Thật Ra Tôi Là Bạch Liên Hoa

Chương 4




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.







16.
Trong Bạch Liên Hoa bảo giám nói các Bạch Liên Hoa đều mẫn cảm yếu đuối, bất kể là loại Bạch Liên Hoa nào, vận mệnh cuối cùng đều là không chiếm được tình yêu của vai chính, cô độc chết đi.
Hiểu Dao hồi tưởng nửa đời trước của mình, sau đó lại nghĩ về nửa đời sau, cảm thấy nhân sinh đã không còn hi vọng.
Y ném hai cái mặt nạ đen thùi với xanh biếc kia cho Niên Thụy Minh, nói: "Ta không bao giờ miễn cưỡng vui cười nữa."
Niên Thụy Minh nói: "Được, ta làm cho ngươi cái mặt nạ khóc."
Kỹ thuật cắt mặt nạ của hắn ngày càng điêu luyện, vải đỏ bị ném lên không trung, mấy nhát kiếm xoạt xoạt xoạt, hai cái lỗ cùng một hình cung cong xuống liền thành hình.
Hiểu Dao ai thán trong lòng, động tác tiêu sái vầy, đồ vật làm ra lại xấu xí, nếu hắn không phải nhân vật chính đã sớm bị người đánh chết, còn có thể đứng ở vị trí giáo chủ cắt mặt nạ cho y à.
Hiểu Dao nói: "Trước mặt ngươi, ta che giấu có ý nghĩa gì."
Niên Thụy Minh nói: "Thánh tử và ta gánh vác trọng trách chấn hưng thánh giáo, tất nhiên nên thẳng thắn thành khẩn đối đãi nhau, không cần che giấu."
Đúng rồi, Hiểu Dao tự nói với mình, tháo mặt nạ xuống ta là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, mang mặt nạ ta chính là thánh tử, nhất định phải phấn chấn lên mới được.
Y nhận lấy mặt nạ khóc trong tay Niên Thụy Minh: "Ta nghĩ rõ rồi, đi triệu môn chủ đến đây."
"Chờ đã!" Niên Thụy Minh liếc nhìn lục bào của y, "Nếu đổi mặt nạ, ta thuận tiện làm thêm cho ngươi một bộ đồ mới đi."
"Không cần." Hiểu Dao kiên quyết từ chối.
"Đừng ngại." Niên Thụy Minh nói, "Ta cắt quần áo còn dư ít gấm, ngươi chờ đó, lập tức xong ngay."
Không!
Cánh tay Hiểu Dao vươn ra cứng đờ, nhìn bóng lưng Niên Thụy Minh càng đi càng xa, vô lực cứu vãn.
Y ngẩng đầu lên, gào thét trong câm lặng:
"Trời cao à, ta đã làm sai điều gì?!!"
17.
"Kỳ môn chủ."
"..."
"Kỳ môn chủ?"
"..."
Hiểu Dao dùng sức ho khan hai tiếng, coi như khí chất của y là nhất lưu, trường bào mặt nạ đều không che nổi, nhưng trước mặt giáo chủ nhìn y đến xuất thần cũng không nên.
Kỳ môn chủ phục hồi tinh thần, khom người nói: "Chúc mừng giáo chủ, chúc mừng thánh tử."
"Hả?" Niên Thụy Minh ngạc nhiên, "Chúc mừng cái gì, lại chúc mừng cái gì?"
"Chuyện này..." Kỳ môn chủ dời mắt khỏi hai người mặc hồng y kia, "Chúc mừng giáo chủ và thánh tử kết liên lý."
Hiểu Dao nghe được lời ấy, trên mặt bỗng dưng đỏ bừng, nhưng bị mặt nạ che giấu. Y len lén liếc Niên Thụy Minh một cái, âm thầm mong đợi phản ứng của hắn, nhưng đáng tiếc Niên Thụy Minh trấn định tự nhiên giải thích: "Môn chủ hiểu lầm rồi."
Hiểu Dao khó nén thất vọng, mạnh mẽ nhéo lưng hắn.
Niên Thụy Minh hít một ngụm khí lạnh.
Kỳ môn chủ cả kinh, sững sờ, nghĩ nghĩ, cùng hít một ngụm khí lạnh.
Hiểu Dao bị bọn họ cảm hoá, cũng hít một hơi.
Kỳ môn chủ giảm thấp âm thanh: "Giáo chủ là muốn bí mật thành hôn với thánh tử ư?"
Hiểu Dao nghe được hai chữ "thành hôn", trên tay run run, lại nhéo thêm một cái.
Niên Thụy Minh nhe răng trợn mắt.
Kỳ môn chủ gật đầu: "Tiểu nhân hiểu rồi, trong giáo có nhiều kẻ cổ hủ, trở về ta sẽ đi nói chuyện với bọn họ. Nếu có người dám to gan nghi vấn..." Ánh mắt ông tàn nhẫn, "Tuyệt không làm bẩn tai giáo chủ."
Niên Thụy Minh cắn răng: "Môn chủ, ý của ta là..."
Hiểu Dao nhận ra được bầu không khí khác thường, nhanh chóng buông tay, da thịt Niên Thụy Minh được giải phóng, theo bản năng thở ra một hơi.
Kỳ môn chủ tự cho là thay giáo chủ giải mối sầu lo, mặt mày khôi phục nét ôn hòa, cười ha hả nói: "Giáo chủ không cần lo lắng nhiều, tiểu nhân sẽ đúng mực." Nói xong quay qua phía Hiểu Dao, "Viên môn chủ cũng ủng hộ ngài."
Viên môn chủ, đó là ai?
Hiểu Dao mê man mà hấp háy mắt.
Thôi, người quý mến y nhiều đến thế, làm sao có khả năng nhớ kỹ từng cái tên.







18.
Hiểu Dao bí mật quan sát vũ cơ Tây Vực kia.
Lúc nàng bước đi vòng eo luôn uốn éo một cái, lúc nàng nói chuyện luôn lấy tay che miệng, lúc nàng nhìn người khác đôi mắt luôn chăm chú vào người ta.
Hiểu Dao học bộ dáng của nàng, vịn cây liễu bay tới trước mặt Niên Thụy Minh, đưa tay ôm mặt, đón nhận ánh mắt dò xét của hắn, nói: "Giáo chủ."
Niên Thụy Minh bị tiếng "giáo chủ" này làm cả người chấn động, đột nhiên kéo y vào ngực, dùng sức ôm lấy y.
Hiểu Dao vui mừng trong bụng, còn chưa kịp phát ra một tiếng thở gấp, lại nghe Niên Thụy Minh nói: "Ta nhất định sẽ chữa khỏi cho ngươi."
"..."
"Có bệnh phải trị, ngươi đừng từ bỏ."
"..."
"Sao ngươi lại đánh ta?"
Hiểu Dao thở phì phò mang theo mặt nạ khóc chạy đi, hai ngày, không, ba ngày cũng không muốn để ý tới Niên Thụy Minh.
19.
Giáo chủ trẻ tuổi ăn nói khép nép đứng ngoài cửa phòng thánh tử, đã là tình cảnh nhóm môn chủ không cảm thấy kinh ngạc gì.
Viên môn chủ cảm khái: "Giáo chủ lại đi mời thánh tử kìa."
Kỳ môn chủ nói: "Ngươi không hiểu, trong lòng thánh tử đau khổ lắm, thế nhưng y không nói."
Viên môn chủ không rõ: "Trong giáo có ai dám bắt nạt thánh tử?"
"Thật ra..." Kỳ môn chủ ghé vào tai ông nhỏ giọng nói, "Thánh tử cùng giáo chủ đã sớm bí mật thành hôn rồi."
Viên môn chủ cả kinh: "Không trách ta nhìn giáo chủ lớn lên mà không thể hiểu suy nghĩ trong lòng hắn, thánh tử lại liếc mắt một cái có thể nhìn thấu, thì ra bọn họ đã tâm ý tương thông từ lâu."
Kỳ môn chủ gật đầu: "Đúng vậy."
Bắc môn chủ đi ngang qua: !!!
Rất nhanh, lời đồn "thánh tử là con dâu nuôi từ bé của giáo chủ" truyền khắp thánh giáo.
20.
Hiểu Dao ra khỏi cửa phòng liền bị toàn bộ ánh mắt trong giáo rửa tội.
"Tại sao bọn họ cứ nhìn chằm chằm ta vậy?" Y hỏi.
Niên Thụy Minh mặt không đổi sắc đáp: "Chắc là bởi vì quần áo hôm nay ngươi mặc khá là đẹp đẽ."
Hiểu Dao không đồng ý: "Rõ ràng là do người đẹp."
"Ừ!" Niên Thụy Minh nói, "Màu đỏ làm khí sắc trông tốt hơn, xác thực đẹp hơn bộ đồ xanh ngươi mặc."
Hiểu Dao thầm nghĩ, ngươi biết cái gì. Ta mặc đồ đỏ sắc đâu chỉ là khí sắc tốt, quả thực có thể dùng bốn chữ "mê hoặc chúng sinh" để hình dung.
Đáng tiếc hiện tại trong đầu y luôn nghĩ giáo chủ là nhân vật chính, đã chú định vô duyên với y, lông khổng tước có đẹp nữa cũng không nguyện xòe đuôi.
"Hôm nay sứ giả Tây Vực phải quay về, chúng ta đi tiễn gã một đoạn." Niên Thụy Minh nói.
Hiểu Dao bỗng cảm thấy phấn chấn: "Vũ cơ kia cũng phải đi à?"
"Tất nhiên rồi." Niên Thụy Minh nhìn y, "Nếu ngươi không nỡ xa nàng, ta có thể xin nàng lưu lại."
"Ai không nỡ chứ!" Hiểu Dao không vui.
Niên Thụy Minh nhìn phản ứng quá kích động của y, như có điều suy nghĩ: "Thì ra lúc trước không phải ngươi sinh bệnh, là mô phỏng theo nàng."
"..."
Hiểu Dao bày xong tư thế chuẩn bị cào chết hắn nếu hắn dám nói mấy chữ kiểu như "bắt chước bậy bạ".
Niên Thụy Minh than thở xa xăm: "Ngươi quả nhiên rất để ý nàng."
"..."
Ta quả nhiên vẫn nên cào chết hắn đi.
Hiểu Dao chỉ hận móng tay bị cắt sạch không có sức.
—— Ầm ầm!
Lúc này từ xa truyền đến một tiếng vang thật lớn, sợ đến Hiểu Dao giật mình nhảy tót lên người Niên Thụy Minh.
Y nhìn trời bầu trời sặc sỡ, không biết tên ngốc nào ban ngày ban mặt lại đi thả khói hoa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.