồng Thiên giải thích nên lúc đó hắn cũng xem kỹ hơn một chút. Câu này không có gì khó cả, vậy mà tại sao một vị trưởng lão quản lý thư viện lâu năm như ông lại không biết, đã vậy còn hỏi hắn?

Mặc lão không trả lời ngay mà hành động giống Thẩm Bích Như hồi nãy, vội vã xoay người chạy vào Tàng Thư các. Một lát sau khi đi ra trên tay ông đã cầm quyển sách “Khí huyết luận.” Lật đến trang 69, vừa nhìn thoáng qua, Mặc lão đã run rẩy nói không nên lời.

Phần chữ ghi chép trong sách giống y chang với lời Trương Huyền vừa nói.

Trước đây mấy ngày, vị trưởng lão kia đã xem rất nhiều sách nhưng vẫn không tìm ra được lời giải thích. Nằm mơ bọn họ cũng không thể ngờ tới, nó lại được ghi trong một quyển sách ít người xem thế này.

Một quyển sách ít người xem như vậy mà hắn cũng đọc, đã vậy còn nhớ rõ số trang của nó là bao nhiêu nữa!

Mặc lão cảm thấy choáng váng, hắn sắp điên mất.

Nếu không phải vì giữ hình tượng, hắn đã sớm vò đầu bứt tai, tự hỏi bản thân rồi.

Vừa mới mắng đối phương đến đây để phá rối, kết quả người ta không chỉ đọc sách mà còn có thể nhớ kỹ nội dung từng quyển. Mặc lão xấu hổ đến đỏ bừng mặt, nếu mà lúc này có một cái hố thì hắn nhất định sẽ chui xuống đó trốn cho đỡ ngượng rồi.

Hắn thật sự là lão sư đứng chót trường sao?

Một người có kiến thức phong phú như hắn mà còn bị gọi là giáo viên đứng chót, vậy chắc ngay cả điểm không hắn cũng không thể lấy được quá.

- Vậy nhé, sau này cố gắng đọc nhiều sách thêm, những vấn đề này đều có trong sách hết rồi!

Thấy hai người kia đều đang đứng ngơ ngác nhìn mình, Trương Huyền nói một câu đầy hàm ý, sau đó lắc đầu:

- Không có chuyện gì nữa thì ta đi trước đây!

Nói xong Trương Huyền liền bước ra ngoài.

Hắn đã đói đến mức không chịu nổi nữa rồi, nếu bây giờ còn chưa được ăn chắc sẽ phải ngất vì đói mất.

- Lão sư Trương Huyền, chờ ta với...

Lúc này Thẩm Bích Như mới lấy lại được bình tĩnh sau một hồi kinh ngạc, nàng vội vã đuổi theo Trương Huyền.

- Nàng lại muốn làm gì nữa đây?

Trương Huyền mệt mỏi nói.

Vị cô nương này điên à? Lại lên cơn gì nữa đây?

Vấn đề mà nàng ta không hiểu hắn cũng đã giải đáp hết rồi, vậy mà còn chưa chịu để hắn yên hay sao? Nàng ta không thấy hắn đang đói bụng, muốn đi ăn cơm ư?

- Ta cũng chưa ăn cơm, chẳng lẽ ngươi không muốn mời ta cùng đi ăn tối sao?

Thẩm Bích Như cắn răng nói.

Nàng là nữ thần của học viện Hồng Thiên, có không ít chàng trai từng mời nàng đi ăn cơm thế nhưng nàng chưa từng nhận lời mời của ai cả. Ngay cả Thượng Bân cũng đã từng mời rất nhiều lần nhưng chưa lần nào nàng đồng ý.

Hôm nay Trương Huyền đã khiến nàng rất kinh ngạc, thế nên nhịn không được mà có chút tò mò về hắn ta, vì vậy mới quyết định muốn đi ăn cơm với hắn. Nàng muốn mượn cơ hội này để tìm hiểu xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với cái tên khó ưa này.

- Mời ngươi?

Trương Huyền khó chịu nhìn Thẩm Bích Như: “Ngươi nghĩ gì vậy hả? Nếu muốn ăn thì tự dùng tiền của mình mà mua đồ ăn! Sao lại có thể mặt dày đi “ăn ké” thế hả?

Ngươi nhờ ta giải thích vấn đề giúp, ta cũng đã trả lời xong hết rồi, thế mà bây giờ còn muốn ta mời ăn cơm nữa sao?

Sao ả ta lại có thể không biết xấu hổ, mặt dày như vậy chứ?

Mặc dù Trương Huyền đã sống hai đời, kiếp trước cũng từng coi rất nhiều “Phim hành động”, thế nhưng trên trên thực tế hắn cũng chỉ là một trạch nam (1), bản thân chưa từng tiếp xúc với con gái nên làm sao hiểu được suy nghĩ của Thẩm Bích Như.

- Ngươi...” Nhìn ánh mắt khinh bỉ của Trương Huyền, lại còn nghe thấy những lời hắn nói, Thẩm Bích Như tức giận đến nỗi suýt ói máu, ngất tại chỗ.

Ta là một mỹ nữ, mà mỹ nữ thì có quyền làm như vậy, được chưa?

Người khác năn nỉ đi ăn cùng mà nàng còn chưa đồng ý. Cái tên Trương Huyền hắn thì ngược lại, cho hắn cơ hội mời ăn cơm, lại còn dám nhìn nàng như nhìn “sinh vật lạ.

Lại còn chửi nàng mặt dày!

Dày cái đầu hắn!

Hừ, làm gì có ai mà nói khó nghe như vậy với người đẹp chứ? Đúng là cái tên đáng ghét.

- Được, để ta mời ngươi, thế nào? Ta mời ngươi ăn cơm!

Thẩm Bích Như cắn răng nói.

- Ngươi mời ta?

Trương Huyền dừng lại suy nghĩ một lát, chủ nhân thân thể này lúc trước vì là giáo viên tệ nhất trường nên tiền lương nhận được không cao, gần như thu nhập mỗi tháng chẳng được bao nhiêu. Nên nếu có người mời đi ăn cơm thì cũng là một điều tốt, nghĩ như vậy nên Trương Huyền gật đầu:

- Ừm, nếu như ngươi mời thì được, nhưng mà ta muốn ăn một bữa thật thịnh soạn. Nếu như ngươi muốn mời mấy thứ đơn giản như bánh bao, bánh rán gì đó thì ta sẽ không đi đâu!

- ...

Thẩm Bích Như lại tiếp tục tức đến sắp phát điên.

Bánh bao, bánh rán cái đầu ngươi, đồ đáng ghét!

- Đi thôi.

Nàng cũng không muốn giải thích nữa, chỉ sợ nói nhiều thêm một chút nữa thôi sẽ bị kẻ trước mắt này chọc tức đến phát điên mất.

Mặc dù Thiên Đạo Đồ Thư Quán có thể nhìn ra được hết tất cả khuyết điểm trong các chiêu thức võ công hay huyệt Mệnh môn của người khác, thế nhưng nó lại không thể nhìn ra, cũng không hiểu được tâm trạng thiếu nữ. Vì vậy Trương Huyền không thể biết rằng, chỉ mới vài ba câu nói nhưng hắn đã khiến cho cái người được gọi là nữ thần đứng đầu học viện Hồng Thiên tức giận đến sắp nôn ra máu.

Trương Huyền yên lặng bước theo phía sau Thẩm Bích Như, đi dọc theo con đường ra ngoài.

Tuy ban đêm ở học viện Hồng Thiên không giống kiếp trước sáng rực ánh đèn. Nhưng ánh trăng chiếu rọi xuống sân trường cũng tạo nên một khung cảnh vô cùng mỹ lệ, linh khí dồi dào che phủ càng khiến cho không khí xung quanh lộ rõ vẻ yên tĩnh, an bình.

Kiếp trước khi ở hiện đại, Trương Huyền đã sống ở một nơi rất ồn ào và náo nhiệt, đi đến đâu cũng đầy ắp tiếng ồn, có lúc nào được yên tĩnh như vậy đâu. Chính vì vậy, Trương Huyền nhịn không được mà vừa đi vừa say mê ngắm cảnh.

Thẩm Bích Như đi ở phía trước, nàng những tưởng một lát nữa thiếu niên đang đi phía sau sẽ cố ý gợi chuyện hay hỏi thăm một ít chuyện nào đó để xóa bỏ cảm giác xấu hổ khi nãy của nàng, ai dè đâu chờ rất lâu mà vẫn chưa thấy hắn ta nói cái gì.

Thẩm Bích Như tò mò quay đầu lại nhìn thử.

Nhìn thấy bộ dạng lúc này của Trương Huyền, Thẩm Bích Như bất chợt cảm thấy ngơ ngác.

Thiếu niên kia đang bình thản bước đi, ánh trăng rọi chiếu lên người hắn như một bức tranh vẽ vô cùng sống động và xinh đẹp.

- Đây là... Đây là... Tâm cảnh (2) tầng hai - Tâm Như Chỉ Thủy (3) sao?

Đôi mắt Thẩm Bích Như tràn đầy khiếp sợ.

Một người võ giả không chỉ cần tu luyện chân khí và thân thể, mà quan trọng hơn hết còn cần phải rèn luyện tâm cảnh của mình.

Tâm cảnh càng cao càng dễ hiểu rõ và nâng cao việc tu luyện, nhờ vậy mà tốc độ tu luyện càng nhanh, thành tựu sau này đạt được cũng sẽ càng cao.

Do đó mà các cường giả cũng phân chia tâm cảnh thành nhiều mức độ.

Tâm Như Chỉ Thủy chính là cảnh giới ở tầng thứ hai.

Tâm cảnh còn khó tu luyện hơn nhiều so với võ học. Nghe nói toàn bộ học viện Hồng Thiên cũng chỉ có một mình hiệu trưởng mới đạt đến cảnh giới này. Ngay cả nàng, một thiên tài nổi tiếng, hai mươi tuổi đã đạt đến võ giả thời kỳ đỉnh cao ở tầng năm - Đỉnh Lực cảnh, chỉ đứng sau thiên tài nổi tiếng - Bạch tiểu Vương gia, nhưng cũng còn kém rất xa so với cảnh giới tâm cảnh tầng thứ hai.

Nàng cứ tưởng trong trường này sẽ rất khó có người thứ hai có thể đạt đến cảnh giới đó. Thế nhưng nàng đã lầm, thật không thể ngờ cái người lão sư vô dụng nhất trường kia đã đạt tới cảnh giới này rồi.

Nếu không phải do tận mắt nhìn thấy thì chắc chắn nàng sẽ không bao giờ tin được nổi sự thật này.

Điều này sao có thể xảy ra được?

Đây chính là tâm cảnh tầng hai, còn khó luyện hơn nhiều so với võ giả tầng sáu, tầng bảy.

Chẳng lẽ... hắn vốn dĩ không phải là người vô dụng, mà là... cố ý kiểm tra được không điểm để qua những lời cười nhạo, khinh thường của mọi người mà rèn luyện tâm trí của bản thân?

Thẩm Bích Như đột nhiên nghĩ đến một nguyên nhân.

Trước kia nàng rất ít khi gặp mặt hay tiếp xúc với Trương Huyền nên có rất nhiều chuyện về hắn nàng không được rõ ràng lắm. Nhưng hôm nay khi hỏi hắn một vài vấn đề mới phát hiện, thật ra Trương Huyền là một người có kiến thức rất phong phú. Hơn nữa hắn còn đạt tới tâm cảnh tầng hai - Tâm Như Chỉ Thủy.

Đây chính là cảnh giới mà rất nhiều người mơ ước nhưng không thể luyện được.

Coi bộ điểm kiểm tra giáo viên của hắn chỉ là giả, mục đích của hắn là muốn lợi dụng lời châm biếm, chửi rủa của mọi người để rèn luyện tâm trí, tiến lên tâm cảnh tầng hai.

Nàng không tin, người đạt tới cảnh giới cao cấp như Trương Huyền mà ngay cả bài kiểm tra giáo viên đơn giản kia cũng không thể vượt qua.

- Hừ, dám giả bộ, để xem ta vạch trần bộ mặt dối trá của hắn thế nào!

Ngay cả nàng mà cũng bị hắn lừa, Thẩm Bích Như nghiến răng tức giận.

Cái tên khốn này thật đáng ghét, nàng sẽ tìm một cơ hội để vạch trần bộ mặt thật của hắn trước mặt mọi người.

(1) Trạch nam: Người chỉ thích ở nhà và dành hầu hết thời gian để đọc sách, xem phim...

(2) Tâm cảnh: Tư tưởng, suy nghĩ, ý thức của con người.

(3) Tâm Như Chỉ Thủy: Tâm trạng bình tĩnh, không suy nghĩ lung tung, bậy bạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.