Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 29




Kiếp trước, nàng từng bị bắt cóc để lấy đạn ra cho một lão đại hắc đạo, nàng có thể bình yên không việc gì, còn sống mà đi ra, nó có liên quan rất lớn tới sự thức thời của nàng.

Tô Vân Thanh hài lòng gật đầu một cái: “Rất tốt, nào, hiện giờ ta đang mở miếng vải đen trên đầu ngươi ra, tiếp theo bất luận là ngươi có thấy gì thì cũng đừng có lên tiếng”

Phượng Khương Trần gật đầu một cái, mùi máu tanh truyền đến trong không khí khiến Phượng Khương Trần phải nhíu mày.

Nhìn dáng vẻ thì có vẻ người kia bị thương rất nghiêm trọng, chỉ có điều rất may mắn là người nọ bị ngoại thương.

Cũng không còn cách nào khác, sở trường của Phượng Khương Trần nàng chính là ngoại thương, nội thương thì nàng cũng đành bất lực.

Miếng vài đen được gỡ xuống, Phượng Khương Trần chớp mắt một cái để thích ứng ánh sáng bên trong mật thất.

Những viên dạ minh châu được khảm trên vách tường đang chiếu sáng cho cả căn mật thất.

Nhìn những viên dạ minh châu to lớn vô cùng kia, Phượng Khương Trần lại nghĩ đến cây nến ở Phượng phủ.

Trong lòng Phượng Khương Trần than thầm một câu: Cẩu đại hộ!

“Khụ khụ…”

Thấy Phượng Khương Trần sững sờ nhìn chăm chằm dạ minh châu, Tô Vân Thanh làm tròn bổn phận nhắc nhở, hắn đã thấy ánh mắt bất mãn của Cửu Khánh.

Từ trước đến giờ Cửu Khánh rất ghét nữ nhân, có thể chịu đựng để Phượng Khương Trần rút tên ra đã là không dễ dàng rồi.

“Hắn có phải người bị thương không?” Phượng Khương Trần chỉ vào.

Lam Cửu Khánh trên đất đang có dáng vẻ lạnh như băng, trong vòng ngàn dặm từ chối sự lại gần của người khác kia.

“Chính là hắn, vết thương ở ngực, trúng tên” Mặt Tô Vân Thanh lộ vẻ buồn rầu, hơi thở của Cửu Khánh có chút không ổn, nhanh như vậy…

Cửu Khánh không thể xảy ra chuyện gì được.

Không để ý sự cự tuyệt trên người Lam Cửu Khánh, Phượng Khương Trần đi thẳng lên, ngồi bên cạnh Lam Cửu Khánh, đang chuẩn bị đưa tay kiểm tra đồng tử và các dấu hiệu khác nhưng lại không ngờ.

Lam Cửu Khánh đang hấp hối chợt đưa tay, bắt lấy tay Phượng Khương Trần, tốc độ ra tay kia không giống sự chậm chạp của người bị thương chút nào cả.

“Buông tay” Cổ tay Phượng Khương Trần đau xót, dùng sức rút tay mình về, nhưng lại phát hiện làm sao cũng không thể rút ra được, tức giận trợn mắt nhìn mặt của Lam Cửu Khánh.

Nam nhân này còn có sức nghi ngờ nàng, dáng vẻ này xem ra không thể chết được.

“Lòng hiếu kỳ đừng quá lớn” Lam Cửu Khánh hất tay Phượng Khương Trần ra, hời hợt nói.

Phượng Khương Trần xoa tay phải có chút đau nhức, giọng cũng có.

chút lạnh như băng và hời hợt: “Ta không có hứng thú quan tâm đến dáng vẻ dưới mặt nạ của ngươi, chẳng qua ta chỉ kiểm tra theo thông lệ, chỉ có điều nhìn ngươi có sức lực như vậy, chắn chắn là chưa chết được… Còn nữa, may mà bây giờ sức lực của ngươi không lớn, nếu không tay phải của ta bị thương thì ngươi cũng chết chắc”

Tay nàng còn quan trọng hơn cả mặt, đánh vào tay nàng so với đánh vào mặt còn nghiêm trọng hơn.

Phượng Khương Trần nàng là dựa vào tay này để kiếm cơm.

“Nữ nhân, ngươi nên vui mừng khi ta không dùng toàn lực, nếu không thì vừa nãy ngươi đã chết Lời này của Lam Cửu Khánh cũng không phải là nói quá, từng có nữ nhân muốn chạm vào người Lam Cửu Khánh, đáng tiếc ngay cả vạt áo cũng không chạm vào đươc đã bị Lam Cửu Khánh chém thành hai khúc.

Hắn không phải là một người biết thương hương tiếc ngọc.

“Phượng tiểu thư, bằng hữu của ta hắn không thích tiếp xúc với người khác, vết thương của hắn…” Tô Vân Thanh lên tiếng hòa giải.

Hôm nay hắn đã thấy được một bộ mặt thứ hai rất lợi hại của Phượng Khương Trần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.