Thần Ẩn

Chương 2




"Này này nha đầu, xem đến ngốc luôn à?" Tu Ngôn ngó ngó mặt của mình trong Vong Xuyên, lập tức khó chịu, ở Quỷ giới hắn là đệ nhất mỹ nam không có gì phải bàn cãi, từ trước đến nay A Âm nhìn hắn chưa bao giờ nhìn đến nỗi tròng mắt thiếu chút nữa rơi ra như vậy, lòng dạ hẹp hòi bồi thêm một câu: "So với ta kém xa, có cái gì đẹp đâu mà nhìn."

A Âm thu hồi ánh mắt, lười để ý Tu Ngôn trợn mắt nói lời bịa đặt, xoa xoa tay, hai mắt tỏa sáng và hỏi: "Vị tiên quân này là ai?", A Âm nhào cả người về trước gần như song song với Thủy Kính, treo lơ lửng trên bầu trời Vong Xuyên, cũng may mà nàng bây giờ chỉ là một con quỷ, nhẹ bay lơ lửng, nếu không sẽ không thể thực hiện động tác ngoạn mục như vậy.

Tu Ngôn ác ý chậc chậc bĩu môi nói: "Hắn à, muội khỏi phải nghĩ đến, đây là Phổ Yên Thượng quân của núi Đại Trạch, người kế nhiệm Thiên Đế tiếp theo."

"Ồ." Lại là người được đề cử kế nhiệm vị trí Thiên Đế, địa vị có khác giống như ánh trăng trên bầu trời đối lập với Địa phủ. A Âm tặc lưỡi lòng tràn đầy tiếc nuối thu hồi mắt, nhưng vẫn nhịn không được tò mò hỏi: "Thân phận hắn như vậy tại sao lại tới Địa phủ?".

Tu Ngôn miễn cưỡng dựa vào không trung, lại thở dài: "Việc này ta biết chút ít. Sáu trăm năm trước, có một nữ Tiên Quân đã yêu Yêu Hoàng, trợ giúp hắn phá hủy Tiên giới linh sơn, tàn sát Tiên nhân, làm Tam giới đại loạn. Về sau hai tộc đại chiến tại La Sát, Yêu Hoàng trọng thương bỏ chạy, nữ Tiên Quân kia thì chết, hai tộc mới coi như yên ổn lại. Aiz, ban đầu Chân Thần Bạch Quyết vì bảo vệ Tam giới lấy thân tuẫn thế tốn biết bao tâm huyết, nữ tiên quân kia lại có thể phá hủy sự hòa bình của hai tộc, cũng coi như có bản lĩnh!"

" Điều này có liên quan gì đến việc hắn đến Địa Phủ?" Lúc A Âm hóa thành hồn quỷ, trận đại chiến kinh thiên này sớm đã qua trăm năm, những năm nàng luân hồi, đã từng mơ hồ nghe nói qua.

Tu Ngôn gãi gãi cằm, tiếp tục phân tích lịch sử, "Nghe nói nữ tiên quân yêu Yêu Hoàng kia là người trong lòng của Phổ Yên Thượng quân. Cho dù là thần tiên đã chết, cũng phải luân hồi chuyển kiếp, hắn đến Địa phủ là vì tìm hồn phách của nữ Tiên quân kia."

A Âm có chút kinh ngạc: "Nữ Tiên quân kia đã phản bội hắn, hắn còn muốn tìm hồn phách của nàng, thật đúng tình ý lâu dài." Nàng nhìn Phổ Yên trong Thủy Kính, ngược lại cảm thấy hắn đáng thương, giọng nhẹ nhàng: "Đều đã nhiều năm trôi qua, hắn vẫn chưa tìm được sao?"

Tu Ngôn lắc đầu, "Nữ tiên quân chết dưới kiếm Nguyên Thần, ngay Bán thần chịu một kiếm này kết cục nguyên thần cũng tiêu tan, ở đâu mà còn hồn phách lưu lại thế gian giữa. Nhưng mà hắn không tin, lại thêm giữa hai người có chút tình cũ, mỗi năm tới đây tìm chỉ để yên tâm mà thôi."

Cái lời này hết sức kỳ quặc, A Âm giật mình, quay đầu lại: "Yên tâm? Có ý gì?"

"Ta đã quên nói cho muội biết..." Tu Ngôn cười cười, ánh mắt có chút khó lường, "Kiếm Nguyên Thần là binh khí của Phổ Yên, trong Tam giới, chỉ có hắn có thể sử dụng."

Tên như ý nghĩa, trên thế gian này có thể sử dụng kiếm Nguyên Thần giết nữ Tiên quân kia, cũng chỉ có người thanh niên áo trắng đứng dưới gốc cây đào.

Rốt cuộc có bao nhiêu oán hận, mới có thể tự tay làm người mình yêu hồn phi phách tán, làm nàng biến mất ở thế gian? Hay là vì Tam giới đại đạo, cam nguyện vứt bỏ người yêu phản bội Tiên tộc kia?

Nghe xong câu chuyện thê lương như thế, đúng là một kết cục bội bạc, trong lòng A Âm buồn phiền, có phần không tiếp nhận được, nhất thời ngực lạnh lẽo nhói đau. Hơn năm trăm năm trước, nàng tụ hồn thành hình, buộc phải dùng chuyển hồn đan chí âm gây nên bệnh ban lạnh, bệnh xâm nhập hồn thể, đến nỗi mỗi lần phát bệnh tim đều đập nhanh.

Tiếc thật, nàng với hồn phách tan vỡ như vậy muốn sống cũng có thể luân hồi chuyển thế, vốn là phúc phận to lớn, ít nhất so với nữ tiên quân chết dưới kiếm Nguyên Thần hồn phi phách tán cũng tốt hơn nhiều.

Có người nhớ thì có ích gì, hàng năm đến Địa phủ tìm thì có ích gì? Chết thì cũng chết rồi, chẳng qua là làm cảnh cho thế nhân xem mà thôi.

A Âm tự cười giễu, nhưng mà trong lòng lại tiếc nuối đoạn quá khứ mấy trăm năm trước, vẫn là nhịn không được nhìn vào Thủy kính. Nhìn qua, mắt dừng lại.

Tiên quân đứng dưới gốc cây đào vừa vặn quay đầu nhìn về hướng Thủy kính.

Áo trắng mũ ngọc, dung mạo xinh đẹp, cũng không bì được ánh mắt hờ hững với màu mắt cô quạnh làm cho người ta rung động.

Rất sâu lại dường như rất nông, đựng cả thế gian lại dường không lưu được chút gì, tương phản đến nỗi làm cho người khác khó có thể nhìn thẳng.

Biết rõ hắn chỉ là vô tình nhìn, A Âm rồi lại giống như bị bắt tại trận, chột dạ vừa quay đầu.

A Âm nghĩ: Thật sự có yêu không? Nếu như thật sự là yêu, tại sao tự tay làm cho nàng hồn phi phách tán hóa thành tro bụi?

Giọng nói đầy thắc mắc ở cầu Nại Hà vang lên. Tu Ngôn kinh ngạc nhìn nàng, "A Âm?"

A Âm nhận ra muộn màng, lúc này mới phát hiện nàng lại đem lời tự đáy lòng hỏi ra, có chút ngoài ý muốn. Nói ra thì nàng cũng coi như là một lão quỷ thông hiểu chuyện tình, nhìn thấy hết những nóng lạnh của thế gian, không thể tưởng tưởng được cũng có lúc xuân thu bi thương. Có lẻ là nàng hâm mộ người nữ tiên quân đã chết kia, nhưng đến cùng cũng còn có hai người nguyên lành nguyên vẹn mà nhớ nàng.

Trong lòng có chút mỏi mệt, A Âm nhảy xuống cầu, đưa tay về phía Tu Ngôn, "Mau đưa canh Mạnh Bà, ta còn vội lên đường, huynh đừng làm chậm trễ ngày tháng vinh hoa phú quý của ta!"

Tu Ngôn sớm đã bị nàng giày vò không còn cáu kỉnh, vung tay lên, trong cái chén màu xanh biếc trên bàn xuất hiện nước canh hương thơm khắp nơi, hắn không vui nói: "Đi đi, đi đi, ra đi thanh thản."

A Âm cười tủm tỉm, bưng chén canh lên, uống một hơi cạn sạch. Tu Ngôn lắc đầu, đúng là A Âm, người ta đầu thai chuyển thế đều nhớ nhung, không nỡ bỏ cố nhân của kiếp này, nàng thì ngược lại, ít nhất là dứt khoát.

A Âm uống xong liền chuẩn bị nhảy vào Vong Xuyên, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, dừng chân lại, chần chừ nửa ngày sau mới nhìn Tu Ngôn.

"Tu Ngôn, huynh ở cầu Nại Hà mấy nghìn năm, có từng gặp ai có mệnh xui như ta không?"

Tu Ngôn nghiêm túc lắc đầu, "Không có, nửa người cũng không có."

" Vậy vận mệnh của ta rốt cuộc là cớ gì? Có thể giải thích không?" A Âm mong chờ hắn.

Tu Ngôn đưa ra hai ngón tay: "Có hai khả năng. Một là muội đắc tội với đại nhân vật khó lường, hoặc là muội làm chuyện xấu trời đất không dung, lão thiên gia đang trừng phạt muội..."

A Âm lười để ý đến hắn, mấy trăm năm nay, nàng thấy nhân vật khó lường nhất chính là Tu Ngôn, còn ở đâu mà đắc tội người nào nữa? Nàng hừ hừ: "Khả năng thứ hai là gì?"

Tu Ngôn nhìn nàng nháy mắt, kéo dài giọng: "Thứ hai à... Chính muội là đại nhân vật khó lường kia. Nhân gian không phải có câu châm ngôn, trời giao trọng trách cho người, trước tiên phải làm cho tâm trí đau khổ...."

Hắn còn chưa lầm bầm xong, một thanh âm thanh phù phù vang lên, A Âm đã nhảy vào cầu Nại Hà xuống đường vãng sinh, không thấy bóng dáng.

Sau khi A Âm biến mất, Tu Ngôn thu lại nụ cười trên cười, khôi phục bộ dáng nhàn nhạt thường ngày, nhìn về phía cuối đường hoàng tuyền có chút xuất thần.

Hắn vốn định thừa dịp hôm nay thanh tịnh, tập trung tinh thần nghỉ ngơi cho tốt, nhưng vẫn không thể toại nguyện. Một luồn gió mát lướt nhẹ qua, trên cầu Nại Hà xuất hiện tiên lực nồng hậu.

Tu Ngôn quay đầu lại, nhìn thấy vị Tiên quân mới vừa rồi còn đứng ở dưới cây đào chiếm đoạt ánh mắt người khác, không hề báo trước mà xuất hiện ở trên cầu, người nọ ánh mắt quen lạnh lùng lại có hơi chấn động.

Mặc dù biết rõ người tới thân phận tôn quý, Tu Ngôn vẫn là vẻ mặt miễn cưỡng, không mặn không nhạt chắp tay với người thanh niên: " Thượng quân Phổ Yên, đã lâu không gặp, ngài khỏe không?"

Phổ Yên không để ý tới lời hỏi thăm của Tu Ngôn, đưa mắt dò xét bốn phía Vong Xuyên, một hồi sau mới nhìn Tu Ngôn vẻ mặt hờ hững, "Quỷ quân Tu Ngôn, vừa rồi nhìn trộm là ngươi phải không?"

Tu Ngôn không chút chần chừ, cười tủm tỉm trả lời: "Tiên quân, hôm nay là đêm Thượng nguyên, chỉ có mình ta canh giữ ở cầu Nại Hà rất hiu quạnh, không chịu nổi cô đơn lạnh lẽo, liền nhìn ngắm bốn phía, quấy rầy Tiên quân, thật là có lỗi."

Phổ Yên vẫn nhìn hắn, ánh mắt sáng rực: "Quỷ quân chỉ có một mình?"

Tu Ngôn gật đầu, nhìn về phía đầu cầu vắng vẻ, mở bàn tay ra: " Đương nhiên, Tiên quân nhìn thì biết."

Phổ Yên nhìn hắn đến nửa ngày, cuối cùng, liếc nhìn dưới cầu Vong Xuyên yên tĩnh, không nói một lời quay người hướng Quỷ giới mà đi.

Hắn cho rằng nàng còn sống, cuối cùng là, vẫn là công dã tràng.

Chính tay hắn đem nàng đưa vào địa ngục, hủy hồn phách nàng. Dù là nàng còn sống, ngày sau nghìn nghìn kiếp kiếp vạn vạn năm năm, nàng cũng sẽ không bao giờ xuất hiện ở trước mặt hắn.

Kiếp nạn của hắn, từ sáu trăm năm trước bắt đầu thì vĩnh viễn không có ngày kết thúc.

Thân ảnh màu trắng chậm rãi biến mất ở cuối đường Hoàng Tuyền. Tu Ngôn nhìn qua Vong Xuyên, bắt đầu nhớ tới A Âm của anh chàng đẹp trai vừa tùy hứng, cay nghiệt lại hiếm có.

Lại một kiếp luân hồi, cũng không biết lần này cô nương ngốc đó có thể đi bao nhiêu năm?

Nhắc tới cũng kỳ lạ, kể từ kiếp này trở đi, A Âm đoản mệnh, vận mệnh chết yểu rốt cuộc đã có chuyển biến.

Lần thứ hai mươi tám chuyển thế, nàng đã thành con gái của một nhà tiểu thương, kế thừa tác phường của gia đình, trải qua trăm cay nghìn đắng đã trở thành người giàu nhất thành Giang Nam, trọn vẹn sống thọ đến sáu mươi tuổi.

Kiếp thứ hai mươi chín, sinh ra ở biên cương, quân võ thế gia, đi tòng quân, chấn nhiếp man di, trở thành nữ tướng quân có một không hai.

Kiếp thứ ba mươi, dòng dõi thư hương kinh thành, cầm kỳ thư họa, được khen ngợi khắp nơi.

Kiếp thứ ba mươi mốt, lần nữa đầu thai vào hoàng gia, hoàng tử còn nhỏ, nàng lấy thân phận hoàng trưởng nữ giám quốc dài đến mười lăm năm, hưởng hết quyền hành, phú quý của thế gian.

.......

Nhưng sau khi qua đời, vẫn như cũ đều nhớ quá khứ mỗi kiếp. Tu Ngôn ở cầu Nại Hà nhìn thấy A Âm, kiếp này so với kiếp khác càng trầm ổn; càng nghiêm nghị, uy nghi; cũng càng che giấu bản thân bụng dạ hẹp hòi, có thù tất báo.

Tu Ngôn không nghĩ tới, mấy trăm năm trước, nữ quỷ A Âm yếu ớt, tự ti, cũng có thể tôi luyện thành người tao nhã như hiện nay.

Nhưng cho dù là ai mà giống như nàng bình thường trải qua hơn mười kiếp không quên quá khứ, e rằng cũng sẽ như thế.

Như vậy luân hồi, thật sự không thể nói là phúc là họa.

Lại năm trăm năm, A Âm lại lần nữa đi qua đường Hoàng Tuyền, chờ nàng vẫn là quỷ quân Tu Ngôn.

"Nha đầu, thật là nhanh, muội luân hồi chuyển thế cũng đã nghìn năm rồi!" Trên cầu Nại Hà, Tu Ngôn trêu ghẹo nàng, "Muội có phúc đấy. Chậc chậc, để ta nhìn xem, hồn phách này vững chắc rồi, hồn phách những Tiên quân tại Tiên giới tu luyện cũng không hùng hậu bằng muội."

Tu Tiên, tu thần, tu yêu, tu ma, tu đến linh hồn cường đại, lần luân hồi này của A Âm thật kỳ diệu, quả thật so với ở trên giới tu tiên, tu yêu thì càng khả thi.

A Âm quay đầu, giấu đi sự giảo hoạt trong mắt, bộ dáng đại khí, một tay thả lỏng ra sau, một tay sờ cầm nói với Tu Ngôn: "Tu Ngôn, ta nghĩ thông suốt rồi, không cầu phú quý, quyền uy, ta chỉ muốn một kiếp người bình thường. Huynh không phải suốt ngày nói mình là quỷ quân lợi hại nhất Quỷ giới sao, có cách nào giúp ta phong bế trí nhớ của nghìn năm luân hồi, để ta tiếp tục làm quỷ mà không cần nhớ lại?".

Hôm nay nàng mở mắt nói chuyện, liền không tự giác mang một cảm giác người ở vị trí cao, trầm ổn.

Tu Ngôn sờ lên cằm, có chút không tin, "Muội thật sự muốn làm như vậy? Nhưng muội đừng quên, muội mỗi một kiếp chuyển thế làm người cho dù không nhớ quá khứ, nhưng sự rèn luyện cùa nghìn năm vẫn in dấu vào linh hồn, nên mới vô hình chung làm cho mỗi kiếp của muội đều bình an phú quý, thành người ở trên người khác! Một khi xóa hết ký ức, muội chỉ có thể lưu lạc thành một con quỷ bình thường. Sau này, muội chuyển thế tái sinh đều bình thường. Năm đó, muội không phải suốt ngày muốn lang quân xinh đẹp, muốn quyền thế, muốn địa vị sao?"

"Không muốn, không muốn nữa, đều là phàm tục." A Âm liên tục khoát tay, trong lòng nàng thất vọng. Cái gì nhìn nhiều sẽ chán đến sợ, thí dụ như lang quân xinh đẹp, địa vị đế vương núi vàng bạc, lại thí dụ như... Vụ này ban đầu Tu Ngôn lúc mới gặp cũng giật nảy người, chừng trăm lần như vậy, cũng biến thành khuôn mặt của người qua đường.

Đương nhiên, nàng cũng chỉ dám nghĩ trong lòng nghĩ, Tu Ngôn dù sao cũng là cái đùi duy nhất nàng có thể ôm trong trăm ngàn năm luân hồi, nàng nhất định phải giữ trong lòng, không thất lễ.

"Được rồi, nhìn thấy chúng ta giao tình nghìn năm, ta giúp muội một phen." Tu Ngôn đâu biết suy nghĩ A Âm, cân nhắc nửa ngày, vươn tay lên không vẽ qua loa vài nét.

A Âm mới đầu còn có thể nhàn nhã mà vừa ngáp vừa nhìn, ngay sau đó không có cách nào bình tĩnh.

Theo thế tay của Tu Ngôn, chú văn xanh biếc chậm rãi xuất hiện ở không trung, kèm theo phù chú rõ ràng, nước sông đang ngủ say dưới Vong Xuyên bị bừng tỉnh, dâng lên những con sóng lớn kinh thiên, toàn bộ cầu Nại Hà đột nhiên không hề báo hiệu mà chấn động, thậm chí cái khí thế kinh hãi này cùng với chấn động nhanh chóng hướng ra ngoài tản đi, không quá nửa hơi liền lan tràn ra cả Địa phủ. Thần lực lửa đỏ kỳ dị, huyền bí từ Vong Xuyên đột ngột vọt lên, phá tan Địa phủ hướng thẳng về phía chân trời.

A Âm trợn mắt, há hốc mồm nhìn cây cầu đá lắc lư dưới chân, lại ngó sóng lớn trên Vong Xuyên, nuốt một ngụm nước bọt, khô cằn nói: "Tu Ngôn, ta chỉ là đầu thai, động tĩnh như vậy có phải quá lớn không?"

Cầu Nại Hà đi đầu thai ở Quỷ giới đều làm hỏng, nàng có bị Quỷ Vương bắt lại rút gân lột da, bị chiên trong chảo dầu không còn nguyên vẹn? Bình thường nàng là người an nhàn, kiếp còn chưa có mở ra a a a a!

Tu Ngôn móc móc lỗ tai, nhìn A Âm tuy trên mặt bình tĩnh, trầm ổn nhưng kì thực trong nội tâm gào thét dữ dội, nhìn lòng sông sờ sờ cằm, "Nhảy xuống đi, đảm bảo ước mơ của muội sẽ thành sự thật."

A Âm tuy rằng một lòng muốn nhanh việc luân hồi, nhưng vẫn là nhớ lấy cái mạng nhỏ của mình, vẻ mặt nghi ngờ, "Không cần uống canh Mạnh Bà?"

"Không cần." Tu Ngôn khoát tay, ánh mắt mỏi mệt nói: " Kiếp tiếp theo, A Âm, chắc chắn như muội mong muốn, nỗi khổ ghi nhớ quá khứ luân hồi, từ đó không còn nữa."

A Âm đáy lòng mừng thầm, một bước bước lên cầu, đang chuẩn bị hùng hồn hy sinh, nghênh đón kiếp bình thường tiếp theo, nào biết đang lơ lững giữa không trung bị Tu Ngôn gọi lại

"A Âm!"

A Âm quay đầu lại.

"Muội đã trải qua nhiều kiếp, luân hồi nghìn năm, có chuyện gì đặc biệt tiếc nuối tiếc không?" Tu Ngôn vẫn với bộ dáng miễn cưỡng, dí dỏm lại vô tâm hỏi nàng.

Chuyện đặc biệt tiếc nuối? Đây là một câu hỏi triết lý cuộc sống vừa thận trọng, vừa đầy suy ngẫm, nàng phải suy nghĩ một chút. Dù sao cũng một ngàn năm, cũng phải có một hai chuyện mới có thể không phụ lòng nàng bị dằn xóc trong con đường luân hồi nhiều màu sắc này.

A Âm nháy mắt mấy cái, hồi tưởng lại quá khứ, không biết sao đột nhiên nhớ tới năm trăm năm trước, ngày tết Nguyên Tiêu năm ấy nàng ở Thủy Kính nhìn thấy Thượng quân Phổ Yên.

Áo trắng tuấn tú, đôi mắt thu hết toàn bộ sự tao nhã của Tam Giới.

Vong Xuyên sau lưng, sóng lớn tung bay, dưới chân cầu đá, chấn động không ngớt, toàn bộ Quỷ giới một mảnh hỗn loạn.

A Âm đột nhiên giống như không còn nghe được âm thanh bình thường, thân thể lộn vòng, muốn hỏi người mà năm trăm năm trước thoáng nhìn qua đã kinh động: "Tu Ngôn, năm đó ta quên hỏi, vị Thượng quân năm trăm năm trước, nữ Tiên quân hắn yêu tên gọi là gì?"

Tu Ngôn khẽ giật mình, nhìn nàng nửa ngày, nói: "A Âm..."

A Âm để sát vào, "Tên gì?"

"A!"

Đâu biết ngay lúc Tu Ngôn mở miệng sắp nói hết, nàng ham hỏi sốt ruột, không để ý, bước hụt chân rơi vào trong vòng xoáy Vong Xuyên sau lưng trôi đi.

Người thanh niên ngồi trên cầu càng ngày càng xa, trên mặt có chút bất đắc dĩ, đến cuối cùng cũng không thể trả lời nàng vấn đề này.

A Âm muốn, kiếp tiếp theo nàng lại luân hồi, chắc hẳn sẽ không nhớ trên đời có một quỷ quân gọi là Tu Ngôn, bên nàng hơn bốn mươi kiếp, cùng nhìn khắp thế gian phồn hoa.

Nghìn năm trôi qua, cuối cùng hóa thành cát bụi.

Mọi âm thanh đều yên tĩnh, mới vừa rồi cầu Nại Hà còn mang một ít khói lửa, hỏa khí giờ an tĩnh lại.

Chỉ còn con đường kia, cây cầukia, người kia, trăm ngàn năm không thay đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.