Thâm Tàng Bất Lộ

Chương 3: Gặp mặt




Editor + Beta: Basic Needs

Cuối cùng Tống Sơ Chiêu vẫn phải tìm cửa hông viện, thành thành thật thật mà đi qua.

Bởi vì hàng năm Cố Phong Giản chỉ hời hợt rèn luyện thân thể nên dù cho Tống Sơ Chiêu có trang bị đầy đủ kỹ năng trèo tường thì động tác vẫn không đủ nhanh nhạy, làm cho lúc trèo vào không khỏi dính không ít vật dơ, lúc này trên quần áo có mấy khối đất xám xịt.

Cố Phong Giản ở trước mặt nàng nhìn từ trên xuống dưới đánh giá, tựa hồ muốn nói cái gì nhưng cuối cùng lại mạnh mẽ nén lại. Biểu hiện ẩn nhẫn chịu đựng như vậy làm cho Tống Sơ Chiêu đối với hắn sinh ra vài phần đồng tình.

Cố Phong Giản từ trong tay áo lấy ra một cái khăn tay, vẫy tay kêu nàng tiến lên.

Tống Sơ Chiêu vốn định tiếp cận kết quả Cố Phong Giản thu hồi tay dùng ánh mắt ý bảo nàng đừng nhúc nhích. Tống Sơ Chiêu mấp máy môi chột dạ, đành phải ngoan ngoãn đứng trước mặt hắn.

Cố Phong Giản từng bước đến gần nàng, cúi đầu, kéo nàng tới bên cạnh sau đó dùng khăn lau vết bẩn nơi bàn tay nàng.

Động tác hắn vừa nhẹ nhàng vừa cẩn thận, chậm rãi lau từ ngón tay đến bàn tay nàng, thật kiên nhẫn mà lau. Thậm chí bởi vì lực đạo quá nhẹ Tống Sơ Chiêu lại cảm thấy có chút ngứa.

Cảm giác này làm cho kẻ chưa bao giờ thân cận với người khác như Tống Sơ Chiêu cả người không khỏe, theo bản năng mà muốn tránh. Lại nghĩ đến Cố Phong Giản dùng chính khuôn mặt mình lại sờ tay mình như vậy sẽ càng thêm khó chịu vì thế đành nhịn xuống.

Cố Phong Giản tuy rằng nhìn suy nhược nhưng thân thể lại cao, so với Tống Sơ Chiêu thì cao hơn một cái đầu.

Lúc này tầm mắt Tống Sơ Chiêu hạ thấp thì thấy một cái đầu nhỏ ở phía trước mình đong đưa, cảm giác rất ngoan ngoãn.

Tuy rằng nàng hiếu động nhưng lại rất thích người ngoan ngoãn. Không nghĩ một ngày kia có thể ở nhìn thấy hình ảnh đó ở trên người mình.

Thời điểm Tống Sơ Chiêu miên man suy nghĩ thì tay đã được lau sạch, Cố Phong Giản liền lui ra.

Tầm mắt nàng lướt qua đỉnh đầu đối phương, dừng lại ở vạt áo mình.

Buổi sáng mới vừa có một trận mưa thu nên các nơi trong kinh thành đều ướt. Tống Sơ Chiêu khi xuất môn mặc bộ quần áo màu lam nhạt giờ đây lại dính rêu trên tường, loang lỗ nhìn thập phần khó coi.

Tống Sơ Chiêu cảm thấy không ổn. Nhìn Cố Phong Giản như vậy nhất định rất thích sạch sẽ, sẽ không muốn nhìn bộ dáng này của nàng.

Nàng thấy không rõ biểu hiện của Cố Phong Giản, chỉ thấy hắn nhìn chằm chằm vào vạt áo nơi đã sạm lại vì vết bẩn nên nhỏ giọng nói: “Ngươi không phải muốn mắng ta đi?”

Cố Phong Giản ngẩng đầu lên khó hiểu nói: “Ta mắng ngươi làm cái gì?”

Tống Sơ Chiêu cả kinh: “Ngươi không mắng ta? Nếu nương ta biết ta trèo tường làm dơ quần áo sẽ đánh ta.”

Cố Phong Giản thả chậm ngữ khí, ý vị thâm trường nói: “Vậy ra… Ngươi cũng biết trèo tường là không đúng.”

Tống Sơ Chiêu: “……” Biết, nhưng bản tính khó sửa.

Tính tình hắn thật tốt, thoạt nhìn không giống như đang tức giận.

Tống Sơ Chiêu nói: “Ta lén ra. Nhà ngươi có thật nhiều người hầu, may mắn là ngày thường ngươi thích yên tĩnh nên ta để bọn họ toàn bộ lui ra nên bọn họ cũng chưa hoài nghi. Vừa ra khỏi cửa viện, ta đã hướng thẳng tới nơi này.” Tuy rằng nàng có kinh nghiệm phong phú nhưng vì để ra Cố phủ vẫn là mất một phen sức lực.

Tống Sơ Chiêu nghĩ rằng người như Cố Phong Giản ở trong nhà được chiếu cố vô cùng cẩn thận khẳng định không quen tới Tống phủ nơi sài lang hang hổ này. Không chừng sẽ bị Tống gia tam yêu Tống Thi Văn, lão phu nhân và Tống Tam phu nhân liên hợp sửa trị. Thậm chí nếu không chú ý chút còn bị Diệu Nhi ăn hiếp.

Ai, giang hồ hiểm ác, làm sao tiểu Cố Phong Giản có thể lắc lư tại địa phương này.

Cố Phong Giản không nói gì, gấp khăn tay lại rồi đưa cho nàng.

Tống Sơ Chiêu thuận tay tiếp nhận, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi ăn chưa?”

Cố Phong Giản bình tĩnh nhìn nàng một cái rồi sau đó lắc đầu.

“Ta biết ngay!” Tống Sơ Chiêu cười đắc ý, “Ta nghĩ nếu như ngươi không nhớ đến ăn cơm thì bọn họ cũng sẽ không gọi ngươi vì thế thời điểm ra cửa ta cố ý mang theo cho ngươi.”

Nàng từ trong lồng ngực lấy ra một gói giấy dầu, một tay đưa qua, trong ánh mắt mang theo mong đợi cùng nhiệt tình.

Gói giấy được giữ cẩn thận nên vẫn còn ấm, Cố Phong Giản mở ra thì phát hiện bên trong tầng tầng giấy gói lại là nửa con vịt quay.

Hương thơm nháy mắt bay ra dày đặc, trên tay hắn cũng không khỏi dính chút dầu chảy ra.

Hắn vừa định nói chính mình ăn không hết đồ vật dầu mỡ như vầy nhưng lại nhớ đây là thân thể Tống Sơ Chiêu hẳn là có thể ăn.

Quả nhiên ngay lập tức nghe thấy Tống Sơ Chiêu nói: “Ta hiểu được ngươi bị bệnh nên không thể ăn, cho nên ta không ăn mà chỉ uống một chén cháo. Vịt quay này ở kinh thành rất nổi tiếng, nếu thân thể ngươi khoẻ mạnh sẽ rất thích nên ta mang đến cho ngươi nếm thử. Cơ hội như thế khó có được, ngươi mau thử xem!”

Nàng nói đến tinh thần phấn chấn, vẻ mặt hiện rõ sự đắc ý, nhìn thật sống động.

Cố Phong Giản xưa nay lãnh đạm, sắc mặt không hiện buồn vui nên chưa từng lộ ra loại biểu hiện như vầy. Bây giờ nghiêm túc nhìn chính mình thì cảm thấy phi thường xa lạ.

Cố Phong Giản xoay người đi vào, vạt áo cọ lên cỏ dại trên mặt đất mang theo một tầng hơi ẩm.

Hắn đặt đồ vật trên bàn sau đó quay đầu nhìn Tống Sơ Chiêu.

Tống Sơ Chiêu nhìn như không câu nệ tiểu tiết kỳ thật là người rất biết quan tâm chăm sóc lại rộng lượng. Nếu không ở trước mặt chính mình sẽ không dễ nói chuyện như vậy. Hoàn toàn là đem mình thành người cần chăm sóc.

Khiến hắn nhớ tới tiểu tướng năm đó phong lưu hàm súc, mắt sáng mày thanh tú. Thân ảnh giục ngựa tiêu sái bất đồng với người khác.

Tống Sơ Chiêu đi theo phía sau hắn, phát giác tuy hắn nãy giờ không nói gì nhưng thật ra không ngừng đánh giá mình thì phát lạnh nói: “Ngươi nhìn chằm chằm vào ta làm cái gì? Ngươi muốn nói cái gì?”

“Nhìn ngươi giống cố nhân.” Cố Phong Giản trong mắt hiện lên một tia chần chờ lại nhanh chóng thu liễm “Ta cho rằng Tống gia chỉ có Tam công tử.”

“Phụ thân ta có tổng cộng ba hài tử nhưng chỉ có một nhi tử.” Tống Sơ Chiêu cười, chỉ vào chính mình nói “Không có Tam công tử chỉ có Tam cô nương. Nhất định là có ai lừa ngươi!”

“Xác thật là người khác nói cho ta.” Cố Phong Giản lộ ra biểu cảm tiếc nuối  “ Năm đó thời điểm ta đi qua biên quan vì học xa nhà, mưa rào khiến trong núi lăn xuống không ít đất đá làm cho ngựa bị chấn kinh, ta vô ý té xuống sau đó lại trượt chân ở khe núi, người ấy cứu ta ra. Hắn nói chính mình là Tống gia Tam công tử, kêu ta đưa cho hắn tín vật, hắn sẽ trở về thay ta báo tin.”

Tống Sơ Chiêu nói một cách nghiêm túc: “Khẳng định hắn là kẻ lừa đảo!”

Ngữ khí quả thật là giống nhau như đúc với gia hỏa kia.

“Đúng vậy. Đúng là kẻ lừa đảo ——” Cố Phong Giản cũng cất cao âm điệu, nhìn nàng lẩn mang ý cười, “Kẻ lừa đảo kia kêu ta ở lại một chỗ, cho ta hai bộ quần áo khoác trên người lại cưỡi ngựa của ta nói là muốn thay ta đi kêu người.”

Hắn dừng một chút cố ý nói: “Kết quả là qua hồi lâu ta được người qua đường cứu đi mà hắn cũng không có xuất hiện.”

Tống Sơ Chiêu nguyên bản lòng đầy căm phẫn chuẩn bị cùng hắn nhục mạ kẻ lừa đảo đáng chết kia khi nghe đến đó đột nhiên dừng lại.

Nàng nhớ tới tựa hồ hồi trước có một việc như vậy.

Lúc ấy nàng đang tức giận từ doanh trại chạy ra tới nửa đường thì gặp một thiếu niên. Sau khi trở về bởi vì gặp mưa mà bị bệnh một hồi, có lẽ là bởi vì trước giờ cũng không bệnh nên bệnh tình kia lấy khí thế mãnh liệt mà hành hạ nàng hơn nửa tháng mới hết. Chờ đến lúc khỏi bệnh thì đối với sự tình đêm kia đã nhớ không rõ ràng. Cũng không biết chính mình lúc ấy đến cuối cùng có hay không truyền tin đến cho hắn.

Nàng rốt cuộc biết ngọc bội vỡ kia là từ đâu tới.

Nàng không chỉ có lừa người ta lại làm cho đồ vật kia vỡ vụn.

Tống Sơ Chiêu đang nói đột nhiên nghẹn trong cổ họng, mồ hôi lạnh tuôn ra.

Nàng đứng thẳng lưng, ánh mắt lén dò xét vẻ mặt của Cố Phong Giả sợ hắn nhìn ra manh mối.

Không thể thừa nhận, chuyện tới bây giờ khẳng định không thể thừa nhận.

Tống Sơ Chiêu thanh âm to lớn vang dội, kiên định phản bác: “Hắn…… Hắn chính là kẻ lừa đảo! Cho nên mới báo tên lung tung. Tống gia ta tuyệt đối không có người như vậy!”

Cố Phong Giản: “Ta sau này lại còn viết thư cho hắn.”

“Loại địa phương nơi biên quan thật sự loạn nếu không phải thư tín của triều đình thư tín thì chỉ có số ít mới…” Giọng Tống Sơ Chiêu vừa đổi, lại dùng hết sức mở miệng, “Không phải! Hắn không phải người Tống gia ta, vì vậy ngươi gửi tin không đến!”

Vẻ mặt Cố Phong Giản quỷ dị lại vặn vẹo như là cố nén phẫn nộ, nhàn nhạt nói: “Vậy sao……”

Tống Sơ Chiêu mới vừa dừng một hơi, Cố Phong Giản lại lần nữa nói: “Lại nói tiếp, người đó so với ngươi hình như có chút giống nhau.”

Tống Sơ Chiêu luống cuống chớp mắt, lại rất nhanh trấn định tự nhận cơ trí: “Ta cùng với mẫu thân ta lớn lên giống nhau. Nghĩ đến người nọ có lẽ là bởi vì cùng Tống gia ta người giống người nên mới dám lấy danh nghĩa Tống gia để lừa!”

Cố Phong Giản yên lặng gật đầu làm như tiếp nhận cách nói này.

Tống Sơ Chiêu tự mắng chính mình không chút lưu tình giống như muốn tự chứng minh mình trong sạch: “Người nọ thật là đồ vô sỉ! Chúng ta không cùng hắn đồng đạo!”

“……” Cố Phong Giản trầm mặc hồi lâu mới nói “Kỳ thật cũng không có nghiêm trọng như vậy. Có lẽ là có việc khó xử.” Nếu tiếp tục nói không biết nàng muốn mắng ra thành dạng gì.

Tống Sơ Chiêu lại đột nhiên cảm động nói: “Ngươi đúng là người tốt.”

Cố Phong Giản: “……”

Cố Phong Giản khụ một tiếng, ngồi xuống kế cái bàn bên cạnh hỏi: “Bên cạnh ngươi có cái gì cần chú ý?”

Hắn sờ soạng ấm trà phát hiện là trà đã lạnh thì không có cho nàng đổ nước.

Tống Sơ Chiêu cũng hùng hổ mà ở bên cạnh ngồi xuống “Ta trở về đến đây là do hai vị tướng sĩ đưa ta trở về bên người lại không mang người hầu hạ. Ta sẽ đưa bọn họ đến sau. Hiện giờ ngươi tốt nhất không cần tin tưởng hạ nhân được cấp.”

Cố Phong Giản nói: “Ta biết.”

Tống Sơ Chiêu xem hắn thần sắc lạnh nhạt sợ hắn không để bụng lại nhắc nhở một lần: “Ngươi nên cách xa tì nữ bên cạnh ngươi một chút, có chuyện quan trọng thì không cần giao phó cho nàng ta. Không nên tin tưởng nàng ta.”

Cố Phong Giản liếc mắc nhìn lại, hỏi: “Nàng ta bắt nạt ngươi?”

“Nàng ta không bắt nạt được ta, chỉ là đôi khi làm người khác không thoải mái thôi……” Tống Sơ Chiêu nói: “Chỉ là một hạ nhân, ta không muốn cùng nàng so đo.”

Cố Phong Giản không nói chuyện lại lần nữa mở ra giấy dầu trên bàn.

Tống Sơ Chiêu nói xong lại nhắc nhở một câu, nói: “Vài vị trưởng bối Tống gia cùng ta cũng không thân, nói chuyện đều là âm dương quái khí, ngươi không cần để ở trong lòng. Ngươi hiện tại đánh không lại bọn họ…. Nếu bọn họ bắt nạt ngươi, ngươi nói cho ta, ta lặng lẽ làm cho ngươi hết giận!”

Cố Phong Giản: “Ừ.”

Tống Sơ Chiêu nghĩ nghĩ lại nói: “Kỳ thật ta không có nơi nào cần chú ý. Ta mới trở lại kinh thành không lâu không có quen thuộc người khác, ngươi có thể tùy ý ứng đối. Còn Cố gia thì sao?”

Cố Phong Giản nói: “Không có gì. Ta ngày thường không thích nói chuyện nên phần lớn thời gian ở trong phòng đọc sách.”

Tống Sơ Chiêu vẻ mặt thống khổ.

Cố Phong Giản lại nói: “Ngươi nếu muốn đi ra ngoài cũng không phải là không thể. Đại phu từng nói ta nên đi ra ngoài nhiều một chút. Nghĩ sẽ không làm bọn họ nghi ngờ.”

Tống Sơ Chiêu lập tức thở nhẹ nhàng hẳn.

Cố Phong Giản mỉm cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.