Thế Thân Tình Cũ Là Ảnh Hậu

Chương 58: Chương 58





"Đường Du, chị phải đi giải cứu tình yêu đích thực của chị, không cần lo lắng, cũng không cần phải đi tìm chị."
...***...
Thời Tranh sau khi bọc kín mình lại liền chạy ra khỏi bệnh viện, cô bắt một chiếc xe taxi đỗ ở bên đường gần cổng bệnh viện rồi nhanh chóng tới vị trí mà hệ thống đã cung cấp cho cô.

Khi Thời Tranh vừa ngồi vào trong xe, ánh mắt tài xế chợt lóe, biểu tình có chút dò xét cùng nghi hoặc, thi thoảng tài xế cũng thông qua chiếc gương nhỏ để nhìn xem Thời Tranh ở phía sau đang làm gi.

Tuy nhiên, cô một chút cũng không động đậy mà chỉ ngả người ra sau, hai mắt nhắm hờ.
Rất nhanh, xe dừng lại trước một bến cảng, nơi đây đã bỏ hoang được vài năm cho nên gần như không có nhiều người qua lại.

Cô trả tiền cho tài xế sau đó chạy vào bên trong bến cảng.

Trong đầu Thời Tranh không ngừng vang lên tiếng thúc giục máy móc của hệ thống khiến cho tâm tình vốn ổn định của cô có chút gợn sóng.
Dựa theo chỉ dẫn của hệ thống, cuối cùng Thời Tranh cũng đến chỗ của tác giả.

Tác giả của bộ truyện là một cô bé học sinh trung học, tính tình có chút hướng nội, nhút nhát, gương mặt lúc nào cũng cúi gằm xuống hơn nữa còn đeo cặp mắt kính to, dày cộp che đi nửa gương mặt.


Thời Tranh chậm rãi dừng lại tại vị trí cách cô nhóc khoảng ba bước chân.
Thấy có người đến, cô bé thoáng co rụt người lại, hai tay ôm chặt lấy xấp giấy trong tay, thi thoảng cô bé còn len lén nhìn về phía Thời Tranh.

Dưới ánh nhìn quá mức mãnh liệt của cô bé, Thời Tranh bất đắc dĩ quay sang nói: "Nhìn tôi lạ lắm sao?"
Không có." Cô bé hơi rụt người lại lắc đầu nguầy nguậy sau đó lại cúi gằm mặt nhìn xuống dưới chân.

Thời Tranh thấy vậy bất đắc dĩ lắc đầu, bắt đầu nói bâng quơ về một số tình tiết xảy ra trong thời gian mà cô sống trong thế giới cuốn tiểu thuyết.

Dần dần, cô bé bắt đầu buông lỏng cảnh giác sau đó thì cùng Thời Tranh chia sẻ tâm sự.

Cho đến khi hoàng hôn buông xuống, ráng vàng bao bọc lấy hai người thì cũng là lúc cô bé kia sửa xong câu chuyện.

Sau khi hoàn thành, cô bé liền nhét tập bản thảo vào trong tay Thời Tranh rồi vui vẻ ra về.
Nhìn tập bản thảo trong tay, khóe miệng Thời Tranh bất giác cong lên, cô thấy nhớ An Minh Triết rồi, trái tim không ngừng thúc giục cô trở về gặp anh.

Thời Tranh thấp giọng gọi hệ thống sau đó thì sấp bản thảo trên tay cô dần biến mất bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

Sau khi hệ thống xác nhận người thân của cô đều đã an toàn, thì cô mới an tâm đôi chút.
"Ký chủ, vậy cô muốn ở lại đây hay là..." Giọng nói máy móc của hệ thống một lần nữa vang lên, Thời Tranh cũng không để nó kịp nói tiếp mà ngắt lời.
"Tôi muốn trở về nơi đó."
Hệ thống vừa nghe liền hiểu Thời Tranh muốn đến thế giới trong cuốn tiểu thuyết.

Trên thực tế thì, thế giới kia cũng không còn liên quan gì đến thế giới hiện tại nữa mà tác biệt hoàn toàn thành một thế giới độc lập.

Những nhân vật trong cuốn tiểu thuyết cũng có thể tự do sống cuộc sống của mình mà không bị tác giả hay cốt truyện chi phối nữa.
Trước khi để hệ thống đưa mình trở về, Thời Tranh liền xin hệ thống một ngày tạm biệt những người yêu quý cô ở thế giới hiện tại, bởi vì sau lần này cô sẽ không còn gặp lại bọn họ được nữa.
...***...
Lần nữa tỉnh lại, trước mắt Thời Tranh vẫn là màu trắng lạnh lẽo chả bệnh viện cùng mùi thuốc khử trùng trong không khí.


Bởi vì ánh sáng bất ngờ lọt vào khiến cho cô bị chói nên đành phải nhắm mắt lại, bàn tay đưa lên tạm thời che mắt.
Đến khi Thời Tranh thích ứng với ánh sáng bên ngoài và quan sát xung quanh căn phòng thì phát hiện có người đang quan sát toàn bộ hành động của cô.
An Minh Triết nhìn thấy người yêu tỉnh lại,gương mặt không giấu nổi tia vui mừng vội vàng chạy tới ôm chặt lấy thân thể nhỏ bé kia vào lòng.
"Bà An, cuối cùng em cũng tỉnh rồi."
"Ừm." Thời Tranh vòng tay ôm lấy anh, gương mặt cọ cọ vào lồng ngực rắn chắc, mùi hương thuộc về anh quanh quẩn bên chóp mũi khiến cho cô cảm thấy thoải mái.
Chợt như nhớ ra chuyện gì, Thời Tranh liền buông An Minh Triết ra, nhìn anh với vẻ mặt đầy mong chờ.
"Con đâu rồi? Em muốn gặp con, mau mang con đến cho em."
An Minh Triết nghe cô hỏi, vẻ mặt bất giác dại ra, đầu cũng có chút trì độn, buột miệng hỏi lại: "Con nào? Con ở đâu?"
Thời Tranh nghe xong lườm anh với vẻ mặt ghét bỏ.

"Anh không biết con đang ở đâu sao?"
"Không phải...!anh..." An Minh Triết định giải thích nhưng mà chợt nhớ ra bản thân anh từ lúc đứa trẻ chào đời vẫn chưa đến nhìn xem bọn nó mà tâm trí anh chỉ nghĩ đến cô vợ vẫn đang hôn mê.

Gương mặt anh khẽ nhăn lại, anh rảo bước ra ngoài cửa kéo bác sĩ vừa hay đi ngang qua kiểm tra cho Thời Tranh thuận tiện nhờ hộ sĩ đem hai đứa trẻ tới phòng bệnh.
Nhận lấy hai đứa trẻ từ tay hộ sĩ, Thời Tranh vui vẻ cùng chúng nó chơi đùa.

Người nhà họ Thời cũng đã được đưa đến đây, ai cũng đều vây quanh hai đứa bé cùng Thời Tranh, miệng không ngừng khen đứa trẻ thật đáng yêu.

Lúc này, An Minh Triết đột nhiên thò đầu vào nhìn hai đứa bé kia, nhăn mặt lại, ánh mắt tràn đầy ghét bỏ, chậm rãi nói: "Thật xấu xí."

Đứa bé trong tay Thời Tranh dường như nghe hiểu ba nó nói gì, gương mặt nhỏ bắt đầu nhăn lại như thể chuẩn bị khóc.

Thời Tranh thấy vậy hai mắt nhìn An Minh Triết như muốn tóe lửa, rồi lại dịu dàng dỗ dành đứa bé.

"Bảo bảo xinh đẹp nhất trên đời, ba ba con nới xấu xí." Đứa bé nghe xong toét miệng cười để lộ miệng không chút chiếc răng.
"Muốn bế không?" Thời Tranh nhìn An Minh Triết tay chân lóng ngóng đứng ở bên giường, tầm mắt đặt trên người đứa bé liền tốt bụng hỏi.

Lúc này, gương mặt anh thoáng lộ ra một tia do dự, miệng anh tuy nói không muốn nhưng hai tay lại thành thật đưa ra vụng về đỡ lấy con gái từ tay Thời Tranh.
Trên tay truyền đến cảm giác mềm mềm, An Minh Triết luống cuống ôm lấy đứa bé, chỉ sợ bản thân sẽ làm rơi đứa trẻ.

Sau một hồi, anh cuối cùng cũng quen tay, bàn tay to lớn đưa lên chạm nhẹ má đứa trẻ, đứa trẻ cũng cọ cọ má lên tay anh.

Trong thoáng chốc, đáy mắt An Minh Triết mềm ra nước, khóe miệng anh cong lên, gương mặt ngập tràn hạnh phúc.
...***...
Hoàn chính văn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.