Thành Thời Gian

Chương 8




Nửa tiếng sau kết thúc quay phim buổi sáng, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Khách sạn đem đồ ăn đến, tôi cũng ăn cùng mọi người, ngồi ăn ở trong lều tạm thời dựng lên. Bên trong lều có rất nhiều đạo cụ, bàn ghế xếp thành một dãy, mọi người cùng nhau ăn cơm vô cùng náo nhiệt, tôi và mẹ, còn có vài diễn viên chính ngồi cùng một bàn. Tôi nhìn xung quanh, cảm khái bàn này toàn người nổi tiếng—ví dụ như diễn viên mới nổi La Duệ, ví dụ như ảnh hậu Tần Tử Thanh…

Trong lúc bọn họ ăn cơm hoàn toàn không nói chuyện phim ảnh cũng không nói đến bất cứ tin tức nào hết, lực chú ý hoàn toàn đặt hết trên người tôi, hỏi việc học hành của tôi, cuộc sống tất tần tật mọi thứ. Trong đó, tôi mờ mờ cảm thấy Tần Tử Thanh rất có hứng thú với tôi, lúc mẹ tôi đi ra ngoài nghe điện thoại, cô ấy cuối cùng nhịn không được, hỏi tôi: “Tiểu Chân, bố em làm nghề gì vậy?”

Tần Tử Thanh cực kì diễm lệ, có một loại mị lực đốt cháy người khác, tôi nhanh chóng tránh ánh nhìn, nhanh chóng đáp lời: “Bố em là nhà cổ sinh vật học.”

Cô ấy mù tịt, “Cổ sinh vật.”

Tôi giải thích thêm, “Ông nghiên cứu sinh vật cổ đại, ví dụ như là sinh vật kỉ phấn trắng, kỉ đệ tam, cổ thực vật học, nghiên cứu các loại rong rêu các kiểu.”

Cô ấy vẫn mù tịt như thế, phần lớn mọi người nghe đến cổ sinh vật học đều sẽ lộ ra loại biểu cảm này. Nói chuyện với người không hiểu khoa học, so với người không hiểu kinh tế học mà nói về thống kế còn phí sức hơn.

Cố Trì Quân gật gật đầu, dùng ngữ khí khuyến khích hỏi tôi: “Ông có nhưng tác phẩm liên quan không?”

““thực vật học kỉ đệ tam”, “lịch sử nghiên cứu thực vật”… phương hướng nghiên cứu của bố cháu là cổ thực vật học,” Tôi nói liền một mạch tên của vài cuốn sách. Tuy tôi biết Cố Trì Quân chẳng qua là vì nguyên nhân lịch sự nên mới hỏi tôi mấy câu này, làm gì có chuyện thật sự có hứng thú với thực vật mấy tỉ năm trước chứ.

Nhưng không ngờ Cố Trì Quân gật gật đầu: “Tác phẩm đúng là không ít, chú sẽ đi tìm đọc.”

“Hả?” Tôi kinh ngạc đến mức thiếu chút nữa thì cắm thìa vào mặt, “Người ngoài ngành đọc sẽ thấy rất nhàm chán đó. ”

“Đọc nhiều thì sẽ thấy chỗ hay, cho dù là cổ sinh vật học đi chăng nữa.” Cố Trì Quân mi mắt cũng không chớp, trả lời tôi vậy, mang theo vẻ mặt đạo lý đương nhiên là như vậy rồi.

Tần Tử Thanh cười một tiếng, “Trì Quân, em biết anh thích đọc sách, nhưng mà, cổ sinh vật học?”

Cố Trì Quân cười dửng dưng, lội ra hàm răng trắng bóc đều đặn, “Cổ sinh vật học không có vấn đề gì, hiểu thêm về khoa học thôi.”

Cố Trì Quân thực sự làm người quá tốt rồi, cũng thực quá chừa cho tôi mặt mũi rồi, dùng hết mọi thứ để bảo vệ tôi. Cứ cho là trước đây tôi không phải là fan của anh, thì bây giờ cũng muốn trở thành fan rồi. Tôi vội vàng nói: “Cũng không phải, sách của bố cháu mặc dù là tác phẩm học thuật, nội dung sâu sắc nhưng lời lẽ lại rất đơn giản, cũng không quá khó hiểu đâu ạ. ”

“Thế thì tốt quá.”

Cố Trì Quân vừa đúng ngồi đối diện tôi, tôi không cẩn thận nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy ấy, tim đập càng ngày càng nhanh—rõ ràng anh ấy vẫn còn hóa trang bộ dạng nhếch nhác, tướng mạo còn lâu mới được như ngày thường, nhưng chỉ cần một đôi mắt cũng có thể khiến người ta mắc kẹt trong đó.

Đầu óc tôi nóng bừng, “Cố tiên sinh, nếu chú thực sự muốn đọc, lần sau cháu sẽ mang sách của bố cho chú. Sách của ông bên ngoài tìm rất khó.”

Nói xong cảm thấy mình vừa làm một chuyện ngu xuẩn, Cố Trì Quân làm sao có thể đọc sách của bố tôi? Tôi đúng là con ngốc, cho rằng mấy lời nói vui ấy của anh là thật.

Không ngờ, anh ấy gật đầu với tôi: “Thế thì vất vả rồi.”

Bữa cơm này ăn tới mức khó mà so sánh được. Lúc mẹ ăn cơm nói chuyện không nhiều, cũng không ngăn cản tôi nói chuyện với mấy người nổi tiếng kia, từ đầu đến cuối bà đều im lặng ăn cơm, ngoại trừ thỉnh thoảng nói chuyện với đạo diễn chấp hành. Lúc tôi còn tường bữa cơm này bà không định nói chuyện, bà quay sang nhìn hộp cơm của tôi, bỗng nhiên hỏi: “Con không thích ăn bít tết sao?”

“Cũng được, cũng được ạ” Tôi nhanh chóng nhét vài miếng vào miệng, nhai nhai thịt bò, phát huy tốc độ ăn cơm ở nhà ăn của trường, nhanh chóng giải quyết bữa trưa, lập tức phải ra về, nhất thiết phải đến Menlo trước ba giờ rưỡi.

“Sao đi sớm thế?”

“Con có việc làm thêm…” Tôi thận trọng mở miệng.

Sắc mặt mẹ không vui, “Con thiếu tiền như vậy sao?” Tôi có thể hiểu được tâm tình của bà, bà đã cho tôi tiền rồi mà tôi còn đi làm thêm, chắc bà cũng không thể hiểu nổi.

“Cũng không phải,” Tôi không dám nói thực tình, tìm một cái cớ, “Bây giờ môn học cũng không nhiều, coi như là thực tập xã hội đi.”

“Công việc cụ thể?”

“Làm nhân viên phục vụ ở nhà hàng.” Tôi nói khô không khốc.

Mẹ không dừng lại, lập tức truy hỏi “Nhà hàng gì”, “Ở đâu” vô số các câu hỏi. Tôi chỉ có thể một năm một mười toàn bộ nói ra hết. Bà nghe xong hơi hơi nhíu mày, không phải là bộ dạng tán thành, “Tan làm quá muộn.”

“Không có gì,” Tôi lập tức nói, “Nhà hàng và trường đều ở trung tâm thành phố, có tàu điện ngầm, rất nhanh là tới rồi ạ.”

Mẹ vẫn không thay đổi: “Thời gian làm việc quá lâu.”

“Chỉ có hai mươi tư giờ một tuần thôi ạ.”

“Em cảm thấy không vấn đề gì,” Cố Trì Quân tham gia vào cuộc nói chuyện của mẹ con tôi, “Nhà hàng Italy đó em cũng biết đại khái, môi trường cũng không tồi. Hứa Chân có thể tự mình kiếm tiền, đây là chuyện tốt đáng khen ngợi mà.”

Anh vừa nói xong, những người khác cũng lần lượt tán đồng. Tôi cảm kích nhìn bọn họ, Cố Trì Quân gật đầu với tôi, còn nháy nháy mắt với tôi, giống như chúng tôi đã quen biết nhiều năm vậy. Với anh tôi thực sự không có lực khống chế, tôi rõ ràng cảm thấy tim lại đập nhanh nữa rồi.

Đến đây mẹ mới không phản đối nữa, xem ra lời nói của Cố Trì Quân rất có ảnh hưởng với bà.

Thu dọn đồ ăn, công việc quay phim buổi chiều lại phải bắt đầu, tôi đi thang máy xuống lầu, xuyên qua khoang thuyền giống y như mê cung chuẩn bị ra về, lúc đi đến bên cạnh thang máy đợi Kỷ Tiểu Nhụy, bị người từ đằng sau gọi lại, là một cô gái trẻ mặc áo phông trắng quần jean, cô ấy vừa cười vừa tự giới thiệu tên là Tôn Dĩnh, là trợ lý của Cố Trì Quân.

Tôi ngạc nhiên: “Sao ạ?”

Cô ấy đôi với tôi vô cùng khách khí nhưng lại rất thích đáng “Tiểu thư Hứa Chân, Cố tiên sinh nhờ tôi nói với cô, đừng quên mang sách cho anh ấy.”

Tôi hơi hơi ngẩn ngơ: “Hả, được.”

Không ngờ Cố Trì Quân lại thực sự để ý tới chuyện này, tôi cứ tưởng anh nói với tôi những lời kia chỉ là những lời lịch sự, nói xong thì cũng thôi, nhưng thực tế lại không phải vậy.

Lúc đến nhà hàng thì vẫn chưa đến giờ làm việc, tôi đi tới phòng nghỉ thay quần áo, chỉ nhìn thấy Thẩm Khâm Ngôn ngồi trong một góc của phòng nghỉ, yên lặng đọc sách, hàng lông mi dài nhẹ nhẹ lay động, tôi đá bay luôn ý nghĩ gọi cậu ta.

Tôi nhẹ chân nhẹ tay đi tới, đi đến gần rồi, cũng đã nhìn rõ quyển sách trên tay cậu ta hóa ra là một quyển tạp chí điện ảnh, tên là “Ảnh Tượng Phong Cảnh”, tôi đã từng xem qua vài kì, là một tạp chí lâu đời khá có danh tiếng, có một loạt phóng viên và biên tập viên suất sắc, bình phim có độ sâu, ảnh đẹp mê người. Trước đây tôi cũng chú ý đến mấy quyển tạp chí điện ảnh và các loại sách kịch trong tủ cá nhân của Thẩm Khâm Ngôn, nhưng mà cũng không nghĩ gì nhiều, thanh niên đọc mấy loại này cũng không lấy gì làm lạ cả.

Trang mà Thẩm Khâm Ngôn đang xem, trùng hợp lại là một bài phỏng vấn của Cố Trì Quân, trang tạp chí bên trái chính là một bức hình lớn của anh—Cố Trì Quân ngồi trong phòng sách, bốn bức tường đều là giá sách, một cánh tay chống dưới cằm, một cánh tay lật cuốn sách đặt trên tay vịn của sopha. Anh ăn mặc rất bình thường, không hề thêm bất cứ trang sức nào, áo sơ mi trắng và quần dài màu đen, tóc mái trước trán hơi rũ xuống, chuyên chú đọc sách, kính mắt gọng đen khiến anh cực kì nho nhã.

Ánh sáng trong bức ảnh hài hòa, chỉ cần nhìn một cái, sự cảm động kì lạ tan chảy trong bức ảnh dịu dàng.

Tôi nghĩ đến hôm nay gặp Cố Trì Quân trên du thuyền, anh với mẹ tôi một đứng một ngồi, nhỏ tiếng thương lượng một phần tình tiết của bộ phim. Lúc nói đến phim ảnh, ánh mắt anh trong suốt, tôi lúc đó liền nghĩ, người có đôi mắt đó nhất định thị lực rất tốt.

Nhưng anh trong bức anh này lại đeo kính , che đi sự sắc sảo của một ngôi sao, chỉ khiến người ta hoài nghi anh có phải là học giả cao cấp hoặc là một giáo sư đại học trẻ tuổi tài năng.

“Cậu là fan của Cố Trì Quân à?” Tôi cười hỏi.

Căn cứ vào báo cáo của các nhà xã hội học, buôn chuyện khiến người ta tạo ra sự an toàn, đồng thời cũng tạo ra sự kết dính. Nếu mà có chung thần tượng, mọi người sẽ cảm thấy hận không thể gặp nhau sớm hơn. Chỉ là phản ứng của Thẩm Khâm Ngôn hoàn toàn không đạt đến sự kì vọng của tôi.

Cậu ta bị tôi dọa cho một trận, “Bụp” một tiếng gấp quyển tạp chí vào, quay đầu nhìn tôi.

“Xin lỗi đã dọa cậu” Tôi nhịn không được mà xin lỗi, “Nhìn ảnh của anh ấy đến mức xuất thần như vậy liền nhịn không được mà chen vào, thực ra tôi cũng là fan của anh ấy.”

Cậu ta cất tạp chí vào trong giá, chuyển hướng ghế ngồi, nghiêm túc trả lời tôi, “Không phải.”

Tôi dở khóc dở cười, “Không phải fan thì cậu xem chăm chú như vậy làm gì?”

Thẩm Khâm Ngôn tập trung nghĩ một lát. Lúc tôi tưởng rằng cậu ta sẽ cứ trầm tư như vậy mà không trả lời, cậu ta thấp giọng nói: “Tôi thích phim anh ấy đóng, kĩ thuật diễn xuất của anh ấy rất tốt.”

Tôi vui vẻ cười ha ha: “Ờ, đây không phải là một đạo lý sao. Con người anh ấy cũng rất tốt.”

Hôm nay sau khi đi một chuyến đến phim trường, tôi mới biết, phần diễn của Cố Trì Quân trong phim thực ra cũng không được coi là quá nhiều. Nhưng anh vẫn đến phim trường, cùng diễn viên khác tập thoại. Bất luận vất vả thế nào, bạn cũng không thể nghe thấy bất cứ lời phàn nào từ anh.

“Anh ấy không giống với những người khác, người khác đóng phim chỉ là đóng phim, nhưng anh ấy không phải, tôi chỉ cảm thấy anh ấy đang thưởng thức điện ảnh, chỉ cần anh ấy xuất hiện dưới ống kính máy quay, luôn luôn phát ra sức sống. ”

“Cũng là như thế đi” Tôi nói “Đây là công việc của anh ấy mà.”

“Ý của tôi là, anh ấy có một chí tiến thủ không ngừng, cho dù hiện tại anh ấy cũng không cần cố gắng như vậy rồi. Một số tình huống, đối với một ngôi sao đẳng cấp mà nói, bất luận anh ta diễn như thế nào, mọi người cũng sẽ đến rạp. Chỉ là diễn viên đã đạt đến trình độ này rồi muốn tiến thêm một bước nữa là vô cùng khó khăn, bởi vì bất luận nỗ lực nhiều đến đâu, vì mọi người thực sự đã quá quen thuộc anh ta rồi, vì vậy người nhìn thấy trong phim không phải vai diễn của anh ta, mà là con người nổi tiếng ấy, nhưng Cố Trì Quân lại có thể khắc phục khó khăn ấy. Lúc cô đọc đánh giá phim sẽ phát hiện ra, mọi người phần lớn chỉ nói đến vai diễn của anh ấy mà không phải con người thật của anh, tôi quả thật không thể tưởng tượng, anh ấy vì tạo nên một vai diễn mà phải đầu tư biết bao nhiêu tinh lực.”

Quen biết lâu như vậy, lần đâu tiên tôi nghe thấy cậu ta nói liền một lúc nhiều như thế, ngẩn người ra.

Mặc dù mẹ tôi là đạo diễn điện ảnh, nhưng con người tôi dường như không hề được di truyền một chút tế bào nghệ thuật nào từ bà. Những lời này tôi nửa hiểu nửa không, chỉ đành cười hì hì nói vào một câu.

“Ừ, tôi cảm thấy cậu nói rất đúng.”

Tôi nghĩ, con người lúc gặp được người hoặc sự vật mình thích , đều sẽ có rất nhiều điều muốn nói. Nhưng mà bình thường cậu ta ít lời, là bời vì cuộc sống bình thản này không phải là sự hứng thú của cậu ta.

Đã nhắc đến phim ảnh, tôi nhịn không được mà hỏi cậu ta: “Anh ấy với Lương Uyển Đinh đã hợp tác rất nhiều lần, cậu đánh giá đạo diễn ra sao?”

“Lương Uyển Đình là một đạo diễn rất đặc biệt, người bình thường xem phim của bà tuyệt đối sẽ không nghĩ đến bà là phụ nữa. Đề tài thực sự rất thương mại, nhưng tình tiết vô cùng phong phú, cho dù là đề tài cũ như dưới bàn tay của bà lại có nét khác biệt. ”Thẩm Khâm Ngôn trầm tư, tôi nhìn thấy ngón tay dài của cậu ta vô tình lướt qua mặt quyển tạp chí, tiếp tục nói, “Phim của bà chỉ có một điểm giống phụ nữ, đó chính là vô cùng dịu dàng”

“uhm?”

“Ví dụ như trẻ con.”

Có người khen mẹ tôi thế này, tôi cảm thấy trong lòng có sự kiêu ngạo khó mà hình dung, chỉ là--

“Trẻ con?”

“Uhm, trẻ con.” Giọng nói của Thẩm Khâm Ngôn cũng dịu dàng như vậy, “Trong mỗi bộ phim của bà, bất luận như thế nào, đều sẽ xuất hiện một đứa bé, mỗi đứa bé đều là thiên sứ chính nghĩa và người giải cứu, nụ cười của chúng có thể an ủi tất cả sự đau khổ trên thế giới này. Tôi nghĩ, nếu mà bà ấy có con, nhất định là người mẹ tốt nhất trên thế giới. ”

“……”

Trong tình cảnh này, tôi có thể phát biểu gì đây?

Vậy là, tôi quay lưng lại, nhếch miệng cười ha ha hai tiếng, ôm tâm tình phức tạp nói cho có lệ vài câu, cắt đứt câu chuyện rất có khả năng còn kéo dài này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.