Thiên Ảnh

Quyển 2 - Chương 126: Tranh chấp ở Thảo Viên




Dịch giả: MrChoe

Đứng ngay tại chỗ giao giữa tối và sáng, nên trên khuôn mặt hai vị Chân quân hiện ra lúc sáng lúc tối, trông bộ dáng có vài phần âm tình bất định. Bọn họ chỉ đơn giản nói với nhau vài câu như thế, sau đó thì không ai mở miệng nói thêm lời nào nữa.

Một lúc sau, Thiên Lan chân quân mới chậm rãi cất bước tiến về phía trước, bước vào trong bóng tối. Lúc nhìn thấy bóng lưng nở nang của gã, Bạch Thần chân quân im lặng đưa mắt nhìn hồi lâu, rồi cũng bước theo sau.

Mọi thứ đều rất yên tĩnh, ngay đến chỗ bọn hắn đứng, trước cánh cửa đá cực lớn kia cũng như thế.

Bóng tối như thủy triều, như đại dương mênh mông, bao phủ lấy hai người bọn họ, thậm chí có cảm giác như hai người đang đứng ở nơi sâu nhất giữa lòng biển cả vậy.

Yên tĩnh đến cực điểm.

Sau đó, bỗng nhiên có một âm thanh cực nhỏ, từ sâu trong bóng tối phát ra một cách yếu ớt, như từ trong cõi hư vô mờ mịt nơi xa xăm nào đó vọng về, như luồng gió thật nhẹ, thổi qua bóng đêm tịch mịch.

Trong bóng tối nó lại như ánh chớp xẹt ngang.

Quần áo của hai người bọn họ, không gió mà tung bay.

Âm thanh kia cùng với cơn gió nhẹ kỳ dị, lặng lẽ thổi qua, vòng qua vòng lại mấy lần, càng lúc càng cảm nhận thấy nó rõ ràng hơn, thì ra là nó từ phía sau cánh cửa đá cực lớn kia thổi đến.

Dường như trong bóng tối có một thứ to lớn đến mức không tưởng, đã ngủ say từ rất lâu, đang chậm rãi hít vào thở ra một cách bình thản.

Thiên Lan chân quân quay đầu lại nhìn Bạch Thần, Bạch Thần khẽ gật đầu. Sau đó, Thiên Lan bèn thò tay đặt lên trên cánh cửa đá cực lớn kia, một thanh âm trầm thấp bỗng nhiên từ phía dưới cánh cửa đá phát ra, nghe như tiếng ác ma kêu gọi, lại như đại địa rung động lắc lư, rồi từng chút một, cánh cửa ấy chậm rãi mở ra.

Bóng tối đập vào mặt.

Giống như cuồng triều mãnh liệt, quanh thân hai người bọn họ đồng thời lại phát ra ánh hào quang kỳ dị, trong nháy mắt một tiếng sét rền vang dội, phảng phất có vô số lực lượng đáng sợ đồng thời lao đến, tiếng rít gào ấy làm cho hai người bất chợt chấn động.

Điện mang uốn khúc phát ra ánh hào quang sáng ngời, chiếu sáng khuôn mặt của hai người bọn họ, lúc này có thể thấy rõ thần sắc nghiêm trọng của hai người, như thể đang chuẩn bị chiến đấu trước đại địch.

Một lát sau, tia điện mang chậm rãi tắt dần, bóng tối xung quanh lại dần lan tỏa, nhưng ở phía sau cánh cửa đá kia, trong màn đêm vô tận, vật kia dường như vẫn đang nằm yên bất động ngay chỗ cũ.

Hai người bọn họ lại tiếp tục tiến về phía trước, đi vào sâu trong trong bóng tối, cánh cửa đá khổng lồ phát ra một thứ âm thanh ầm ầm, rồi chậm rãi khép lại phía sau, đem bóng tối vô tận kia đóng lại, một lần nữa ngăn cách hẳn mọi thứ bên trong với thế giới bên ngoài.

※※※

Sau cơn đại chấn, tuy rằng Bách Thảo Đường gặp hao tổn không nhỏ, nhưng công tác tu bổ cứu trợ trong nội bộ đường khẩu này lại được thực hiện cực kỳ hữu hiệu và nhanh chóng, nên ước chừng chỉ khoảng mười ngày sau, những khe hố lớn nhỏ, những mô đất lồi lõm, hay kể cả những bức tường rào cao lớn vốn bị tổn hại nghiêm trọng trong Lưu Hương Phố cũng đã được tu bổ hoàn tất, nhiều mảnh linh điền cũng một lần nữa được chỉnh đốn, những giống linh thảo trân quý may mắn tránh được tai kiếp vừa qua lại tiếp tục được bồi dưỡng sinh trưởng một cách bình thường, còn những linh thảo không may bị chết hoặc mất tích thì liền được cấp mới một lần nữa để bắt đầu nuôi trồng bồi dưỡng lại từ đầu.

Thời gian trôi qua, mọi thứ xem ra lại bắt đầu đi vào quỹ đạo cũ, nhịp sống lại trở về như quy luật vốn có của nó lúc bình thường.

Lục Trần cũng giống như vậy, hắn được phân cho một giống linh thực mới, lại bắt đầu dụng tâm bồi dưỡng như trước đây, cùng cảnh ngộ với hắn còn có Hạ Trường Sinh và cả những bọn đệ tử tạp dịch khác.

Nhưng nhịp sống bình thường này cũng không kéo dài được bao lâu, ước chừng khoảng độ hai mươi ngày, sau khi cơn đại chấn trong núi Côn Luân quét qua, một tin tức đột nhiên được lan truyền, ngay lập tức khiến khắp nơi trong Côn Luân phái từ cao xuống thấp, thậm chí ngay cả dưới núi, trong thành Côn Ngô cũng lập tức xôn xao cả lên.

Tin tức cho rằng tọa hạ đệ tử của Mộc Nguyên chân nhân Côn Luân phái là Tô Thanh Quân, tiến cấp cảnh giới Kim Đan thành công, đã trở thành tu sĩ Kim Đan trẻ tuổi nhất từ trước tới nay trong lịch sử Côn Luân phái.

Một vị tu sĩ Kim Đan năm nay chỉ mới gần hai mươi hai tuổi!

Tiền đồ đó quả là quá xa vời và lớn lao, quả thực làm cho người ta khó mà có thể tưởng tượng ra được, với thiên tư và tốc độ như vậy, thì quả thực ngay cả hai vị Hóa Thần chân quân cao cao tại thượng kia cũng chưa thể đạt tới được.

Mặc dù thẳng thắn mà nói, cảnh giới Kim Đan và cảnh giới Hóa Thần chân quân vẫn còn cách nhau một trời một vực, vẫn còn một con đường dài dằng dặc vô cùng vô tận cần phải đi qua, Lại nói từ xưa đến nay, đã có vô số những nhân vật kinh tài tuyệt diễm, từng ngã xuống trên con đường này, nên đành phải bỏ dở nửa chừng, mắt thấy địa vị Chân quân trước mặt mà không biết phải làm gì. Tuy nhiên, hy vọng kia vẫn luôn luôn tồn tại, còn không phải sao?

Hi vọng ấy quả thật rất lớn, còn không phải sao?

Cả thành Côn Ngô nhộn nhịp hẳn ra, trong ngoài nhà Tô gia khắp nơi ồn ào sôi nổi, vì chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà thiệp mừng gửi đến vô số, người chúc mừng tới lui thiếu điều muốn dẫm nát cả bậc cửa nhà ấy, ngay cả những kẻ có địa vị thấp kém nhất trong Tô gia lúc đi ra ngoài cũng vênh mặt, ưỡn ngực, dường như ai trong nhà ấy lúc này đều cảm thấy tràn đầy một niềm tự hào to lớn.

Về phần sự tình trên núi Côn Luân, dù sao cũng là danh môn trong giới tu chân, đối với phàm trần thế tục vẫn có chút khác nhau, tuy không có cảnh khoa trương như vậy, nhưng nghe nói ngày đó Mộc Nguyên chân nhân vui vẻ ra mặt, những năm gần đây ít thấy lão say mèm như trước nữa, thay vào đó chỉ thấy lão lúc nào cũng cười, tiếng cười lúc nào cũng vang to truyền đi xa thật xa.

Các sư trưởng thế hệ trước đối với việc này ai cũng đều vui mừng tán thưởng, còn lớp các đệ tử trẻ tuổi trong Côn Luân phái thì cơ bản đều sợ hãi kính phục, nên chỉ trong một thời gian ngắn Tô Thanh Quân liền trở thành một nhân vật nổi tiếng nhất trong Côn Luân phái, đồng thời nàng cũng trở thành đề tài nói chuyện của vô số người trong lúc trà dư tửu hậu. Trong đó đa số đều nói đến việc, rằng cô gái trẻ tuổi này ngày sau có khả năng trở thành một Hóa Thần chân quân mới hay không.

Khi nghĩ tới nguyện cảnh như thế, người ta ai mà chẳng kích động nhân tâm chứ!

Ngay cả ở Lưu Hương Phố đây, Tô Thanh Quân cũng trở thành nhân vật trung tâm trong mọi chủ đề bàn tán của tất cả mọi người, lúc Lục Trần ngẫu nhiên nghe được các đồng bạn nói về chuyện này, hắn chợt nhớ lại trước đó vài ngày lúc nhìn thấy bộ dáng Tô Thanh Quân, trong lòng cũng có vài phần âm thầm cảm khái.

Cây Hồng Phách Sâm kia đối với nàng mà nói, tựa hồ rất quan trong cho việc tiến cấp, đáng tiếc là bất ngờ bị trộm mất, vậy mà cho dù như thế, Tô Thanh Quân vẫn phá cảnh thành công, loại nhân vật thiên tài có đại khí bực này, thật sự là hơn người bình thường rất nhiều.

lúc Lục Trần gặp lại Tô Thanh Quân, đã là qua mấy ngày sau rồi, ngày đó hắn vẫn làm việc trong Thảo Viên ở Lưu Hương Phố như thường lệ, chợt nghe từ xa có tiếng huyên náo, hình như có tiếng cãi vã của ai đó rất ồn ào.

Đây cũng là một sự việc hiếm thấy ở đây, vì ngày thường, đám đệ tử tạp dịch đều chỉ dám tập trung làm việc mà thôi, đôi khi rảnh rỗi nên sinh ra lười biếng một chút cũng có, nhưng cũng chẳng ai dám công nhiên náo loạn lên như vậy. Phải biết rằng, những nhân vật chịu trách nhiệm trông giữ khu vườn này đều là những tu sĩ đắc đạo trong Bách Thảo Đường, uy vọng, đạo hạnh, thực lực không có chỗ nào là không cao thâm, chỉ một ánh nhìn khiến họ không vừa mắt, là họ có thể dễ dàng ra tay chỉnh đốn ngay một đệ tử tạp dịch thấp kém.

Lần này thì thật sự kì lạ, nhìn thấy bên kia ồn ào đến như vậy mà bọn họ lại chẳng một ai đứng ra dẹp loạn, ngược lại âm thanh huyên náo càng lúc càng lớn dần, xem ra cả hai bên nộ khí bừng bừng nên chẳng còn ai thèm quan tâm đến chuyện gì khác nữa rồi. Lúc này sự việc trên đã kinh động đến nhiều người hơn, nên có rất nhiều đệ tử tạp dịch ở những mảnh linh điền bên cạnh, lẫn đám đệ tử thân truyền vô tình đi ngang qua thấy được cảnh này, cũng tụ tập vây quanh xem nhiệt náo.

Lục Trần cũng là một trong đám người hiếu kỳ ấy, hắn cũng hòa vào đám đông tiến lại gần để xem xét, đột nhiên khẽ giật mình, chỉ thấy hai bên cãi nhau chẳng phải là đệ tử tạp dịch đang làm việc ở Lưu Hương Phố này, mà là một bên ba, một bên năm người đệ tử thân truyền, xem ra đều là tu sĩ Luyện Khí cảnh. Nhưng ngay bên cạnh bọn họ, lại có hai người đệ tử tạp dịch một nằm một quỳ trên mặt đất, trong đó gã đệ tử tạp dịch đang quỳ kia, trên khuôn mặt một màu đỏ bừng bừng, thân thể run rẩy, nhìn kỹ chính là Hạ Trường Sinh.

Đám người xung quanh thi nhau bàn tán, trong đó có người sớm đã hiểu ra sự tình bên trong, tuy nhiên dựa vào nội dung lời nói trong lúc cãi vã, cũng không lâu lắm, thì cả Lục Trần cũng hiểu đại khái nội dung câu chuyện đang xảy ra.

Hai bên cãi nhau đều là đệ tử Côn Luân, đều xuất thân từ con cháu thế gia trong thành Côn Ngô, bên ba người kia chính là người của Tô gia thành Côn Ngô, ba người khoảng chừng mười mấy tuổi đều có đạo hạnh Luyện Khí cảnh, mấy tên này trẻ tuổi, thiên tư cũng tốt, dù so ra thì kém Tô Thanh Quân kia khá nhiều, nhưng cũng là những nhân tài mới xuất hiện được Tô gia cực kỳ coi trọng cũng như ký thác vào đó nhiều kỳ vọng, nên bọn hắn còn được tôn xưng là "Tô gia tam kiệt".

Còn năm người bên kia thì thuộc về ba thế gia, theo thứ tự là Lâm gia, Lưu gia và Trần gia, cả ba thế gia này ngày thường ở trong thành Côn Ngô cũng được xem là có thực lực bất phàm, mấy người bọn họ quen biết nhau từ khi còn bé nên đều xem nhau như hảo hữu.

Lại nói về việc xảy ra ngày hôm nay, một trong Tô gia tam kiệt là Tô Mặc, vốn là đệ đệ của vị thiên tài Tô Thanh Quân kia, trước đó đã ký gửi nhờ Bách Thảo Đường nuôi trồng ở Lưu Hương Phố đây một cây linh thảo hai hoa văn trân quý, mà trùng hợp sao, trong năm người bên kia cũng có một người bên Lâm gia cũng ký gửi một loại linh thảo y chang như vậy trong Thảo Viên, sau đó hắn cho mời một người bồi dưỡng, vừa vặn chính là Hạ Trường Sinh.

Còn loại linh thảo kia chính là Thạch Toán.

Việc cả hai bên đều trồng cùng một loại linh thảo, vốn cũng không có gì là lạ, nhưng từ sau khi cơn đại chấn trên núi Côn Luân qua đi, Hạ Trường Sinh vốn là đang trồng được cây Thạch Toán vô cùng tốt thì đột nhiên cây đó lại bị mất tích một cách khó hiểu. Loại cảnh ngộ này ở Lưu Hương Phố trong Thảo Viên xảy ra cũng nhiều, vì vậy đa số mọi người đều cho rằng là do tường cao bị sụp đổ khiến trận pháp mất đi hiệu lực, tạo điều kiện cho dã thú trong núi rừng xung quanh lén chui vào ăn trộm, cho nên cũng là việc bất đắc dĩ không tránh được. Hạ Trường Sinh chỉ vì thấy phần thưởng sắp đến tay mà lại bị vuột mất nên đau lòng không ngừng, ngay cả gã thiếu niên Lâm gia kia cũng tự nhận là bản thân không may nên mọi chuyện xem như kết thúc ở đấy.

Nhưng cho đến buổi sáng ngày hôm nay, Hạ Trường Sinh trong lúc vô tình đi qua mảnh linh điền mà gã thiếu niên của Tô gia kia đang gửi gieo trồng, lại phát hiện ra rằng trong linh điền của gã có một cây Thạch Toán có chút dị thường, hay thẳng thắn mà nói, cái cây ấy đang phát triển quá tốt.

Người đảm nhận việc gieo trồng Thạch Toán cho gã Tô Mặc kia là một đệ tử tạp dịch tên là Trương Chí, thiên tư so với Hạ Trường Sinh kém một chút, làm việc cũng không cần cù như Hạ Trường Sinh, cho nên hắn trồng Thạch Toán căn bản là sẽ không tốt bằng Hạ Trường Sinh được, nhưng ngày hôm nay, Hạ Trường Sinh lại nhìn thấy trong ruộng của hắn, cây Thạch Toán kia gần như là giống y đúc với cây Thạch Toán mà bản thân hắn đã ra sức nuôi trồng trước kia.

Hạ Trường Sinh lập tức hô hoán ầm ĩ, Trương Chí đương nhiên là quả quyết phủ nhận, đồng còn buông lời châm chọc gã vài câu, Hạ Trường Sinh phẫn nộ đến cùng cực, gã cùng tên Trương Chí kia lao vào ẩu đả tưng bừng, sau đó tin tức truyền ra rất nhanh, về sau đám người Tô Mặc cùng với gã thiếu niên Lâm gia là Lâm Khuông Nghĩa cũng chạy tới.

Khi nghe được tin tức này, Lâm Khuông Nghĩa liền một chưởng quật ngã Trương Chí, khẳng định cây Thạch Toán kia đích thực là của hắn, Nhưng Tô Mặc đâu dễ dàng chấp nhận, hai bên lập tức lời qua tiếng lại, trong lúc hỗn loạn Hạ Trường Sinh cũng bị đạp khụy xuống, bị bắt quỳ trên mặt đất.

Lục Trần từ xa đã trông thấy Hạ Trường Sinh đang quỳ gối trên bờ ruộng, đầu buông thõng, hàm răng cắn chặt trong khi mặt thì đỏ lên như gấc, gã trầm mặc không nói gì. Còn trong hai phe ẩu đả kia, cả hai đều là những người trẻ tuổi xuất thân thế gia, từ nhỏ đã được nuông chiều, đến khi lớn lên đang độ khí huyết tuổi trẻ cường thịnh, ai cũng háo thắng nên càng tranh cãi càng lớn, càng tranh cãi càng nộ, cuối cùng vậy lao vào động thủ.

Lúc này thì quả thực đã trở thành một trận ẩu đả ầm ĩ, tuy nói đạo hạnh của mấy tên đệ tử này không quá mạnh mẽ, nhưng so với người bình thường vẫn là mạnh hơn nhiều lắm, nên trong lúc nhất thời mọi người ai cũng lảng tránh, không dám ra mặt can ngăn, cũng không lâu lắm, thế cục dần nghiêng về phía đám người bên Lâm gia, vì dù sao bên Tô gia tam kiệt cũng ít người hơn.

Sau một lát, chỉ nghe kia gã cầm đầu tên Tô Mặc hổn hển hô to: "Gọi tỷ tỷ của ta đến, gọi tỷ tỷ của ta đến..."

Bên cạnh có người la lớn: "Đã sớm đi gọi rồi, công tử cứ yên tâm."

đám người Lâm Khuông Nghĩa cả giận, quay đầu nhìn lại, nhưng chỉ thấy phía sau là một đám người lộn xộn, đâu có tìm được ai là kẻ cất tiếng kêu to vừa rồi, vì vậy gã liền quát to vài tiếng rồi lại tiếp tục tiến lên vây đánh, hai bên lao vào nhau thành một đống hỗn độn.

Lục Trần đứng ở ngoài rìa đám đông, bỗng nhiên chỉ cảm thấy sau lưng có một cơn gió mát nhè nhẹ lướt qua, hắn quay đầu nhìn lại, liền trông thấy, có một cô gái đã đứng ngay phía sau hắn từ lúc nào.

Ánh mắt nàng yên tĩnh như nước, sáng ngời mà trong veo, ánh mắt ấy lướt qua khuôn mặt hắn, dừng lại trong khoảnh khắc.

"Ngươi là…?" Nàng hỏi một câu.

"Lục Trần." Lục Trần lên tiếng đáp.

"À..." Nàng gật gật đầu, nói, "Ta nhớ ra rồi." (chưa xong còn tiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.