Thế Giới Yêu Thương Trị

Chương 33: Trùng tộc (06)




Mộ trực tiếp bị Hi trói vào cây cột trên quân hạm.

Rõ ràng di chứng sau lần đầu bị đánh dấu của Mộ nghiêm trọng hơn trong sách miêu tả rất nhiều. Mắt hắn hoàn toàn biến thành màu đỏ nguyên thủy, cơ thể không không chế được đã lộ ra một nửa hình thái trùng thể, nơi đó đến giờ vẫn không mềm xuống được.

Có một dấu hiệu nguy hiểm sớm tiến vào thời kỳ điên cuồng phát tình.

Muốn chiếm lấy Vương cho riêng mình thì chỉ có một con đường chết.

Hi lập tức tìm một gian phòng trống trong quân hạm, thu xếp cho Ly Đường vào ở. Phải làm cho Ly Đường hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn của Mộ. Chẳng qua khi không thấy bóng dáng của cậu, Mộ lại giống như bị ép cai nghiện, nôn nóng phát ra những tiếng đập phá đầy phẫn nộ.

Ly Đường nghe được càng cảm thấy kinh hãi.

May là Hi thấy Mộ thất thường, lo lắng tinh thần Ly Đường không chịu nổi nên không dám lại động tay động chân với cậu. Cuối cùng cậu cũng yên ổn vượt qua đêm đầu tiên với Trùng tộc.

Nhưng cậu không biết nguy hiểm vẫn còn quá nhiều.

Ly Đường không ngủ ngon, thậm chí ngày hôm sau dậy sớm, cậu liền mở quang não trong căn phòng, lên tinh mạng kiểm tra về lịch sử Trùng tộc.

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng lấy thái độ của Hi và Mộ đối với cậu, không thể nghi ngờ cậu chính là Vương của Trùng tộc.

Kết quả Ly Đường đọc xong tài liệu, rõ ràng càng hoảng loạn hơn.

Bản thân Vương trời sinh mang theo tin tức tố, tin tức tố này giống như thuốc phiện đối với Trùng tộc, càng ngửi càng nghiện, thậm chí còn tiêu hồn hơn cả thuốc phiện, sau khi hít vào đến trình độ nhất định, nó sẽ thúc đẩy trùng nhân hoàn toàn trở thành thú hoang bị dục vọng khống chế, đầu óc đặc quánh lại giống như nhựa cao su, chỉ còn lại có sứ mạng dính vào bên cạnh Vương đòi hỏi.

Có thể theo loài người, loại bệnh này không hợp với lẽ thường, nhưng đối với Trùng tộc luôn thích tận hưởng lạc thú trước mắt, có thể trở thành đồ chơi của Vương lại là hưởng thụ cực lạc vinh quang nhất, bọn họ sẵn sàng phấn đấu quên mình vì điều này.

Điều khiến cho Ly Đường suy sụp chính là bản thân mình làm Vương lại không ngửi thấy được tin tức tố.

Có người nói, chỉ có sinh vật đã phát triển năm giác quan mới có khả năng ngửi được nó, mà một khi có thể ngửi thấy, nhất định sẽ nghiệm nó. Ly Đường sinh ra là một người có khứu giác không tốt, căn bản không biết mức tin tức tố trên cơ thể mình lan tràn tới trình độ nào.

Cách duy nhất để kìm chế chính là thuốc ức chế.

Đó là sản phẩm do Vương ở thế hệ nào đó muốn đi tuần, ra lệnh cho hoàng thất đặc biệt chế tạo cho hắn. Sau khi tiêm vào có thể che giấu tin tức tố trong cơ thể, chỉ có điều sau hiệu quả của thuốc biến mất, Vương sẽ có một thời gian không khống chế được nhu cầu.

Nó vừa có lợi cũng vừa có hại, nhưng trước mắt Ly Đường cần nó để thoát khỏi rắc rối đã, bởi vì quân hạm của Hi và Mộ sắp quay về cứ điểm của Trùng tộc.

Ban đầu, chiếc quân hạm này của bọn họ đến để cướp đoạt tài nguyên, bây giờ đột nhiên xuất hiện Ly Đường, những tài nguyên này liền biến thành vật phẩm vô dụng, không đáng để nhắc tới, bọn họ căn bản lười thu thập.

Kế hoạch thay đổi, bọn họ quyết định quay về cứ điểm Trùng tộc cách đó mấy vạn năm ánh sáng.

Độc chiếm Vương là không chuyện không thực tế.

Vương sớm hay muộn sẽ bị phát hiện. Tự ý nhốt Vương chỉ có thể nhận lấy tội chết, mà nếu như chủ động nộp Vương lên, không chỉ có thể có được một quân công lớn, còn có cơ hội nhận được quyền ưu tiên hầu hạ Vương.

Rất có lợi.

Vừa nghĩ tới điều này, mắt của hai anh em lại lóe lên ánh sáng màu đỏ đầy hưng phấn.

Ly Đường điều tra rất lâu, cuối cùng điều tra ra được chuyện có liên quan đến tung tích của thuốc ức chế.

Nơi xuất hiện phương án sản xuất thuốc ức chế sớm nhất là ở một cửa hàng nào đó tại chợ đêm của Trùng tộc. Lúc đó Vương đưa ra ý định muốn che giấu tin tức tố trong cơ thể đã bị toàn bộ Trùng tộc ra sức phản đối, chỉ có cửa hàng này thông minh cơ trí, nghiên cứu ra thuốc ức chế, đồng thời cống hiến cho Vương.

Sau khi Vương sử dụng thuốc ức chế này đã rất thỏa mãn, đặc biệt sủng hạnh chủ quán này, sau đó chủ quán còn đắc ý dán phương án này lên, đến nay vẫn còn treo ở trên tường trong cửa hàng, mỗi khi nhắc tới tất cả trùng nhân đều hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Ly Đường quyết định đi tới cửa hàng này.

Cậu điều tra bản đồ trên tinh mạng, phát hiện ra một chuyện may mắn, chợ đêm này vừa vặn ở gần cứ điểm của Trùng tộc.

Chiếc quân hạm sẽ đi qua chợ đêm.

Chỉ có điều ở đó tập trung rất nhiều loại vũ khí hạt nhân và giao dịch phi pháp, đầy những chuyện giết chóc và bạo lực diễn ra, đó hoàn toàn là một dải đất đen. Ly Đường không dám một mình đi tới đó, cậu giãy giụa đi gặp Mộ vẫn bị trói trên cột trong quân hạm.

Trông Mộ rất chật vật.

Đồng tử đầy tơ máu, cằm đã mọc râu, bộ quân phục vốn phẳng lì đã trở nên nhàu nát không chịu nổi.

Có một điểm khủng khiếp nhất là nơi đó vẫn chưa mềm xuống.

Nghe được tiếng bước chân không giống với Hi, hắn lập tức ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy Ly Đường thì hơi thở càng thêm nặng nề, giống như một con thú hoang đói khát nhìn thấy được món ăn yêu thích. Hắn gần như muốn nổ tung, đánh mạnh vào xích sắt trên hai tay của mình.

"Vương..."

"Cách xa hắn ra một chút!" Nghe được tiếng động, Hi chạy tới: "Vương! Nguy hiểm lắm! Đến bên chỗ tôi đi!"

Ly Đường đứng yên, kiên trì nói: "Tôi muốn Mộ đi cùng tôi tới một chỗ."

Nghe vậy, gân xanh trên cổ của Mộ lập tức nổi lên, dĩ nhiên không phải vì phẫn nộ, mà là hưng phấn. Xích sắt trên hai tay hắn chợt nổ tung. Hắn kích động bò đến dưới chân của Ly Đường, giọng nói khàn khàn: "Vương muốn đi đâu, Mộ sẵn lòng dẫn đường cho ngài."

Vẻ mặt Hi trở nên không dễ nhìn.

Cho dù Mộ là anh em của anh ta, nhưng người được đánh dấu là Mộ, bây giờ người được Ly Đường chỉ định dẫn đường vẫn là Mộ.

Cán cân đã nghiêng qua một bên.

Hi híp mắt lại và hỏi: "Vương muốn đi đâu vậy?"

Ly Đường nói: "Chợ đêm."

Không cần nói, đáp án này chính là muốn quân hạm dừng lại.

Hi và Mộ nhìn nhau, Mộ cũng không vội đồng ý, do dự hỏi: "Tại sao Vương lại muốn đi chợ đêm? Với thân phận của ngài, nơi đó quá nguy hiểm."

Ly Đường mềm giọng hỏi: "Các người không muốn dẫn tôi đi sao?"

Hai anh em họ vốn đang đứng thẳng lại bị giọng nói mềm mỏng này làm cho mềm đi, lộ ra vẻ ngốc nghếch, vội vàng lên tiếng nói: "Bằng lòng, đương nhiên bằng lòng rồi, chúng tôi bằng lòng suốt đời sống cống hiến sức lực cho ngài!"

Quân hạm dừng lại ở Niết Bàn Tinh, cũng là tên của chợ đêm.

Trong ánh mắt tối tăm của Hi, Ly Đường kiên trì muốn Mộ đi cùng.

Đây là chợ đêm, kẻ phạm pháp nhiều tới mức đếm không xuể, nhất định phải có người trông giữ quân hạm. Dù không cam lòng thế nào đi nữa, Hi cũng chỉ có thể nhìn theo Mộ bảo vệ Ly Đường đi vào chợ đêm.

Sở dĩ Ly Đường chỉ định Mộ không phải vì xiêu lòng, chẳng qua là có thể khống chế mà thôi.

Căn cứ theo tài liệu trên tinh mạng đã nói, chỉ cần là Trùng tộc từng bị Vương đánh dấu, Vương đều có thể sử dụng tinh thần để khống chế.

Cho dù Ly Đường còn có chút ngây thơ về lực tinh thần, nhưng vẫn hi vọng có thể thử một chút.

Đương nhiên Mộ chắc chắn không lĩnh ngộ được điều này, hắn còn bị hạnh phúc quá lớn bao phủ, nghĩ đến Ly Đường chủ động muốn ở cùng mình thì cả người nhẹ nhõm giống như bay lên thiên đường vậy, phản ứng cơ thể càng thêm nóng nảy.

May là Ly Đường tập trung vào chợ đêm nên không chú ý tới sự rối loạn của hắn.

Chợ đêm rất đông người.

Tinh đạo, quân phản loạn, phần tử khủng bố, đủ những kẻ tội phạm đều tập trung lại, ăn rượu uống thịt, đầy mùi khói thuốc súng, hết sức căng thẳng. Vì đề phòng tin tức tố lộ ra, trước khi tới đây Ly Đường đã yêu cầu Hi đưa cho cậu một cuộn băng vải lớn, bọc kín cả người.

Bây giờ thoạt nhìn cậu giống như xác ướp.

Nhưng bởi vì chợ đêm có quá nhiều trùng nhân kỳ quái, bộ dạng cậu như vậy trái lại vẫn hòa nhập một cách hoàn mỹ.

Chỉ có bộ quân phục hoàng thất của Mộ là khiến cho nhiều kẻ chú ý tới.

Khu vực bất hợp pháp giống như chợ đêm, trừ phi là tới thảo phạt, bằng không quân đội hoàng thất căn bản không có khả năng đến thăm.

Ly Đường quên mất điều này, chỉ thấy có những trùng dân chợ đêm dần dần vây quanh bên cạnh cậu và Mộ với vẻ mặt không tốt.

"Quả nhiên là quân đoàn số 3 của hoàng thất..." Một trùng dân đập vỡ một chai rượu rỗng, làm những mảnh vụn văng đầy đất: "Năm ngoái, quân đoàn trưởng của chúng mày tới kỳ phát tình ngứa mông, không có chỗ nào phát tiết lại chạy tới chợ đêm của bọn tao quậy cho gà chó cũng không yên, làm hại bọn tao tổn thất bốn triệu tinh tệ, mày là cấp dưới của hắn, có phải cũng nên trả lại không?!"

Mộ hình như cũng không ngờ có chuyện này xảy ra, dần dần nhíu mày.

Trước đây hắn đã từng tới chợ đêm, cho dù nơi đây không thích quân đội Trùng tộc, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì hòa bình, dù sao ngang nhiên xung đột với chính phủ Trùng tộc cũng không phải là chuyện tốt, bây giờ bọn họ muốn hoàn toàn trở mặt, xem ra năm ngoái quân đoàn trưởng của bọn họ đã gây ra ầm ĩ rất lớn.

Cũng đúng, chỉ cần vừa đến kỳ phát tình người kia chuyện gì cũng dám được.

"Ở đây cứ giao cho tôi, Vương đi tìm đồ cần thiết đi."

Mộ đã gắn thiết bị theo dõi trên người Ly Đường mới đưa cậu đi.

Trông Mộ rất bình tĩnh, chắc giải quyết những trùng dân chỉ là chuyện nhỏ đối với hắn, nhưng sẽ tốn một chút thời gian. Ly Đường quay đầu chạy, cho dù không có Mộ ở bên cạnh sẽ tương đối nguy hiểm, nhưng không bó tay bó chân cũng không tệ.

Cậu căn cứ vào bản đồ trên tinh mạng để đi tới cửa hàng kia.

Chỉ có điều, càng tới gần cửa hàng này, cậu càng thấy kỳ lạ, chợ đêm người đông đúc, khắp nơi đều là giao dịch buôn bán. Chỉ có cửa hàng này ở trung tâm của chợ lại không có ai qua lại, tự nhiên lộ ra cảm giác nguy hiểm.

Ly Đường thấy cửa hàng này còn sáng đèn, rõ ràng vẫn đang kinh doanh.

Cửa lớn bị mành che nên không thể thấy được rõ tình hình bên trong, Ly Đường vừa do dự đến gần một bước, một giây tiếp theo đã có một cơ thể cao lớn từ bên trong cửa hàng bay ra, đập mạnh xuống dưới chân cậu, toàn thân đầy vết thương còn đang rỉ máu, thật giống như một túi máu di động.

Ly Đường giật mình, trên giày và quần cũng bị máu văng lên.

Hình ảnh này đặc biệt chấn động lòng người, cơ thể cao lớn này đang phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.

"Cứu... Cứu tôi với..."

Anh ta đang hấp hối.

Hình như mọi người trong chợ đêm đã quá quen với cảnh tượng như vậy, không có một trùng nhân nào động lòng trắc ẩn. Dù sao sau buổi chợ đêm, máy móc vệ sinh sẽ dọn sạch những thi thể này, ở chợ đêm nếu như anh không đủ mạnh thì nhất định phải sống khiêm tốn một chút, bằng không kết quả chính là chết không toàn thây.

Nhưng Ly Đường không phải là khách quen của chợ đêm.

Hai tay của cơ thể kia bám lấy chân của Ly Đường giống như nắm được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, cầu xin đầy tuyệt vọng: "Cứu tôi... Cầu xin anh... A a a tôi hối hận rồi, tôi không muốn chết... Tôi còn muốn chờ tới khi Vương mới sinh ra..."

Ly Đường cứng đờ.

Cậu cũng không muốn gây chuyện, chỉ có điều bảo cậu trơ mắt nhìn một mạng sống mất đi thì quá khó khăn.

Cậu khẩn trương đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, vừa quan sát tình hình trong cửa hàng kia, chỉ sợ đột nhiên xuất hiện quái vật gì đó tới trừng trị mình, vừa cố gắng kéo cơ thể cao lớn này vào trong góc để xử lý vết thương.

Nhưng trùng nhân rất nặng, Ly Đường kéo đến mồ hôi chảy đầy đầu mới kéo được một nửa đường, chợt trong cửa hàng vang lên một giọng nói lạnh lùng.

"Loài người không hiểu quy củ ở đâu tới đây? Mày tốt nhất nên thả hắn xuống, bằng không tao sẽ đánh luôn cả mày đấy."

Máu trong người Ly Đường giống như ngừng chảy.

Chủ nhân của cơ thể này đã suy yếu đến mức không thể nói được thành lời, chỉ có thể dùng đôi mắt đầy vẻ bất lực và cầu xin nhìn chằm chằm vào Ly Đường.

Ly Đường không biết phải làm sao, đành kiên trì tiếp tục kéo về phía sau.

Kết quả phía sau cũng vang lên một tiếng huýt gió trêu tức: "Yo ~ hôm nay là ngày may mắn gì vậy, không ngờ lại có người dám khiêu khích Diêm Vương của chợ đêm chúng ta, còn để cho tôi gặp phải này."

"Hey hey hey chờ một lát, cẩn thận phía sau, nếu như đụng vào thuyền trưởng của chúng tôi thì sợ rằng mười cái mạng của cậu cũng không đủ để bồi thường đâu."

Ánh sáng phía trước bị một bóng đen lớn che đi, Ly Đường không cần nghe những lời cảnh cáo kia, cũng biết phía sau mình có trùng nhân.

Rõ ràng là bốn phía đều bị vây kín.

Đầu Ly Đường như muốn nổ tung, đây là những chuyện phiền toái gì vậy? Cậu chỉ muốn tới mua một ống thuốc ức chế thôi mà!

"Này, loài người, cậu ngăn cản đường đi của thuyền trưởng chúng tôi rồi." Một giọng nói có phần không vui vang lên.

"Chỉ là một loài người, không ngờ dám tới chợ đêm đi lung tung, còn dám coi thường Diêm Vương mà cứu người, sợ rằng không biết viết chữ chết như thế nào."

"Các người nói nhiều như vậy làm gì? Giết chết hắn đi, không phải là xong rồi sao?"

"Đầu óc anh có vấn đề rồi à? Mới lần đầu tiên gặp Diêm Vương sao? Ngay cả con mồi chọc giận Diêm Vương mà anh cũng dám cướp à? Có tin hắn sẽ làm cho anh không nhìn thấy mặt trời ngày mai không hả?"

Những trùng nhân không kiêng nể gì cả, đối xử với Ly Đường giống như một kẻ đã chết, bàn luận về kết quả của cậu mà không có chút thương hại nào.

Trong tay Ly Đường vẫn lôi cơ thể kia, trong thời gian ngắn không biết phải làm sao.

Lúc này, một giọng nói càng thâm trầm hơn vang lên, vừa hờ hững lại kèm theo áp lực vô tận.

"Cậu cản đường rồi."

Lưng Ly Đường lấm tấm mồ hôi, tim đập rất nhanh.

Cậu căng thẳng kéo cơ thể này sang một bên, trong lúc đó, cậu nhìn thấy dấu hiệu trên giày của một trùng nhân. Đó là một con sói có sừng rồng đang trợn mắt nhìn đầy vẻ tàn bạo.

Đoàn tinh đạo Trừng Mắt.

Một trong ba đoàn tinh đạo có tội ác tày trời ở Trùng tộc.

Bọn họ quanh năm tấn công các cứ điểm của chính phủ Trùng tộc, thích cướp đoạt vũ khí quân sự, loại đoàn đội bất hợp pháp này xuất hiện ở trong chợ đêm cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

"Tên nhóc loài người này đúng là giỏi thật." Giọng nói của kẻ huýt sáo ban đầu lại vang lên: "Chết đến nơi rồi, không ngờ vẫn không bỏ trùng nhân này lại."

Một tiếng gió gào thét vang lên, có bóng người lao đến bên cạnh Ly Đường, một giây tiếp theo chợt nâng cằm cậu lên.

"Để cho ông đây xem dáng vẻ cậu ra sao nào."

Đáng tiếc Ly Đường sớm đã dùng vải quấn mình thành xác ướp, chỉ lộ ra đôi mắt trong suốt.

Hắn không nhìn thấy được gương mặt của Ly Đường, nhưng cậu lại thấy rõ hình dạng của hắn.

Trùng tộc rất hiếm khi có con ngươi, mái tóc xoăn màu vàng để xõa, đôi mắt màu xanh nước biển sáng ngời, các đường nét trên gương mặt tinh xảo giống như một đứa trẻ bằng sứ vậy. Vẻ ngoài giống như thiên sứ vậy, nhưng lại lộ ra nụ cười của ác ma: "Oa, mắt cậu thật là đẹp. Nghe nói mắt loài người đều có màu giống như mắt của Vương vậy, con búp bê mà tôi định tặng cho Vương mới chỉ còn thiếu có đôi mắt, cậu móc mắt mình ra đưa cho tôi được không?"

Lực tay của Trùng tộc thường rất mạnh, cằm của Ly Đường bị hắn bóp rất đau, nước mắt cũng muốn tràn ra.

"Thả, thả tay ra..."

"Oa oa, trông khóc lên hình như càng đẹp hơn đấy." Trùng nhân cười hì hì, lực tăng lại càng mạnh hơn, giống như muốn bóp nát cằm của Ly Đường, chà chà mấy tiếng than thở: "Cứ khóc đi, con mắt đẹp như vậy mà không khóc thì chẳng phải quá đáng tiếc sao?"

Ly Đường sắp nghẹt thở rồi.

Đau quá, đau đến mức nước mắt của cậu tràn ra giống như gió bão, trong đầu chợt xuất hiện sự phản kháng, cắn mạnh vào lòng bàn tay của trùng nhân.

Ly Đường đã dùng tất cả sức lực để cắn xuống.

Cắn cho trùng nhân kêu "Á" một tiếng, lòng bàn tay phun ra máu.

Đau đớn làm cho trùng nhân này phải thả Ly Đường ra, cậu không nói lời nào, vội vàng bỏ chạy.

Nhưng trùng nhân này chắc chắn sẽ không buông tha cho Ly Đường, muốn đuổi theo, kết quả vừa bước ra một bước, không biết máu trên cánh tay dung hợp với loại yếu tố nào, đột nhiên sinh ra một cảm giác sung sướng khó có thể nói thành lời, máu này dần dần dịch chuyển, rất nhanh đã kích thích cho máu trong cả cơ thể sôi trào.

Đậu má nó chứ, thật sự quá thoải mái mà.

Trùng nhân lập tức cúi gập người, che miệng mới có thể kìm nén không phát ra tiếng rên rỉ.

Đồng bọn của hắn thấy hắn không thể đứng thẳng nổi, cũng không suy nghĩ nhiều, trêu chọc nói: "A Ưu xảy ra chuyện gì vậy? Mới bị nhóc con loài người cắn một phát đã không chịu được rồi sao? Có cần tôi giúp anh bắt hắn về không?"

Tinh đạo Trừng Mắt trước sau đều chú ý tới bản lĩnh, trừ khi đồng bọn thật sự đánh không nổi, những người khác mới có thể ra tay giúp. Ưu xuống tay với Ly Đường, nói rõ Ưu đã xem Ly Đường là con mồi, bọn họ sẽ không dính vào.

Không ngờ Ưu ngẩng đầu, giận dữ gầm lên: "Mẹ nó, đầu óc của các người bị cửa kẹp sao? Loài người có thể cắn cho tôi có phản ứng được?! Còn không mau chóng cản hắn lại. Đó không phải là loài người!"

"Hả?"

Ưu không để ý tới chuyện giải thích, trực tiếp gào lên với người đứng giữa đội: "Thuyền trưởng, giúp tôi ngăn cản hắn, hắn có thể là Vương!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.