Thần Tượng Là Bạn Gái Của Tôi

Chương 40: Chờ đợi.




Đợi đến khi bản thân hoàn hồn trở lại, Từ Khả Huyên bắt taxi trở về nhà của mình, nhà của Từ Khả Huyên hiện tại đã đổi sang một căn nhà khác, sau vài năm dành dụm được một khoản tiền Từ Khả Huyên đã có thể tự mình mua một căn nhà riêng, mở một quán cafe riêng của mình, giống như ước mơ của cô, bình bình ổn ổn sống qua ngày. Chỉ tiếc rằng người mà cô yêu nhất vẫn chưa trở lại, nhưng mà đến khi Lôi Tư Lạc trở về Từ Khả Huyên lại không biết làm thế nào để đối mặt với Lôi Tư Lạc, tại sao lại thích thì biến mất, thích thì trở về như vậy? Trong lòng Lôi Tư Lạc cô có tồn tại hay không?.

Lôi Tư Lạc tìm mãi không thấy Từ Khả Huyên đâu buồn rầu lững thững trở về quán cafe để xem Từ Khả Huyên có ở đấy hay không, nhưng kết quả vẫn không thể tìm thấy Từ Khả Huyên đâu, Lôi Tư Lạc trả tiền đồ uống sau đó lái chiếc Ferrari phiên bản giới hạn của mình trở về trước sự ngỡ ngàng của tất cả nhân viên quán.

Để gặp được Từ Khả Huyên, ngày nào Lôi Tư Lạc cũng đến tiệm cafe của Từ Khả Huyên đợi từ sáng đến tối, thậm chí còn mang cả laptop ra quán để ngồi. Bá đạo hơn khi mà Lôi Tư Lạc sợ rằng mình ngồi quá lâu sẽ ảnh hưởng đến công việc của quán nên đã hào phóng trả một ngàn dollar để thuê một bàn riêng cả ngày.

Mỗi khi nhận tiền đám nhân viên của tiệm sẽ xúm lại tròn mắt nhìn tập dollar trên tay Lôi Tư Lạc, bọn họ không biết nữ nhân xinh đẹp này giàu đến mức nào khi mà bỏ ra một món tiền lớn như vậy chỉ để ngồi ở một quán cafe trong một ngày. Hơn nữa mấy người nhân viên rất nhanh thích vị khách này khi mà mỗi nhân viên đều được nhận một trăm dollar cho mỗi lần phục vụ hoặc khi Lôi Tư Lạc hỏi thông tin của bà chủ quán cafe này. Cũng nhờ Lôi Tư Lạc mà một ngày tiệm cafe của Từ Khả Huyên đã kiếm bằng cả một tháng.

Nhưng mà Lôi Tư Lạc đã ở quán cả một tuần rồi mà vẫn không một lần gặp lại Từ Khả Huyên, Lôi Tư Lạc rất nóng lòng, thực ra cô đã biết địa chỉ nhà của Từ Khả Huyên từ lâu nhưng  chị ấy cần thời gian để chấp nhận vì vậy Lôi Tư Lạc vẫn luôn luôn đợi.

Cho đến một ngày đẹp trời, Từ Khả Huyên cuối cùng cũng xuất hiện, cô đến tiệm cafe chuẩn bị đồ đạc, dọn dẹp mọi thứ từ sáng sớm, đến nhân viên quán hôm nay cũng bất ngờ vì chủ quán sau bao nhiêu ngày mất tích thì giờ cũng thấy mặt.

" Chị Huyên, mấy ngày nay chị đi đâu vậy? Có một vị khách ngày nào cũng đến tìm chị a" Tiêu Yên Thư một nữ nhân viên lâu năm của quán mừng rỡ khi thấy Từ Khả Huyên.

Nghe thấy vậy Từ Khả Huyên chỉ cười mà không nói gì, cô đã nghe Lộ Uyển nhân viên quản lý của quán nói lại về việc mấy ngày nay có một nữ tổng tài đi Ferrari, gu ăn mặc thời thượng, xinh đẹp ngất trời ngày nào cũng có mặt tại quán. Hơn nữa nàng còn thuê hẳn một góc nhỏ với mức giá bằng một tháng doanh thu của tiệm mà không cần do dự. Mỗi ngày đều tới ngồi từ sáng đến tối khi quán gần đóng cửa mới trở về, Lôi Tư Lạc nhiều hôm còn mang hẳn một tập văn kiện đến quán để làm việc, bữa trưa ăn cũng rất thanh đạm, khuôn mặt thanh tao nho nhã luôn cắm cúi gõ bàn phím và nhìn vào đống giấy tờ trên bàn.

Chỉ tầm một giờ sau khi mở cửa, hôm nay một chiếc Lamborghini màu đen đỗ ở bãi đỗ xe ngay trước cửa tiệm cafe, nhân viên của quán còn tưởng là một vị khách mới nào đó nhưng ai ngờ người bước xuống vẫn là vị nữ thần ấy. Mấy nhân viên xúm lại nghi hoặc hỏi nhau:" Chị ấy có rốt cuộc bao nhiêu chiếc xe vậy?"

Lôi Tư Lạc đi qua đường tiến vào quán cafe của Từ Khả Huyên, các nhân viên đang rất phấn khởi chờ đợi vị khách quý hóa này, bọn họ thậm chí còn muốn trải thảm đỏ để đón tiếp Lôi Tư Lạc nhưng mà khi mọi người đang cao hứng thì bà chủ tiệm cafe nói ra hai chữ khiến mọi người xung quanh sững sờ.

"Đuổi khách" Từ Khả Huyên nói với Tiêu Yên Thư.

Cái vẻ mặt của Tiêu Yên Thư lộ rõ sự bất ngờ nhìn Từ Khả Huyên:" Hả? Chị đùa em à? Đây chính là khách quý của tiệm mình đấy". Mấy nhân viên khác cũng tròn mắt nhìn Từ Khả Huyên khó hiểu.

"Chị nói đuổi khách là đuổi khách, chị không muốn vị khách này tới quán mình" Từ Khả Huyên ngữ điệu lạnh lùng.

Mặc dù không hiểu sao chị Huyên lại muốn vậy nhưng vì là nhân viên nên Tiêu Yên Thư vẫn ủ rũ đi ra cửa chặn Lôi Tư Lạc.

Sau một hồi rằng co, Lôi Tư Lạc biết Từ Khả Huyên không muốn gặp mình, nhưng đến cả cách này sao?

Lôi Tư Lạc nhẹ nhàng đút vài tờ tiền vào trong tay của Tiêu Yên Thư sau đó nháy mắt ra hiệu cho cô nhân viên nhỏ, Tiêu Yên Thư nhìn sát khuôn mặt hoàn mỹ của Lôi Tư Lạc, cái nháy mắt ấy bỗng nhiên như một chiêu điểm huyệt khiến Tiêu Yên Thư đứng yên bất động.

Như vậy là Lôi Tư Lạc nhẹ nhàng đi qua cửa ải đầu tiên vào bên trong quán người đầu tiên Lôi Tư Lạc nhìn là Từ Khả Huyên, nhưng đáp lại ánh mắt trìu mến ấy chỉ là một vẻ mặt lạnh lùng hờ hững.

"Huyên!!!" Lôi Tư Lạc nhìn Từ Khả Huyên xoay người liền gọi to.

Nhưng vẫn chỉ nhận lại sự lạnh lùng của người kia.

Nhìn Từ Khả Huyên đang tính rời đi, Lôi Tư Lạc liền chạy tới đuổi theo, nắm lấy tay của Từ Khả Huyên kéo lại, Lôi Tư Lạc lại đau lòng nhìn thấy trên đôi mắt của Từ Khả Huyên đã là một màng nước mắt long lanh.

Lôi Tư Lạc cả người trĩu nặng, muốn ôm lấy đối phương thật lâu để an ủi nhưng người làm Từ Khả Huyên khóc cũng chính là cô.

" Quý khách, xin tự trọng" Từ Khả Huyên lạnh nhạt vung tay khỏi người kia.

"Huyên, chúng ta nói chuyện được không?" Lôi Tư Lạc thống khổ nói.

Thật may bây giờ mới là sáng sớm nên quán vắng khách chỉ có đám nhân viên của quán là đang đứng nhìn hai nữ nhân nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành này, có vẻ cả hai quen nhau từ trước. Bỗng nhiên một cậu nhân viên trong quán hét lên "A!!!" làm tất cả sự chú ý trong quán đều hướng về cậu ta.

Nhận ra mọi người đang nhìn mình, cậu nhân viên ấy vội vàng lấy tay che miệng ngăn bản thân không nói thêm câu nào nữa.

Từ Khả Huyên thấy không khí hơi ngượng ngùng thì đành đi vào trong phòng để đồ của tiệm, bên trong cũng có một bàn làm việc nhỏ nên cũng rất riêng tư.

Lôi Tư Lạc đuổi theo Từ Khả Huyên vào trong một căn phòng nhỏ, Từ Khả Huyên đóng cửa lại nước mắt cũng theo đó mà trào ra, cô nhìn người trước mặt, vài hôm nay tâm trí cô đã phải vật lộn với những nỗi đau mà bảy năm qua cô đã phải chịu.

"Huyên, đừng khóc, em xin lỗi đã đi lâu như vậy" Lôi Tư Lạc nhìn nước mắt của Từ Khả Huyên, trong tâm can thật đau đớn, muốn ôm lấy Từ Khả Huyên mà lại bị người kia cự tuyệt.

Từ Khả Huyên né tránh đôi bàn tay của Lôi Tư Lạc ánh mắt sắc như dao nhìn nàng:" Em trở về làm gì? Em đột ngột biến mất và bây giờ cũng đột ngột quay về, bảy năm qua em bốc hơi chẳng để lại một vết tích... Bây giờ em quay về để làm gì? Dày vò tôi nữa sao, bảy năm qua em dày vò tôi chưa đủ hay sao?" Từ Khả Huyên quát lớn, từng câu từng chữ như đang muốn xé nát ruột gan của Lôi Tư Lạc.

" Huyên, hãy để em giải thích. Ngày ấy em không muốn bỏ chị lại nhưng rồi em đã hiểu nhầm mọi thứ để rồi dẫn đến ngày hôm nay, em xin lỗi từ giờ hãy để em bù đắp cho chị có được không?" Lôi Tư Lạc chạy tới ôm lấy Từ Khả Huyên.

Không những bị Từ Khả Huyên đẩy ra mà còn bị chị ấy đáp trả bằng một cái tát rất mạnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.