Tham Kiến Cửu Thúc

Chương 26: Chọn rể




Edit: Cỏ

Trình Du Cẩn trở về viện, tiểu nha hoàn thủ vệ nhìn thấy nàng, vội vàng chạy đi thông báo:"Liên Kiều tỷ tỷ, Đỗ Nhược tỷ tỷ, cô nương đã trở lại!"

Liên Kiều đang đi lòng vòng, nghe thấy Trình Du Cẩn về rồi, vội xách váy lên chạy ra bên ngoài:"Cô nương, người đã về!"

Vẻ mặt Đỗ Nhược cũng ngưng trọng mà đi ra cùng, Trình Du Cẩn đè tay Liên Kiều lại, ý bảo nàng đừng nói gì cả:"Ta không sao, đi vào trước đi."

Liên Kiều vội vàng gật đầu. Khuôn mặt Trình Du Cẩn trầm xuống đi về phòng, Đỗ Nhược bất động thanh sắc mà đuổi hết tiểu nha hoàn trong phòng ra ngoài, tự mình bưng trà nóng cho Trình Du Cẩn. Hai nha hoàn đều vây quanh người nàng, Liên Kiều đè thấp thanh âm hỏi:"Cô nương, nô tỳ đang muốn chạy ra ngoài tìm người, may mà người đã trở về. Cô nương, làm sao vậy?"

Trình Du Cẩn lắc đầu, bây giờ nàng nhớ lại chuyện vừa rồi xảy ra vẫn cảm thấy khó có thể tin nổi. Nàng mệt mỏi nhấp một ngụm trà, lăn lộn một buổi trưa, vừa sợ hãi vừa phải dùng não, giọng nói Trình Du Cẩn đã sớm khô khốc. Sau khi nàng làm ấm thanh quản, liền lấy nắp trà chạm vào thành cốc từng cái từng cái một, ánh mắt nhìn vào khoảng không, hình như có chút suy tư.

Đỗ Nhược cùng Liên Kiều nhìn thấy Trình Du Cẩn đang suy nghĩ chuyện gì đó, các nàng không dám thúc giục, mắt trông mong mà chờ đợi. Cuối cùng Trình Du Cẩn khép cái ly lại, đặt chung trà lên trên bàn, một đôi mắt lẳng lặng mà quét về phía Đỗ Nhược.

Đỗ Nhược hiểu rõ, ôm sọt kim chỉ ngồi vào ngạch cửa, nhìn thì có vẻ muốn thêu thùa may vá, kỳ thật là đang canh gác cửa. Chờ hoàn cảnh trong phòng trở nên an toàn, Trình Du Cẩn mới hỏi:"Liên Kiều, sao ngươi lại trở về?"

Liên Kiều cũng biết sự tình không phải là nhỏ, nàng ngồi quỳ ở giường La Hán chân chéo sang một bên, nhíu mày nghĩ lại, tận lực không để sót bất luận một chi tiết nào:"Sau khi cô nương đi vào, nô tỳ dựa theo cô nương phân phó, cẩn thận canh giữ ở ngoài cửa sổ. Nô tỳ để ý rất cẩn thận, trong lúc đấy cũng không có ai đi qua. Nhưng mà không biết sao lại thế này, qua 15 phút, người hầu bên cạnh Cửu gia đột nhiên bu lại đây, nói cô nương đã đi về với Cửu gia rồi, bảo nô tỳ đuổi kịp. Nô tỳ không rõ nguyên do, nhưng mà cô nương đã giao nhiệm vụ, nô tỳ đương nhiên không dám rời khỏi cửa sổ. Sau đó bọn họ nhìn chằm chằm nô tỳ một hồi, liền tự giác tản ra."

"Rất nhanh trước cửa có người tới, nô tỳ không dám đợi tiếp, liền chạy nhanh ra khỏi đó. Sau đó nô tỳ lại trộm đứng ở cửa viện của lão hầu gia quan sát xung quanh, không thấy người bên trong nhắc tới Đại cô nương, nô tỳ không hiểu là chuyện như thế nào, cho rằng cô nương đã đi ra ngoài trước rồi, liền chạy nhanh về viện để tìm cô nương. Kết quả sau khi nô tỳ chạy về, Đỗ Nhược nói cô nương chưa về, nô tỳ hoảng sợ, đang định đi ra ngoài tìm, cô nương người lại xuất hiện."

Liên Kiều nói liên miên, Trình Du Cẩn lẳng lặng nghe, một câu cũng không hỏi. Nghe Liên Kiều nói xong, nàng đã biết được đại khái chuyện là như thế nào. Trình Du Cẩn không trả lời, ngược lại hỏi:"Lúc ngươi trở về, có bị người khác nhìn thấy không?"

"Không có, nô tỳ biết nặng nhẹ, một đường đều tránh mặt người khác."

"Ừ." Trình Du Cẩn gật đầu, nàng vẫn luôn không biểu lộ cảm xúc, giờ phút này lại đột nhiên trở nên nghiêm khắc trịnh trọng:"Chuyện xảy ra ngày hôm nay chỉ có thể giữ ở trong bụng, không thể nhắc tới trước mặt bất kỳ ai, ngay cả Đỗ Nhược cũng không được. Biết chưa?"

Liên Kiều hiếm khi thấy Trình Du Cẩn nghiêm túc như vậy, từ trước tới nay bất luận gặp phải chuyện gì, Trình Du Cẩn đều trấn định thong dong, biểu tình lo lắng có một không hai đặt ở trên mặt như vậy. Liên Kiều bị dọa sợ, vội gật đầu không ngừng.

Sau khi nhắc nhở Liên Kiều xong, Trình Du Cẩn mệt cực kỳ, phất tay ý bảo nàng đi ra ngoài. Liên Kiều cúi đầu lui ra, trong phòng tức khắc chỉ còn lại một mình Trình Du Cẩn, an tĩnh đến mức cơ hồ có thể nghe thấy thanh âm bánh hương bị thiêu đốt. Trình Du Cẩn thở dài, ngửa đầu dựa vào trên gối, duỗi tay che lại hai mắt của mình.

Trước mắt một mảnh đen tối, một chút ánh sáng cũng không có, Trình Du Cẩn càng có thể tập trung mà tự hỏi. Ngón tay lướt qua khiến lông mi nàng rung động rất nhẹ, Trình Du Cẩn cưỡng bách chính mình bình tĩnh lại, từng chút một, hồi tưởng lại chuyện xảy ra ngày hôm nay.

Thân phận thật sự của Trình Nguyên Cảnh, thật sự là khiến nàng không kịp trở tay.

Lúc trước Trình Du Cẩn đã nghe qua được một ít tin đồn nhảm nhí ở chỗ Trình lão phu nhân, đơn giản là nhiều năm qua Trình lão phu nhân vẫn luôn hoài nghi Trình Nguyên Cảnh không phải là huyết mạch của Trình gia, mà là do tiểu Tiết thị chửa hoang khi bị lưu đày, cũng không biết là đứa con riêng của người đàn ông nào. Mắt thấy tuổi lớn không giấu được, tiểu Tiết thị liền nói dối là con trai của Trình lão hầu gia, mưu toan mẫu bằng tử quý, dựa vào con trai mà về kinh sống những ngày tháng phú quý.

Cố tình Trình lão hầu gia lại thật sự mà không có nguyên tắc đối xử bất công với đứa trẻ nửa đường xuất hiện kia, càng đáng giận hơn chính là, đứa bé kia vô cùng xuất sắc, vượt xa so với Trình Nguyên Hiền và Trình Nguyên Hàn. Trình lão phu nhân tức giận đến mức tâm can phổi đau, bà đã hận tiểu Tiết thị, lại càng hận con trai của mình không biết cố gắng, cho nên ngày thường không cho gọi Cửu công tử, ngày lễ ngày tết, cũng không cho tiểu Tiết thị cùng đứa bé kia tiến vào cửa Trình gia.

Dần dà, quả nhiên trong Trình gia hiếm có người biết đến Cửu gia, Trình Du Cẩn là tiểu bối càng chưa bao giờ gặp qua Cửu thúc. Cũng may Trình Nguyên Cảnh thoạt nhìn cũng hoàn toàn không muốn trở về Trình gia, nhiều năm trôi qua, số lần hồi phủ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Chờ sau khi tiểu Tiết thị chết, hắn càng phiêu bạt ở nơi khác, ba năm rồi không một bức thư. Cho dù có người nói Trình Nguyên Cảnh đã chết ở nơi khác, chắc Trình gia cũng tin.

Trình lão hầu gia chỉ có hai người con trai, đều do Trình lão phu nhân sinh ra, khi Trình Nguyên Cảnh trở về, bối phận xếp theo thứ tự trong tộc, là thứ 9.

Đương nhiên, một thế hệ ân ân oán oán đó Trình Du Cẩn cũng không để ý lắm, chuyện này thì liên quan gì đến nàng? Chỉ có lúc nào vô cùng nhàm chán Trình Du Cẩn mới nghĩ tới, sợ rằng, Trình Nguyên Cảnh thật sự không phải là con trai của Trình lão hầu gia. Trình lão phu nhân có thể nói là người hiểu biết Trình lão hầu gia nhất, tâm bà đều sinh hoài nghi, hơn phân nửa không phải là không có lý do.

Hơn nữa, mỗi người trong Trình gia đều ham hưởng lạc không có ý định tiến thủ, Trình Nguyên Cảnh lại rất muốn tiến về phía trước, cực kỳ không giống như dòng dõi Trình gia có thể sinh ra.

Ai ngờ, khi Trình Du Cẩn rảnh rỗi muốn vui đùa một chút, lại phát hiện Trình Nguyên Cảnh, thật sự không phải họ Trình.

Trình Du Cẩn ngẫm lại cũng cảm thấy đáng sợ, Trình lão hầu gia thế nhưng vô thanh vô tức giấu một chuyện lớn như vậy, đáng chết hơn chính là còn không nói cho người nhà biết. Trình Du Cẩn nhớ tới thái độ vênh mặt hất hàm sai khiến Trình Nguyên Cảnh của Trình Nguyên Hiền, liền cảm thấy dây thần kinh trong não giật giật.

Nguyện vọng lớn nhất của nàng khi lớn lên chính là trở thành người có tiền lại có quyền, đáng tiếc tưởng tượng đến chuyện này, dựa vào bản thân nàng thì có chút khó khăn, Trình Du Cẩn chỉ có thể ngược lại kỳ vọng vào nam nhân. Từ lúc còn nhỏ nàng đã hy sinh mọi thứ để có được thanh danh hiền thê lương mẫu, ở trước mặt các vị phu nhân thì giả bộ là một nữ nhân ngoan ngoãn, mắt thấy nàng càng lớn càng xinh đẹp, thanh danh cũng càng lúc càng nổi, mộng tưởng chỉ còn cách nàng một bước chân nữa thôi, kết quả đến đây rồi thì khớp xương lại bị người ta kéo về phía sau.

Đầu tiên là bị Hoắc Trường Uyên từ hôn vì một lý do ngu xuẩn, thanh danh nàng dành dụm trong nhiều năm bỗng bị phá nát trong gang tấc. Cũng may là từ hôn sớm cũng coi như kịp thời ngăn được tổn hại, Trình Du Cẩn miễn cưỡng có thể ứng phó, nhưng mà nàng trăm triệu lần không nghĩ tới, phụ thân của mình thế nhưng vẫn luôn vội vàng tìm đường chết.

Trình Du Cẩn nghĩ thầm, ai cũng không thể ngăn cản nàng gả cho một chàng rể rùa vàng, ngay cả cha nàng cũng không được. Vị Thái Tử này thân phận quá lớn, Trình Du Cẩn không dám mơ tưởng, nhưng mà nếu thích hợp về một vài địa lợi, thì vẫn có thể suy xét.

Trình Du Cẩn mở mắt ra, tỉ mỉ tính toán con đường tiếp theo.

Trải qua một chuyện hôm nay, vài chuyện của kiếp trước nàng vẫn luôn cảm thấy kỳ quái, đều có lời giải thích rồi.

Trình Du Cẩn có một giấc mộng, trong mộng nàng giống như một linh hồn du ngoạn qua một đời của "Trình Du Cẩn". Nàng không thật sự trải qua những chuyện đó, cũng không phải xem chuyện xưa yêu hận tình thù của người khác, phảng phất giống như cách một tầng sương mù, cái gì cũng không rõ ràng. Nói nàng trải qua một lần nhân sinh như vậy, không bằng nói nàng ngẫu nhiên nhìn thấy một cuộc sống khác của chính mình.

Nhưng mà nàng lại nhớ rất kỹ mấy trường hợp vô lý, đặc biệt là của Hoắc Trường Uyên.

Cuộc sống kia của nàng, số lần nàng tiếp xúc với Cửu thúc vô cùng ít ỏi. Nàng không từ hôn với Hoắc Trường Uyên, chưa từng nói chuyện với Trình Nguyên Cảnh hồi phủ, cũng chưa từng thêu bình phong cùng với Trình Nguyên Cảnh. Mùa hè năm đó Trình Nguyên Cảnh hồi kinh, cũng là lúc nàng gả cho Hoắc Trường Uyên.

Nghĩ lại, cũng chính là vào tháng này.

Nàng hiểu rất rõ cuộc sống ở bên trong phủ, quyền lực của nam nhân quả thật rất lớn, nhưng mà người chu cấp cho nữ tử ăn, mặc, ở, đi lại, lại chính là phu nhân đương gia. Trình Du Cẩn vẫn luôn rất lý trí, kiếp này đã là như thế, mà kiếp trước cũng như vậy. Bởi vậy, kiếp trước nàng sẽ không vì một vị thúc thúc trên danh nghĩa không hề quen biết mà đắc tội với Trình lão phu nhân, chờ sau khi nàng thành hôn, nàng cùng Trình Nguyên Cảnh lại càng không có cơ hội mà qua lại.

Chỉ là sau đó lại mơ hồ nghe nói, sau khi Cửu thúc hồi kinh, liền tiếp tục đến nơi khác nhận chức quan. Sau đó lại không còn tin tức gì nữa, nghe nói là đã chết vì bệnh ở nơi đấy.

Khi đó Trình Du Cẩn đang mang thai, nàng sứt đầu mẻ trán vì Hoắc Trường Uyên và Trình Du Mặc, làm gì còn tâm tư mà chú ý đến một vị thúc thúc không thân cận. Ngay sau đó, cũng chẳng còn sau đó.

Bởi vì nàng khó sinh mà chết. Khi chết mới gần 16 tuổi.

Lúc nằm mơ không phát hiện không đúng, hiện tại nghĩ lại, Trình Du Cẩn lại nghĩ thông suốt được rất nhiều chỗ kỳ quái. Tỷ như sau khi nàng chết, tại sao Hoắc Trường Uyên lại thông thông thuận thuận mà cưới được Trình Du Mặc; con đường làm quan của Hoắc Trường Uyên tại sao lại thuận buồm xuôi gió như vậy; Trình gia căn bản không có người có tiền đồ, tại sao nhiều năm như vậy mà vẫn phú quý không đổi.

Lại tỷ như, rõ ràng Hoắc Tiết thị hận nhất nữ nhân khác thân cận với con trai của bà ta, sau khi Hoắc Trường Uyên cưới Trình Du Mặc, HOắc Tiết thị ngược lại lại đối xử vô cùng khách khí với Trình Du Mặc.

Nàng quan sát hết mọi chuyện, không thể không phủ định mà thừa nhận rằng mệnh Trình Du Mặc rất tốt, từ nhỏ luôn được người khác sủng ái. Nhưng mà hiện tại nghĩ lại, có cái chó má mà mệnh tốt, rõ ràng là Hoắc Trường Uyên lén lút thông đồng với Hoắc Tiết thị, Hoắc Tiết thị biết sau lưng Trình gia có thần tiên, bọn họ mới muốn dựa vào nữ tử Trình gia mà tạo quan hệ tốt với Thái Tử.

Mặc dù chỉ là trên danh nghĩa, nhưng mà rốt cuộc đã che chở Thái Tử nhiều năm như vậy, cũng phải cho người ta vài phần mặt mũi. Thái Tử cũng dìu dắt Trình gia một vài chuyện. Mà nam tử Trình gia chẳng ai gánh vác nổi trách nhiệm lớn lao này, có sẵn cơ hội tốt như vậy, không phải đều để lại cho con rể sao.

Thanh niên tài tuấn cái quỷ, Hoắc Trường Uyên có thể một bước lên mây, tất cả đều là do Trình gia! Khó trách hắn muốn cưới Trình Du Mặc, cái gọi là ân nhân cứu mạng, cái gọi là mối tình đầu chân ái đều là lấy cớ. Lý do chân chính hắn cưới Trình Du Mặc, chính là vì Thái Tử có ân với Trình gia, nữ tử Trình gia chính là một người vợ tạo ra công danh.

Trình Du Cẩn bỗng cảm thấy tức giận, đời trước vận khí của nàng rốt cuộc có bao nhiêu đen đủi, lại cố ý gả cho Hoắc Trường Uyên. Nếu đổi thành một người khác, có nàng tỉ mỉ chăm sóc cho cuộc hôn nhân, lại thêm Thái Tử tùy tùy tiện tiện ban ân điển xuống, bất luận nàng gả cho ai đều có thể tốt đẹp cả đời.

Mà nàng lại gả vào Hoắc gia, bị trượng phu và muội muội gián tiếp phản bội, lúc đấy Thái Tử còn chưa khôi phục lại thân phận, bởi vì mẹ chồng sơ sẩy mà rong huyết chết đi. Đến khi nàng chết rồi, cũng không biết được chân tướng.

Trình Du Cẩn hít sâu một hơi, đời trước đã nhắm mắt xuôi tay, bây giờ tất cả cũng chưa có bắt đầu, nàng còn rất nhiều cơ hội để giao dịch lại một lần nữa. Lúc này đây, có Thái Tử là một át chủ bài vô cùng lóe sáng, nhất định nàng phải dùng đến.

Trình Du Cẩn cũng không biết nên bội phục lá gan của Trình lão hầu gia lớn, hay là nên bội phục lá gan của chính mình lớn. Nhưng mà nếu hôm nay nàng vẫn sống sót mà ra khỏi tủ gỗ bích, đã nói lên vị điện hạ này không có hứng thú với sinh mệnh của nàng. Bằng không, hắn nhất định sẽ không làm việc thừa thãi. Nếu hắn không muốn gϊếŧ người diệt khẩu, vậy chuyện còn lại sẽ đơn giản hơn nhiều. Hoàng Thái tử trăm công ngàn việc, gánh vác nghiệp lớn, sao để ý đến một tiểu nữ tử dựa hơi mình một chút được, Trình Du Cẩn thậm chí còn tính toán để Trình Nguyên Cảnh trực tiếp tứ hôn nàng cho một con cháu quyền quý nào đấy, chẳng phải là nàng muốn gả cho ai cũng được sao.

Trình Du Cẩn nhanh chóng uống một ngụm trà để bình tĩnh lại một chút, nàng chậm rãi khôi phục lý trí, tuy Trình Nguyên Cảnh là Thái Tử, nhưng hiện tại chỉ có trời biết đất biết, hắn biết hoàng đế biết. Hắn đã ẩn núp được 15 năm rồi, trước khi tới thời cơ chín mùi, đương nhiên hắn sẽ không khoe ra thân phận của mình. Chuyện đến đây lại khó xử, ai biết khi nào Trình Nguyên Cảnh muốn trở về, nàng cũng đã 14, còn chờ được đến khi Trình Nguyên Cảnh khôi phục thân phận, hạ chỉ tứ hôn sao?

Chỉ sợ hơi khó.

Trình Du Cẩn lại có chút ưu sầu, xem biểu hiện của Trình Nguyên Cảnh, ít nhất phải đợi đến lúc Trình Du Mặc chết rồi, Trình Du Mặc cũng không biết Cửu thúc Trình gia chính là Thái Tử. Chuyện này có loại hai khả năng, một loại là vận khí của Trình Du Mặc cũng giống như của nàng ở kiếp trước, không sống sót được đến khi Thái Tử khôi phục thân phận đã chết; một loại khác, chính là Thái Tử điện hạ sống chết không có thừa nhận Trình gia, chờ sau khi tới thời cơ chín mùi, Hoàng Thái tử đột nhiên được tìm thấy, nghênh đón về Đông Cung. Lý Thừa Cảnh là Lý Thừa Cảnh, Trình Nguyên Cảnh là Trình Nguyên Cảnh, chẳng qua, Trình Nguyên Cảnh đã chết mà thôi.

Biết nội tình trên đời này đều là nhân vật tai to mặt lớn, người phía dưới mặc dù có cảm thấy Thái Tử điện hạ quen mắt, cũng không dám tùy ý ồn ào Hoàng Thái tử mất tích nhiều năm có diện mạo rất giống với một người. Chỉ cần xử lý Trình gia tốt, sẽ không ai có thể gièm pha chuyện liên quan đến hoàng gia này.

Trực giác nói cho Trình Du Cẩn biết, hơn phân nửa, là loại phía sau.

Nàng muốn cáo mượn oai hùm, cũng không biết lão hổ có chịu bố thí một sợi lông hay không. Trong lòng Trình Du Cẩn nặng nề không nói nên lời, ước lượng một lúc lâu sau, cuối cùng Lâm gia không cho phép nạp thiếp vẫn là chiếm ưu thế hàng đầu. Của cải Lâm gia không ít, bản thân Lâm Thanh Viễn cũng có tiền đồ, là một hậu bối Thái Tử thập phần xem trọng. Hiện tại nàng giống như chưa biết được đáp án mà vẫn tiếp tục xem xét như trước, bằng mắt thường cũng có thể thấy Lâm Thanh Viễn sẽ bay được rất cao, sao nàng có thể buông tha cho một người siêu cấp có tiềm lực như vậy được?

Cuối cùng Trình Du Cẩn cũng ấn định được mục tiêu cho vị trí hôn phu, trạng nguyên Lâm Thanh Viễn. Thuận tiện, vì một tương lai không xa của nàng và vị hôn phu tương lai, tranh thủ hiện tại còn có thể tiếp xúc với Trình Nguyên Cảnh, nàng cần phải chăm chỉ lấy lòng vị chủ nhân này.

Không đúng, đây gọi là vì quân phân ưu.

Cả đêm Trình Du Cẩn đều nghĩ về chuyện của Trình Nguyên cảnh, ngày hôm sau nàng theo thường lệ mà đi thỉnh an quận chúa Khánh Phúc, lại phát hiện Trình Nguyên Hiền thế nhưng cũng có mặt.

Hiếm lạ, hôm nay mặt trời mọc hướng tây sao.

Nhìn ra được nha đầu trong phòng Khánh Phúc hành xử cũng rất lạ, một đám vui mừng giống như ăn tết vậy, bưng điểm tâm trái cây từng đợt lại từng đợt. Quận chúa Khánh Phúc mặc xiêm y đỏ thẫm, trên mặt vẻ vui mừng mênh mông, nhìn thấy Trình Du Cẩn tiến vào, lại phá lệ mà tươi cười:"Đại cô nương tới."

Trình Du Cẩn cũng thuần thục mà thay bằng một gương mặt tươi cười, hành lễ với hai người:"Con gái thỉnh an phụ thân, mẫu thân, hai người sống đến bạc đầu, hạnh phúc lâu dài đến cuối đời."

Quận chúa Khánh Phúc nghe thấy liền cười, Trình Du Cẩn chỉ nói mấy câu, mà tất cả đều chọc trúng tim quận chúa Khánh Phúc. Bất kỳ nữ tử nào mà chả mong làm bạn đến bạc đầu cùng trượng phu, mỗi tháng quận chúa Khánh Phúc chỉ gặp Trình Nguyên Hiền được vài lần, hôm nay hiếm khi lại tới viện của bà, chẳng phải là hạnh phúc trong lo lắng sao. Đến nỗi nói hạnh phúc lâu dài tới cuối đời, đương nhiên lại phải nhờ tới con cháu rồi. Khánh Phúc nhớ tới con trai bảo bối của mình, càng thêm thoải mái.

Sáng sớm đã nghe được lời nói cát lợi, tâm tình quận chúa Khánh Phúc rất tốt, cũng nhìn Trình Du Cẩn bằng hai con mắt. Bà cẩn thận đánh giá Trình Du Cẩn, trong lòng nói đáng tiếc, nếu Trình Du Cẩn thật sự bò ra từ trong bụng bà thì tốt rồi, có một trưởng nữ thông minh xinh đẹp như vậy,  đúng là phúc khí tu luyện mười đời. Đáng tiếc, nàng lại do tiện nhân nhị phòng kia sinh ra.

Trình Nguyên Hiền thấy Trình Du Cẩn tới, hỏi:"Cẩn nhi, gần đây con khỏe không?"

Trình Du Cẩn im lặng liếc quận chúa Khánh Phúc một cái, nói:"Có mẫu thân chiếu cố ít nhiều, nữ nhi hết thảy đều tốt."

Sắc mặt quận chúa Khánh Phúc bằng mắt thường cũng có thể nhìn ra là tươi tỉnh hơn rất nhiều, Trình Nguyên Hiền vừa lòng gật đầu với Khánh Phúc:"Xem ra nàng quả thực rất quan tâm đến Cẩn nhi, vậy là được rồi."

Ông lại nói với Trình Du Cẩn:"Mẫu thân con quản việc nhà nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, tuổi của con cũng không còn nhỏ nữa, nên đi theo mẫu thân con học tập nhiều chút."

Trình Du Cẩn lẳng lặng nhìn Trình Nguyên Hiền chưa bao giờ quan tâm tới con gái giờ lại giả bộ làm người cha hiền, nàng cười, không để lộ chút cảm xúc kỳ dị nào:"Nữ nhi hiểu rõ, tạ phụ thân dạy bảo."

Trình Nguyên Hiền nói vài câu, cảm thấy bản thân quả thực là một phụ thân tốt. Ông thập phần vừa lòng lại tự đắc, liền chậm rãi lộ ra ý đồ chân chính:"Cẩn nhi, hôm qua con ở lại cuối cùng, con có nghe được tổ phụ nói cái gì không?"

Trong lòng Trình Du Cẩn không khỏi hít thở nặng nề một hơi, sao Trình Nguyên Hiền lại hỏi như vậy? Ông ta đã phát hiện cái gì sao?

Trình Du Cẩn bất động thanh sắc, nói:"Cũng không có nói gì. Lúc ấy tổ phụ đã ngủ rồi, nữ nhi cũng không nghe thấy tiếng nữa. Sao phụ thân lại hỏi như vậy?"

"Không có gì." Trình Nguyên Hiền chắp tay lại, một lát sau, vẫn không nhịn được nói:"Nghe hạ nhân nói, ngày hôm qua khi mọi người đi hết rồi, Trình Nguyên Cảnh lại trở về. Không biết phụ thân nói gì với hắn."

Trình Du Cẩn vừa nghe liền hiểu rõ, trong đại viện có nhiều đôi mắt, Trình Nguyên Cảnh đi vào từ bên ngoài, con đường lớn như vậy không có khả năng không có người. Ngày hôm qua hắn đi vào viện của lão hầu gia, vẫn bị người khác nhìn thấy.

Nhưng mà nghe Trình Nguyên Hiền nói như vậy, ít nhất cũng có giả thiết hành tung của nàng không bị bại lộ. Mọi người trong Trình gia không biết nàng cũng có mặt ở đó, bằng không, Trình Nguyên Hiền sẽ không chỉ hỏi chuyện miệng lưỡi như vậy thôi.

Trong lòng Trình Du Cẩn cảm thấy may mắn, mặt không đổi sắc mà nói lời khách sáo:"Cửu thúc đưa thái y ra khỏi phủ, người cũng không biết mọi người đã rời đi hết rồi, khó trách lại lập tức về viện của tổ phụ. Phụ thân muốn nói cái gì với Cửu thúc sao?"

"Ta thì có gì mà nói với hắn!" Trình Nguyên Hiền hừ lạnh, vẻ mặt khinh thường:"Ta chỉ sợ cha già rồi mà hồ đồ, đem gia sản nhà mình để lại cho người ngoài."

Trình Du Cẩn hiểu rõ, hóa ra Trình Nguyên Hiền đang nhớ mong tài sản à. Không phải hoài nghi thân phận của Trình Nguyên Cảnh là được rồi, Trình Du Cẩn không còn nghi ngờ gì nữa mà nhẹ nhàng thở ra, nhưng nàng lại tự dưng sinh ra chút cảm xúc phức tạp. Trình lão hầu gia sắp chết đến nơi rồi mà vẫn còn tính kế Trình Nguyên Cảnh, thay con cháu mình mưu lợi. Mà nhóm con trai ngoan của ông ấy, còn chưa đợi ông ấy tắt thở, đã tính toán chiếm lấy tài sản của lão hầu gia.

Đột nhiên Trình Du Cẩn lại có chút

chua xót. Nàng đều có thể nghe ra hôm qua Trình lão hầu gia cố ý dùng bệnh và ân tình của mình mà kiếm lợi từ Trình Nguyên Cảnh, sao Trình Nguyên Cảnh lại không nghe hiểu được? Người cha ruột thịt của hắn thì không chịu nhận hắn, còn người cha nuôi lại chỉ một lòng nghĩ tới con trai ruột của mình, lúc ấy hắn nghe mấy loại lời nói này, sẽ là loại  cảm giác gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.