Thí Thiên Đao

Chương 60: Hạo Nguyệt trưởng lão (1)




Bàng Trung Nguyên hơi nhíu mày, dùng tay day day đầu, nói:

- Có thể có khả năng.

- Vậy kế hoạch của chúng ta thì sao?

Sở Mặc nhìn Bàng Trung Nguyên:

- Tạm thời hoãn lại?- Tình thế này, ngươi cũng thấy, phức tạp hơn chúng ta tưởng rất nhiều, cần phải xem xét cẩn thận Vì vậy, kế hoạch, chắc chắn cần hoãn lại. Như vậy sẽ ủy khuất công tử, đành chờ đợi ở đây lâu hơn một chút.

Trong giọng nói Bàng Trung Nguyên mang theo vài phần áy náy.

- Không sao, ta cũng không có chuyện gì vội.

Sở Mặc nhẹ giọng nói:

- Cẩn thận một chút là điều nên làm.

Cùng lúc đó, Bảo Liên công chúa, cùng Na Y ở trong phòng của mình, cũng đang bàn luận về chuyện này.- Cô cô có cảm thấy cô phụ có chút gì đó không đúng không?

Na Y dựa vào đầu giường, có có vài phần men say, tuy không uống nhiều, nhưng trong thời gian dài cũng không trụ nổi. Ba huynh đệ ấy tuy không ép nàng uống, nhưng cũng uống với nàng không ít.

- Đương nhiên y có vấn đề!

Bảo Liên công chúa cười lạnh nói:

- Phụ vương con băng hà, hắn liền nổi dã tâm, hỏi ta Kim Ca với Ngân Ca làm ra chuyện táng tận lương tâm, có nên giết không?

- Vậy cô cô trả lời thế nào? Na Y hỏi.- Đương nhiên ta nói giết!

Bảo Liên công chúa nói,thở dài một hơi:

- Hai đứa, cũng coi như ta trông hai đứa trường thành, hồi nhỏ cũng không tệ, không ngờ lớn lên, lại làm ra loại chuyện táng tận lương tâm thế này.

- Cô phụ ngươi lại hỏi ta, nếu giết Kim Ca với Ngân Ca, báo thù cho đại vương xong, Vương đình thảo nguyên làm thế nào?

Bảo Liên công chúa cười lạnh:

- Ta vừa nghe đã biết ý đồ của y, nói cho y biết, Vương đình thảo nguyên, vĩnh viễn thuộc về huyết mạch của đại vương, Kim Ca vớiNgân Ca chết rồi, không phải vẫn còn Liệt Ca hay sao?

- Y lại nói Liệt Ca nhỏ tuổi, không có đủ khả năng thu phục lòng dân. Ta lại nói y, Liệt Ca nhỏ tuổi, vẫn còn có Na Y! Trên thảo nguyên chúng ta, cũng chưa phải chưa từng có nữ vương!

Na Y lắc đầu:

- Con không làm được đâu...

- Sao con không làm được?

Bảo Liên công chúa kéo tay Na Y, nói:

- Tính cách của con, giống với ta nhất, đều hùng hổ, dám nghĩ dámlàm, hơn nữa, con thông minh hơn ta, sao lại không làm được?

- Tình hình hiện giờ, nói những chuyện này, hơi sớm...

Na Y có chút thất vọng nói:

- Nếu cô phụ thật sự có suy nghĩ đó, cả thảo nguyên này, ai có thể ngăn cản được y?

Bảo Liên công chúa thở dài, do dự một hồi, mới nói:

- Con biết không, thực ra, cái chết của phụ mẫu con... có liên quan trực tiếp... tới y!

Đồng thời, hai gã trung niên tướng mạo bình bình, đi theo sau bốn người, nhìn qua ăn mặc giống như thị vệ tầm thường.

Nhưng Sở Mặc, hơi động trong lòng, nhớ lại trước đây Na Y từng nói, bên cạnh Hạo Nguyệt trưởng lão, lúc nào cũng có hai thị vệ đã đạt cảnh giới Nguyên quan, như hình với bóng. Nói vậy... chắc là hai người này rồi.

Nhìn bốn phụ tử Hạo Nguyệt trưởng lão ăn mặc, Sở Mặc có cảm giác được mở rộng tầm mắt.

Trên vùng thảo nguyên này, những người hắn gặp trước đây đều lànhững hán tử thô lỗ, đến ngay cả Na Y, tuy rằng mặt mũi cực kỳ xinh đẹp, nhưng ăn mặc trang điểm, là phong cách thảo nguyên, trên đầu trên người, đeo rất nhiều trang sức.

Đi trên đường, cứ va vào nhau đinh đinh đang đang.

Trong tưởng tượng của Sở Mặc, người thảo nguyên đều như thế cả.

Nhưng nhìn thấy trưởng lão Hạo Nguyệt và ba nhi tử của y, Sở Mặc lập tức cảm thấy có chút bối rối, có cảm giác dường như hắn trở về Đại Hạ.Sở Mặc nhìn về phía Bàng Trung Nguyên, mặc dù sau khi trưởng lão Hạo Nguyệt xuất hiện, trên mặt Bàng Trung Nguyên thoáng có nét không tự nhiên, nhưng ngay sau đó liền khôi phục dáng vẻ bình thường, cười tủm tỉm đứng dậy.

Trong ánh mắt mang theo vài phần tôn kính nhìn trưởng lão Hạo Nguyệt.

Na Y với Liệt Ca, cũng đứng dậy, cười đón tiếp Hạo Nguyệt trưởng lão.

Bảo Liên công chúa là người cuối cùng đứng dậy, không những thế, ngữ khí vô cùng bình thản, hoàn toàn không giống như đang đối diện vớitrượng phu của mình, nhìn trưởng lão Hạo Nguyệt bước tới, điềm nhiên hỏi:

- Sao ngươi lại tới đây?

Hạo Nguyệt trưởng lão khẽ mỉm cười, gật gật đầu với Bàng Trung Nguyên ở bên cạnh:

- Bàng tiên sinh, chúng ta lại gặp mặt nhau rồi!

Bàng Trung Nguyên thi lễ với Hạo Nguyệt trưởng lão:

- Tại hạ tham kiến Hạo Nguyệt trưởng lão.

- Ha ha, không cần khách khí như vậy, đều là bằng hữu từ xưa!- Hạo Nguyệt trưởng lão cười sang sảng, lúc này mới nhìn Bảo Liên công chúa với vẻ mặt cưng chiều:

- Chất nữ với chất nhi của chúng ta tới, ta lại không tới thăm chúng sao?

Nói rồi, quay đầu nói với ba người trẻ tuổi phía đằng sau:

- Còn không qua gặp công chúa và Tam vương tử?

Quy tắc Vương đình trên thảo nguyên tuy không nhiều như Đại Hạ, nhưng tôn ti trên dưới, giống nhau.

Trên mặt ba người trẻ tuổi không hề thấy bất kỳ sự không tìnhnguyện nào, cả ba nở nụ cười bước lên chào Na Y và Liệt Ca. Na Y và Liệt Ca cũng mỉm cười đáp lễ, không khí vô cùng hòa hợp.

Mức độ nguy hiểm của Hạo Nguyệt trưởng lão trong lòng Sở Mặc lại lớn hơn vài phần. Chỉ xem cảnh này thôi, hoàn toàn không thể tưởng tượng được thái độ lạnh như băng của Ba Đa với họ.

- Lẽ nào Ba Đa ăn no thừa hơi mới dùng thái độ kia để đối đãi với Na Y?

Đương nhiên không thể nào!Như vậy, chỉ có thể nói, trưởng lão Hạo Nguyệt... lòng dạ thâm sâu, quá biết giả vờ.

Ba nhi tử của y cũng không thua kém chút nào!

Nhưng Na Y với Liệt Ca bên này... cũng hề thua kém.

Điều này khiến Sở Mặc cảm thán trong lòng, những đứa trẻ sống trong gia đình thế này, đương nhiên trời sinh biết diễn kịch, trong chớp mắt có thể che giấu tâm tình thực sự của mình.

Hạo Nguyệt trưởng lão đến, khiến không khí trở nên âm trầm hơnmấy phần. Nhưng Hạo Nguyệt trưởng lão cứ như thể không hề phát hiện, gọi người đổi bàn thức ăn mới, lớn tiếng cười uống rượu cùng với Bàng Trung Nguyên.

Còn nâng ly kính kỵ sỹ bảo hộ Na Y trên đường bình an.

- Cảm tạ các ngươi đã hộ tống công chúa và vương tử suốt đoạn đường. Các ngươi vất vả rồi.

Hạo Nguyệt trưởng lão đứng dậy, bưng bát:

- Bát rượu này, ta cạn trước!

Đám kỵ sỹ đều là người tình cảm, thấy Hạo Nguyệt trưởng lão nhưvậy, cũng sôi nổi, đứng dậy uống cạn rượu trong bát.

- Các ngươi đều là những người đàn ông tốt trên thảo nguyên, đều là những nam tử hán nhiệt huyết! Không nên vì ta ở đây, mà không thoải mái, cứ coi đây là nhà của các ngươi. Mọi người cứ tự nhiên.

Hạo Nguyệt trưởng lão cầm bát không giơ cho mọi người xem, sau đó cười híp mắt ngồi xuống.

Không khí trong đại sảnh, dần dần khôi phục sự náo nhiệt ban đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.