Thánh Gióng Tại Tu Chân Giới

Chương 21: Ta thật sự... Sẽ rất nhớ đệ




Trúc gia trang như chìm trong sắc hoa, các đường đi trong trang đường mọi người treo lên những chiếc đèn lồng đỏ sặc sỡ. Các thiếu nữ thiếu hài mặc cho mình những bộ quần áo mới tung tăng cười đùa, khi thì vẫy tay mỗi khi Gióng đi qua.

Sáng sớm đầu năm gióng nắm tay mẫu thân đi tảo mộ phụ thân, khác với năm ngoái năm nay đi bên cạnh còn có nhị nữ. Nhị nữ năm nay vừa sang tuổi mười ba, cái tuổi người ta đã coi là bắt đầu bước vào tuổi trưởng thành. Các nàng đi hai bên Thanh Hà, Gióng thì chạy tung tăng phía trước, trước đôi khi nhìn về chúng nữ vẫy tay vui vẻ.

Thanh Hà nhìn nhi tử vui vẻ nàng mỉm cười, nhìn sang chúng nữ nhu thuận đi hai bên, nàng nào nàng ấy anh tư sáng ngời, ngũ quan xinh xắn.

Nàng thổn thức nói:

- khổ nhọc các con rồi!

Nhị nữ bẽn lén cười thưa:

- thẩm thẩm, khổ nhọc gì chứ là tự tụi con muốn đi mà!

Nàng nhìn nhị nữ gật đầu. Bốn người một thiếu phụ tuổi đôi mươi, một mái tóc trắng búi cao được giữ bởi chiếc trâm ngọc với những nét chạm trổ tinh xảo.

Tà áo xanh kín kẽ nhưng không dấu đi được nét đẹp tuổi thanh xuân của nàng, nàng rất đẹp. dáng người dong dỏng cao đôi chân thon dài, mông cong tròn vểnh lên, một cặp núi đôi lớn ngất ngưởng, đôi bàn tay trắng muốt với những ngón tay nhỏ thon dài.

Nhị nữ đi bên một Thanh một Tử, váy xẻ tà kẻ dài lộ ra cặp chân trắng dài miên man, tuổi tuy còn nhưng những bộ vị đã hình thành lồi có lõm có, mái tóc đen dài chấm lưng. Tương lai có lẽ cũng là bậc mỹ nhân.

Nam hài đi trước tiếng cười như chuông bạc trong gió, nụ cười như khiên mùa xuân thêm sắc thắm.

Tổ đội này đi đến đâu từng ánh mắt nhìn theo đến đấy, nhưng phần đa là ánh mắt của nữ nhân. Nhìn nam hài tử, ở cậu có một sự cuốn hút kì lạ, lấn át mọi thứ.

Chạy nhảy một lúc gióng trở về trong lòng Tử Vân nghỉ ngơi, bốn người đi vào sâu rừng trúc.

Mộ phụ thân gióng ở giữa rừng trúc, xung quanh mộ trúc đã được chặt đi tạo thành một không gian trống riêng biệt, trước được cắm một bảng gỗ nhỏ ghi hai dòng chữ:

- Tần Nguyên Trí chi mộ. Người lập thê tử Thanh Hà.

Bốn người dừng lại trước ngội mộ đã được phủ một lớp lá trúc dày. Thanh Hà lại gần cúi người nhặt phủi đi những chiếc lá trên mộ, Gióng cũng làm theo mẹ, nhị nữ ở hai bên dùng cành trúc gạt đi lớp lá khô cho sạch sẽ.

Các nàng không dùng pháp lực mà làm cách của một phàm nhân vì đó là sự thể hiện tôn trọng với người đã khuất.

Dọn dẹp xong xuôi, bốn người người đứng trước mộ. Thanh Hà quỳ hai chân xuống trước mộ, gióng quỳ xuống theo mẹ, nhị nữ nhìn nhau ý nhị lui xuống.

Thanh Hà thấy nhị nữ lùi ra sau, nàng cười nói:

- các con cũng quỳ xuống đi, hắn và phụ thân các con vốn là huynh đệ sinh tử chi giao, chung quy cũng người trong nhà cả.

- người trong nhà cả.

Nhị nữ mắt tròn nhắc lại lời của Thanh Hà, lòng vui mừng đây chẳng phải là sự chấp nhận sao?? Nhanh chóng đáp lời:

- vầng thẩm thẩm.

Nhị nữ quỳ xụp xuống. Nhìn nhị nữ Thanh Hà mỉm cười ý nhị, nàng bày biện đồ ăn từ chiếc giỏ mang theo ra trước mộ. Rồi cầm bầu rượu và hai cái chén nhỏ đưa cho nhi tử.

Gióng không có ý kiến về việc của nhị nữ, đưa tay đón lấy rượu và chén từ tay mẹ. Gióng đặt hai cái chén xuống sát mộ rồi rót đầy.

Đợi Gióng rót xong, Thanh Hà nhìn bảng gỗ nói:

- Nguyên Trí! Muội đưa các con đến thăm chàng đây..

Nói xong nàng dập đầu ba lần, ba người lậy theo sau nàng. Rồi đứng dậy lùi ra sau rồi đợi nàng nói chuyện xong để trở về.

Nàng kể cho phu quân về những ngày cuộc sống của nàng và nhi tử ra sao, giới thiệu về nhị nữ. nàng hàn huyên trước mộ tới khi cuối chiều mới đứng dậy bảo các con dọn đồ rồi trở về.

Trên đường về Gióng và nhị nữ theo mẹ vào chúc tết các gia đình trong trang, về đến nhà trời cũng đã xẩm tối. Mọi người lại tất bật làm cơm.

Dùng cơm tối xong cùng quây quần bên nhau chơi đùa đến khuya, thì nhị nữ mới xin phép đi về.

Thanh Hà bảo Gióng tiễn nhị nữ trở về vì nàng cảm nhận thấy về cuối ngày tâm trạng cửa cả hai có gì không đúng.

Gióng vâng lời dắt tay hai người đi ra ngoài nhà, mẫu thân đã nhận ra thì sao Gióng không nhận ra chứ vừa đi vừa hỏi:

- hai tỷ có điều suy nghĩ sao, hôm nay đi mệt lắm ah??.

Nhị nữ lặng im nắm tay gióng đi ra từ nhà nghe Gióng hỏi vậy:

- không, không mệt chỉ là...

Trúc Ngọc ngần ngừ nửa muốn nói nửa không.

Tử Vân cướp lời nói, nàng vốn là người mạnh bạo hơn Trúc Ngọc:

- Mai hai ta cùng với những người khác trong thôn phải đi vào Lam Nhiên thành tham dự tuyển chọn đệ tử của các tông môn, có lẽ cũng phải đi mất vài ngày.

Gióng tưởng chuyện gì mỉm cười nói:

- đây là chuyện tốt, các tỉ phải vui lên chứ sao lại buồn???

- chúng ta sẽ rất nhớ đệ. Ta thật sự... Sẽ rất nhớ đệ

Nhị nữ nói mà lời thổn thức.

Gióng ngẩn tò te nhìn chúng nữ, khó xử, đành nói:

- nếu nhớ đệ, các tỉ phải làm thật tốt nếu không đệ sẽ rất buồn.

Nhị nữ nghe vậy gật đầu kiên định. Từng người ôm Gióng vào long rồi kêu gióng nhanh trở vào nhà kẻo cảm lạnh.

Gióng nhìn bóng từng người khuất sau rặng trúc thì lắc đầu lẩm bẩm:

- Đều là nữ nhân tốt cả, lão thiên ah thích trêu ngươi vậy sao???

Gióng chẳng muốn nghĩ nhiều, mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiện đi. Đường đến đâu ắt sẽ thẳng, nữ nhi thì mặc kệ nữ nhi. Quan trọng nhất vẫn là mẫu thân.

Gióng quay người chạy tung tăng về vừa chạy vừa gọi:

- Mẫu thân, mẫu thân. Minh minh nhớ người.

Thanh Hà nhìn nhi tử chạy lại thì cười hạnh phúc cúi người đón nhi tử vào long mình. Gióng dụi đầu vào ngực mẫu thân, ở trong lòng mẫu thân vẫn luôn là hạnh phúc nhất sự hạnh phúc ấy sẽ đi theo ióng suốt cả cuộc đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.