Thành Phố Vô Tận

Chương 20




Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, phát hiện mình nằm trọn vẹn trong ngực Từ Thiếu Khiêm, coi thân thể hắn thành gối ôm hình người, An Nham mặt đỏ lên, vội vàng ngồi dậy, áy náy nói: “Thật xin lỗi, thói quen ngủ của tôi không tốt lắm…”

Từ Thiếu Khiêm bình tĩnh nói: “Không sao.”

Hắn dĩ nhiên không ngại, tình huống ôm gối của người này rõ ràng là chính hắn tạo thành.

An Nham trong lòng hối hận muốn chết, thậm chí âm thầm thề, sau này tuyệt không thể ngủ cùng người khác nữa, hắn từ nhỏ đã có thói quen ôm thứ gì đó vào ngực, không có đồ ôm liền trực tiếp ôm lấy Từ Thiếu Khiêm, đây quả thực là mất mặt.

Cùng Từ Tử Chính và Từ Thiếu Bạch ăn điểm tâm là một quá trình thống khổ, ánh mắt hai người cha con một người càng lạnh hơn một người, khiến An Nham chẳng khác nào ngồi trên bàn chông, qua loa ăn vài miếng lót dạ rồi lập tức dứng dậy cáo từ, Từ Thiếu Khiêm vốn muốn đưa hắn đi, không nghĩ tới An Lạc cư nhiên sáng sớm chạy tới đón hắn.

Từ Tử Chính cũng có chút ngoài ý muốn: “An Lạc, sớm như vậy đã đến đón em trai à?”

“Cháu vừa lúc muốn đến sân bay đón An Mạch, tiện đường đón An Nham cùng đi.” An Lạc cúi người từ trong xe lấy ra bình rượu và một hộp lễ phẩm, lễ phép nói, “Chú Từ, đây là quà ông nội bảo cháu mang cho ngài, chúc ngài năm mới vui vẻ.”

Hôm nay đúng là ngày mùng một tháng một, năm mới. Từ Tử Chính gật đầu, nhận lấy lễ vật nói: “Thay ta cảm ơn An lão gia tử. Nếu cháu muốn đến sân bay đốn em trai, ta cũng không giữ cháu vào nhà ngồi nữa, sau này có rảnh thì tới.”

“Vâng.” An Lạc nháy mắt với An Nham, An Nham lập tức cười nói: “Chú Từ, vậy chúng cháu đi trước, gặp lại sau!” Dứt lời liền nhanh chóng chạy đến trước xe anh trai mở chỗ kế bên tài xế. Thời điểm mở cửa lên xe, lại quay đầu ra hiệu gọi điện thoại sau với Từ Thiếu Khiêm, Từ Thiếu Khiêm cười một cái nói: “Trên đường cẩn thận.”

***

An Lạc quả nhiên là đến sân bay đón An Mạch, An Nham ngại thân phận minh tinh không thể công khai lộ diện, không thể làm gì khác ngoài ngồi trong xe chờ anh trai đón An Mạch về.

An Mạch vừa lên xe, An Nham lập tức nhào tới cho cậu một cái ôm: “Tiểu Mạch, nhớ chết anh rồi!”

Em họ học mỹ thuật thiết kế ở nước ngoài, chỉ có thời gian ngày nghỉ mới trở về được vài ngày, An Nham hiếm khi được gặp cậu, đương nhiên hưng phấn muốn chết, sờ sờ chỗ này lại nhìn nhìn chỗ kia, “Tiểu Mạch, em gầy đi, có phải ở nước ngoài ăn uống không tốt hay không?” An Mạch bị cánh tay hắn buộc đến đỏ mặt, thở phì phì nói: ”Anh à, anh buông tay trước đã, tranh của em, tranh của em a!”

An Lạc từ gương chiếu hậu nhìn hai thằng em ngây thơ ở ghế sau, không nhịn được bất đắc dĩ lắc đầu, khởi động xe.

Lúc về đến nhà An Trạch cũng đã trở lại, anh em bốn người đều đông đủ. An Úc Đông và Chu Bích Trân đúng dịp nghỉ đông, mùng 1 tháng 1, một năm mới bắt đầu, An gia cả nhà hiếm khi được tụ chung một chỗ chúc mừng năm mới, đồng thời tiện thể chúc mừng sinh nhật An Nham, An Trạch thậm chí còn tự mình xuống bếp làm vài món điểm tâm sở trường.

Nhiều năm như vậy, sinh nhật hàng năm đều gióng trống khua chiêng tổ chức nhưng An Nham lại cảm thấy sinh nhật năm nay mới là lần hạnh phúc nhất từ nhỏ đến lớn của mình.

Người nhà đều ở bên cạnh, bữa cơm chiều vui vẻ hoà thuận, trên bàn là điểm tâm em trai tự làm, trong bát là mì trường thọ mẹ tự tay nấu, bánh ngọt cũng là ba tự mình đặt cho hắn, trên mặt còn dùng siro viết “Chúc mừng sinh nhật An Nham”, cả nhà cùng nhau thắp nến hát mừng sinh nhật… Không có gì, so với điều này hạnh phúc hơn, viên mãn hơn.

***

Sau sinh nhật, thời gian tựa hồ trôi qua đặc biệt nhanh, đảo mắt đã đến Tết âm lịch, đại gia tộc như An gia, hằng năm đón Tết âm lịch đều long trọng mười phần, thân bằng hảo hữu, bạn bè làm ăn, người đến chúc Tết nối liền không dứt, An Quang Diệu ngại phiền toái, Tết âm lịch năm nay dẫn theo cả nhà xuất ngoại đi du lịch.

Đến khi qua hết Tết âm lịch về nước, đã là ngày 25 tháng 1, Thường Lâm nghe được tin An Nham về nước, lập tức gửi tin nhắn qua: “Nhớ ngày 28 thử quay, 3 giờ chiều ngày 28 tôi bảo lái xe đến đón cậu.”

“Ừ tôi nhớ rồi. Đúng rồi, nhà tôi bảo anh xem thế nào rồi?”

“Bộ quản lí tiêu thụ nói, nhà đất trong tiểu khu bán rất chạy, cũng chỉ còn lại một căn hộ cuối cùng, trong nhà đã trang hoàng hết rồi, có thể trực tiếp chuyển vào ở, tôi có chụp vài bức, gửi đến hộp thư cho cậu xem thử nhé?”

“Tốt, mau gửi cho tôi xem xem.”

Một lát sau đã nhận được bưu kiện Thường Lâm gửi đến, An Nham mở ra xem kỹ, ngôi nhà này không chỉ nằm ở vị trí tốt, hoàn cảnh tốt, bề ngoài đẹp đẽ, mà ngay cả trang trí và nội thất trong nhà đều thập phần hợp tâm ý hắn, thật cứ như là đặc biệt tạo riêng cho hắn vậy. Nhất là phòng ngủ lớn, có giường đôi king size siêu lớn, dù có lăn đi lăn lại bên trên cũng sẽ không rơi xuống, đến ngay cả màu sắc rèm che đều là sắc trắng hắn thích nhất.

An Nham rất vừa lòng, lập tức gửi tin nhắn trả lời nói: “Anh mau liên hệ quản lý cái kia đi, mau mau mua luôn căn đó. Ngôi nhà tốt như vậy lỡ như bị người khác mua thì phí.”

“Được rồi.” Thường Lâm gửi lại một tin nhắn, sau một lúc lâu lại gửi thêm một cái: “Quản lý nói căn hộ kia còn chưa bán, hỏi cậu chừng nào thì mua? Là trả tiền định kỳ hay một lần thanh toán hết?”

“Một lần thanh toán, ngay ngày mai đi! Tôi mang chứng minh thư và chi phiếu qua, tiện thể làm hết chứng nhận bất động sản thủ tục linh tinh luôn.” An Nham dừng một chút, lại gửi tin nhắn nói: “Sau khi quay thử xong chắc chắn sẽ bận rộn một thời gian dài, hai ngày tới liền chuyển qua đi, hành lý của tôi cũng không nhiều, về nhà chính đơn giản thu dọn một chút là được.”

“Được, tôi sáng mai đưa xe đến đón cậu!”

“Không cần, tôi tự mình lái xe qua.”

Ngày kế, An Nham lái xe thể thao đỏ rực đến trung tâm tiểu khu Nguyệt Hồ, quản lý tiêu thụ là một người đàn ông nhìn qua thật ôn hoà, diện mạo cũng thập phần nhã nhặn, cùng An Nham nhanh chóng làm tốt các loại thủ tục, sau đó giao chìa khoá ngôi nhà và thẻ vào cửa lớn tiểu khu vào tay An Nham, mỉm cười nói: “An tiên sinh, về sau có vấn đề gì có thể trực tiếp gọi điện thoại cho tôi, hy vọng ngài ở đây vui vẻ.”

An Nham cười nói: “Cảm ơn anh, tôi ngày mai liền dọn vào ở!”

Chờ An Nham đi rồi, nam nhân mới thu lại tươi cười, lấy ra một chiếc di động khác, gọi một cuộc điện thoại, cung kính nói: “Mọi chuyện đã sắp xếp thoả đáng, cậu ấy định ngày mai vào ở.”

Nam nhân đầu kia điện thoại trầm mặc một lát, mỉm cười nói: “Tốt lắm.”

***

Chạng vạng hôm sau, An Nham và người đại diện Thường Lâm cùng nhau chuyển hành lý đến, hành lý của hắn cũng không ít, tính riêng quần áo đã mấy vali, còn có cả một ít CD ngày thường lưu trữ, tranh ảnh, quà fans tặng linh tinh, sau xe nhét kín ba rương hành lý, xe to mà vệ sĩ lái tới cũng sắp nhồi đầy.

Vài người tay chân lanh lẹ vận chuyển đồ đạc vào nhà mới, Thường Lâm nhịn không được tán thưởng nói: “Ngôi nhà mới này trang trí thật sự quá tốt, nhưng là căn cuối cùng sót lại. An Nham, vận khí của cậu thật sự không tồi a!”

An Nham cười tủm tỉm nói: “Đó là đươnng nhiên, vận khí của tôi lúc nào chẳng không tồi!”

Tiễn bước người đại diện, An Nham cũng lười thu dọn mấy hòm hành lý trong phòng khách kia, ngồi khoanh chân trên sofa trong phòng khách, gửi một tin nhắn cho Từ Thiếu Khiêm: “Thiếu Khiêm, tôi chuyển đến khu Nguyệt Hồ rồi. Người bạn cậu giới thiệu kia thật tốt quá, chiết khấu 5% cho tôi, phòng ở cũng trang hoàng đặc biệt xinh đẹp, căn bản không cần tôi nhọc lòng, cảm ơn cậu a!”

Trong biệt thự cách vách, khoé môi Từ Thiếu Khiêm hơi hơi giương lên một độ cong, ngón tay ấn xuống trả lời: “Đừng khách khí, cậu thích là được rồi!”

Tu sửa ngôi nhà kia là do Từ Thiếu Khiêm tự mình thiết kế, hoàn toàn dựa theo sở thích từ nhỏ đến lớn của An Nham.

—— Làm sao có thể không tốt? Lại làm sao không thích cho được?

An Nham chuyển đến nhà mới, hưng phấn chạy ra ngoài biệt thự, đảo quanh bên ngoài thảm cỏ một vòng để quen thuộc hoàn cảnh, hoàn toàn không chú ý tới trong biệt thự cách vách, sau cửa sổ sát đất, ánh mắt Từ Thiếu Khiêm nhìn về phía hắn, thâm trầm mà dịu dàng.

***

Sáng ngày 28, An Nham đến nơi đã hẹn trước thử vai, đoàn làm phim ở studio lâm thời dựng cảnh quay, không chỉ có Giang Tuyết Ngưng, ngay cả giám chế biên kịch mọi người tất cả đều ở đây, ngồi cả một hàng.

An Nham cũng không phải lần đầu đi thử vai, nhưng đối mặt với Giang Tuyết Ngưng thần tượng hồi trẻ vẫn là có một chút hồi hộp nho nhỏ. Cũng may tố chất tâm lý của hắn không tệ, chốc lát đã điều chỉnh tốt tâm tình, đi theo người hoá trang và người tạo hình đến phòng cách vách.

Qua không lâu, An Nham tạo hình cổ trang đã đi ra, bởi vì chỉ là thử vai, mặc cũng không phải long bào định chế cuối cùng của hoàng đế trẻ tuổi, mà là trang phục tương đối bình thường thời kì thái tử, dù vậy, An Nham một thân trường bào nguyệt sắc, tóc đen chấm eo, dung mạo tuấn mỹ, vẫn khiến mọi người kinh diễm một phen.

Quần áo bình thường của hắn đều là loại hình mới mẻ soái khí, kiểu tóc cũng là thường được nhuộm nâu, nhìn qua có chút phóng khoáng thoát phá, nay thay cổ trang cùng mái tóc đen thật dài, phóng khoáng trên người thu liễm rất nhiều, ngược lại có vị quý công tử tiêu sái phong lưu thản nhiên.

An Nham mỉm cười, không kiêu ngạo không siểm nịnh hướng mọi người cúi đầu “Chào cả nhà, tôi là An Nham.”

Tạo hình này, vừa mới ra, trong lòng Giang Tuyết Ngưng liền nhịn không được bật ngón cái.

Giang Tuyết Ngưng bảo trợ lý đưa kịch bản cho An Nham, mỉm cười nói: “Thử đoạn này đi, tràng cảnh trong hậu hoa viên ngồi vẽ tranh.”

Nói xong lại quay đầu nói với cô gái bên cạnh: “Hứa Khả, cô cùng cậu ấy đối diễn một chút đi.”

Ngồi bên cạnh đạo diễn là một cô gái cực kì thanh tú, nhìn qua mới đầu hai mươi, đúng là nữ nhân vật chính đã tuyển cho bộ phim này, Hứa Khả. Hứa Khả là quán quân cuộc thi văn nghệ toàn quốc năm nay, tuy rằng giành được quán quân cô ấy đã có được một ít nhân khí, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên đi diễn, trong giới diễn viên mà nói cũng hoàn toàn là một người mới.

Khó được là, cô cư nhiên một chút cũng không khẩn trương, đối với An Nham hữu hảo cười nói: “Chúng ta bắt đầu nhé?”

An Nham ngẩn người, cô gái này tươi cười đặc biệt đẹp mắt, thời điểm cười rộ lên ánh mắt cong cong, trên gương mặt còn có hai lúm đồng tiền nhàn nhạt, so với những ngôi sao giả bộ tươi cười trong giới giải trí kia, nụ cười tươi sáng ngời đơn thuần như vậy đã rất nhiều năm rồi chưa được thấy.

“An Nham?” Hứa Khả có chút nghi hoặc gọi hắn một tiếng.

An Nham vì bản thân thất thần áy náy cười cười, nói: “Được, bắt đầu đi.”

Bắt đầu từ giờ phút này, hắn không còn là An Nham, mà là hoàng thái tử điện hạ tôn quý nhất Đại Tề quốc – Tiêu Khâm Duệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.