Thế Hôn

Chương 76: Ngoại truyện 19




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hai người đều cô đơn đã lâu, đêm đầu tiên đương nhiên là có tinh thần sức lực vô cùng vô tận, đợi đến khi cạn hết sức lực thì lại ôm lấy nhau, rõ ràng là rất buồn ngủ nhưng lại không hề muốn ngủ, sau khi Thẩm Dao tắm xong thì mặc chiếc áo trong màu trắng của Tạ Khâm rồi nằm trong lòng chàng, Tạ Khâm nghiêng người dựa vào gối cao, vừa ôm nàng vào lòng vừa thỏa mãn chơi đùa với lọn tóc mềm mại của nàng.

Thẩm Dao cao gầy nên trông mảnh mai, thật ra là do khung xương nhỏ, khi ôm vào lòng cực kỳ có cảm giác da thịt.

Tạ Khâm xoa nắn nữ tử mà chàng đã nhớ mong ba năm.

Thẩm Dao rất nhột, ở trong lồng ngực chàng vặn vẹo qua lại, chẳng mấy chốc Tạ Khâm đã không chịu nổi nữa.

Thẩm Dao cảm nhận được sự hùng hổ dọa người của chàng, cười nhẹ nhàng hỏi: “Tạ đại nhân chà đạp thân thể như vậy là không được.”

Tạ Khâm im lặng, ôm lấy vòng eo đang lắc lư của nàng: “Lúc ta hành quân đánh trận, một lần dài nhất là ba ngày ba đêm không ngủ, sau khi trèo đèo lội suối đánh lén quân Mông Ngột cũng chưa từng có thời gian than mệt.”

Bàn tay Thẩm Dao đang đặt trên đầu vai chàng, nghe thấy lời này, trái tim nàng đau đớn, bàn tay trượt đến dưới nách vòng ra sau lưng chàng, vuốt ve vết sẹo sau lưng chàng, cao thấp nhấp nhô, ngàn vạn khe rãnh, hốc mắt Thẩm Dao chua xót, nàng nghẹn ngào hỏi: “Còn đau không?”

Tạ Khâm xoa khóe mắt đỏ bừng của nàng, đặt một nụ hôn vào ấn đường của nàng: “Nghĩ đến nàng thì cái gì cũng không đau nữa.”

Thẩm Dao lao vào vòng ôm của chàng, hít thở mùi hương cơ thể mát lạnh quen thuộc.

Tạ Khâm lật người, lấn lên người nàng mà không hề có điềm báo trước.

Nhẹ nhàng gặm nhấm đầu vai của nàng, âm thầm trút hết sự nhớ nhung, khác với niềm vui tràn trề sảng khoái ngang ngược vừa rồi, lúc chàng kéo nàng sát lại kín kẽ sít sao, cẩn thận thăm dò in dấu chính mình vào trái tim nàng.

Khi Thẩm Dao tỉnh lại lần nữa, cơ thể như bị nghiền ép, tay chân không thể động đậy, nàng liếc qua bên ngoài cửa sổ, sắc trời lờ mờ mang theo tia nắng yếu ớt, có lẽ là đang lúc sáng sớm tinh mơ, Thẩm Dao giãy giụa muốn dậy thì một bàn tay rộng lớn đè nàng, lại một lần nữa ôm vào lòng:

“Còn sớm, ngủ thêm một lúc nữa.”

Thẩm Dao dán vào chàng, nhịp tim như nổi trống, có một cảm giác an tâm trước nay chưa từng có.

“Chàng không vào triều sao?”

Tạ Khâm nhìn nàng bằng ánh mắt biết rõ còn cố hỏi: “Ta không đi đâu cả, ở bên cạnh nàng thôi.”

Thẩm Dao nhớ đến nửa năm thành hôn, khi nàng tỉnh lại thì bên cạnh luôn trống không, nàng còn từng đùa với Hạnh Nhi rằng, nếu như một ngày nào đó có thể tỉnh dậy trong lòng chàng thì chính là may mắn, nàng chưa bao giờ nghĩ tới một ngày nào đó, người đàn ông này sẽ vì nàng mà bỏ qua tất cả.

Thẩm Dao cũng lưu luyến sự dịu dàng vào giờ phút này, nhưng nàng vẫn lắc đầu nói:

“Triển Nhi dậy sớm, ngày nào cũng phải thỉnh an ta, nếu như không nhìn thấy ta thì ta nên đối mặt với nó thế nào đây?”

Ở trước mặt đệ đệ, Thẩm Dao vẫn muốn duy trì vẻ đoan trang.

Tạ Khâm có thể hiểu được tâm trạng của nàng, cho dù Thẩm Dao có gả cho chàng hay không thì trước mặt Thẩm Triển, chàng cũng phải tỏ rõ thái độ, nếu không sẽ có vẻ như khinh thường tỷ tỷ của hắn.

Tạ Khâm nhìn dáng vẻ lười biếng của Thẩm Dao, chàng rời giường trước rồi mang tới một chiếc áo choàng mỏng, không nói hai lời mà bọc lấy Thẩm Dao, ôm vào lòng đưa nàng về nhà bên cạnh.

Sau khi Thẩm Dao về, lồng ngực Tạ Khâm trống rỗng, không còn buồn ngủ nữa, chàng bắt đầu ngồi trong thư phòng xử lý công vụ.

Sổ con của Nội các mỗi ngày đều sẽ gửi bản sao tới, việc nhỏ thì chàng mặc kệ, việc lớn thì chàng xem qua, nếu như các quan xử lý không thỏa đáng thì sẽ một lần nữa phê vào rồi sai người chỉnh đốn thay đổi, chỉ có triều sớm vào mùng một và mười lăm mỗi tháng là chàng sẽ lộ diện, chàng cũng sẽ giảng bài cho Hoàng đế vào lúc đó.

Tạ Khâm làm xong thì trời đã sáng hẳn, đến lúc dùng bữa sáng, Tạ Khâm đứng dậy thay sang chiếc áo dài xanh nhạt rồi đi đến chỗ Thẩm Dao.

Chàng đi qua cửa hông trước rồi liếc nhìn phòng bếp, Bích Vân và Hạnh Nhi đang chuẩn bị đồ ăn sáng, hai tiểu nha đầu vừa gặp mà như đã quen thân, phối hợp chặt chẽ.

Tạ Khâm bèn đi về phía chính viện, tòa nhà của Thẩm Dao khá chật chội, ba căn phòng chính, hai bên của mỗi phòng là một căn phòng phụ, một làm phòng tắm, một làm phòng kho, Tạ Khâm vừa đi từ lối giữa vòng đến hành lang phía trước thì đã thấy Thẩm Dao uể oải dựa vào khung cửa xoa bóp eo.

Nhìn thấy Tạ Khâm đến, Thẩm Dao tức giận đi qua, đầu tiên là oán trách chàng đêm qua điên cuồng quá, ánh mắt nhìn người đàn ông nhẹ nhàng chính trực này, lại thầm nghĩ một câu, người anh tuấn như vậy, thể lực lại tốt thì ai mà không mê, may mà không để người khác được lợi.

Thẩm Dao lười biếng không muốn động, nhìn thấy chàng thì càng không muốn động, vẫy vẫy tay với chàng.

Tạ Khâm nhanh chân đi đến trước mặt nàng: “Không thoải mái à?”

Thẩm Dao phát hiện ra ánh mắt chàng dính chặt trên người nàng thì lại hơi đỏ mặt, tủi thân nói:

“Chỗ nào cũng đau.”

Tạ Khâm rất áy náy: “Xin lỗi nàng.”

Hôm nay Thẩm Dao mặc một chiếc bối tử váy dài vạt đối mỏng màu vàng nghệ, cổ áo che chắn vô cùng chặt chẽ, đêm qua Tạ Khâm không hề bỏ qua chỗ nào của nàng, nếu để cho đệ đệ nhìn thấy thì nói không chừng hắn sẽ tức giận, đây cũng là một bộ đồ cũ, ba năm nay Thẩm Dao bảo dưỡng càng ngày càng tốt, ngực nở eo nhỏ, đồ cũ mặc trên người phác họa tư thái xinh đẹp đó một cách quyến rũ mê người.

Tạ Khâm nhìn tiểu cô nương tủi thân làm nũng với mình, trái tim mềm nhũn đến mức nát bét, trong nửa năm thành hôn đó, Thẩm Dao chưa bao giờ làm nũng với chàng, lúc đó chàng đối với nàng thật sự không được gọi là tốt, nàng đâu dám.

Tạ Khâm vô cùng muốn ôm nàng, nhưng giữa ban ngày ban mặt lại sợ bị Thẩm Triển bắt được, chỉ có thể chắp tay sau lưng, hơi khom người rồi nói khẽ:

“Đợi Triển Nhi đi rồi ta xoa cho nàng.”

Thẩm Dao cười, duỗi ngón tay ngọc ra chọc vào ngực chàng, đẩy chàng sang bên cạnh: “Ta khát nước rồi, chàng đi rót trà cho ta đi.”

Phòng trà nước nằm ở cuối hành lang, Tạ Khâm xoay người qua, Thẩm Dao nhìn theo bóng dáng chàng, vừa đi được mấy bước thì đột nhiên run lên, Thẩm Dao ngã vào người Tạ Khâm, phía sau Tạ Khâm giống như mọc mắt, chàng lập tức đưa tay đỡ nàng, Thẩm Dao đặt tay vào lòng bàn tay của chàng, mặc cho chàng dắt vào phòng trà nước.

Tạ Khâm đi châm trà, Thẩm Dao lại sáp tới, dán vào sống lưng chàng nhỏ giọng nỉ non:

“Tạ đại nhân, đêm qua chàng làm trọn ba lần, có mệt không?”

Nàng nhìn ra được nét mặt Tạ Khâm phấn chấn, trong mắt cũng mất đi sự u ám khi lần đầu gặp mặt, tinh thần rất tốt, nhưng nàng thì lại lừ đừ, trong lòng Thẩm Dao khó chịu, thế là lại kéo thắt lưng chàng bắt đầu làm loạn.

Tạ Khâm rót trà xong xoay người lại, nữ tử nhỏ bé tinh quái đó lại đứng thẳng tắp, hai tay chắp sau lưng, không sợ hãi mà nhìn qua chàng: “Chàng đút cho ta đi.”

Tạ Khâm đặt chén trà bên cánh môi nàng, Thẩm Dao bất động, cánh môi đỏ thắm nhếch lên, mang theo ý cười ranh mãnh.

Tạ Khâm ngầm hiểu, ngậm một ngụm trà truyền qua.

Chàng cao lớn thẳng tắp, Thẩm Dao có chút với không tới, chỉ có thể nhón chân đến gần, thế nhưng nàng lại vui đùa không chịu dùng tay, cả người cứ đong đưa lắc lư, khiến cho Tạ Khâm thỉnh thoảng đuổi theo, tựa như vị khách ngắm hoa đang bắt bướm.

Phòng trà nước nhỏ xíu đã trở thành chiến trường của bọn họ.

Nếu không phải Thẩm Triển tận mắt nhìn thấy thì hắn cũng chưa bao giờ biết được tỷ tỷ đoan trang tài giỏi của mình có thể làm đến mức này.

Đổi lại là hắn thì sẽ không đút nước trà nữa.

Khiến hắn bất ngờ hơn là Tạ Khâm.

Để tỷ tỷ giẫm lên chân, để tỷ tỷ siết lấy thắt lưng, chàng thì khom lưng khuỵu gối, ân cần chu đáo, sợ nàng bị va đập nên phối hợp để nàng cố tình gây rối.

Bất kể là Thẩm Triển đọc sách ở thư viện hay là làm quan trong triều, người khác nhắc tới Tạ Khâm là không ai không nổi lòng tôn kính, võ tướng thì gọi chàng là Đại đô đốc, văn thần thì gọi chàng một tiếng Tạ Các lão, chàng luôn nghiêm nghị không biết sợ, dáng vẻ cao quý trang nghiêm, nếu như để những triều thần học trò thờ phụng Tạ Khâm như thần linh kia nhìn thấy cảnh tượng trước mặt… Chậc, cay mắt quá rồi.

Thẩm Triển nhìn không nổi nữa, đứng bên cạnh cột trụ hành lang, nghiêng người ho mạnh một tiếng.

Cảnh uyên ương nghịch nước bên trong bị cắt ngang.

Một lúc sau, Thẩm Dao và Tạ Khâm lần lượt đi ra.

Trên mặt đều mang vẻ ngượng ngùng khi bị bắt tại trận.

Thẩm Triển xoay người lại, trách cứ mà nhìn thoáng qua tỷ tỷ ruột trước, sau đó nghiêm túc nhìn về phía Tạ Khâm, đắn đo không biết dùng giọng điệu gì để nói chuyện với Tạ Khâm, cuối cùng hắn nhàn nhạt hỏi:

“Tạ đại nhân, đêm qua bệ hạ đột nhiên nhiễm phong hàn, có phải hôm nay ngài phải đi xem sao không?”

Không phải hắn không muốn nhìn thấy Tạ Khâm và tỷ tỷ làm lành, chỉ là phải ngay thẳng thành thân rồi mới âm thầm quấn quýt nhau, bây giờ thì tính là gì chứ, hắn không muốn tỷ tỷ chịu thiệt thòi.

Nhìn cái kiểu dính nhau này của hai người, sớm muộn gì cũng sẽ có chuyện, nhỡ đâu có con… Không được, Thẩm Triển cảm thấy cần phải nói chuyện với Tạ Khâm một chút.

Vẻ mặt Tạ Khâm như thường mà trả lời: “Ta nghe nói, trong một tháng thì bệ hạ có cả nửa tháng không khỏe, dù sao ta cũng không thể ngày ngày đi theo được, ta đâu phải là thầy thuốc.”

Thẩm Triển không phản bác được.

Lúc này Bích Vân mời bọn họ đến hậu viện dùng bữa.

Thẩm Triển đi trước, Tạ Khâm và Thẩm Dao đi theo phía sau.

Ba người dùng bữa không nói, yên lặng ăn mì, Thẩm Triển buồn bực húp hết miếng nước cuối cùng, hỏi:

“Hai người có dự định gì không?”

Đương nhiên Tạ Khâm hiểu ý của Thẩm Triển, chàng nhìn về phía Thẩm Dao.

Thẩm Dao chầm chậm đặt chén đũa xuống, cụp mắt nói: “Cứ như vậy thôi.”

Sắc mặt Thẩm Triển thay đổi, ánh mắt phóng về phía Tạ Khâm, Tạ Khâm tiếp tục dùng bữa không tiếp lời.

Trong chuyện tình cảm này, chàng không có chỗ lên tiếng.

Chỉ cần Thẩm Dao chịu tiếp nhận chàng, chàng sẵn sàng dùng bất cứ thân phận nào để ở bên cạnh nàng.

Thẩm Triển thấy hai người như thế thì sửng sốt một lúc, hắn có thể hiểu nỗi lo của tỷ tỷ, nàng sống ở con phố này tự do thoải mái quen rồi, không muốn đến nhà giàu quyền quý sống gò bó nữa, hơn nữa Thẩm Dao dốc hết sức vào khu mỹ thực, trong thời gian ngắn sợ là sẽ không có cách nào giúp chồng dạy con được.

Bình tĩnh mà xem xét, Thẩm Triển cũng không nỡ để tỷ tỷ tủi thân, hắn chậm rãi thở ra một hơi, đặt hai tay lên bàn hỏi:

“Nếu như có con thì làm sao đây?”

Hai người cùng im lặng.

Tạ Khâm nhai mì rồi nuốt vào, suy tính nói: “Bọn ta có thể không có con.”

Tối hôm qua chàng không ra ở bên trong.

Vừa dứt lời, Thẩm Dao và Thẩm Triển đều lấy làm kinh hãi.

Ngay cả mạng sống Tạ Khâm cũng không cần, không có quá nhiều suy nghĩ về chuyện con cái cũng không bất ngờ.

Thẩm Triển tỉnh táo lại, liếc nhìn tỷ tỷ: “Tỷ cũng không muốn sao?”

“Đương nhiên là muốn.” Thẩm Dao hùng hồn: “Có con thì nó sẽ theo họ Thẩm của ta.” Nàng lại nói với Tạ Khâm: “Dù sao gia sản của chàng đều đưa cho ta hết rồi, đứa trẻ sẽ kế thừa gia sản của ta.”

Nói đến đây, Thẩm Dao nhớ đến Thẩm Triển, nàng nói ra một cách rõ ràng: “Tỷ nói trước, sẽ để cửa hàng đậu hũ lại cho đệ làm việc kiếm sống, sau này tỷ sẽ không cho đệ cái gì nữa, đệ lớn như vậy rồi, nên tự mình kiếm đi.”

Khuôn mặt Thẩm Triển hơi đỏ lên, mấy năm nay tỷ tỷ nuôi lớn hắn đúng là không dễ, hắn chưa từng muốn có cửa hàng của tỷ tỷ, giọng điệu vô cùng dịu dàng: “Tỷ, tỷ không cần cho đệ gì cả, bây giờ đệ có bổng lộc rồi, hơn nữa đệ tạm thời vẫn chưa muốn thành thân, chuyện sau này đệ từ từ tìm cách.”

Thẩm Dao nghe vậy thì khẽ hừ: “Không muốn thành thân? Đây là định thu thông phòng à?” Thẩm Dao cố ý chuyển chủ đề khỏi chuyện con cái.

Tạ Khâm nhìn nàng, cười một cái không lên tiếng.

Khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Triển đỏ bừng, giọng điệu lên rất cao: “Đệ cần cái đó làm gì chứ?”

Hắn dời cái ghế ra phía sau rồi rời đi.

Thẩm Dao cười đến mức vòng eo run rẩy, ánh mắt nhìn theo bóng lưng Thẩm Triển, lộ ra vẻ hài lòng: “Không hổ là đệ đệ do ta nuôi lớn, không phụ sự bồi dưỡng của ta.”

Trong phòng chỉ còn lại Tạ Khâm và Thẩm Dao, ánh mắt hai người nhìn nhau, đốm lửa lóe lên, lại vô cùng ăn ý bỏ qua chủ đề con cái.

Thẩm Dao ăn hết lượng mì còn lại, nhớ đến Thẩm Triển đã tròn mười tám, không thể trì hoãn tiếp nữa, nàng bèn hỏi Tạ Khâm:

“Chàng chú ý giúp ta một chút, nếu như có cô nương tốt thì giới thiệu cho Triển Nhi.”

Tạ Khâm nghe thấy mà đau đầu: “Trong mắt ta chỉ có nàng thôi.”

Chàng không muốn làm bà mai cho người khác đâu.

Ý cười ở đuôi mắt Thẩm Dao đều sắp tràn ra.

Năm ngày tiếp theo đó, ban ngày Thẩm Dao đi dạo chợ, giới thiệu thu hút khách hàng, ban đêm thì cùng Tạ Khâm lăn lộn, thư phòng, sân sau, đình thủy tạ cao rộng, ngay cả trên thuyền ô bồng đậu trên hồ nước cũng có bóng dáng quấn quýt của bọn họ. Số lần má ấp môi kề trong năm ngày này còn nhiều hơn nửa năm kia.

Tạ Khâm nghe nói Thẩm Dao muốn có con thì cũng nghe theo nàng.

Thẩm Triển cũng phát hiện ra, từ khi làm lành với Tạ Khâm, sắc mặt Thẩm Dao hồng hào, cả người trở nên càng kiêu căng tùy ý, trước kia toàn bộ trách nhiệm trong nhà đè lên người nàng, cho dù nàng cười nhưng cũng như có một lớp sương mù che đậy, bây giờ có một bả vai vững chãi cho nàng dựa vào, cả khuôn mặt đều tràn đầy xuân sắc.

Ngàn vàng khó mua được niềm vui của tỷ tỷ, Thẩm Triển cũng không hỏi thêm lời thừa thãi nữa.

Trong khoảng thời gian này, Thẩm Dao mượn tạm mấy quản sự dưới tay Tạ Khâm, nuôi dưỡng được nhóm người đầu tiên, có người phụ trách quảng bá, có người phụ trách xây lầu, mỗi một người đều có chức vụ của mình, làm việc một cách ngay ngắn trật tự, Thẩm Dao ở hẻm Cửu Dương nhiều năm đã tích góp được chút ít quan hệ, nhanh chóng nhờ mọi người truyền tin đi, sau đó dần dần có không ít người chủ động tìm tới cửa, xin Thẩm Dao cho mở quầy hàng, một truyền mười, mười truyền trăm, hơn cả trăm tiểu thương nhỏ đưa bái thiếp của mình tới, ngược lại đến lượt Thẩm Dao thẩm định lựa chọn.

Trong khoảng thời gian đó, đa số thời điểm Tạ Khâm đều bên cạnh nàng, nhìn Thẩm Dao đi khắp tứ phương, liên hệ với đủ kiểu người buôn bán nhỏ lẻ, nhìn nàng kiêu căng làm liều, đong đưa phong tình ở đầu đường cuối ngõ, chàng mới cảm nhận được mình thật sự đang sống.

Đây là cô nương của chàng, là ánh sáng trong sinh mệnh của chàng.

Chuẩn bị cho khu mỹ thực cần mấy tháng trời, Thẩm Dao vô cùng bận rộn, nàng rất có thiên phú buôn bán, ngoại trừ mở một khu mỹ thực, nàng lại nghĩ tới có thể xây một tòa lầu buôn bán, những người buôn bán chuyên cung cấp hàng ở năm sông bốn biển sẽ giao dịch ở đây, nếu như có thể mở thêm một tầng cho thương nhân ở Tây Vực Nam Hải, sau này bách tính trong Kinh thành muốn mua thuyền nhập hàng thì lựa chọn đầu tiên hẳn sẽ là khu mua bán của nàng.

Thẩm Dao ở trong đầu tạo dựng nên một vương quốc thương nhân buôn bán.

Thời gian thoắt cái đã vào tháng Chín, khu mỹ thực về cơ bản đã hoàn thành, Thẩm Dao lấy được linh cảm từ cảnh lưu thương khúc thủy [1], dùng hành lang gấp khúc của đình viện để xây toàn bộ cả khu mỹ thực, hành lang nối liền các cửa hàng với nhau, xung quanh đều có đình hiên cho khách khứa tụ tập nghỉ ngơi, cầu nhỏ nước chảy, hoa cỏ um tùm, rất có cảm giác của Giang Nam.

[1] Lưu thương khúc thủy (流觞曲水): là một phong tục có từ đời nhà Chu. Vào đầu tháng 3, mọi người ngồi hai bên bờ dòng nước và thả những chén rượu xuống, chén trôi tới ai thì người đó uống.

undefined

Đi từ đình phía trước đến sân sau, giá cho thuê của từng cửa hàng không đồng nhất, diện tích cũng khác nhau, trước khi mở cửa, đầu tiên là phải quyết định những thương nhân cho các cửa hàng này.

Ngày mùng mười tháng Chín, Thẩm Dao đang tổ chức tiệc tối để giới thiệu cửa hàng tại khu mỹ thực vừa được xây xong, dùng cách thức bán đấu giá để cho thuê từng cửa hàng, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt, tiếng người huyên náo, đợi đến khi quyết định xong danh sách, sau đó sẽ bắt đầu tuyên truyền khai trương.

Nhưng trước khi tuyên truyền, đầu tiên là phải quyết định thời gian khai trương, Thẩm Dao làm xong thì quay về thương lượng với Tạ Khâm:

“Chàng giúp ta mời Khâm Thiên giám xem bói chọn ngày tốt đi, ta chuẩn bị khai trương.”

Tạ Khâm đang xem sổ con, trả lời một câu vô thưởng vô phạt: “Tiếp theo đây nàng cố gắng nghỉ ngơi, chuyện khai trương để ta xử lý.”

Thẩm Dao thấy bất ngờ, từ khi khu mỹ thực được lên kế hoạch cho đến bây giờ thì đã là ba tháng ròng rã, Tạ Khâm ngoại trừ ở bên cạnh nàng thì không hề nhúng tay vào, đến lúc khai thương thì lại muốn tiếp quản, Thẩm Dao không chịu, nữ tử quyến rũ lách người vào từ bên cạnh, ngồi lên người Tạ Khâm:

“Ta trông mong rất lâu chỉ đợi đến ngày này, chàng lại bảo ta nghỉ ngơi, ta không nghỉ ngơi được, hơn nữa ta còn có rất nhiều ý tưởng tuyên truyền chưa dùng đến đây.”

Tạ Khâm đặt bút xuống, ôm nàng hỏi: “Ý tưởng gì?”

Thẩm Dao nói ra suy nghĩ của mình, Tạ Khâm ghi nhớ trong lòng, gật đầu như thật: “Được, ta sẽ cân nhắc đề nghị của nàng.”

Thẩm Dao thấy chàng không giống như nói đùa thì đẩy chàng thật mạnh: “Chàng làm thật đấy à!”

Tạ Khâm nghiêm mặt nhìn qua nàng: “Ta có khi nào từng nói đùa với nàng chưa.”

Thẩm Dao lườm chàng một cái: “Chàng có thời gian như vậy thì đi bận rộn việc triều chính đi, chàng nhìn xa trông rộng, một ngày ở trong triều đình là sẽ có hàng ngàn hàng vạn dân chúng được nhờ vào chàng, cần gì đến đây chứ.”

Tạ Khâm không vui: “Tứ Tứ, nàng đang ghét bỏ ta à?”

Trước kia Thẩm Dao hận không thể ngày ngày ở bên cạnh chàng, bây giờ lại muốn đẩy chàng về hoàng cung.

Thẩm Dao cười: “Ta không có ý này, năng lực của chàng nên được dùng vào đúng chỗ.”

Tạ Khâm lắc đầu, nói lời thấm thía: “Trong triều đã đi vào quỹ đạo rồi, cũng nên để người bên dưới thể hiện, nếu như chuyện gì cũng do ta chịu trách nhiệm, lỡ ngày nào đó ta xảy ra chuyện thì làm thế nào, để Đại Tấn sụp đổ hay sao? Giang sơn đời nào cũng có nhân tài, nhưng người đàn ông của Thẩm Dao nàng chỉ có thể là ta thôi.”

Thẩm Dao bị câu nói cuối cùng đánh bại, nàng dỗ dành chàng nói: “Được được, chúng ta cùng nhau xử lý.”

Hai ngày nay Thẩm Dao bận rộn chuyện yến tiệc, mệt mỏi đến mức đầu nặng chân nhẹ, sau khi rửa mặt thì lên giường nằm, từ sau khi nói thẳng với Thẩm Triển, Thẩm Dao liền ở lại chỗ của Tạ Khâm, tòa nhà mua trước kia hoàn toàn được để lại cho Thẩm Triển.

Tạ Khâm rút ra một văn thư từ dưới bàn đưa cho Bình Lăng ngoài cửa sổ: “Đi chuẩn bị đi.”

Quay đầu lại nhìn về phía bóng hình xinh đẹp thấp thoáng sau rèm che, chàng chậm rãi bước đi vào trong, thấy Thẩm Dao nằm không động đậy, chàng nhẹ nhàng vỗ vai nàng từ phía sau:

“Tứ Tứ, có phải nàng không thoải mái không?”

Thẩm Dao uể oải: “Mặc kệ ta, ta muốn ngủ.”

Tạ Khâm sửng sốt, đứng dậy nhìn đồng lậu được đặt trong góc, bình thường vào giờ này Thẩm Dao còn muốn mè nheo kỳ kèo, quấn lấy chàng ân ái một phen rồi mới ngủ, hôm nay lại lừ đừ như vậy, Tạ Khâm sờ lên trán nàng, mát chứ không nóng, đợi đến khi muốn gọi nàng lần nữa thì đã truyền đến tiếng hít thở đều đều.

Tạ Khâm chỉ có thể giữ nguyên áo nằm xuống ngủ cùng nàng.

Trời còn chưa sáng, Tạ Khâm đã nghe thấy tiếng ho khan rất nhỏ, chàng lập tức mở mắt ra, lại thấy Thẩm Dao che miệng, hai vai run run, chàng bèn vội vàng ngồi dậy ôm nàng vào lòng: “Tứ Tứ, không thoải mái chỗ nào? Cổ họng ngứa à?”

Thẩm Dao ngủ một giấc cũng không thấy khỏe lên, cả người vẫn không có sức, được Tạ Khâm ôm như thế, hơi thở ấm áp trên người chàng xông đến, lồng ngực không hề có điềm báo trước mà bắt đầu như dời sông lấp biển, nàng vội vàng nằm sấp bên cạnh giường, khều ống nhổ đến, nôn mửa dữ dội.

Tạ Khâm bị dọa sợ, vừa giúp nàng thuận khí, vừa lắc chuông gọi Hạnh Nhi lấy nước đến, đợi đến khi Thẩm Dao nôn xong, cả khuôn mặt thoạt đỏ thoạt trắng, dáng vẻ vô cùng tiều tụy, Tạ Khâm kết luận là Thẩm Dao bị bệnh, lập tức dặn dò Bình Lăng mời đại phu.

Hạnh Nhi vừa đút cho Thẩm Dao uống một ngụm nước, nàng lại nôn ra, khiến cho tất cả mọi người trong phòng luống cuống tay chân không biết bắt đầu từ đâu.

Quần áo Thẩm Dao dính bẩn, Hạnh Nhi và Bích Vân ở hai bên hầu hạ nàng thay đồ, nàng mệt mỏi dựa vào gối, yếu ớt liếc nhìn Tạ Khâm:

“Hôm qua vẫn còn năm mươi chủ hiệu buôn chưa ký khế ước, ta đã dặn dò chưởng quầy Tần, đến lúc đó chàng đưa con dấu của ta cho ông ấy…”

Tạ Khâm đau lòng ngồi bên cạnh nàng: “Yên tâm, ta sẽ sắp xếp Bình Lăng đi một chuyến.”

Bình Lăng vừa sai người đi mời Phạm Thái y, vừa bắt lấy một lang trung ở gần đây, lang trung này thường xuyên xem bệnh xung quanh đây nên cũng không xa lạ gì, bèn lập tức bắt mạch qua lớp vải cho Thẩm Dao, Tạ Khâm ngồi ở bên cạnh, ánh mắt sâu xa nhìn chăm chú vào lang trung, lang trung bị chàng nhìn chằm chằm đến mức tê cả da đầu, ông ấy lặng lẽ nghiêng người, lại đổi sang bắt mạch tay khác.

Đợi đến khi chắc chắn, lang trung vui mừng nhìn lại Tạ Khâm nói: “Lang quân, nương tử có thai rồi.”

Trong phòng đột nhiên vô cùng yên tĩnh.

Vẻ mặt Tạ Khâm ngơ ngác, có chút không phản ứng được.

Thẩm Dao vén rèm lên, không kịp chờ đợi mà hỏi lang trung: “Lưu bá, bá chắc chắn không? Không xem nhầm chứ?”

Vừa nghe thấy bị nghi ngờ y thuật, lang trung Lưu không vui, có điều ông ấy đoán là Thẩm Dao vô cùng kích động không dám tin, bèn kiên nhẫn nói: “Mạch hoạt rõ ràng như vậy, làm sao có thể xem nhầm được.”

Lúc này Hạnh Nhi cũng kịp phản ứng lại: “Ôi chao, đều do nô tỳ, kinh nguyệt của nương tử cũng đã chậm mười ngày rồi, nô tỳ thất trách quên mất chuyện này.” Hạnh Nhi muốn quỳ xuống tạ tội thì bị Thẩm Dao ngăn lại.

Nàng vui vẻ đến mức không biết nên nói gì cho phải, đã nhiều năm như vậy, nàng chỉ ngóng trông có thể có đứa con của riêng mình, còn là con với Tạ Khâm, Thẩm Dao có một loại cảm giác không chân thật khi hạnh phúc kéo tới.

Người hầu biết điều lui ra ngoài, trong phòng phụ phía Đông chỉ còn lại Thẩm Dao và Tạ Khâm.

Tạ Khâm chậm rãi lấy lại tinh thần, đối diện với ánh mắt của Thẩm Dao, Thẩm Dao trề môi oán trách chàng phản ứng chậm chạp.

Tạ Khâm cười khổ, vừa rồi trong đầu trống rỗng, nhất thời chưa hiểu được có con rồi là ý gì, lúc này thấy người khác đã đi hết, chàng bèn chuyển lên giường nắm tay nàng, nhìn nàng không nói.

Khuôn mặt Thẩm Dao lộ vẻ không vui: “Hình như chàng không vui?”

Tạ Khâm không thể nào không vui được, nhưng hình như cũng thật sự không vui lắm, chàng cười, trấn an thê tử: “Sao lại như vậy được? Trong lòng ta vui mừng lắm đấy.”

Ngày tháng tốt lành vừa bắt đầu mà nhanh như vậy đã có thai rồi.

Thẩm Dao vốn dốc lòng vào khu mỹ thực và khu buôn bán, nếu như còn có con nữa, trong lòng trong mắt nàng còn có thể có chàng sao?

Trong lòng Tạ Khâm phát khổ.

Chàng hiếm khi để lộ tâm trạng, Thẩm Dao không biết suy nghĩ của chàng.

Biết được là đã mang thai, sự buồn bực của Thẩm Dao bị quét sạch, lại bò vào trong lòng Tạ Khâm giống như trước.

Tạ Khâm nhìn nữ tử chen vào trong lòng mình, đột nhiên có chút mất mát, trong một năm e rằng sẽ không thể chạm vào nàng nữa.

Tạ Khâm cực kỳ thích thân mật với Thẩm Dao, trên người cô nương này có một loại ma lực, khiến chàng không có cách nào tự kiềm chế được.

Chốc lát sau thì Phạm Thái y đến, một lần nữa xác nhận Thẩm Dao mang thai, Phạm Thái y cẩn thận dặn dò Tạ Khâm và Thẩm Dao về những mục cần chú ý, lại kê đơn thuốc an thai rồi mới rời đi.

Tin Thẩm Dao mang thai được lang trung Lưu truyền ra, ngày hôm đó hàng xóm lân cận đều tới thăm, có người tặng trứng gà, có người tặng gà mái, trong phòng bếp ở hậu viện bày mười cái sọt, Bình Lăng làm việc thỏa đáng, trưa hôm đó đã chuyển của Cố Ngâm Đường đến biệt viện, Lê ma ma nắm giữ toàn bộ hậu viện, Trạm ma ma phụ trách việc ăn uống của Thẩm Dao, biệt viện trống trải càng ngày càng có không khí khói lửa.

Ngày hôm đó lại nôn một lần, Phạm Thái y dặn dò nàng nhất định phải tĩnh dưỡng, Tạ Khâm tiện đà nhắc đến: “Chuyện khai trương giao cho ta, nàng cố gắng nghỉ ngơi, được không?” Thẩm Dao nôn đến mức xây xẩm, mơ màng đồng ý với chàng.

Nhìn thấy Lê ma ma, Thẩm Dao nhớ tới lão thái thái: “Khi nào chúng ta về báo tin vui cho lão thái thái.”

Tạ Khâm nhìn nàng, có chút do dự: “Nàng phải suy nghĩ cho kỹ, một khi trở về thì bà cụ chắc chắn sẽ giục cưới.”

Lão thái thái tuyệt đối sẽ không cho phép con cháu Tạ gia lưu lạc ở bên ngoài, huống chi là con của chàng.

Sau khi Thẩm Dao có con thì muốn tính toán cho con: “Vậy chàng thì sao, chàng định thế nào?”

Tạ Khâm hơi ngây người, Thẩm Dao hỏi như vậy rõ ràng là có ý khác, vẻ mặt chàng kích động, kéo hai tay nàng, kiềm chế tâm tình hỏi:

“Dao Dao, ta có thể không?”

Thẩm Dao nhìn dáng vẻ thận trọng của chàng, trong lòng vừa chua xót vừa buồn cười nhưng vẫn kiêu ngạo nói: “Đương nhiên là chàng không thể, nhưng ai bảo con của ta có thể chứ.”

Tạ gia là đại tộc thế gia, nhà quyền quý số một Kinh thành, tục ngữ có câu, vương triều như nước chảy, thế gia như sắt thép [2], sao nàng có thể không cho con có xuất thân tốt được, lúc trước nói không gả cho Tạ Khâm cũng chỉ là lời trút giận thôi.

[2]Vương triều như nước chảy, thế gia như sắt thép (流水的王朝,铁打的世家): Ý chỉ triều đại thay đổi liên tục nhưng thế gia vẫn sừng sững không ngã.

Sự thấp thỏm trong lòng Tạ Khâm tan biến: “Cho nên ta là cha quý nhờ con à?”

“Xem là vậy đi.”

“Có điều chàng cũng đừng vui mừng quá sớm, ý của ta là chúng ta cứ ký hôn thư, không cần tổ chức tiệc, ta còn phải lo liệu chuyện ở khu mỹ thực, không muốn để người khác biết ta là phu nhân Thủ phụ, đỡ vướng tay vướng chân, sau này chúng ta vẫn ở biệt viện này, thường xuyên về thăm hỏi lão thái thái, nếu chàng đồng ý thì ngày mai chúng ta đi ký hôn thư.”

Tạ Khâm không có gì mà không đồng ý.

Hôm sau hai người ký hôn thư dưới sự chứng kiến của Lý trưởng, chính thức kết làm phu thê.

Để ăn mừng, Tạ Khâm tự mình làm mấy món ăn cho Thẩm Dao, buổi chiều Tạ Khâm mang theo Thẩm Dao về Tạ gia bái lạy lão thái thái.

Lão thái thái nhìn thấy Thẩm Dao rơi nước mắt như mưa, mẹ chồng nàng dâu hai người ôm nhau khóc hồi lâu, quả nhiên lão thái thái nhắc đến chuyện phải tổ chức tiệc cưới lần nữa, cưới Thẩm Dao vào cửa một cách nở mày nở mặt, Thẩm Dao vuốt ve bụng dưới lắc đầu cười nói:

“Mẫu thân, thôi ạ, bây giờ con đang mang thai, cơ thể không tiện, thật sự không muốn giày vò nữa.”

Lão thái thái vừa nghe nàng nói mang thai thì càng thêm kích động, ôm Thẩm Dao gọi bảo bối.

Đêm đó ở Diên Linh Đường, lão thái thái nhìn ra khí sắc của Thẩm Dao không tốt, miễn cho người Tạ gia thỉnh an, không cho phép bất cứ ai đến thăm hỏi, Thẩm Dao chào hỏi xong thì muốn về biệt viện, lão thái thái lưu luyến mãi.

Chị em dâu các chi của Tạ gia khó sống chung, Thẩm Dao không muốn đếm xỉa đến cũng không kỳ lạ.

Mấy năm nay Tạ Khâm đã quá khổ sở, sau khi có Thẩm Dao, tinh thần của chàng rạng rỡ hơn trông thấy, bên cạnh bà không thiếu người hầu hạ, chỉ cần con cái sống tốt, người làm mẫu thân còn có gì không vừa lòng nữa, nên bà cũng để cho Thẩm Dao đi.

Thẩm Dao kiên cường, sợ đứa con trong bụng bị đói, càng nôn càng phải ăn, càng ăn càng nôn, Phạm Thái y cũng không ngờ tới Thẩm Dao lại nôn đến mức này, theo lý thì dùng mấy đơn thuốc của ông xong, Thẩm Dao sẽ ăn được ngủ được, chịu đựng đến tháng Mười bắt mạch cho Thẩm Dao, ông mơ hồ nghi ngờ nàng mang thai đôi.

Lần này Tạ Khâm bị sốc.

Nữ tử sinh con chính là bước một chân vào Quỷ Môn Quan, huống chi là sinh đôi, vẻ ưu sầu trên khuôn mặt Tạ Khâm dày đặc đến mức không tan ra được.

Phạm Thái y lại trấn an chàng: “Không sao cả, lão hủ vẫn còn một tuyệt kỹ, nếu như thật sự khó sinh, lão phu sinh mổ cho nàng ấy là được.”

Tạ Khâm nghe được thì trái tim tắc nghẽn.

Chàng mơ hồ đã có suy nghĩ phá thai, bèn uyển chuyển thảo luận với Thẩm Dao chuyện sinh đôi, Thẩm Dao lại lạc quan hơn Tạ Khâm nhiều:

“Ta có thể sinh hai đứa trong một lần, vui vẻ còn không kịp đấy, chàng yên tâm đi, ta đã lớn lên ở nông thôn từ nhỏ, cơ thể của khuê nữ trong thành không sánh bằng đâu, ta cứ dựa theo lời Phạm Thái y dặn dò thì sẽ không có việc gì.”

Tạ Khâm bèn mua một tòa nhà ở gần đây, chuyển cả nhà Phạm Thái y đến đó, đồng thời tặng luôn tòa nhà cho Phạm Thái y, chỉ xin Phạm Thái y ở đến khi Thẩm Dao sinh con.

Thẩm Dao ngây ngô ngơ ngác, ăn rồi nôn, nôn rồi ăn, mệt thì ngủ, có chút không phân biệt được thời gian, buổi chiều một ngày nọ, nàng ngủ quá sâu giấc, khi tỉnh lại thì sắc trời đã mờ tối, trong phòng yên tĩnh không có ai, nàng lắc chiếc chuông bên ngoài màn, chốc lát sau Hạnh Nhi đi vào, nở nụ cười với nàng:

“Chủ tử, người tỉnh rồi ạ, Bình Lăng đã ở bên ngoài đợi người được một lúc rồi.”

Trái tim Thẩm Dao siết lại: “Xảy ra chuyện gì?”

“Không có chuyện gì, không có chuyện gì hết.” Hạnh Nhi đi qua đỡ nàng xuống giường đến bàn trang điểm: “Không phải khu mỹ thực của chúng ta sắp khai trương rồi sao, gia đã dâng tấu xin bệ hạ cho một tấm bảng hiệu, chờ người đi vén màn tạ ơn đấy.”

“Đây là chuyện quan trọng.” Vẻ mặt Thẩm Dao nghiêm nghị hơn một chút: “Mau sửa soạn đi, chúng ta đi qua đó.”

Hạnh Nhi mím môi cười.

Nếu như phải vén màn bảng hiệu thì không tránh khỏi phải ăn mặc trịnh trọng một phen.

Trời đông giá rét, Hạnh Nhi thay cho Thẩm Dao một bộ váy dài bằng gấm vạt đối màu đỏ thêu hình uyên ương, một chiếc áo khoác lông màu đỏ, để tránh Thẩm Dao đứng không vững, trang sức chỉ có mấy cái hoa cài đầu khảm các loại đá quý, bởi vì mang thai, khí sắc Thẩm Dao hơi nhợt nhạt, lại dùng son phấn che đậy, nàng có vốn liếng, khi trang điểm lên thì vẫn là một vị đại mỹ nhân xinh đẹp.

Hạnh Nhi cẩn thận đỡ nàng lên xe ngựa, trong xe ngựa lót nệm thật dày để chống xóc nảy, buồng xe rộng lớn, tất cả dụng cụ ăn uống đều đầy đủ, trà nóng và điểm tâm cũng đã được chuẩn bị, có thể thấy Bình Lăng quả thật đã đợi lâu, Thẩm Dao ngủ đủ rồi thì cả người có tinh thần, bèn hỏi Bình Lăng qua màn xe:

“Gia nhà ngươi đi đâu rồi, buổi chiều đã không thấy bóng dáng đâu.”

Bình Lăng cưỡi ngựa bảo vệ ở bên ngoài xe: “Bẩm phu nhân, trong triều xảy ra sự cố, gia đã qua đó một chuyến, chắc là đến tối muộn mới về.”

Thẩm Dao mới yên tâm.

Đi từ biệt viện đến khu mỹ thực mất khoảng hai khắc đi xe, bởi vì Thẩm Dao mang thai nên xe ngựa không dám đi quá nhanh, lúc đến gần khu mỹ thực thì đã là khi ánh chiều tà le lói.

Từ xa đã nghe thấy tiếng huyên náo chấn động, Thẩm Dao vén rèm xe ra nhìn, cách đó không xa, khu mỹ thực như bồng lai tiên cung, đèn đuốc sáng chói, lúc trước khi thiết kế nàng đã cố ý bố trí đèn ở các mái hiên, buổi tối khi sáng lên thì sẽ là cảnh tượng rực rỡ trong nhân gian.

Ở nơi cách khoảng nửa dặm, người đông chen chúc nhau ở hai bên đường, đi không nổi nữa, biển người lao về phía trước.

“Hôm nay là ngày gì vậy? Sao trên đường lại nhiều người vậy?”

Một làn đường cho xe ngựa đã được cố ý dành ra giữa con đường rộng lớn, hai bên là tiếng người huyên náo, đèn đuốc lay động, đầu đường cuối phố còn có nghệ nhân tạp kỹ, khiến cho đám người tranh lên trước dừng chân quan sát, náo nhiệt đến mức giống như lễ mừng năm mới vậy.

Hạnh Nhi cười nói: “Người đến nơi thì sẽ biết thôi.”

Trong lòng Thẩm Dao mơ hồ có chút suy đoán.

Không dễ gì mới đến được trước cửa chính của khu mỹ thực, Bích Vân đi đến đón nàng:

“Cô nương, cô nương, người tới rồi.”

Thẩm Dao chậm rãi chui ra khỏi xe, một mảng ánh sáng chiếu xuống, xung quanh phủ đầy đèn đuốc đủ kiểu dáng, xếp hàng hai bên khu mỹ thực giống như màn đèn, ở đối diện khu mỹ thực là một tấm bảng hiệu bằng ngọc thạch to lớn đứng sừng sững, trên đó là ngự bút đề bốn chữ “Thiên Hạ Thực Trân”.

Chữ viết như rồng bay phượng múa, rất có khí chất đế vương.

Không hổ là ngự bút.

Thẩm Dao kích động, lại nhìn xung quanh, dưới màn đèn có nhạc công thổi kèn, cách đó không xa, ánh sáng trên đường sông tuôn trào, thuyền bè tầng tầng lớp lớp xếp ở hai bên, trên con phố dài tràn đầy ánh sáng lấp lánh, mùi hoa quế tỏa hương mười dặm, có người nâng ly cạn chén, có người dựa vào lan can ca hát.

Thẩm Dao có ngốc hơn nữa cũng hiểu.

Hôm nay khu mỹ thực khai trương.

Tạ Khâm đang muốn tạo ngạc nhiên cho nàng.

Thẩm Dao đến không hề hấp dẫn sự chú ý xung quanh, đám người cuồn cuộn hoặc là bị lân sư trước cửa thu hút, hoặc là vội vàng nhận phiếu vào trong hưởng thụ đồ ăn ngon từ Nam tới Bắc.

Ở cửa quá đông đúc, Hạnh Nhi và Bích Vân hầu hạ Thẩm Dao đi vào từ cửa hông.

Cảnh tượng trong khu mỹ thực nói thế nào đây, ước chừng có thể dùng từ chấn động để hình dung.

Phía Đông có một sân khấu ca vũ, phía Tây có một hồ nước ánh đầy bóng trâm hoa, nơi đâu cũng là người, nơi đâu cũng không thấy người, quần áo gấm vóc rực rỡ muôn màu xuyên qua hoa viên, tạo thành một khung cảnh hoa lệ trọng đại.

Trong khu mỹ thực được bố trí mười vị quản sự, có vài người là người có kinh nghiệm dưới tay Tạ Khâm, có vài người là tâm phúc do Thẩm Dao một tay đề bạt, biết Thẩm Dao đến, hai người quản sự lớn nhất trong đó lần lượt nghênh đón:

“Chủ tử, lễ khai trương được tổ chức ở lầu tiếp khách, người đi theo ta đi.”

Chính giữa khu mỹ thực xây một tòa lầu tiếp khách cao ba tầng, quản sự của khu mỹ thực đều trấn giữ ở đây, trên lầu tiếp khách có đài ngắm cảnh, cảnh sắc của cả khu mỹ thực được thu hết vào tầm mắt, hôm nay thì có người làm canh chừng trực ở phía trên, có thể thấy được từng cử chỉ hành động xung quanh, để phòng cháy cũng như phòng có người ăn trộm quấy rối.

Thẩm Dao đi cùng hai người vòng qua cầu đá, bước về phía lầu tiếp khách ở chính giữa, một quản sự áo trắng khác bèn nói:

“Tất cả đã được chuẩn bị, chỉ có bảng hiệu là chưa được treo lên, chỉ chờ người tự mình viết chữ.”

Thẩm Dao sửng sốt: “Không phải đã nói để Tạ đại nhân viết sao, chàng không chịu, hay là không rảnh?”

Quản sự cười: “Tạ đại nhân dặn dò, khu mỹ thực này là tâm huyết của người, dù thế nào cũng phải do người viết.”

Thẩm Dao có chút lo lắng: “Chữ của ta đâu có bằng Tạ đại nhân, không được không được, vẫn là mời chàng tới viết đi.”

Thẩm Dao nhớ đến một chuyện, lại ảo não nói: “Ôi chao, ngay cả tên cũng chưa đặt đâu.”

Tuy nói là khu mỹ thực nhưng cũng phải làm cho sang, phải lấy cái tên tao nhã lịch sự mới được.

“Tạ đại nhân đi đâu rồi?” Vào giờ phút quan trọng thế này mà Tạ Khâm không ở đây, Thẩm Dao có chút oán trách, tên của khu mỹ thực vẫn phải do phu thê hai người thảo luận mới được.

Quản sự cười không nói.

Khu mỹ thực chiếm diện tích cực lớn, giữa các cửa hàng đan xen vào nhau, bố trí tinh tế có cây cối tô điểm, cũng có suối chảy uốn lượn, ý tưởng thế này chưa bao giờ có trong Kinh thành, khiến cho người ta chú ý, hôm nay không chỉ có người bình thường, không ít quan lại quyền quý đều tới cổ vũ, lại có sĩ tử tân khoa ngâm thơ làm phú ở lầu tế dân tại vườn phía Đông của khu mỹ thực, hấp dẫn không ít thiếu nữ duyên dáng quyến luyến.

Tạ Khâm đã sử dụng toàn bộ ý tưởng của Thẩm Dao.

Bích Vân nói cho nàng biết: “Triển thiếu gia của chúng ta được ném khăn tay khắp người đấy ạ, còn có ba vị cô nương vì ngài ấy mà đánh nhau nữa.”

Thẩm Dao dở khóc dở cười.

Đưa mắt nhìn xung quanh, cảnh xuân tươi đẹp, chiếu ảnh kinh hồng, bầu trời sao đảo ngược, ánh sáng trải khắp mặt đất.

Trong lòng Thẩm Dao dâng lên cảm giác thành tựu nồng đậm.

Người hầu thấy nàng đi tới từ con đường đá thì vội vang đẩy cửa tiền sảnh của lầu tiếp khách ra.

Hương hoa kèm theo tiếng người huyên náo tuôn ra, Thẩm Dao chậm rãi đi lên bậc thềm, sải bước vào trong.

Chỉ thấy trong sân trước lầu tiếp khách đã bày hơn hai mươi bàn tiệc, trước lầu treo đầy câu đối mà các quan viên tặng, vô cùng sống động, Thẩm Dao nhìn thấy rất nhiều khuôn mặt quen thuộc, Tạ Kinh mang theo mấy vãn bối Tạ gia đến, Lưu nhị ca cũng mang theo thê tử mới cưới đến tham dự, thẩm thẩm mập mạp nhà bên cạnh tiến lên chào hỏi nàng trước.

Lồng ngực Thẩm Dao bị chấn động, thật lâu không nói thành lời.

Trong sự huyên náo này, một người mặc áo trắng đứng lẻ loi, cả người chàng giản dị tự nhiên, thế nhưng khí chất trong trẻo đó đã đủ đẩy lùi sự phồn hoa trong cả sân viện.

Trước mặt chàng bày một chiếc bàn dài, chàng đã tự mình mài mực, chắp tay ra hiệu với nàng:

“Nữ chủ nhân, mời đề tên.”

Hai người nhìn nhau qua biển người, tựa như bị ngăn cách bởi thời gian.

Thẩm Dao kiềm chế sự xúc động muốn nhào vào lòng chàng, nàng mỉm cười nhẹ nhàng đến trước mặt chàng.

Tạ Khâm chỉ vào bàn: “Tứ Tứ, khu mỹ thực của chúng ta lấy tên là “Tứ Tứ” được không?”

Thẩm Dao bật cười: “Có phải hơi qua loa không?”

Tạ Khâm lắc đầu: “Không qua loa, chữ “Tứ” (肆) đầu tiên có nghĩa thỏa thích tùy ý (肆意), chữ “Tứ” (肆) thứ hai chính là Tứ trong thực tứ (食肆: Nhà ăn), nhạc phụ nhạc mẫu đặt cho nàng tên “Tứ Tứ” là đã có dự kiến trước rồi.”

Thẩm Dao vui vẻ: “Vậy thì gọi là Tứ Tứ đi.”

Vừa mới nâng bút lên, nàng lại có chút do dự, trông mong nhìn qua người đàn ông tuấn tú: “Thanh Chấp ca ca, chàng viết được không?” Nàng bắt đầu chơi xấu làm nũng.

Nàng thích chữ của chàng.

Tạ Khâm bị tiếng “Thanh Chấp ca ca” đó làm cho cảm xúc bành trướng, Thẩm Dao chỉ vào lúc ấy mới cắn vành tai chàng gọi chàng như vậy, nhưng Tạ Khâm vẫn giữ vững sự bình tĩnh: “Không được, đây là khu mỹ thực của nàng, đương nhiên là do nàng viết tên, không cần biết viết có đẹp hay không, cứ viết ra khí thế của Thẩm Tứ Tứ đi.”

Thẩm Dao bị lời nói này của chàng làm cho rung động, nàng quay người đứng trước bàn, hít một hơi thật sâu, vung bút lên một cái, lưu loát viết ra hai chữ “Tứ Tứ”, Tạ Khâm nhìn thoáng qua, thầm nói cô nương này vô cùng thông minh, viết hai chữ Tứ không giống nhau, chữ đầu tiên là lối chữ thảo, có cảm giác phóng khoáng, chữ phía sau thì cổ kính.

Thẩm Dao viết xong thì hơi thấp thỏm nhìn Tạ Khâm: “Được không?”

Tạ Khâm cười: “Cực kỳ được.”

Sau đó dặn dò hạ nhân treo chữ của Thẩm Dao lên bảng hiệu ở bên ngoài.

Mấy quản sự đang theo đám người nâng chữ khí thế ngất trời chạy ra ngoài, tiến hành nghi thức chính thức khai trương, chỉ chốc lát sau, tiếng tiêu tiếng trống ngút trời, tiếng pháo trúc vang lên, Tạ Khâm dẫn Thẩm Dao lên đài ngắm cảnh, ngóng nhìn cảnh tượng muôn người đổ xô ra đường ở trước cửa.

Hai người không ai lên tiếng, lẳng lặng cảm nhận sự huyên náo này.

Đúng lúc này, sân sau của khu mỹ thực truyền đến tiếng vang sắc bén bay lên bầu trời, Thẩm Dao quay lại nhìn, từng chùm pháo hoa bay lên, hoa hải đường sáng chói liên tục nở rộ giữa không trung, đám người bên dưới lên tiếng thán phục liên tục.

Thẩm Dao ghé vào bên rào chắn cười rạng rỡ, trong mắt phản chiếu muôn vàn ánh sao, nàng nhìn pháo hoa, Tạ Khâm nhìn nàng.

Pháo hoa trong sân chỉ là mở màn, trong nháy mắt, nơi tường thành xa xa cũng bắn pháo hoa đủ kiểu dáng, giống như thủy triều, chỗ này nối tiếp chỗ khác, đầu tiên là tường thành Đông gần đây, bây giờ đến tường thành Nam, dần dần tất cả ánh lửa nối lại thành một mảng, giống như tia chớp, cuối cùng hội tụ thành một chùm hoa hải đường to lớn từ từ bay lên bầu trời đêm.

Thẩm Dao bị cảnh tượng giống như huyền ảo trước mắt làm kinh ngạc.

Cái này làm sao làm được?

Nàng ngoái nhìn, người đàn ông áo trắng sau lưng giống như bước tới từ trong ánh lửa, nhìn nàng chăm chú:

“Tứ Tứ, sinh nhật vui vẻ.”

Năm đó thành hôn với Thẩm Dao, Tạ Khâm đã hứa hẹn đợi đến sinh nhật nàng, chàng sẽ bắn pháo hoa cho nàng, nhưng chưa chờ đến sinh nhật nàng, chàng đã ném cho nàng một tờ thư hòa ly, xông đến biên quan.

Vào đêm chém giết nào đó, chàng ở đài phóng hỏa giết chết quân giặc, khi chạy ra từ chiến hỏa hừng hực, miếng lịch gỗ ghi lại sinh nhật của Thẩm Dao dính đốm lửa lẳng lặng cháy bên eo chàng, Tạ Khâm chẳng quan tâm tới việc bị phỏng, vội vàng tháo xuống dập lửa, mượn ánh lửa cách đó không xa, chàng thấy rõ trên miếng gỗ đào không trọn vẹn đó ghi lại một ngày.

Mùng mười tháng Mười.

Ký ức hiện lên như dời núi lấp biển.

Hai người đứng cách nhau ba bước, nhìn nhau.

Thẩm Dao không tự chủ được mà rơi lệ, lớp trang điểm bị nhòe, nàng dùng khăn vải lau sạch nước mắt trên mặt, để lộ khuôn mặt yêu kiều sắc nước hương trời, được pháo hoa toàn thành làm nổi bật vẻ tươi đẹp.

Nàng cắn răng, khóc đến mức tủi thân: “Tạ Khâm, năm tám tuổi, lão gia tử cầm bút dạy ta viết tên của chàng, bắt đầu từ ngày đó, ta đã mong mỏi người đàn ông tên là Tạ Khâm đó.”

Nàng chưa bao giờ hối hận vì đã gặp được chàng trong cuộc đời rực rỡ lại gập ghềnh này.

Nàng đạp lên bụi gai chạy về phía chàng.

Trái tim Tạ Khâm đau đớn, chàng khom người ôm nàng vào lòng, rơi lệ lã chã: “Tứ Tứ, là ta không tốt, không thể đến bên cạnh phụ thân trước khi ông ấy mất, không chính tai nghe ông ấy hứa gả nàng cho ta, là ta đã để nàng khổ cực chờ đợi mười năm lại thêm ba năm.”

“Sau này, bắt đầu từ giờ phút này, đổi lại là ta mong mỏi nàng, mong mỏi nàng cả đời.”

Lời hứa hẹn này bị gió thổi tan, bị pháo hoa bao phủ.

Lại dần dần chìm trong tiếng khúc nhạc uyển chuyển ở trên sân khấu cách đó không xa:

“Trăng sáng Trưởng Kinh, mộng đẹp Trương Đài, trăm bờ nổi sóng bạc, nâng rượu kính trang hoa, cành liễu đứt đoạn, bạn cũ bên cửa sổ, nhớ về ai? Rải một bầu rượu đục, đợi mùa thu đến, tựa bên lan can, én cùng nhau bay về.”

— HẾT —

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.