Thần Đế Trọng Sinh

Chương 12: Sát ý




Diệp Trần trong trận liên tiếp hai lần lấy được ba điểm, trực tiếp làm điểm số chênh lệch giữa hai đội giảm xuống còn 6 điểm, mà cũng chỉ mất có một phút mà thôi.

Cho dù Diệp Trần là thực lực hay là may mắn, Vu Cương và những người khác đã phản ứng vào lúc này, tuyệt đối không thể để hắn ta tiếp tục lấy điểm dễ dàng như vậy.

"Tự mình ta phòng thủ thằng này, các ông tất cả đều xốc lại tinh thần cho tôi, không thể phạm phải sai lầm lần nữa!"

Vu Cương ra lệnh một tiếng, sau đó hùng hùng hổ hổ đi tới trước mặt Diệp Trần, trên mặt hiện ra nụ cười tàn nhẫn,

"Đồ vô dụng! Tao vốn còn muốn chừa cho mày chút thể diện, chính mày đã muốn chết, vậy cũng đừng trách tao! Hãy nhớ khoảng khắc tiếp theo, tao cam đoan với mày, tao nhất định sẽ khiến cho mày cả đời đều khó mà quên được!"

Diệp Trần cười nhạt một tiếng.

"Câu nói như vậy tao cũng muốn nói với mày!"

...

Lớp 12a6 phát bóng lên lần nữa, lần này bọn họ liên tiếp truyền hơn mấy lần, bóng rổ rất nhanh đã được truyền tới giữa sân.

"Cho ta!"

Vu Cương giơ một tay lên, chủ động lấy quả bóng.

Khóe miệng Diệp Trần khẽ nhếch lên, cũng chủ động đi lên phòng thủ.

Vu Cương thấy vậy, không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, khi đối mặt với Diệp Trần, trêu chọc, nói:

"Đồ vô dụng! Tao đang ở trước mặt mày đây này, có ngon thì tới đây mà ngăn cản ta a!"

Nói xong, Vu Cương đã tăng tốc, chạy vào đường giới hạn cuối sân, hai tay ôm lấy quả bóng, một bước, hai bước, ba bước, sau đó nhảy lên thật cao, hai tay giữ chặt quả bóng, hướng vòng rổ hung hăng đập tới!

Mà Diệp Trần dường như không kịp phản ứng, một mực chờ Vu Cương chạy tới dưới vòng rổ, tỏ vẻ mãi sau mới phát hiện ra và chạy theo.

"Rác rưởi chính là rác rưởi! Chỉ bằng mày mà cũng đòi ngăn cản tao sao?"

Mắt thấy vòng rổ đang ở trước mắt, Vu Cương đắc chí hài lòng, giống như đã thấy cảnh tượng mọi người reo hò vì hắn.

Nhưng mà vào đúng lúc này, thân thể của Vu Cương đang ở trên không trung, đột nhiên cảm thấy mình như bị một cái bóng ma bao phủ, dọa hắn vội vàng ngẩng đầu lên nhìn.

Chỉ thấy, trên đỉnh đầu hắn, đột nhiên xuất hiện một cái bàn tay!

"Cái gì? Điều này sao có thể!"

Nhìn toàn bộ các thành viên trong đội bóng rổ của lớp 12a3, có thể ngăn chặn Vu Cương hắn, cũng chỉ có một người là Trần Húc Dương mà thôi, hơn nữa hắn nhớ rõ ràng, Trần Húc Dương vẫn đang lang thang bên ngoài vạch ba điểm, chắc chắn không có khả năng tới kịp để chặn lại hắn, như vậy người này là ai?

Ngay vào lúc Vu Cương đang kinh ngạc khó hiểu, bàn tay đột nhiên xuất hiện kia, không lưu tình một chút nào đập vào phía trên của bóng rổ.

Ba!

Sau khi bóng rổ từ trong tay Vu Cương được đập xuống, cũng vừa khéo tàn nhẫn đập vào trên gò má của Vu Cương.

Đúng như thế đánh vào mặt! Đau rát!

Tuy nhiên vào lúc này Vu Cương cũng bất chấp việc bị đập vào mặt, sau khi hắn rơi xuống đất, trước tiên là xoay đầu lại, muốn nhìn một chút xem là ai từ đằng sau lưng chặn bóng của hắn, nhưng kết quả lại khiến hắn phải tròn xoe mắt há hốc mồm.

Chỉ thấy người đứng sau hắn, hóa ra chính là Diệp Trần vô dụng mà trong miệng hắn vừa nói!

"Không! Tôi không tin!"

Phải biết, chiều cao của Vu Cương thế nhưng là cao tới gần 1m9, mà Diệp Trần cao chưa tới 1m8.

Một người muốn từ sau lưng nhảy lên chặn lại một người có cái đầu cao hơn rất nhiều người, cho dù là lực bật lên hay là nắm chắc thời cơ, thì nhất định cũng phải có thực lực rất mạnh mới đúng.

Có đánh chết Vu Cương cũng không tin, Diệp Trần có thực lực như vậy.

"Hãy đưa bóng cho tôi! Tôi không tin!"

Sau khi bóng rổ được Diệp Trần đập chặn, bay ra ngoài, lại được đội viên ở ngoại tuyến của lớp 12a6 cướp được, Vu Cương muốn bóng một lần nữa.

Vu Cương có cả thẹn và giận đan xen, một lần nữa ôm lấy bóng rổ, trực tiếp tại chỗ nhảy lên, nâng cơ thể lên cao gần một mét, hay tay và thân thể bỗng nhiên ngửa ra sau, cả người tạo thành hình một cái cung, sau đó hung hăng đập xuống.

Lực lớn úp rổ!

Bình thường mà nói, loại phương thức ném bóng vào rổ này, cho dù là lực đạo hay là tốc độ đều quá mạnh, rất khó để có thể ngăn chặn thành công.

Thế nhưng thật không may, mắt thấy bóng trong tay sắp úp vào vòng rổ, phía trên lại xuất hiện một cái bóng ma lần nữa...

Ba!

Bóng rổ lại thoát khỏi sự khống chế của Vu Cương một lần nữa, nhưng lần này chỉ khác là thuận tay nện vào trên mũi của hắn.

Phốc!

Máu mũi bay ra!

Toàn bộ sân bóng rổ ngay lập tức xì xào bàn tán,

"Ta không có nhìn lầm chứ? Vu Cương làm thế nào mà lại bị thằng kia chặn lại hai lần liên tiếp!"

"Hơn nữa cả hai lần đều là ở phía sau chặn lại, hoàn toàn không có bất kỳ động tác phạm quy nào!"

"Lực bật lên thật khủng khiếp!"

"không nghĩ tới thằng này lại là một cao thủ thâm tàng bất lộ!"

...

Ngô Lỗi ở chỗ nghỉ ngơi thấy cảnh này, hai mắt đã sớm tròn xoe, không thể tin được những gì đang xảy ra ở trước mắt,

"Cái tên này lúc nào trở nên mạnh như vậy? Chẳng lẽ uống thuốc phép!"

Đôi mi thanh tú của Đường Thanh Nhã cau lại, dường như đang suy nghĩ điều gì.

...

Bởi vì Mũi của Vu Cương chảy máu, lớp 12a6 xin trọng tài tạm dừng trận đấu.

Sau khi hết thời gian tạm dừng trận đấu, vẫn là lớp 12a6 được quyền kiểm soát bóng, ngoài dự đoán, Vu Cương không được thay thế, hơn nữa còn ở bên ngoài tuyến ba điểm, chủ động yêu cầu khống chế bóng một lần nữa.

"Ta cũng không tin, như vậy ngươi còn có thể ngăn cả ta lấy điểm!"

Sau khi Vu Cương lấy được bóng rổ, cũng không xông vào nội tuyến, mà trực tiếp nhảy lên ném rổ.

Sau khi ném bóng rổ, trên không trung tạo thành một đường vòng cung duyên dáng.

"Có!"

"Không nghĩ tới Vu Cương có thể ném được bóng vào rổ để lấy được ba điểm, cũng không kém a!"

"Lần này không khéo điểm số của hai đội lại phải nới rộng khoảng cách!"

...

Mọi người đều nghĩ lần ném bóng vào rổ này, chắc chắn bóng sẽ bay vào rổ lấy được ba điểm, ai cũng không chú ý đến, Diệp Trần đột nhiên giơ tay lên và cong ngón tay búng một cái. Bóng rổ trên không đột nhiên lệch khỏi quỹ đạo ban đầu một chút, sau đó đập ầm ầm ở phía trên vòng rổ, bật ra ngoài, hơn nữa vừa vặn khéo léo rơi vào vị trí của Diệp Trần. Diệp Trần vươn tay ra, dễ dàng lấy được bóng.

"Cái này..."

Tất cả mọi người tròn xoe mắt thêm một lần nữa, gần như trong lòng mỗi người đều hiện ra một cái ý tưởng giống nhau,

"Cái thằng này may mắn cũng quá nhiều đi a? Làm sao mỗi lần bóng rơi xuống đều chủ động rơi vào trong ngực hắn?"

"Nhanh! Phòng thủ chống lại hắn cho tôi! Không thể để cho hắn tới giữa sân!"

Sau khi Vu Cương kịp phản ứng, lập tức hét lớn một tiếng, muôn lao trở về phòng thủ Diệp Trần, nhưng lại bị Hướng Hải đứng ở một bên cản lại,

"Chú phòng thủ Trần Húc Dương, anh đi chiếu cố thằng này cho!"

Lúc này Vu Cương đột nhiên nhớ tới, bên mình còn có Hướng Hải, một đòn sát thủ như vậy mà lại quên, sau đó xuống giọng, vẻ mặt dữ tợn nói:

"Anh Hải thằng này là kẻ thù của em, anh giúp em phế nó đi, nếu xảy ra chuyện gì em sẽ chịu trách nhiệm!"

Hướng hải gật đầu, thân thể nhoáng một cái, cũng đã ngăn cản đường đi của Diệp Trần.

"Ê cu! Tao không quan tâm vừa rồi mày dùng thủ đoạn gì, nhưng gặp được tao, may mắn của mày phải dừng ở đây rồi!"

Thật ra thì vừa rồi Hướng Hải vẫn luôn quan sát Diệp Trần, thế nhưng từ đầu đến cuối, hắn cũng không có nhìn thấy trên người Diệp Thần tồn tại nội kình. Vì vậy, hắn cơ bản có thể đánh giá được, thiếu niên kỳ lạ trước mắt này, cùng lắm chỉ có lực bật lên mạnh hơn một chút và may mắn hơn một chút mà thôi, căn bản không đáng để lo ngại. Mắt thấy Diệp Trần dẫn bóng sắp đi tới giữa sân, Hướng Hải theo sát người, mặt ngoài nhìn như là đang theo sát để phòng thủ, trong đôi mắt lóe lên một tia tàn khốc, đột nhiên bàn tay lật một cái, vậy mà hướng huyệt đại chuy của Diệp Trần vỗ vào. Huyệt đại chuy, chính là một cái huyệt vị quan trọng nhất trong cơ thể người, nếu bị cao thủ nội kình đánh trúng, đủ để phá hủy cột sống, nhẹ thì tàn phế tê liệt, nặng thì mất mạng ngay tại chỗ. Diệp Trần dĩ nhiên nhận ra ác ý của Hướng Hải, vẻ mặt phát lạnh, trong đôi mắt hiện lên sát ý.

"Vốn ta chỉ muốn cho ngươi một bài học, không nghĩ tới ngươi cũng dám đối với ta ra tay tàn nhẫn như thế, ta có thể tha cho ngươi không?" Diệp Trần nói thầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.