Thê Tử Lười Biếng Của Nam Nhân Hung Hãn

Chương 3: Kẻ lười biếng vô cùng phiền toái




Tuyết đông đã tan, gió xuân nhẹ phất, chớp mắt, cây hạnh trong sân lại nở hoa.

"A Lan, A Lan, muội ở đâu?"

Thư Uyển vội làm xong cơm trưa, đợi lúc rảnh rỗi liền vén rèm cửa lên liếc mắt nhìn vào trong phòng, thế nhưng không thấy muội muội lẽ ra đang nằm ngủ trên kháng, vội vàng tìm khắp phòng cùng những nơi có thể ngủ được.

Muội muội của nàng, từ nhỏ đã an tĩnh hiểu chuyện, không giống đứa trẻ nhà người ta thích khóc thích quậy , nhưng chỉ là có một khuyết điểm, người đặc biệt lười, luôn ngủ đến hết một ngày, nói nàng nàng cũng không nghe, đánh sao, một đôi mắt to như nho đen ngập nước đáp trả, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào béo múp míp, ngay cả mẫu thân nghiêm khắc dạy con cũng không nỡ đánh nàng, càng không cần phải nói đến phụ thân ôn hòa thích cười rồi, kết quả, muội muội càng lúc càng lười rồi, lười đến mức tùy tiện tìm một chỗ cũng có thể ngủ mất.

Không tìm được muội muội, Thư Uyển càng lúc càng gấp, mắt thấy mặt trời sẽ lên đỉnh đầu, phụ thân, mẫu thân cùng đệ đệ còn có một nhà Tiêu thúc thúc đều ở ruộng trồng đậu phộng, sẽ chờ nàng đến đưa cơm!

Trong phòng không có, chẳng lẽ nàng chạy ra ngoài chơi rồi?

Mặc dù Thư Uyển cảm thấy muội muội lười không thể nào chủ động đi chơi, nàng còn đi tới trong sân nhìn một chút. Lúc nhìn đến, lập tức trợn tròn mắt.

Trong sân dùng tre để rào lại, phía tây trồng hai cây hạnh, có kích thước lớn, hoa hạnh màu trắng có chút hồng nhạt nở đầy sân, ở giữa hai cây hạnh, chẳng biết lúc nào đặt một cái sọt nhỏ bện từ cành liễu, dài khoảng bốn thước, chiều rộng hơn một thước, bình thường đặt ở trên xe đẩy, mỗi bên một cái, hiện giờ trong sọt nhỏ không chứa dược liệu phụ thân hái từ trên núi, mà là một oa nhi ngửa mặt nằm, ánh nắng ấm áp xuyên qua trăm bông hoa chiếu rọi trên người, thoáng như cảnh mộng.

Đối với"giường mới" của muội muội, Thư Uyển dở khóc dở cười, nếu là bình thường, nàng còn có thể trêu chọc muội muội, chỉ là hôm nay thời gian cấp bách, không có thời gian chơi đùa. Bước nhanh đến dưới tàng cây hạnh , Thư Uyển đưa tay cầm lấy khăn che trên mặt muội muội, trực tiếp ôm người ra, "A Lan, tỉnh, chúng ta đi đưa cơm cho phụ thân!"
Gọi hay kêu người cũng không tỉnh, Thư Uyển có kinh nghiệm phong phú dứt khoát dùng khăn ướt nhẹp lau mặt thay muội muội, tẩy đi nước miếng nơi khóe miệng nàng, lúc này, Thư Lan rốt cuộc mở mắt ra.

"Tỷ tỷ, ăn cơm à?"

"Muội đó, trừ ngủ chỉ biết có ăn thôi, muội quên hôm nay nhà chúng ta trồng đậu phộng à, đi, chúng ta đi đưa cơm cho phụ thân, ở ruộng trồng." Thư Uyển thay muội muội kéo lại quần có chút nhăn, khóa chặt cửa, một tay dắt muội muội ngái ngủ lờ mờ, một tay cầm rổ thức ăn, bước nhanh đi về ruộng trồng phía nam.

"A Uyển đi đưa cơm à?" Người trong thôn cười chào hỏi cùng Thư Uyển.

Thư Uyển cười ngọt ngào, hướng người này gọi Lý thúc, hướng người kia gọi Trương thẩm, dọc đường đi cũng chưa có từng dừng lại.

"Ngươi nhìn A Uyển nhà người ta xem, cũng bằng tuổi với ngươi, người ta đã biết nấu cơm dỗ muội muội, ngươi cái gì cũng không biết, để cho ngươi giặt bộ quần áo cũng kinh sợ!" Có người lấy A Uyển làm ví dụ để dạy dỗ đứa bé nhà mình, nữ oa bị quở mắng bĩu môi, nghiêng đầu chạy ra.

Chuyện như vậy rất thường gặp ở trong thôn, Thư Uyển nhớ rõ, không ít lần mẫu thân khen đệ đệ Tiêu gia thông minh hiểu chuyện, để dạy dỗ Thư Triển bướng bỉnh, về phần muội muội, mẫu thân đều lười nói rồi, nói gì? Ngươi nói bệnh đậu mùa nát rữa, người ta liền co rụt cổ lại ngủ mất rồi. . . . . .

Đi khoảng một khắc đồng hồ, cuối cùng hai người đã tới ruộng trồng đậu của nhà mình.

"Cha, nương, Tiêu thúc, Nhị thẩm, ăn cơm thôi!"

Thư Uyển gọi một tiếng, mọi người bận rộn lần lượt buông việc trong tay xuống, cùng nhau vây quanh.

Thư uyển trải một mảnh vải thô màu xanh dương trên mặt đất, bày ra hai dĩa thức ăn tràn đầy, xới cơm, chờ người đông đủ, lần lượt đưa bát đũa qua.

Trên đầu Lam thị trùm khăn màu xanh, nhìn tiểu cô nương Thư Uyển đã lớn lên, tự đáy lòng khen: "Tẩu tử, ta thật hâm mộ tẩu, A Uyển khéo léo hiểu chuyện, cho dù ai thấy đều muốn khen vài câu, nếu ta cũng có khuê nữ như vậy thật tốt."

Nữ nhi được khen, trong lòng Tần thị hoan hỉ, nhưng vừa nhìn thấy tiểu nữ nhi gần như nhắm mắt lại ăn cơm, nụ cười kia biến thành bất đắc dĩ, gắp cho Tiêu Lang một miếng thức ăn, mới nói: "Khuê nữ có gì tốt, nếu ngươi sinh một đứa như A Lan, sẽ sầu lo thôi. Ngươi nói một chút, hai đứa bé này sinh cùng ngày, sao tính tình người khác nhau nhiều như vậy chứ?"

"Tiêu Lang nhà các ngươi, sáu tháng sẽ đi bộ, lúc một tuổi đã nói chuyện rõ ràng, hai tuổi đã giúp đỡ xử lý da thú rồi. . . . . . Bây giờ còn gieo giống giúp một tay. Nhìn lại A Lan nhà chúng ta một chút, thời điểm hai tuổi mới có thể đi, ba tuổi bắt đầu nói chuyện, ai, quả thật không cách nào so sánh được!"

Người bị chê không có bất kỳ phản ứng nào, ca ca của nàng cũng không nhịn, Thư Triển buông chén đũa xuống, "Mẹ, mặc dù muội muội lười một chút, nhưng nàng không cần ngươi lo lắng, nếu bốn tuổi nàng len lén chạy đến trong núi, đến lượt người nóng nảy!" Nói xong, lặng lẽ trợn mắt nhìn Tiêu Lang một cái.

"Chính phải chính phải" Lam thị không nhịn được tiếp lời nói: "A Lan rất ngoan, xem tiểu tử nhà chúng ta, trong nháy mắt cũng không thấy bóng người rồi, không biết mỗi ngày hắn đều chạy đi đâu làm trò gì, còn có tính tình khó hiểu, nhìn thấy người lạ cũng không nói chuyện, ngay cả với chúng ta, trừ không nói không được, hắn cũng không há mồm!"

Các nữ nhân tán dương đứa bé đối phương với nhau, Tiêu Thủ Vọng cùng Thư Mậu Đình sớm thành thói quen, chỉ cười ăn cơm.

"Mẹ, con ăn no." Tiêu Lang buông chén xuống , đứng dậy đi về phía đất trồng.

Tần thị kéo hắn lại, " Chất tử ngoan, con cũng bận rộn tới trưa..., còn lại cứ giao cho Uyển tỷ tỷ đi, cơm nước xong, con mang theo muội muội về nhà trước, đi về nhà con cũng được, về nhà chúng ta cũng được, tóm lại đừng cho muội muội ngủ dưới đất là được."

Tiêu Lang cúi đầu, liếc mắt Thư Lan cơm nước xong đang ngủ gà ngủ gật, có chút không tình nguyện gật đầu một cái.

Tần thị không nhịn được hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ bé hơi đen của Tiêu lang.

Một tiếng "Bẹp" thanh thúy vang lên, rốt cuộc làm cho Shulan mở mắt lên, chao đảo nhào tới trong ngực Tần thị: "Mẹ, thân ái!"

Ôm trong ngực cơ thể mềm mại, nghe âm thanh non nớt ngọt mềm này, lòng của Tần thị đều muốn hóa thành nước, vội vàng hung hăng hôn hai cái trên mặt nữ nhi đang làm nũng, điểm cái mũi nhỏ của nàng nói: "Trở về phải nghe lời ca ca nói, biết không?"

Thư Lan ở trong lòng nương co lại, nếu không phải là đột nhiên bị người khác kéo ra, nàng muốn ở trong lòng ấm áp quen thuộc mà ngủ thiếp đi.

Tiêu Lang lôi kéo tay Thư Lan, buồn bực nói: "Nương, bá mẫu, chúng ta đi."

"Đi đi, ngươi đừng chạy loạn !" Lam thị không yên tâm dặn dò.

Khóe miệng Tiêu lang giật giật, khi nào hắn chạy loạn, cũng chỉ là đi lên núi rèn luyện thân thể thôi, thân thể người so với thể chất ban đầu của mình kém hơn nhiều, không có nanh không có móng vuốt sắc bén, hắn phải tăng cường những phương diện khác, mới có thể nắm giữ lực công kích cường đại.

Suy nghĩ đến mất hồn, bên cạnh chợt truyền đến âm thanh quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, cúi đầu mà xem xét, chỉ thấy Thư Lan dùng sức lắc lắc cánh tay, muốn thoát khỏi hắn, "Đau, ngươi buông ta ra! Ngươi đi nhanh như vậy, ta không muốn ngươi dắt!"

Thật là đứa bé yếu ớt!

Tiêu lang khinh thường buông tay ra, không ngờ Thư Lan không chú ý, trực tiếp ngã về phía sau.

Cái mông nhỏ của Thư Lan ngã đau, cũng không thèm nhìn tới Tiêu Lang, lau mặt oa oa khóc: "oa oa, Nương, Lang ca ca khi dễ ta!"

Nhìn người ngồi dưới đất, nước mắt rơi xuống xoành xoạch, miệng rộng mở đến mức có thể nhìn thấy cổ họng củatiểu cô nương, Tiêu lang cắn răng mắng một câu: thật phiền toái!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.