Thấy Chồng Của Tôi Đâu Không

Chương 49






Lúc Sơ Điều đang tìm đồ trên tầng hai thì vô tình đọc một cuốn sách, không cẩn thận đã đọc đến ngủ thiếp đi, trong lúc mơ mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng cãi nhau ồn ào ở bên ngoài, cô nghe thấy giọng của A Dã, nhưng không phải chỉ có mỗi một mình anh.Cô dụi mắt buồn ngủ đi xuống lầu, vừa ra đến cửa đã thấy một đám người vây quanh cửa bàn tán gì đó, không khí căng thẳng nghiêm túc, vẻ mặt của ai cũng không được tốt lắm.Cô nhìn thoáng qua đã nhìn thấy người quen thuộc nhất trong đám đông, mơ hồ khó hiểu nói: "A Dã?”Cả đám người bị một tiếng nói này làm cho cứng đờ cả người, không dám tin quay đầu lại, sau khi xác nhận chủ nhân của giọng nói này đúng là người mà bọn họ đang tìm kiếm bấy lâu, tất cả đều đồng loạt nhìn về phía Lạc Dã, vẻ mặt muốn nói lại thôi, thần sắc phức tạp vô cùng.Người rõ ràng là từ trong nhà đi ra, mà người tìm trong nhà vẫn luôn là Lạc Dã.


Đây còn là nơi đầu tiên anh tìm đến, tự nhiên là sẽ không có người nào khác đi vào tìm nơi này nữa, cho nên Lạc Dã vừa rồi chẳng khác nào "cưỡi lừa tìm lừa" cả, làm mọi chuyện ầm ĩ cả lên.Mặc dù Sơ Điều không biết bọn họ đang làm gì, nhưng cô rất giỏi nắm bắt tình hình thông qua lời nói cùng sắc mặt của người khác, có thể thấy chuyện này phần lớn là xuất phát từ cô, cô đã gây rắc rối cho mọi người mà chính cô cũng không hề hay biết.Cô rất có tự giác mà thừa nhận trước, len lén đưa mắt liếc nhìn Lạc Dã đang có sắc mặt cực kỳ không tốt ở bên cạnh, sau đó cúi đầu chuẩn bị ngoan ngoãn nghe giáo huấn.

Cô đứng đó co rụt lại cái đầu nhỏ, trông nhỏ bé đáng thương không chịu nổi.Những người khác thấy vậy cũng không đành lòng, bọn họ đều nhao nhao cố gắng làm dịu đi bầu không khí."Tìm thấy người là được rồi.”"Đúng đó đúng đó, người không sao đã là may mắn rồi.”"Quan tâm nên mới lo lắng như vậy thôi, không sao hết rồi.”"Vậy, mọi người giải tán đi, đi ăn cơm thôi.”Một đám người cùng nhau hớn hở rời đi, dùng giọng điệu vui tươi nhất làm sôi nổi bầu không khí này.Thôi Ngu là người rời đi cuối cùng, là một trong những người phát hiện đầu tiên thì tâm trạng của cô ấy thực sự rất phức tạp, không biết phải nói gì cho tốt.


Nhưng nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng không nói lời nào của Lạc Dã, lại nhìn qua bộ dáng của cô gái nhỏ đáng thương hiển nhiên là đang rất sợ hãi anh, Thôi Ngu chậm rãi thở dài.“Đừng lạnh mặt hù dọa người ta nữa.” Lúc chuẩn bị rời đi, cô ấy nói: “Cơm đã chuẩn bị xong rồi, đưa em ấy ra sảnh chính ăn cơm đi.”Mọi người đã đi hết, chỉ còn lại hai người họ ở tiểu viện Đông.Sơ Điều trộm liếc sắc mặt của người trước mặt mình thêm một lần nữa, nhút nhát gọi anh một tiếng: "A Dã...”Gương mặt đanh lại của Lạc Dã cuối cùng cũng tan biến, anh như có như không thở ra một hơi.

Thực ra chuyện này không thể trách cô, chỉ có điều chuyện vừa khéo trở nên như vậy, lại vì anh quá lo lắng nên mới rối loạn đến thế.“A Dã em sai rồi.” Sơ Điều thấy vẻ mặt anh đã buông lỏng, lập tức chớp chớp đôi mắt to thành khẩn nhận lỗi, nhận lỗi thì nhanh hơn ai hết, nhưng cô thậm chí còn không biết mình sai ở đâu.Lạc Dã liếc cô một cái, không có vạch trần cô, cũng không định hỏi lúc trước cô đã trốn ở đâu trong căn nhà.Anh đã tìm khắp căn nhà rồi, chỉ còn lại tầng hai là chưa lên tìm, ngoài trừ việc nhất thời sao nhãng ra thì còn một điểm nữa là tầng hai còn chưa được dọn dẹp, anh thực sự không thể hiểu được tại sao cô lại lên đó, thậm chí còn có thể ngủ quên trên đó.“Lại đây.” Lạc Dã nhàn nhạt nói.Sơ Điều lập tức chạy tới, đứng ở trước mặt anh ngẩng cao khuôn mặt nhỏ nanh của mình, vẻ mặt vô cùng ngây thơ đơn thuần.Khuôn mặt nhỏ nanh trắng nõn lấm lem tro bụi, bị cô quệt loạn nên trở thành chỗ này đen chỗ kia xám, tuy rằng không che đậy được vẻ đẹp của cô nhưng lại xám xịt như thể vừa đào than trở về.Vừa buồn cười lại có chút dễ thương không thể giải thích.Ánh mắt phức tạp của Lạc Dã nhìn chằm chằm gương mặt dơ hề hề trước mặt mình: "Mặt của cô...”"Hả?”Mặt Sơ Điều ngẩn ra, hai mắt ngấn nước như nai con."Cô vừa đi nhặt rác hay sao? Nghịch đến bẩn như vậy.”Ngữ khí của anh nghe có chút ghét bỏ, nhưng lại vươn tay ra giúp cô lau đi bụi bẩn trên mặt.Đầu ngón tay có nhiệt độ cao hơn người thường lướt qua má, nhịp tim của Sơ Điều tăng nhanh không kiểm soát được, nhất thời mất đi khả năng suy nghĩ, trong mắt đều là hình ảnh của người mình yêu.Hu hu hu, A Dã là tốt nhất!Ông xã đẹp trai quá!Sơ Điều trầm mê trong sắc đẹp của ông xã đến mức không thể tự thoát ra, vẻ mặt ngây ngốc đứng đó.Mà Lạc Dã thì lau một hồi cũng lau không sạch, ngược lại còn đem bụi bẩn quệt loạn hơn.Anh dừng một chút, cau mày, trực tiếp đổi ngón tay thành lòng bàn tay, cọ mạnh lên khuôn mặt trắng nõn nhỏ xinh của cô, đem khuôn mặt nhỏ của Sơ Điều xoa nắn đến mức biến dạng, nhưng càng lau lại càng đen.Sơ Điều vốn là rất hưởng thụ dịch vụ lau mặt không được tính là nhẹ nhàng cho lắm của anh, nhưng cuối cùng bàn tay thô ráp của anh lau loạn trên mặt cô, lau đến da mặt cũng đỏ lên, có chút đau đớn, cho nên cô không nhìn được mà đáng thương nói: "Đau.”Bàn tay của Lạc Dã sững lại một lúc, ngượng ngùng mà buông xuống, nhưng sắc mặt thì vẫn như thường, anh ho nhẹ một tiếng: "Tự mình rửa sạch đi." Mặt mũi đã biến thành mèo hoa rồi.Sơ Điều không nhìn rõ tình cảnh trên mặt mình, nhưng có thể đoán được có lẽ là trước đó lúc cô tìm đồ đã dính phải bụi bẩn rồi.


Cô liếc mắt nhìn quần áo còn ướt bên trong chậu, trong lòng cảm thấy chột dạ, nắm lấy áo anh mà lắc nhẹ."Xô nước rơi xuống đó rồi...”Đương nhiên Lạc Dã biết đó là kiệt tác của cô, còn tạo ra một trận hiểu lầm lớn như vậy, nhưng lúc này cũng chẳng thể tức giận với cô, anh quay người đi lấy cái xô rơi xuống giếng lên."A Dã, anh có muốn buộc dây thừng không? Nguy hiểm lắm." Sơ Điều dựa ở trên miệng giếng cau mày lo lắng nói."Không cần.”Giọng nói bình tĩnh của Lạc Dã từ dưới giếng vọng lên..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.