Thập Niên 70: Tôi Dựa Vào Không Gian Vô Địch

Chương 50






Lần đầu gặp mặt, người này thật sự rất xấu xí, ghê tởm và mập mạp, làm ô uế đôi mắt cô ta.

Vốn dĩ thấy cô rất đáng thương ra vào cô đơn, cô ta cũng không muốn để ý tới.

Nhưng người này chỉ biết ăn không biết làm, luôn thích lắc lư trước mặt cô ta, hôm nay được tổ trưởng khen vì siêng năng, ngày mai sẽ chia kẹo với người khác, khoe khoang mọi lúc mọi nơi.

Vì vậy cô ta hết lần này đến lần khác khiêu khích Mã Phương sau lưng, muốn cô ta xử lý cô béo chết tiệt kia, mặc dù lần nào Mã Phương cũng bị xì hơi nhưng cô ta cũng đạt được mục đích của mình.

Người kia gần đây giảm cân rất nhiều, tướng mạo của cô tuy chưa có gì đáng ngạc nhiên, cô ta chưa từng để ý tới.

Nhưng hôm nay bọn họ cùng nhau đi gặp Hàn Linh Chi ở chòi cỏ, cô ta phát hiện anh nhìn cô mập kia, nhưng lại không nhìn cô ta.


Làm sao cô ta có thể chịu đựng được điều này?!Cô ta mong mỏi được gặp anh bao nhiêu ngày đêm, nhưng anh lại không hề coi trọng!Mặc dù cô ta biết có thể anh chỉ vô ý liếc mắt nhìn cô béo kia, nhưng cô vẫn rất khó chịu, tự nhiên muốn trút giận lên người Miêu Kiều Kiều.

Không ngờ, cơn tức giận này còn chưa bộc lộ ra, lại bị cô béo này đánh cho tơi tả.

Bạch Nghiên nghiến răng nghiến lợi nói: "Miêu Kiều Kiều, chờ đấy, sớm muộn gì tôi cũng phải báo thù!"Bạch Nghiên tức giận bên kia, còn Miêu Kiều Kiều lại có chút khó chịu.

Vì cô tới sang thôn bên cạnh, mải mê ăn dưa hóng hớt nên hoàn toàn quên mất việc tìm chồng của Lưu tam muội.

Chuyện này không thể trì hoãn được nữa, hai ngày nữa cô sẽ tới Thôn này nữa, và cô cũng rất phải "vui lòng" tiết lộ sự việc với bên kia.

Khi cô trở lại đại viện của thanh niên trí thức, trời đã gần tối, những người khác đang đọc sách dưới ngọn đèn dầu trong phòng khách.

Thấy một mình cô trở về, Lâm Cúc tò mò hỏi: "Bạch Nghiên đâu, cô ấy không cùng em đến thôn kia à?"“À, cô ấy ở phía sau.

” Miêu Kiều Kiều nói xong, liền đi vào phòng khách lấy sách.

Thấy vậy, Mã Phương mím môi khịt mũi, nhưng không động đậy.

Một lúc sau, Bạch Nghiện bước vào với nụ cười thờ ơ lạnh lùng như không có chuyện gì xảy ra.

Cô ta nhẹ nhàng nói: "Mọi người học bài đi, em tới đây ngay!"Miêu Kiều Kiều không khỏi nhướng mày, tố chất tâm lý người này khá tốt, hoàn toàn khác với người tức giận vừa rồi, biểu hiện giả tạo như thế.


Có vẻ như sau này cô phải chú ý hơn, loại người này có thể sẽ cắn cô một phát sau lưng khá đâu đấy.

Nhưng cô cũng không sợ, địch đến thì ta chặn, nếu cô ta thực sự dám khiêu khích cô lần nữa, cô sẽ trả lại bằng hết!Sau khi học xong, Lâm Cúc gọi Miêu Kiều Kiều vào phòng, đưa cho cô hai cái cài đầu màu đỏ.

"Mảnh vải mà Đại Đễ tặng còn thừa.

Chị đã làm 4 bông hoa cài đầu.

Em và Đại Đễ mỗi người có 2 cái.

Em có thể cài nó khi đi chơi.

Sẽ rất đẹp đấy!"Miêu Kiều Kiều nhìn hai bông hoa cài đầu dễ thương trong tay, cười nói: "Cảm ơn chị Lâm, em rất thích.

"Lâm Cúc vỗ vỗ vai cô: "Nếu thích thì mai cài thử đi.

"Sau khi hai người nói chuyện phiếm một hồi, Miêu Kiều Kiều trở về gian phòng ở sân sau, đóng cửa lại rồi lập tức tiến vào trong không gian.

Vận động hôm nay còn chưa thực hiện, cô phải nhanh chóng giảm cân!Hai ngày sau.

Sau khi làm việc, Miêu Kiều Kiều đi thẳng đến ngôi làng bên cạnh sau bữa tối.

Cô không báo cho Lâm Cúc và Hoàng Đại Đễ , hai người họ chắc chắn sẽ lo lắng, vì vậy tốt hơn hết là không nên nói ra.


Dù sao cô cũng có thực lực trong người, không sợ nguy hiểm, nếu mang bọn họ theo thì lại sẽ có chút gánh nặng.

Có hai cách để đi đến thôn bên cạnh, đầu tiên là đường chính, Miêu Kiều Kiều và Bạch Nghiên đã từng đi theo con đường đó.

Lần này Miêu Kiều Kiều đi một con đường khác, đó là đi từ nhà của góa phụ Lưu ở cuối thôn, con đường này sẽ gần hơn.

Đi ngang qua cửa nhà góa phụ Lưu, thấy một người đang tò mò nhìn vào sân, đôi mắt lóe lên vẻ bát quái.

Miêu Kiều Kiều không dừng lại, cô đang vội vàng giải quyết chuyện Vương Đại Hổ, những người khác đương nhiên cô không có hứng thú quân tâm.

Miêu Kiều Kiều phát hiện ra hai bóng dáng quen thuộc khi đi ngang qua chỗ mà Vương Đại Hổ và Lưu Tam Muội từng dã chiến ở đó.

Vẫn là Vương Đại Hổ và Lưu Tam Muội!Miêu Kiều Kiều không khỏi giật giật khóe miệng, Vương Đại Hổ gan lớn thật đấy, bị phát hiện một lần rồi, vậy mà còn dám ở cùng một chỗ?Nhưng hôm nay hai người này không làm gì cả, họ đang tranh cãi gì đó thì phải.

Miêu Kiều Kiều sử dụng chỗ nấp lúc trước, chỉ bị nghe ngóng xem hai bên đang tranh cãi cái gì.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.