[Thích Cố Và Thiết Cố] Mộng Lý Phù Sinh

Quyển 2 - Chương 1: Cùng một chỗ - vĩnh viễn không nói đồng ý. .




Thời điểm mà trần ai lạc địch, huyết ngân đạm khứ ( câu này ta không biết nên giữ nguyên bản gốc), Thích Thiếu Thương nói:” Chúng ta ở cùng một chỗ đi.”

Thanh âm trầm thấp không che dấu được sự khẩn cầu kiên định không để bị cự tuyệt.

Không phải lần đầu tiên nghe thấy, trái tim Cố Tích Triều vẫn đập loạn nhịp. Thói quen nắm chặt tay của y, móng tay bấm vào trong thịt, dùng đau đớn để che đậy cho việc mặt đỏ tim đập.

Bất động thanh sắc, nâng nhẹ mi mắt lên, Cố Tích Triều thấy ở trong mắt đối phương  nhìn nhìn với sự mong chờ không lẫn vào đâu được trên gương mặt bình tĩnh, vì thế khẽ cười:”Tại sao lại không hỏi được không?”

Thích Thiếu Thương nhìn Cố Tích Triều khí định thần nhàn, gương mặt mỉn cười, không khỏi nghi hoặc, là không muốn mình hỏi nhiều lần, nhiều đến nỗi Cố Tích Triều nghe nhiều không khỏi xấu hổ, không chạy trốn, không che giấu, nhưng ánh mắt lại mang tới hy vọng, nụ cười xinh đẹp kia chắc là đã chọn mình rồi.

Thích Thiếu Thương nở nụ cười:”Ngươi hãy nhớ thật kỹ, chúng ta từ đây sống chung một nơi đi, được không?”

“A.” Cố Tích Triều cười khẽ,:” Cùng một chỗ, ngươi nói dễ nghe nhỉ.”

Nhưng y cũng không nói tốt hay không tốt. Thích Thiếu Thương bớt cười lại, nhưng thanh âm vẫn rất ôn hòa:”Tích Triều, trả lời ta.”

Cố Tích Triều tiếu ý thản nhiên, từ chối cho ý kiến, đột nhiên y vươn tay che mặt của Thích Thiếu Thương, nhưng bị chặn lại giữa chừng.

Thích Thiếu Thương nhớ rõ lần đầu tiên khi hắn hỏi y những lời này, Cố Tích Triều cũng là cười mà không đáp, rồi đột nhiên lấy tay chụp lên mắt hắn, sau đó, hắn cảm thấy môi mình có cảm giác khác thường, vừa lạnh mà lại mềm mại. Khi hắn kịp phản ứng, trong lòng tràn đầy vui mừng, còn tưởng rằng đã có được sự hứa hẹn của y. Chính là đây chỉ là một cái hôn bình thường mà thôi, không mang ý nghĩa đặc biệt gì cả, nhiều nhất cũng chỉ là thủ đoạn lừa gạt của Cố Tích Triều mà thôi.

Thích Thiếu Thương bắt được cổ tay của Cố Tích Triều, nói:”Tích Triều, tất cả mọi việc tất yếu đều phải có kết thúc, ngươi không thể trốn tránh cả đời được.”

” Ngươi lầm rồi.”Cố Tích Triều cười mở tay ra:” Ngươi vừa nghe thấy vậy liền làm ầm lên, nhưng các huynh đệ thủ túc của ngươi không có đồng ý. Ngươi muốn cùng người như vậy chung sống sao?”

Sắc mặt Thích Thiếu Thương khẽ biến, Cố Tích Triều nhìn thấy trong mắt, chỉ không nói gì, mi mắt buông xuống nở nụ cười, muốn rút tay mình về. Không ngờ, người nọ ngược lại nắm chặt tay y, kéo lên vuốt ve mặt mình, hơi thở ấm áp thở ra chạm vào bàn tay lạnh giá của y, tâm của Cố Tích Triều có chút rối loạn.

Chỉ nghe người nọ bá đạo nói:”Nợ của ngươi hẳn còn nhớ rõ. Nếu đã thiếu ta nhiều như vậy, không lấy cả đời mình ra sao có thể bồi thường hết được.”

Cố Tích Triều nôn nao, chăm chú nhìn Thích Thiếu Thương hồi lâu, nhẹ nhàng thở dài, sau đó cười nói:” Cuộc đời ta vất vả nặng nề như vậy, chỉ sợ ngươi gánh vác không nổi thôi.”

Thích Thiếu Thương nhíu mi nói:”Ta không sợ mình không gánh vác được, chỉ sợ ngươi không chịu theo ta mà thôi.

Cố Tích Triều nhìn bộ dạng Thích Thiếu Thương khí vũ hiên ngang, nhất thời động tình, nhịn không được đưa tay đi sờ gương mặt hắn. Không phải là tâm không động, chỉ sợ không thể thay đổi được tâm tính. Lẻ loi một mình cũng có cái tốt của lẻ loi một mình, tốt xấu gì một mình mình chịu, bất quá cùng lắm là đánh đổi bằng tính mạng, liều cái mạng này mà thôi, cái chính là cần thống khoái. Chính là hai ngươi, ai, hai ngươi …

Y đeo trên lưng quá nhiều sát nghiệt, cùng nước, những thứ này thực sự nặng nề, nếu đem hai người so với một, thì có vẻ còn nhẹ hơn.

Hai người có bao nhiêu là trách nhiệm nặng nề, hắn vốn đã biết từ trước.

Thích Thiếu Thương không rõ vẻ mặt hỗn độn này của Cố Tích Triều có hàm ý gì, mỗi lúc thế này, Thích Thiếu Thương cảm thấy được như kỳ thực Cố Tích Triều ở rất xa hắn, xa đến nỗi vô luận hắn dùng mọi biện pháp đều không thể rút ngắn khoảng cách này lại được. Vì thế hắn cố y cắn ngón tay của người nọ, sau đó vừa lòng nhìn biểu hiện chấn kinh của y giống y như tiểu động vật lanh lẹ, đôi môi đóa hoa lại bắt đầu không khách khí phun ra những lời cay độc:”Cửu Hiện Thần Long như thế nào lại có thể thành Khiếu Thiên Khuyển.”

“Ai kêu ngươi thất thần.”Thích Thiếu Thương tiếp tục cắn ngón tay Cố Tích Triều, mơ hồ không nói rõ:”Tích Triều, chúng ta ở cùng một chỗ đi được không?”

Cố Tích Triều bị bộ dạng cùng giọng điệu quái dịu của Thích Thiếu Thương chọc cho cười không ngừng, nói không ra lời, chỉ có thể dùng lực cạy hàm của hắn ra, cứu giúp ngón tay dính đầy nước miếng của chính mình.

Nhưng Thích Thiếu Thương bày ra tư thế có ý định cắn mà không thả, mặc cho Cố Tích Triều béo da mặt, nhéo lỗ tai cũng không chịu nhả ra. Cố Tích Triều đau đến sinh khí, rồi lại tức giận cười rộ lên, dùng ngón tay còn lại chọc vào giữa mi tâm của Thích Thiếu Thương mắng:”Thích Thiếu Thương, đò sơn tặc này. Cái tốt không học lại học sử dụng ba cái chiêu hạ cấp này, nếu ngươi không nhả ra xem ta làm thế nào chỉnh chết ngươi.”

Thích Thiếu Thương cắn ngón tay Cố Tích Triều xấu xa, cười nói:”Ngươi không đáp ứng ta, ta liền cả đời không buông.”

“Cả Đời.”Cố Tích Triều cảm thấy nôn nao, nhiều nhất chính là chuyện cả đời, ” Hai người ” dù trách nhiệm có nặng nề đến đâu, gánh vác trên lưng bao lâu cũng không đủ. Nghĩ đến đây, Cố Tích Triều hé mở nói một tiếng:”Được.”

Lời đáp này quá mức đột nhiên, khiến Thích Thiếu Thương cả kinh, cằm rớt xuống đất, cầm bả vai Cố Tích Triều liên tục hỏi:Ngươi thực sự đáp ứng rồi sao? Có phải hay không? Có phải hay không?”

Cố Tích Triều đột nhiên cảm thấy  giống như thực sự mệt mỏi, nghiêng về phía trước một chút, trán để chạm vào cổ Thích Thiếu Thương, nhẹ giọng nói:” Chúng ta ở cùng một chỗ thử xem đi. Không cần hứa hẹn gì, chính là thử một lần. Cũng may không phải là nữ nhân không phải theo thề ước… mà …... Tất yếu chính là, nếu một ngày kia, cảm thấy không thể được nữa, liền tách ra, không ai liên lụy đến ai, được không?”

Thích Thiếu Thương hiểu ngụ ý trong lời mà Cố Tích Triều nói:”Ngươi nghĩ sai rồi, ta muốn chính là ngươi phải sống.”

Cố Tích Triều không động mỉn cười:”Cuộc đời của ta vốn là một món nợ tả tơi rối bời, không có cái gì tốt cả, ta thậm chí không thể hứa hẹn với ngươi, ta không tin hứa hẹn, ngay cả bản thân mình ta cũng không không thể tin được sao có thể hứa với ngươi?”

Thích Thiếu Thương nhẹ nhàng thở dài, sờ đầu Cố Tích Triều nói:”Ta phải làm như thế nào ngươi mới chịu tin ta?”

Cố Tích Triều nhẹ giọng nói:”Không phải là vấn đề ngươi phải làm như thế nào, mà là căn bản ta không tin tưởng bất kì kẻ nào.”

“Bất kì kẻ nào?”Thích Thiếu Thương cười khổ:”Ta còn tưởng rằng trong mắt ta, ngươi cùng bọn chúng là bất đồng, xem ra là tự ta đa tình rồi.”

“Ta cũng hi vọng là tự ngươi đa tình.”Giống như cố hết sức lực, Cố Tích Triều một chút lại một chút nắm chặt quần áo của Thích Thiếu Thương:”Trừ ngoài ngươi ra, trên đời này chưa có ai có thể đem tay ta cắn thành dạng này?  Ngoại trừ ngoài ngươi ra, trên đời này không ai có thể chữa được thương tổn của ta. Chỉ điểm này thôi còn chưa đủ sao? Ngươi còn muốn cái gì, chỉ cần ta có thể ta đều sẽ cho ngươi. Chính là không cần đồng ý với ta, cũng không ép ta đồng ý. Những người thân nhất của ta đều đồng ý phải vĩnh viện ở bên cạnh ta, chính là các nàng lại chọn cách tàn nhẫn nhất để rời xa ta. Ta từng đồng ý với ngươi vĩnh viễn không phản bội, nhưng ta lại giết huynh đệ của ngươi, lại còn cùng ngươi ngàn dặm đuổi giết. Ta biết đồng ý đến cuối cùng chỉ có kết cục tan biến, ta đồng ý với người khác, nhưng chính ta lại tự tay phá nát. Ta không biết trên đời này còn có cái gì gọi là tin tưởng, có lẽ đây chẳng qua chỉ là một ảo giác mà thôi.”

Cố Tích Triều ngừng lại một chút, buông tay ra, vuốt lên vạt áo Thích Thiếu Thương, lẩm bẩm nói:”Đừng theo ta nói những điều linh tinh như tin tưởng đồng ý nữa, chúng chỉ khiến ta cảm thấy càng thêm mệt mỏi, nói không chừng một ngày nào đã ta sẽ rời xa ngươi, không quay lại nữa.”

Thích Thiếu Thương buộc chặt cánh tay rảnh rang, thản nhiên nói:”Ta sẽ tìm được ngươi.”

Cố Tích Triều cười khẽ:”Không, ngươi sẽ không tìm được ta, nếu ta không muốn cho ngươi tìm được ta.”

Thích Thiếu Thương im lặng một hồi rồi chậm rãi nói:”Đúng vậy, ngươi hoàn toàn có thể làm được, nếu ngươi muốn cho ta không tìm được ngươi, ta sẽ vĩnh viễn, vĩnh viễn …”Thanh âm Thích Thiếu Thương dần dần thấp đi, mặt vùi vào cổ Cố Tích Triều, nhẹ nhàng thổi khí, Cố Tích Triều cảm thấy ngứa ngáy, thân hình không biết tại sao bị Thích Thiếu Thương quấn chặt, trốn cũng trốn không được, chỉ có thể ngửa mặt về phía sau, một mặt sẳng giọng:”Đường đường là Cửu Hiện Thần Long dường như cùng ông cụ non với chó con không khác nhau là mấy.”

Thích Thiếu Thương không để ý tới, chỉ một mực gắn chặt trên cổ Cố Tích Triều, ngửi hương vị của y, mùi thơm thản nhiên của cơ thể kia khiến Thích Thiếu Thương không khỏi xúc động. Hắn ngậm một mảnh da thịt nhỏ trên cổ Cố Tích Triều, nhớ tới những lời mình vẫn chưa nói hết, không khỏi uất hận, trực tiếp cắn xuống.

” Thiếu Thương, ngươi  là đồ hỗn đản. Rất đau a.”Cố Tích Triều một bên mắng, một bên dùng sức giãy giụa đứng lên.

“Ta biết ngươi đau, chính là, ngươi cũng nên biết ta so với ngươi còn đau hơn gấp một ngàn lần a.”

Cố Tích Triều cảm thấy được chất lỏng ấm áp từ chỗ Thích Thiếu Thương cắn chậm rãi chảy xuống, y nghĩ Thích Thiếu Thương sẽ không như vậy mà cắn  chết y đi. Thế nhân cười chê y là kẻ điên,  nhưng y dù có điên cũng không cắn người. Bất quá nghĩ lại, cũng không có gì là kì quái cả, tri âm của kẻ điên cũng là kẻ điên, có khi còn điên khùng hơn nữa.

Cố Tích Triều đau đến cùng cực, rốt cuộc cố gắng rất nhiều, một phen kéo tóc Thích Thương ra đằng sau, rốt cuộc khiến cho Thích Thiếu Thương ngửa mặt mở miệng.

A, y nhìn thấy cái gì. Khóe miệng Thích Thiếu Thương có máu, cái đó cũng không có gì lạ, chính là còn có nước mắt, nước mắt của Thích Thiếu Thương.

Đây là vì y mà chảy hay sao?

Thích Thiếu Thương cúi đầu, thanh âm nguyền rủa ” Chết tiệt “, đưa tay che mắt, tựa như có thể che dấu chuyện mình thực sự rơi lệ.

Cố Tích Triều nhìn hai má ướt sũng của Thích Thiếu Thương, nghĩ muốn cười nhạo, nhưng khóe miệng lại không đi lên, nghĩ muốn châm chọc hắn:” Đường đường là một đại nam nhân  mà lại khóc như vậy thật là khó coi.”Nhưng miệng lại há ra thở dốc, không phát ra thanh âm nào.

Cười không nổi, cũng không nói ra được gì, bị Thích Thiếu Thương cắn cho đau đớn, không thể phát tiết ra ngoài, liền ở trong thân thể phóng đại mấy lần.

Chỉ có thể thở dài.

Cố Tích Triều dùng cổ tay áo thay Thích Thiếu Thương lau nước mắt tràn đầy hai má, nhưng gương mặt Thích Thiếu Thương lại như hài tử tức giận.

Cố Tích Triều không thèm để ý chút nào, cười cười, trên đời này còn không có hắn có thể trông chừng được ngươi.

Một phen nhéo vạt áo của Thích Thiếu Thương, đưa hắn lại gần mình, Cố Tích Triều nhắm mắt lại, vươn đầu lưỡi nho nhỏ liếm nước mắt của Thích Thiếu Thương.

Thích Thiếu Thương giật mình, trừng lớn hai mắt, nhưng không đợi hắn thấy được đầu lưỡi màu phấn hồng kia, Cố Tích Triều liền đẩy hắn ra, sau đó nhanh chong dùng cổ tay áo đưa Thích Thiếu Thương lau mặt, nở nụ cười nói:”Rất chát.”

Thích Thiếu Thương cười thảm:”Tích Triều, không nên ép ta đem ngươi khóa lên.”

Cố Tích Triều mỉn cười:”Nếu ngươi làm như vậy, ta chết cũng sẽ rời xa ngươi.”

Thích Thiếu Thương nhìn Cố Tích Triều một lúc, bất đắc dĩ nói:”Tích Triều, ta nên bắt ngươi như thế nào mới tốt đây?”

Nhìn vẻ mặt Thích Thiếu Thương buồn rầu tới cực điểm, Cố Tích Triều tâm còn không thực đông cảm, cười rộ lên ha ha:”Không cần suốt ngày nhắc ta tin tưởng ta, tin tưởng ta, không được yêu cầu ta hứa hẹn cái gì cả, không được nghĩ muốn trói buộc ta, khống chế ta, thay đổi ta, sẽ có một ngày ta sẽ thử giống ngươi lo lắng, cùng ngươi giống nhau ở cùng một chỗ, thử tin tưởng ngươi.”

Thích Thiếu Thương thở dài xoa hai má Cố Tích Triều, cười khổ nói:”Yêu cầu rất nhiều.”

Cố Tích Triều cười khẽ, đem mặt chôn vùi vào lòng bàn tay ấm áp của Thích Thiếu Thương:”Ngươi là cam tâm tình nguyện.”

“Đúng vậy a, ta là cam tâm tình nguyện.”Trên mặt của Thích Thiếu Thương chậm rãi hiện lên nụ cười, ánh mắt lưu luyến, coi ra y từ nay về sau là đây, ít nhất giờ này khắc này y là ở trong bàn tay của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.