Thành Phố Vô Tận

Chương 44




Vé các chuyến bay về nước trong ba ngày tới đã bán hết, cộng thêm hoạt động ở Paris của An Nham còn chưa hoàn toàn xong xuôi, chờ xử lí hết thảy công việc trở về quốc nội, đã là một tuần sau khi An Lạc tỉnh lại.

An Nham vừa về nước liền trực tiếp chạy tới bệnh viện, chân anh trai bó một tầng thạch cao vừa dày vừa nặng, người đầy vết thương, biểu tình trên mặt ngược lại hết sức bình tĩnh, An Nham nhìn anh trai mình như vậy không kìm được một trận đau lòng, càng làm cho hắn khiếp sợ là… An Lạc cư nhiên mất trí nhớ! Anh không nhớ gì cả, cơ bản cả An Nham cũng chẳng nhận ra!

Nghe anh trai bình tĩnh hỏi: “Cậu tên là gì”, An Nham chỉ cảm thấy buồn như đưa đám, có chút uỷ khuất ngồi xuống mép giường, ngẩng đầu nhìn anh trai nói: “Anh à… Em là An Nham.”

An Lạc gật đầu một cái, bảo: “À, tôi nhớ rồi.”

An Nham kinh ngạc nhìn thạch cao trên đùi anh, có chút đau lòng, nhưng không có loại suy nghĩ điên cuồng hy vọng người bị đánh gãy chân là mình, “Hận không thể thay anh chịu đựng tất cả tổn thương” như An Trạch nói.

Quả nhiên, tình yêu sẽ khiến cả người tỉnh táo nhất mất đi lý trí.

Anh trai bây giờ đừng nói là đáp lại An Trạch, ngay cả diện mạo với họ tên của cậu ấy cũng chẳng nhớ, đến mình còn khó chịu như vậy, trong lòng An Trạch chắc càng không dễ chịu gì? An Nham trước kia vốn không coi trọng, lại càng không ủng hộ loại tình yêu anh em vi phạm luân thường này, nhưng, đêm hôm đó, cuộc điện thoại kia của An Trạch lại khiến An Nham có phần thông cảm và thấu hiểu người em trai ấy.

Mấy ngày sau đó An Nham đều tới bệnh viện thăm bệnh, An Lạc trước sau vẫn giữ thái độ lãnh lãnh đạm đạm như cũ, càng làm người ta điên tiết chính là, chiều hôm đấy, khi đẩy xe đưa An Lạc đi tản bộ trong bệnh viện, cư nhiên đụng phải đám chó săn, những kẻ đó vây quanh hai người oanh tạc một đống vấn đề.

“An Nham, nghe nói anh từ chối lời mời quay phần hai của đoàn làm phim Vô tận, lời đồn đại anh và Từ Thiếu Khiêm bất hoà có phải là thật không?”, “Từ Thiếu Khiêm đã nhận vai chính, tại sao anh lại không tiếp tục diễn nữa?”, “Anh không cảm thấy như vậy rất vô trách nhiệm sao?”, “Nghe nói anh trai anh bị người bắt cóc, anh lần này về nước là vì chăm sóc anh ấy à?”

Một đống vấn đề hỏi tới mức An Nham tâm phiền ý loạn, tháo kính râm xuống, ánh mắt lạnh lùng quét qua đám phóng viên: “Các vị, có bất kì thắc mắc gì xin hỏi riêng mình tôi tại buổi họp báo! Đừng quấy rầy anh trai tôi nghỉ ngơi!”

***

Vậy mà, buổi họp báo định sẵn cũng không thuận lợi triệu mở.

Tối hôm đó, An Nham đột nhiên nhận được điện thoại của Chu Bích Trân, Chu Bích Trân hiển nhiên phi thường tức giận, trong giọng nói lộ rõ vẻ gay gắt: “An Nham, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Con và Từ Thiếu Khiêm thực sự đánh nhau ở trường quay? Cậu ấy có lòng tốt chạy tới tham ban, dù một lời không hợp, con cũng không cần đánh người chứ?”

“…” An Nham sắc mặt cứng đờ, giữ im lặng.

“Làm một minh tinh nhân khí cao, trong bất kì trường hợp nào đều phải học khống chế tâm tình mình, con ngay cả điều này cũng quên sao?!” Chu Bích Trân cau mày nói: “Vô tận 2 con còn muốn thôi diễn, đây là ý từ một phía của con đúng không? Mẹ đã liên hệ với Thường Lâm, cậu ta bảo cậu ta cũng không biết lí do, nói là tự con không muốn diễn, An Nham con rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?”

“Mẹ à, con…”

Chu Bích Trân dứt khoát cắt đứt lời An Nham, “Trước đừng trả lời mấy phóng viên kia, tất cả chờ mẹ về rồi nói sau! Mấy ngày này về nhà chăm sóc anh trai con trước đi, có nghe không?”

“A…” An Nham không thể làm gì khác ngoài chột dạ cúp điện thoại.

Sau khi Chu Bích Trân xử lí xong sự tình bên Pháp trở về thì lời đồn An Nham và Từ Thiếu Khiêm đánh nhau ở trường quay đã huyên náo ầm ĩ. Bởi vì hai nhân vật chính đều không tuyên bố câu trả lời thẳng thắn nên càng khơi dậy lòng bát quái của các phóng viên truyền thông, diễn đàn Thế Giới Giải Trí thậm chí còn xuất hiện bài post tếu “Phân tích một trăm khả năng khiến Ảnh đế cùng Thiên vương ra tay đánh lộn”.

Chiều hôm đó, một cú điện thoại của Chu Bích Trân trực tiếp gọi An Nham và Từ Thiếu Khiêm đến công ty, hai người chạm mặt nhau ngoài phòng làm việc, Từ Thiếu Khiêm nhìn An Nham, vừa mấp máy môi định nói chuyện, An Nham ngay lập tức liền tránh khỏi tầm mắt hắn, trực tiếp xoay người vòng qua hắn đi vào phòng làm việc.

Từ Thiếu Khiêm trầm mặc trong chốc lát, không thể làm gì khác ngoài đuổi theo bước chân An Nham.

Chu Bích Trân thấy hai người bước vào, từ trên ghế xoay đứng lên, ánh mắt duệ lợi quét qua hai người, giọng bình tĩnh nói: “Các người rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, có thể cho tôi một lời giải thích không?”

Hai người đều trầm mặc không nói.

Chu Bích Trân cau mày nói: “Đều là người lớn, có cần thiết phải ra tay ngay giữa trường quay không? Ở trường quay có nhiều người vô công rồi nghề như vậy, làm sao không bị người chộp cho được! An Nham, con xem bộ dạng đó của con đi, tóc tai bù xù thở phì phò nắm quả đấm lao ra, cái này huỷ hình tượng đến thế nào con biết không?”

An Nham cúi đầu không nói một lời.

Chu Bích Trân trợn mắt nhìn hắn một cái, sau đó lại nhìn về phía Từ Thiếu Khiêm, “Thiếu Khiêm, con cũng thật là. Tính con luôn biết phân biệt nặng nhẹ, tại sao cũng theo An Nham làm trò? Coi như nó đánh con, con cũng không nên đuổi theo chứ! Giờ thì tốt rồi, cả hai cùng bị chộp được! Hai đứa cũng không phải không biết, lấy danh tiếng của hai đứa các con, chụp được một tấm hình như vậy đăng lên báo có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”

Chu Bích Trân “bộp” một tiếng ném tờ báo xuống bàn, thấy hai người một mực trầm mặc, Chu Bích Trân bất đắc dĩ đảo cặp mắt trắng dã, nói: “Được rồi, đều là đàn ông trưởng thành, lại là anh em tốt từ nhỏ lớn lên bên nhau, các con có ân oán gì thì hai mặt một lời, đừng làm trò cười bên ngoài.”

Mặt An Nham đỏ lên, hoàn toàn không biết nói cái gì cho phải. Trước mặt mẹ mình, làm sao có thể nói ra miệng, rằng con mẹ bị tên khốn này cường bạo, cường hôn, không thể nhịn được nữa mới đánh hắn?

Từ Thiếu Khiêm đột nhiên mở miệng nói: “Xin lỗi, là con chọc giận An Nham nên cậu ấy mới đánh con, chuyện này là lỗi của con.”

“…” An Nham cúi đầu hung hăng nắm chặt nắm tay.

“Chỉ là, chuyện nếu đã phát sinh, cứ để bọn con suy nghĩ một vài biện pháp chữa cháy đi.” Từ Thiếu Khiêm nhìn về phía An Nham, giọng bình tĩnh nói “An Nham, cậu thật sự không muốn tiếp tục diễn 'Thành Phố Vô Tận'?”

An Nham lạnh mặt nói: “Cái này còn cần phải hỏi à?”

Từ Thiếu Khiêm trầm mặc trong chốc lát mới thấp giọng nói: “Nếu đã như vậy, để tôi ra mặt huỷ bỏ.” Dừng một chút, lại quay đầu nhìn Chu Bích Trân, tỉnh táo nói, “Cứ nói con quyết định rút khỏi giới giải trí, không cách nào diễn tiếp 'Thành Phố Vô Tận' nữa, bởi vì vai chính là con rút lui, An Nham sẽ không phải tiếp tục diễn. Chỉ có như vậy, danh tiếng của An Nham mới không bị ảnh hưởng.”

An Nham sửng sốt một chút, thật lâu sau mới nhận thức được hắn đang nói cái gì, khiếp sợ ngẩng đầu nhìn Từ Thiếu Khiêm: “Cậu, cậu nói cái gì? Cậu muốn rút khỏi giới giải trí?”

Từ Thiếu Khiêm vẻ mặt bình tĩnh gật đầu một cái: “Đúng vậy.”

Hắn vốn dự tính để “Thành Phố Vô Tận” là bộ phim cuối cùng của hắn, đó cũng là bộ phim điện ảnh duy nhất mà hắn từng hợp tác với An Nham, mới chỉ quay phần 1, diễn biến còn chưa kết thúc, kỳ thực Từ Thiếu Khiêm rất muốn quay xong bộ phim, rất muốn mình và An Nham cùng nhau kể hết câu chuyện này, kể hết câu chuyện liên quan tới “tình yêu tuyệt vọng” ấy.

Hắn không muốn trong cuộc đời diễn viên của hắn lưu lại một đoạn tiếc nuối vĩnh viễn không thể bù đắp.

Nhưng mà An Nham hôm nay ngay cả thời điểm thấy Từ Thiếu Khiêm thôi cũng đã cứng ngắc khuôn mặt, chau mày vì ghét, làm sao có thể coi như không có chuyện gì xảy ra, cùng Từ Thiếu Khiêm vui vẻ diễn nốt bộ phim này đây?

Bất kể trong hay ngoài phim, luân hãm và trường tình ái này, cũng chỉ có một mình Từ Thiếu Khiêm mà thôi.

Từ Thiếu Khiêm áp chế cảm giác đau xót xuống đáy lòng, quay đầu lại nhìn An Nham, nói: “Tôi quyết định rút khỏi giới giải trí, giúp tứ thúc quản lý việc làm ăn của Phỉ Thuý thế gia.”

Cứ như vậy, cơ hội gặp mặt giữa chúng ta sẽ càng ngày càng ít, cậu cũng sẽ không phiền lòng bởi vì trông thấy tôi nữa, không phải thế sao?

Từ Thiếu Khiêm lẳng lặng nhìn người yêu trước mặt, hắn yêu An Nham đã quá nhiều năm rồi, yêu đến bây giờ, thứ tình cảm này đã cắm rễ thật sâu trong lòng hắn, tựa như hô hấp tự nhiên vậy, hắn không thể nào quên đi An Nham, không thể nào buông tay An Nham, nhưng mà, lời bày tỏ chân tình của hắn đổi lấy cũng chỉ là câu nói “đồng tính luyến ái kinh tởm” kia.

Từ Thiếu Khiêm đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi.

Tình yêu giống như trò chơi bóng chuyền, anh ném qua đây, tôi bắt lấy, hai người cùng phối hợp mới có thể duy trì. Một khi một trong hai người đó dừng lại, cuộc chơi này nhất định phải kết thúc.

Huống chi… đối với Từ Thiếu Khiêm mà nói, người còn lại kia, cho tới giờ đều chưa từng đáp trả.

Quả bóng mà hắn ném ra, An Nham thuỷ chung chưa từng nhận lấy, chỉ có mình hắn không khác gì kẻ ngu, không ngừng chơi cái trò mang tên ái tình này.

Nhiều năm như vậy, vẫn là hắn cho đi, đơn phương yêu An Nham, bảo vệ An Nham, dù sắp tới sẽ phải rời đi, cũng muốn gánh tất cả về mình, nghĩ biện pháp bảo toàn danh dự cho An Nham.

Mà An Nham tới tận lúc này vẫn không đáp lại hắn chút nào.

Thời gian lâu dài, Từ Thiếu Khiêm thực sự có chút mệt mỏi. Hắn vẫn luôn biết, thích An Nham là chuyện hắn cam tâm tình nguyện, An Nham không đáp lại hắn, đó là tự do của An Nham.

Nhưng mà. Hắn không cam lòng.

Hắn không cam lòng cứ như vậy nhìn An Nham ở cạnh người khác, cho nên hắn mới nhất thời mất khống chế, dùng phương thức kịch liệt như vậy hy vọng thay đổi quan hệ giữa hai người.

Đáng tiếc vẫn thất bại, hắn đối với An Nham quá dịu dàng, cũng quá cưỡng bách, ngay cả vô số lần nói “tôi yêu cậu”, đủ loại biện pháp đều đã dùng hết, vẫn không đạt được kết quả mong muốn.

An Nham trước sau chỉ coi hắn là bạn, trước sau không nhìn thấy lời tỏ tình phát ra từ tâm khảm hắn.

Cho đến hiện tại, thậm chí coi hắn là đồng tính luyến ái kinh tởm, tránh né hắn không khác gì ôn dịch, chỉ sợ còn không kịp.

An Nham căn bản không biết loại ánh mắt tránh né cùng giọng nói chán ghét cực độ ấy của hắn rơi vào mắt Từ Thiếu Khiêm khó chịu đựng đến nhường nào.

Nếu An Nham trước sau không thể động tâm, cứ mặt dày vô lý tiếp tục dây dưa, đi đi lại lại tổn thương lẫn nhau thì có nghĩa lý gì?

Từ Thiếu Khiêm nhìn An Nham, trầm mặc hồi lâu, mới thấp giọng nói: “An Nham, cậu yên tâm, chuyện này tôi sẽ giải quyết. Qua một khoảng thời gian nữa tôi sẽ triệu tập phóng viên mở buổi phỏng vấn, tuyên bố tin tức rút khỏi giới, sau đó cậu thuận nước đẩy thuyền, không diễn 'Thành Phố Vô Tận' nữa. Đoàn làm phim bên kia cậu cũng không cần lo lắng, tôi sẽ gánh tất cả.”

“…”

“Còn có… Tôi vẫn luôn thiếu cậu một câu xin lỗi.” Từ Thiếu Khiêm bước lên, nghiêm túc nhìn An Nham, nhấn mạnh từng chữ nói, “Tôi biết, trước kia làm rất nhiều chuyện quá đáng, tôi nên chính thức nói lời xin lỗi với cậu… Thật xin lỗi, An Nham.”

“Cậu, cậu đang nói cái gì?” Sắc mặt An Nham đột nhiên một trận trắng bệch.

Đoạn này Từ Thiếu Khiêm nói vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh quá mức tới nỗi dường như có một ý nghĩa khác.

Hắn đây là có ý gì? Rút khỏi giới giải trí, sau này cũng không có cách nào thấy hắn trên màn ảnh nữa? Hắn đây là đang… từ biệt?

“Tôi nói là, tôi sẽ rút khỏi giới giải trí, sau này không diễn nữa. Tôi định đến chi nhánh công ty tại Mỹ, giúp Từ gia khai thác thị trường nước ngoài, có lẽ sẽ không về nữa.” Từ Thiếu Khiêm dừng một chút, “Nếu cậu ghét tôi như vậy… ngoại trừ nói xin lỗi, tôi cũng không biết còn có thể làm gì cho cậu nữa.”

An Nham sững người tại chỗ, trong đầu nhất thời trống rỗng.

Nói xin lỗi? Đúng vậy, Từ Thiếu Khiêm đúng là thiếu hắn một câu xin lỗi.

Ngay từ khi cường X đã phải nói thì không nói, một mực bỏ qua đến bây giờ mới nói ra miệng. Nam nhân kiêu ngạo này, trước nay chưa từng thấp đầu trước mặt bất luận kẻ nào, nhưng mà bây giờ, hắn đứng trước mặt An Nham, ngay trước mặt mẹ An Nham, cúi đầu với An Nham. Hắn rất nghiêm túc nói: Thật xin lỗi, An Nham, tôi sai rồi.

Hắn sai rồi! Sai vô cùng! Hắn căn bản không nên bất chấp nguyện ý của mình mà cưỡng bức mình như vậy!

An Nham bởi vì Từ Thiếu Khiêm không chịu mở miệng nói xin lỗi mà một mực không muốn tha thứ cho hắn, nhưng bây giờ, khi Từ Thiếu Khiêm rốt cục nghiêm túc nói xin lỗi… An Nham lại đột nhiên phát hiện, điều mà mình đang một mực mong đợi, thật ra cũng không phải lời xin lỗi của hắn. Hoặc là nói, mình căn bản chưa từng thật sự hận hắn…

Căn bản chưa từng nghĩ tới việc vì thế mà bắt hắn nói xin lỗi…

Từ Thiếu Khiêm phải ra nước ngoài? Sau này sẽ không trở lại nữa? Sau này sẽ không được thấy cậu ấy nữa?

Nghĩ vậy, trái tim An Nham đột nhiên cảm thấy hụt hẫng?

Tựa như có một thứ gì đó vô cùng trọng yếu bị cường ngạnh rút ra khỏi đáy lòng, cái loại cảm giác trống rỗng đó, khiến cho An Nham khó chịu đến cơ hồ không sống nổi.

Cậu ấy rời đi, mình hẳn là nên thấy cao hứng mới đúng chứ? Là chính mình nói cậu ấy rất phiền, là mình khăng khăng muốn cậu ấy cút, không phải là đuổi cậu ấy đi sao?

Nhưng vì cái gì lại khó chịu như vậy? Khi người này rốt cục nhận ra sai lầm, rốt cục lựa chọn nói xin lỗi lúc rời đi… trong lòng mình tại sao lại đau đớn từng cơn?

Từ Thiếu Khiêm đột nhiên đi tới trước, giang hai tay nhẹ nhàng ôm lấy An Nham, giọng điệu dịu dàng nói: “Thật xin lỗi…. Trước kia đã làm rất nhiều chuuện quá đáng với cậu… đều là do tôi nhất thời mất khống chế.”

“Sau này nếu có chuyện cần đến tôi, cậu chỉ việc gọi một cú điện thoại, tôi tuyệt đối sẽ tận hết mọi khả năng.”

“Nếu như cậu không muốn gặp lại tôi, từ nay về sau tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu nữa.”

“Hẹn gặp lại, An Nham.”

Cái ôm êm ái như vậy, giống như chẳng qua là một nghi thức nói lời từ biệt giữa bạn bè.

Chẳng biết tại sao, khoảnh khắc bị đôi tay quen thuộc của Từ Thiếu Khiêm ôm vào trong ngực này, An Nham đột nhiên cảm thấy hốc mắt nóng lên.

Tựa hồ có cái gì đó xông lên mắt, trong phút chốc tầm nhìn trở nên mơ hồ.

An Nham kinh ngạc nhìn bóng lưng Từ Thiếu Khiêm lúc xoay người rời đi, bóng lưng cao lớn của người đàn ông kia, nhìn qua lại cô đơn tịch mịch đến vậy.

Âm thanh của An Nham tắc lại trong cổ họng, không sao nói nổi thành lời ba chữ đơn giản nhất –—

Hẹn gặp lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.