Thánh Khư

Chương 26: Khóc không ra nước mắt (1)




Xét vẻ bề ngoài thì ông già này cũng là một người khá cường tráng.

“Khuya hôm qua cháu mới về, sau khi ngủ một giấc, tỉnh lại thì tới chào ông.”Sở Phong cười cười.

“Thằng nhóc dẻo miệng, chắc là muốn cái gì ở ông đúng không?” Triệu tam gia cười hỏi.

“Tam gia, cháu muốn nhờ ông chế lại một ít tên.” Sở Phong nói rõ ý đồ của hắn, hiện tại dị biến khắp nơi, hắn rất không an tâm, cần đề phòng cẩn thận.

Súng ống thì thôi, có lệnh quản chế cả, căn bản không mua được, thời đại này thì vẫn có thể sử dụng một vài vũ khí lạnh được.

Trao đổi một lúc, Sở Phong miêu tả đồ vật mình muốn, rồi sau đó rời khỏi.

Hắn nghe Triệu tam gia nói, mấy hôm nay có rất nhiều người đến cửa hàng yêu cầu mua các loại dụng cụ hợp kim sắc bén, cung không đủ cầu, nhưng với hắn thì ông luôn ưu tiên chế ra.

Vừa về đến nhà, Sở Phong có chút nghi hoặc, hắn nghe tiếng rống của Hoàng Ngưu không ngừng truyền ra từ trong nhà.

Ngay lập tức, hắn phát hiện vấn đề, con hàng này đang nghịch điện thoại, bộ dạng rất phấn khích, còn rất tập trung chơi đùa nữa.

Từ từ, cái gì vậy? Sở Phong đến gần, hắn giật mình, cái con hàng này nó đang mở danh bạ ra, chọn trong danh sách một vài người trò chuyện.

Sở Phong chóng mặt, trán đầy hắc tuyến.

Đặc biệt là, trong những cái tên kia, hắn còn thoáng thấy ba chữ Lâm Nặc Y, hắn muốn thổ huyết rồi.

“Ngưu Ma Vương, tao liều mạng với mày!” Sở Phong thét to.

“Ùm....ụm...ò....ọ...”

Hoàng Ngưu gầm gừ một tiếng, nó cứ tránh qua tránh lại, động tác vô cùng linh hoạt, chẳng hề giống một con trâu bình thường tý nào.

“Ngưu Ma Vương, mày có biết mình đang làm gì không hả?” Sắc mặt Sở Phong đen thui, lại xông về phía trước một lần nữa.

Tuy nhiên, mục tiêu của hắn lần này là cái điện thoại, lấy lại trước đã, rồi nhìn xem cái con trâu chết tiệt này liên lạc với ai, sau đó lựa lời mà giải thích với người ta.

Nhưng mà, người khác có cảm giác như thế nào nhỉ? Bất đồng ngôn ngữ, cái con trâu chết tiệt này chỉ biết ùm....ụm...ò....ọ..., ùm....ụm....ò....ọ..., không ngừng mà thôi.

Nghĩ đến hình ảnh người nhấc máy không nghe gì mà chỉ có tiếng bò rống, Sở Phong có cảm giác tức đến muốn thổ huyết, hắn hận không thể giết con Hoàng Ngưu này ngay lập tức, xấu hổ quá đi, giải thích kiểu gì đây?

Mà cho dù có giải thích với người khác, thì phải giải thích thế nào? Đầu Sở Phong hiện tại to như cái đấu.

Chẳng lẽ lại nói cho người ta là, có một con nghé con đang dùng điện thoại liên lạc cùng với họ? ngay cả bản thân hắn còn không tin được, thực là càng tô lại càng đen.

Hoàng Ngưu không chịu phối hợp cùng, cứ chạy trốn không ngừng.

Lúc này, hai chân sau của nó chạm đất, đứng thẳng thân trâu, hai cái chi trước thì ôm cái điện thoại, tránh trái tránh phải, chạy vòng vòng trong nội viện cùng Sở Phong.

“Đứng lại mau!” Sở Phong quát to.

Hoàng Ngưu còn linh hoạt hơn người bình thường nhiều, cứ như một con khỉ màu vàng, chạy chạy nhảy nhảy, vòng quanh bàn đá, cứ cù nhây với hắn.

Nó ôm điện thoại không chịu bỏ xuống, quá đáng hơn là lâu lâu lại thò mồm rống vào cái điện thoại vài tiếng.

Khuôn mặt Sở Phong tái xanh, tới lúc này mà nó vẫn còn trò chuyện với người khác được nữa chứ?

“Ngưu Ma Vương, tao muốn giết mày!” Sở Phong hét to. Hắn thực tình choáng váng rồi, cái con trâu chết tiệt này chết cũng không hối cải, đến bây giờ mà còn làm điều ác.

Hoàng Ngưu vừa chạy vừa cười toét miệng, nhìn hắn với vẻ khinh thường.

“Làm chuyện xấu, mà mày còn dám khiêu khích tao hay sao?” Sở Phong đuổi mãi cũng không kịp. Cả hai quấy tung nội viện, hắn cứ nắm được thứ gì trong tay là không ngừng ném vào nó, cố gắng quấy nhiễu nó.

Đối với hắn lúc này quả thật là dày vò muốn chết rồi, cứ mỗi giây mỗi phút con Hoàng Ngưu ôm điện thoại là hắn lại cảm thấy trên mặt nóng rát thêm một phần.

Cuối cùng, haiz, con trâu chết tiệt cũng dừng lại, đặt điện thoại trên cái bàn đá.

Lúc bấy giờ, mặt Sở Phong đã đen như đáy nồi, vẻ mặt rất phẫn uất, thật sự lúc này hắn khóc không ra nước mắt.

Hiển nhiên, con Hoàng Ngưu vô cùng tò mò đối với điện thoại, cũng rất là yêu thích, mặc dù đã bò xuống, nhưng vẫn còn dùng đôi móng trâu chọc chọc đâm đâm, hai chân trước của nó quẫy quẫy không ngừng.

Sở Phong trừng mắt nhìn nó, có chút bất lực ngồi xuống, hắn nhìn cái điện thoại, lại nhìn Hoàng Ngưu, bây giờ giải thích với người khác kiểu gì đây? Đầu hắn sắp nổ tung rồi.

Hắn khẽ thở dài, cầm điện thoại lên, thật sự không có biện pháp, thôi gặp gì nói đó vậy.

“Nhớ kỹ, tí nữa mày đi theo tao, khi tao nói chuyện thì mày đi theo mà cứ Ùm....ụm....ò....ọ... biết không?” Sở Phong dặn dò nó.

Hoàng Ngưu cũng chột dạ, nhẹ gật đầu, tỏ rõ tinh thần hợp tác.

Nhưng mà, lúc Sở Phong nhìn màn hình điện thoại, sắc mặt lập tức cương cứng, mấy cái lịch sử cuộc gọi đâu hết rồi, trời ơi, sao lại không có gì hết?

Hắn triệt để há hốc mồm, rốt cuộc thông tin đâu hết rồi?

Sở Phong nghĩ lại, lúc trước sau khi đặt điện thoại lên bàn, cái con trâu chết tiệt này chọc chọc đâm đâm, đừng có nói nó xóa hết thông tin rồi chứ. Nhưng sao mà nó biết cách thao tác vậy?

“Hoàng Ngưu, Ngưu Ma Vương, Ngưu đại ca, đây là chuyện tốt mà mày làm đó!” Hắn khóc không ra nước mắt.

Sở Phong kêu to, mới rồi còn nghĩ làm thế nào giải thích, nhưng mà bây giờ thì phát hiện căn bản là không cần làn gì hết nữa.

“Vừa rồi mày trò chuyện với những ai?” Hắn lớn tiếng hỏi, lúc trước lờ mờ có thấy hình như có Lâm Nặc Y, đây là nhân vật hắn không hy vọng muốn xuất hiện nhât, rồi còn có ai nữa?

Hoàng Ngưu lắc lắc cái đầu, bộ dáng vô tội, ngu ngu ngơ ngơ, ý là nó cũng không biết gì hết.

“Mày làm thế nào mà biết truy cập vào danh bạ, rồi còn biết xóa hết tất cả đi nữa? Mà quan trọng nhất, sao mày có thể sử dụng được điện thoại, chân mày to như vậy mà?” Sở Phong thật sự điên rồi, cái con trâu chêt tiệt này còn cười ngu ngơ. Hắn thật tình không hiểu, nhưng mà, sau khi hắn nhìn lại ở móng chân của nó hiện lên một đoàn ánh sáng nhỏ nhỏ nhọn nhọn giống cái mũi dùi, thì hiểu ra phần nào.

“Mày còn cười, chờ đi, để bữa nào tao liên hệ một ông đầu bếp lựa lúc mày ngủ làm một bữa đại tiệc thịt trâu thịnh soạn!” Sở Phong tức giận uy hiếp.

Lúc này, điện thoại lại lập lòe, Chu Toàn tìm hắn.

Vừa nhấc máy, là giọng oang oang của Chu Mập Mạp lập tức truyền tới, quát: “Ngưu Ma Vương, cái con trâu chết tiệt này, thật sự là thành tinh rồi, vậy mà liên tiếp quấy rối tao.”

“Là tôi.” Sở Phong đáp lại.

“Phù, cám ơn trời đất, rốt cuộc điện thoại trở lại tay cậu rồi, cái con trâu nhà các cậu thành tinh rồi. Vừa rối nó cứ quấy rối tôi liên tục, cứ gọi tới tôi mà cứ Ùm....ụm....ò....ọ..., Ùm....ụm....ò....ọ..., Ùm....ụm....ò....ọ... không ngừng”

Trò chuyện kết thúc, lúc này sắc mặt Sở Phong cương cứng, có thể tưởng tượng cái con trâu ngu xuẩn này nó đã làm ra những gì, ngoài Chu Mập Mạp, nó còn liên tiếp quấy rối ai nữa?

Chu Toàn còn dễ nói chuyện, dù sao gã cũng biết Hoàng Ngưu, không cần giải thích.

Đang suy nghĩ, tiếng chuông điện thoại lại thong thả một lần nữa vang lên, Sở Phong cầm lên, thấy trên đó là bạn học đại học của hắn, Diệp Hiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.