Thế Nào Là Một Loại Yêu Không Đau

Chương 26: Em nợ anh một cái ôm




Đây là lần đầu tiên Diệp Phong tham gia đại hội toàn đài, đa số gương mặt đều là xa lạ, người khác nhìn cô, mỉm cười, xoay đầu, liền thì thầm khe khẽ với người bên cạnh.

“Trên đầu chúng ta mọc thêm sừng sao? Có cái gì đâu mà nhìn.” Tiểu Vệ vẻ mặt bình tĩnh nói thầm.

“Đó là tự do của người ta, nhìn thì nhìn!” Diệp Phong nhìn Chủ tịch ngồi phía trên cùng mấy vị lã đạo của đài, nhìn qua thấy Lâu Dương dường như là người trẻ tuổi nhất, một thân âu phục màu chàm, làm cho biểu hiện điềm tĩnh của anh có thêm vài tia ý vị sâu xa.

Thôi Linh ngồi ở hàng thứ nhất, nhân viên chạy việc cầm bình nước đi đến định châm nước, cô ta ung dung đẹp đẽ cao quý ngước nhìn rồi khoát tay.

Chương trình hội nghị rất đơn giản, do Giám đốc điều hành Đài chủ trì, sau đó tổ trưởng tổ tiết mục ‘Đêm khuya khuynh

tình’ lên báo cáo cụ thể tình hình tiết mục từ ngày đầu phát sóng tới nay, kế tiếp chính là bỏ phiếu quyết định.

“Thành viên trong tổ tiết mục ‘Đêm khuya khuynh tình’ và các trưởng phòng ở lại, những người khác tan họp, sau đó sẽ công bố kết quả bỏ phiếu.” Lâu Dương trầm giọng nói.

Diệp Phong và Tiểu Vệ ngồi cách ghế chủ tịch cũng gần, không cần chuyển chổ ngồi. Trước khi vào họp, cô nghĩ đến cuộc họp nặng nề, nên tới phòng tin tức trực tiếp lấy tờ báo xem đỡ chán. Tin đầu đề trên trang chính là cuộc thẩm vấn Biên Hướng Quân ở Toà án. Tham quan đều có mấy đặc điểm lớn khá giống nhau: nắm thực quyền, cuộc sống xa hoa vô độ, thân cận với kẻ bợ đợ nịnh hót, không chống đỡ được sắc đẹp dụ hoặc. Biên Hướng Quân bởi vì quan chức địa vị cao, thêm mấy điểm này lại càng khiến người khác nghẹn họng nhìn trân trối. Nhìn trên ảnh, ông ta chỉ là một ông lão gầy gò tóc hoa râm, chẳng khác ông bác bán rau xanh ngoài chợ là mấy. Đối với những tội danh mà toà đưa ra, ông từng cái từng cái bộc trực thú nhận. Toà phán quyết ở tù chung thân. Luật sư của ông sau buổi xét xử ở toà án đã trả lời phỏng vấn của phóng viên, nói mức hình phạt quá nặng, sẽ xem xét đến việc chống án.

Diệp Phong cầm một góc tờ báo, xem đến xuất thần.

“Diệp Phong, cô lên phát biểu!” Lâu Dương ngồi ở trên đột nhiênói.

“Chị Diệp, gọi chị kìa!” Tiểu Vệ lặng lẽ đá chân Diệp Phong.

Diệp Phong giật mình ngẩng đầu, phát hiện ánh mắt mọi người đều đang hướng về cô.

“Nếu cô là Ban giám đốc của Đài, đối với ‘Đêm khuya khuynh tình’, cô sẽ đưa ra quyết định gì?” Tiểu Vệ cúi đầu, cơ hồ chỉ dùng để hơi thở đem mấy câu đó truyền vào tai Diệp Phong.

Diệp Phong lấy lại bình tĩnh, “Nếu tôi là giám đốc Đài, tôi sẽ giữ lại ‘Đêm khuya khuynh tình’.”

Trong phòng họp nổi lên một trận xôn xao, Lâu Dương đưa tay lên, ý bảo mọi người im lặng, “Nói ra lý do của cô!” Anh ta ôn hòa cười nói.

Diệp Phong tự nhiên chậm rãi đứng lên, “Giám đốc Lâu từng nói với tôi, tiết mục này, đài đã dồn rất nhiều tâm huyết đi tuyên truyền, cũng tham khảo một ít kinh nghiệm của các đài khác, là đã thận trọng suy nghĩ mới quyết định phát sóng. Nhưng vì hình thức trực tiếp không cố định, làm cho cho tỉ suất người nghe đài giảm xuống, thế này đã nói lên vấn đề không phải ở chỗ tiết mục không có sáng kiến hay, mà là phương thức chủ trì cần tiến hành một ít điều chỉnh. Chỉ cần chúng ta điều chỉnh thích đáng, tôi cho rằng tiết mục còn có thể xuất sắc.”

“Như thế nào mới gọi là điều chỉnh thích đáng?” Khóe miệng Thôi Linh gợi lên một chút châm chọc, “Khung giờ vàng, người dẫn chương trình giỏi giang, chuyên gia tình cảm tận lực hợp tác, tỉ suất nghe đài còn không thể tăng lên, tiết mục này còn thuốc gì có thể trị?”

Diệp Phong nhìn Thôi Linh, “Mỗi một tiết mục đều cần một số lượng thính giả cố định, điều kiện tiên quyết là phải có một tiết mục hấp dẫn được bọn họ. Tiết mục của chúng ta cách vài ngày lại đổi một người chủ trì, cách vài ngày lại thay đổi, hỏi ai có tính nhẫn nại mỗi ngày đều chờ đợi ở bên cạnh radio? Giám đốc Lâu ngay từ đầu nói tiết mục là 1+1 hình thức, nhưng chúng ta chưa từng thử qua.”

“Cô cho rằng hình thức 1+1 sẽ giúp tiết mục tăng tỉ suất nghe đài?” Lâu Dương hỏi.

Diệp Phong lắc lắc đầu, “Nếu anh có tâm sự muốn nói tất cả ra, anh muốn nói cho một người nghe, hay là nguyện ý nói cho hai người nghe? Chúng ta đều sẽ lựa chọn một người. Tôi cho rằng ‘Đêm khuya khuynh tình’nên có một người dẫn chương trình cố định, từ từ hòa hợp với tâm tình thính giả, trở thành người bạn mà họ có thể tin tưởng, mỗi tuần trực tiếp bốn lần, dùng đường dây nóng để tra lời thính giả, vào những ngày thứ Sáu, đài có thể mời một vài chuyên gia tình cảm hoặc chuyên gia tâm lý đến làm khách mời, cùng người chủ trì nói về những vấn đề của thính giả đã kể ra trong bốn ngày qua, cung cấp một ít đề nghị hoặc phương pháp giải quyết. Hiện tại bắt đầu, sẽ còn chút khó khăn, chỉ cần kiên trì khoảng hơn một tháng, tôi nghĩ tiết mục khẳng định sẽ có khởi sắc.”

“Cô có thể cam đoan không?” Lâu Dương chớp chớp mắt, hỏi ra từng chữ.

“Giám đốc Lâu…” Thôi Linh sắc mặt xanh mét thở nhẹ.

Lâu Dương khoát tay, căm chú nhìn Diệp Phong.

“Đây cũng không phải là chuyện của một người, Giám đốc Lâu nên hỏi tổ trưởng của chúng ta.” Diệp Phong cười nhẹ, nhanh nhẹn ngồi xuống.

Lâu Dương ánh mắt lóe lóe, chậm rãi hướng về tổ trưởng.

Tổ trưởng gãi gãi ót, nhìn nhìn tổ viên khác, lại nhìn Diệp Phong, cắn răng một cái, “Tổ chúng tôi tin chắc làm được.”

“TốtLâu Dương đứng dậy vỗ tay, mấy vị phó giám đốc đài liếc nhìn nhau, rồi cũng gia nhập hàng ngũ vỗ tay, các trưởng phòng đương nhiên không thể lạc hậu. Trong phòng họp, lập tức bùng nổ một tràng vỗ tay.

“Tiết mục này cũng giống như đứa con của tôi, bỏ đi thật sự rất đau lòng, trừ phi là vạn bất đắc dĩ. Có những lời này của tổ trưởng, tôi cảm thấy đã không còn vấn đề gì nữa, tiết mục nào chưa từng trải qua xuân hạ thu ‘Đinh’. Tôi hy vọng tiết mục này sẽ trở thành tiết mục tiêu biểu của Phát thanh Thành Đô. Hiện tại, công bố kết quả phiếu bầu đi!” Lâu Dương hướng về phía Giám đốc điều hành gật đầu.

Giám đốc điều hành mỉm cười cầm lấy phone, “Thông qua việc bỏ phiếu của công nhân viên chức toàn đài, quyết định giữ lại ‘Đêm khuya khuynh tình’, người chủ trì toàn thời gian vẫn do Diệp Phong đảm nhiệm.”

“Chị Diệp, sau này chị là thần tượng của em.” Tiểu Vệ vừa vỗ tay vừa nói, “Chúng ta không cần phải nghi thần nghi quỷ nữa, có thể an tâm làm tiết mục.”

“Ừ! Làm tốt tiết mục là được, cái khác mặc kệ.”

Thôi Linh cầm bản ghi chép, hầm hừ quay đầu bỏ đi, bất quá, lúc này đã không có ai đi để ý thái độ của cô ta.

Cười vui vẻ, mọi người lần lượt đi ra phòng họp. Diệp Phong lạc ở phía sau, lễ phép nhường cho Lâu Dương đi trước.

“Tiểu Diệp, cô đúng là không làm cho tôi thất vọng.” Giọng Lâu Dương ôn hòa lịch sự, âm lượng vừa đúng chỉ mình cô có thể nghe được.

“Nếu Giám đốc Lâu có điều muốn thể hiện, vậy tăng lương cho tôi đi, cái này có thể tốt hơn so với hoa tươi.” Diệp Phong

“Tôi nghĩ các cô gái đều thích hoa.”

“Nhưng là hoa do Giám đốc Lâu tặng, không thể thích.” Đôi mắt đẹp long lanh bình tĩnh nghênh hướng ánh mắt sâu không lường được của anh ta.

“Sao nói vậy?”

“Giám đốc Lâu trong công việc có yêu cầu gì, tôi sẽ hết sức đi làm. Nhưng Giám đốc Lâu, anh đừng đem tôi trở thành quân cờ trong cuộc chiến giữa vợ chồng hai người, chuyện đó vượt quá phạm vi năng lực của tôi, tôi không thể đảm nhiệm. Giám đốc Lâu, tạm biệt!”

Đến trước văn phòng anh ta, cô cung kính nghiêng người chào anh, mỉm cười rời đi.

Lâu Dương đầu tiên là ngẩn ra, sau đó bật cười ra tiếng.

Tổ tiết mục bởi vì chí khí dâng cao, cơm nước xong mọi người trong tổ tiếp tục họp, mọi người phân công hợp tác, tổng biên đạo phụ trách liên hệ với chuyên gia, những người khác ở lại phòng điều khiển.

Tiết mục đêm nay xem như là lần đầu tiên trực tiếp sau khi tái sinh của ‘Đêm khuya khuynh tình’, Giọng của Diệp Phong so với trước kia càng thêm ngọt ngào, mượt mà, cộng thêm vài ngày kinh nghiệm trước đó, cô đã thuận buồm xuôi gió xử lý điện thoại của thính giả. Tiết mục sắp kết thúc, có một cô gái hỏi: “Diệp Tử, chị nói xem phải làm thế nào mới biết được một người con trai thật lòng yêu mình?”

“À, ở cùng người đó, bạn cảm thấy vui vẻ, an toàn.”

“Đó là yêu sao? Em ở cùng với ba mẹ, cũng là vui vẻ, an toàn.”

“Trái tim sẽ đập loạn không có quy tắc.” Diệp Phong nói xong,

Cô gái chép miệng, “Lần đầu tiên tim đập thình thịch rộn ràng, sau này ở bên nhau, tim lại đập loạn, trái tim chắc chắn có vấn đề.”

“Ha, đúng nha! Vậy bạn cho rằng chân ái là như thế nào?”

“Nếu em giết người, anh ta sẽ thay em chôn xác, hoặc là thay em gánh tội.”

Diệp Phong kinh sợ, “Không phải anh ta nên khuyên bạn đi tự thú sao?”

“Giết người phải đền mạng, nếu tự thú, chúng em sẽ vĩnh viễn không thể cùng một chỗ.” Cô gái thở dài, “Nếu anh ta thay em gánh tội, em còn có thể hít thở không khí tự do. Yêu, nên quên mình.”

“Vậy bạn đối với anh ấy là yêu như thế nào?”

“Em thích được yêu, người đi yêu rất khổ sở.”

Ra khỏi phòng trực tiếp, Diệp Phong vẫn mãi suy nghĩ không thể dứt khỏi những lời cô gái kia vừa nói. Tiểu Vệ đang dọn dẹp lại mấy cái đĩa ghi âm điện thoại, toét miệng cười đến mang tai, “Chị Diệp, nhanh đi.”

“Gì chứ?”

“Đi tìm người giúp đỡ chôn xác đó mà!”

“Hơn nửa đêm rồi, em đừng làm chị sợ!” Cô cũng đi theo cười.

“Diệp Phong, đêm nay có muốn tôi đưa về không?” Tổ trưởng từ bên ngoài hỏi vọng vào.

“Không cần đâu, tôi muốn từ từ tiêu hóa tiết mục đêm nay, rất dọa người.”

***

Sáng sớm nay trời vẫn còn mưa dầm lất phất, buổi chiều mặt trời ló dạng, đếối không tìm ra một mảnh trăng sao, thời tiết này thật sự quá thất thường. Hiện tại buổi tối ở Bắc Kinh rất thoải mái, một chiếc áo sơmi, bên ngoài khoác thêm cái áo gió, không lạnh cũng không nóng. Gió đêm phơ phất, xe cộ qua lại như nước chảy, nhưng so với ban ngày vẫn yên tĩnh hơn nhiều lắm.

Diệp Phong thật sâu hít vào một ngụm không khí thoang thoảng mùi xăng, cúi đầu chậm rãi hướng về trạm xe, cô còn đang suy nghĩ những lời cô gái kia nói.

Một bóng người phía sau thân cây đi về hướng cô, khi tới gần cô, đột nhiên đưa tay túm lấy cô.

Cô ngạc nhiên ngẩng đầu, lập tức nở nụ cười, “Anh buổi tối không phải còn làm chương trình phỏng vấn sao?”

Túi xách của cô rất lớn, bên trong có CD, sách còn có một ít tư liệu, luôn rất nặng. Hạ Dịch Dương lấy túi của cô xách một bên tay, tay kia thì nắm lấy tay cô, “Vội vã muốn gặp em, nên thúc giục thu tiết mục trước.”

“Không cần như vậy, trở lại nhà là có thể gặp mặt. Á, xe đâu?” Cô không thấy chiếc Passat của anh.

“Đi bộ thay cho đi xe, được không?”

“Được, em cũng muốn đi từ từ.” Nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, tim đập thình thịch nhanh chóng rạo rực, cô cúi đầu chăm chú nhìn hai cái bóng dáng gắt gao gắn bó.

Hình như đây là lần đầu tiên hai người nắm tay tản bộ. Thật sự quá xấu hổ, hai người chưa từng nắm tay nhau lại phát sinh hành vi thân mật như vậy.

Này mới gọi là tình yêu chân chính sao?

“Loại cảm giác này thật tốt!” Ngón tay thon dài lơ đãng chậm rãi xoa xoa lòng bàn tay của cô, phát ra giọng nói trầm ấm quyến rũ.

ưng anh cố ý chạy tới đây, sẽ mệt lắm. Anh còn phải đọc sách nữa!”

“Đúng vậy, biên tập viên cũng giống tay chơi nhạc, một ngày không luyện đàn, bản thân đã có thể biết, đến ba ngày không luyện đàn, người nghe cũng sẽ nghe ra. Anh phải liên tục trau dồi cho bản thân, như vậy khi trực tiếp đối mặt với khách mời, đối mặt với khán giả mới có thể tự nhiên chống đỡ. Trước kia làm việc là vì sinh kế, hiện nay làm việc là vì sự nghiệp, mỗi ngày đều tốn rất nhiều thời gian cho công việc, anh vất vả như vậy rốt cuộc là vì cái gì? Là vì một chút cảm giác thành tựu?” Anh nghiêng mặt sang.

“Anh chỉ muốn khi chúng ta ở cùng nhau, cuộc sống có thể khá một chút. Cái này sao có thể gọi là mệt? Đây là khoảnh khắc hạnh phúc nhất, sau một ngày làm việc, đón em trở về, chậm rãi tản bộ, tùy tiện tán gẫu, tay em nằm trong lòng bàn tay anh. Người đi đường nhìn qua đều biết chúng ta là tình nhân. Suốt sáu năm qua, anh vẫn luôn mơ được như vậy.”

Thân thể cô hơi hơi chấn động, sống mũi cay cay.

“Em có mang kính sát tròng, đúng không?” Anh đột nhiên dừng chân lại.

“Đúng là có nha!”

“Lấy kính ra đây.”

“Em sẽ nhìn không rõ.”

“Anh sẽ làm đôi mắt của em. Trong túi xách của em chắc phải có thuốc nước.” Nói xong, anh liền túi xách ra tìm kiếm.

Cô không rõ anh muốn làm gì, nhưng vẫn nghe lời anh đứng ở bên đường tháo kính sát tròng bỏ vào hộp. Mọi vật trước mắt trở nên mơ hồ, Ánh sáng của đèn đường nở rộ thành một quầng sáng lòa.

Cô rất tự nhiên kéo cánh tay anh.

“Diệp Phong, nhìn anh xem.” Anh xoay mặt côại, “Nói anh biết, anh đẹp trai không?”

“Á?” Gần như vậy, cô cũng không phải người mù, hoàn toàn có thể thấy rõ khuôn mặt của anh, “Trên đầu anh không cài hoa, không tính là đẹp.” Cô trêu chọc nói.

“Không đẹp sao? Đêm mưa ở Edinburgh, anh cũng đứng ở trước mặt em như vậy, giúp em xách hành lý, em ngẩng đầu lên, nhưng lại nói với anh là, anh đẹp trai, cám ơn anh!”

“Trời…” Cô mở to mắt, “Đó là anh?” Cô nghĩ đến, cô đi ra sân bay, khi lên xe taxi, có một người giúp cô khuân hành lý, cô chỉ nhìn thoáng qua anh ta một cái, liền chuyển tầm mắt. “Điện thoại cũng là anh gọi?” Người đàn ông có giọng nói trầm ấm quyến rũ có số cuối điện thoại là 911, cũng từng nói qua những lời này. Ngày 11 tháng 9, là sinh nhật của cô.

Anh rốt cuộc đã vì cô làm bao nhiêu việc ngốc nghếch rồi?

“Sáu năm không gặp, mặc kệ giữa chúng ta là quan hệ gì, khi chúng ta gặp lại, ít nhất em cũng phải cho anh một cái… ôm, có phải hay không?” Anh nheo nheo mắt, thấy hàng mi cong dài của cô nhẹ nhàng rung động.

Hồi lâu, cô mới chậm rãi gật đầu, sau đó giang hai tay, ôm lấy tấm lưng rắn chắc của anh, thì thào gọi: “Dịch Dương…”

Ngoài một tiếng gọi tên anh, những từ ngữ khác đều trở nên nhạt nhòa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.