Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính

Chương 183






Cậu không búng mạnh thật mà, tại sao chị cậu búng cậu được, còn cậu búng chị thì không được?Tạ Kiến Trung cảm thấy rất ấm ức, nhưng rất nhanh sau đó, cậu liền phát hiện mình còn có thể ấm ức hơn nữa.Bao nhiêu ván tiếp theo, Cố Hàm Giang một mực bỏ qua bài*.*Nghĩa là không nhận bài của người khác, mà trực tiếp bốc lá bài khác.


(Nguồn baidu)Nếu một trong ba anh em nhà họ Tạ nhận lá bài đó, Cố Hàm Giang sẽ đánh bài với phong cách tàn nhẫn, hợp sức với Tạ Miêu đánh cho ba cậu nhóc thua sấp mặt.Nếu Tạ Miêu nhận lá bài đó, cậu sẽ hoàn toàn nhường cô, thậm chí còn chủ động tặng điểm cho Tạ Miêu, để Tạ Miêu thắng.Có một tên đại gian tế ở đây, chỉ cần không cùng phe với Tạ Miêu, mấy cậu nhóc chưa từng thắng lần nào.Tạ Kiến Hoa thực sự không chịu được nữa, “À thì, mọi người cứ chơi đi, em đi vệ sinh đã.”Tạ Kiến Trung lập tức chạy ra ngoài theo cậu, “Anh Kiến Hoa, anh chờ em với, em cũng đi.”Hai cậu nhóc vừa đi, Tạ Kiến Quân cũng bỏ lá bài xuống, “Không đủ người, đợi họ về thì chơi tiếp nhé.”Nghe thấy vậy Tạ Miêu muốn đảo mắt trắng.Từ trước đến giờ, ba tên nhóc kia chỉ ước gì không sợ trời không sợ đất, cũng có lúc biết sợ đấy nhỉ.Nhưng hai tên nhóc kia đi ra ngoài một hồi lâu, mới mang khí lạnh bên ngoài vào phòng, vẻ mặt có chút kỳ lạ.Tạ Miêu thấy thế thì nhướn mày, “Sao thế?”Một đứa bình thường lanh chanh nhất là Tạ Kiến Trung lại hiếm khi không khai ngay lập tức, cậu nhóc đẩy đẩy Tạ Kiến Hoa, “Anh nói đi, anh Kiến Hoa.”Ánh mắt của Tạ Kiến Hoa đang nhìn vào đống lơ khơ trên giường.“Vừa rồi đồn công an đã phái người đi bắt ổ cờ bạc, cánh Tôn Quốc Phú và Trương Hổ bị bắt ở nhà Tôn Lôi rồi.”“Bọn nó bị bắt rồi?” Nụ cười trên gương mặt Tạ Kiến Quân lập tức biến mất.“Ừm.”Tạ Kiến Trung gật đầu, không nhịn được nói nhỏ với Tạ Miêu: “Chị, không phải chị tố cáo chứ?”“Mấy ngày nay chị đều không ra ngoài, làm gì có thời gian để ý bọn họ kiếm tiền ở đâu chứ?” Tạ Miêu liếc xéo cậu nhóc một cái.Tạ Kiến Trung nghĩ lại cũng phải, cảm thấy yên tâm.Tạ Kiến Hoa bắt đầu thu dọn đống lơ khơ trên giường, “Bọn mình đừng chơi nữa, nghe vựng Tiếng Anh một lúc đi.”Tạ Miêu không ngờ, cô còn chưa chủ động gây phiền phức cho bọn Tôn Quốc Phú thì Tôn Quốc Thú đã đến tìm cô rồi.Ngày quay lại trường lấy sách, cô đi sớm hơn một chút, trong lúc đứng ở cổng làng đợi Cố Hàm Giang và Ngô Thục Cầm, trùng hợp chạm mặt cánh Tôn Quốc Phú.Có lẽ là mới bị bắt cờ bạc nên thần sắc của mấy người nọ không tốt lắm, dưới cằm còn lún phún râu mới mọc.Nhìn thấy Tạ Miêu, ánh mắt Tôn Quốc Phú lập tức sầm xuống đi, “Giấy nợ đã trả cô rồi, sao cô còn tố cáo bọn tôi?”“Ai tố cáo các người? Tôi cũng có phải người rảnh rỗi không có việc gì làm đâu.”Tạ Miêu liếc xéo hắn một cái, quay mặt sang chỗ khác.“Không phải mày thì còn có ai ăn no rửng mỡ đi làm cái chuyện thất đức này?” Trương Hổ cười lạnh, “Đừng tưởng bố mày là bí thư lữ đoàn mà chúng tao sợ, chúng tao cũng không phải người ở lữ đoàn Hà Đông.”Ánh mắt đầy sỗ sàng của Tôn Quốc Phú đảo qua đảo lại trên người Tạ Miêu, “Lần trước tao đã muốn nói rồi, không ngờ chị gái của hai thằng ngu kia lại xinh ra phết.

Nghe nói cô em học ở trường trên huyện à, mình em đi nguy hiểm lắm, có cần anh đưa em đi không?”Lời này của hắn ẩn chứa sự đe dọa và chòng ghẹo, khiến vẻ mặt của Tạ Miêu lập tức trở nên lạnh lẽo.Có điều cô còn chưa lên tiếng, một giọng nói lạnh tanh đã trả lời thay cô, “Không cần.”Cố Hàm Giang đội mũ quấn khăn giống Tạ Miêu, đôi mắt dưới hàng lông mày sắc nhọn như dao, ánh mắt vô cùng đáng sợ.Trương Hổ vừa nhìn thấy cậu liền nghĩ đến sự hung ác khi cậu ta bóp cổ mình lúc ấy, lập tức trở nên yếu thế.Vẻ mặt Tôn Quốc Phú cũng biến hóa khó lường.Hôm nọ vừa mất tiền vừa mất mặt, không phải hắn chưa từng nghĩ đến chuyện tìm Cố Hàm Giang để tính sổ.“Anh, anh tuyệt đối đừng có dây vào nó! Cùng lắm thì Tạ Miêu có mỗi ông bố làm bí thư lữ đoàn, còn cậu của nó trước kia là chủ nhiệm Ủy ban cách mạng, bây giờ là bí thư huyện ủy.


Còn có bố và ông nội nó, nghe nói là quan lớn trên thủ đô đấy.”Tôn Quốc Phú không tin, “Quan lớn trên thủ đô? Nếu bố nó với ông nó mà là quan lớn, sao nó còn ở chỗ này?”“Chuyện này sao em biết được? Dù sao trước kia bố nó với ông nó đến thăm nó, còn lái xe hơi đến, em còn đi xem chiếc xe đó rồi.

Hơn nữa con người nó đánh nhau ra tay rất độc ác, một mình có thể đánh lại mấy người, chẳng ai trong thôn em dám chọc vào nó...”Nghĩ đến những chuyện này, Tôn Quốc Phú miễn cưỡng dằn cơn giận trong người xuống, “Không cần thì thôi, có điều con gái con đứa đi học một mình phải chú ý an toàn.


Còn nữa, giấy nợ anh ấy đã trả cho cô, về sau đừng có làm cái chuyện tố cáo này nữa.”“Vốn dĩ có phải tôi làm đâu.” Tạ Miêu lại nhắc lại một lần nữa.Tôn Quốc Phú vừa nghe thấy thế, lại nghĩ đến mình làm sao mà vào đồn công an, nghiến răng nói: “Không phải cô làm thì ai hả?”“Tôi làm đấy.”Cố Hàm Giang nhìn về phía Tôn Quốc Phú, giọng nói không có chút độ ấm nào, “Có phải anh cũng muốn đưa tôi đi học không?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.