Tham Kiến Cửu Thúc

Chương 12: Tiệc mừng thọ




Edit: Cỏ

Trình Du Cẩn tức giận không nhẹ, nhìn mà làm? Trình Nguyên Cảnh làm trò trước mặt mọi người nói Trình lão hầu gia có chuyện phân phó cho nàng, nàng có thể nhìn cái gì mà làm?

Mấy ngày trước, khi Trình Nguyên Cảnh mang nàng từ trong phòng Trình lão hầu gia ra ngoài, cũng lấy cái cớ này. Nàng cảm tạ Trình Nguyên Cảnh tốt bụng, nhưng mà hiện tại, đám biểu muội còn đang vui chơi rất vô tư mà, nàng có thể ở cùng Từ Chi Tiện cả một buổi trưa, thời cơ tốt như vậy, hắn còn xách nàng ra ngoài làm cái gì?

Nội tâm Trình Du Cẩn vô cùng không muốn, nhưng mà ở trước mặt mọi người, sao nàng có thể nói lời cự tuyệt thúc thúc được. Trình Du Cẩn cười giả tạo với Trình Nguyên Cảnh, hỏi:"Bây giờ sao?"

Trình Nguyên Cảnh chỉ nhàn nhạt liếc mắt quét nàng một cái, liền vén rèm đi ra ngoài. Trình Du Cẩn hoàn toàn không có biện pháp, chỉ có thể xoay người gật đầu với đám biểu huynh muội, nói:"Ta có việc phải ra ngoài, xin lỗi không thể tiếp mọi người." Rồi vội vàng chạy theo hắn.

Chỉ để lại mấy người ngơ ngác đứng trong mái hiên, hai mặt nhìn nhau. Từ Niệm Xuân bò đến trước cửa sổ ngó ra bên ngoài, thấy Trình Du Cẩn chạy nhanh, đuổi theo Trình Nguyên Cảnh, hai người sóng vai đi đến chỗ Trình lão hầu gia.

Từ Niệm Xuân lẩm bẩm:"Cẩn tỷ tỷ cùng Cửu biểu thúc cảm tình thật tốt, tổ phụ có việc gọi tỷ tỷ, Cửu thúc lại tự mình truyền lời tới."

Mà lúc này, Trình Du Cẩn đuổi theo Trình Nguyên Cảnh, áp lực phẫn nộ nói:"Cửu thúc, thúc gọi cháu ra đây, rốt cuộc muốn làm cái gì?"

Trình Nguyên Cảnh nhìn Trình Du Cẩn, nhìn nàng rõ ràng nổi giận đùng đùng lại giả vờ như không có việc gì, không khỏi bật cười:"Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, hầu gia thật sự gọi người. Ta tiện đường, chuyển lời cho ngươi mà thôi."

Trình Du Cẩn kinh ngạc, bán tín bán nghi mà nhìn hắn:"Thật?"

"Không tin thì đi về đi."

Trình Du Cẩn nhăn mi nghĩ nghĩ, cảm thấy thà rằng tin cái tin tức không có căn cứ này, đi đến viện Trình lão hầu gia một chuyến xem. Dọc đường đi Trình Nguyên Cảnh cũng không có ý tử chủ động nói chuyện, Trình Du Cẩn dần dần cảm thấy yên tâm, hắn vừa xa cách lại hờ hững, thoạt nhìn cũng không giống như muốn lấy nàng ra làm trò cười. Có lẽ, thật là truyền lời của Trình lão hầu gia.

Trình Du Cẩn ôm thái độ hoài nghi đi vào sân viện, Trình lão hầu gia khoác áo ngồi ở trước bàn, nhìn thấy bọn họ, vội vàng vẫy tay:"Cửu Lang, Đại cô nương, các ngươi tới rồi."

Trong lòng Trình Du Cẩn thực sự cả kinh, hóa ra Trình lão hầu gia thật sự gọi nàng đến! Nàng lặng lẽ liếc sang bên cạnh nhìn Trình Nguyên Cảnh, kết quả vừa vặn bị đối phương bắt gặp, Trình Du Cẩn vội vàng thu lại đôi mắt, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, hành lễ với Trình lão hầu gia:"Cháu gái thỉnh an tổ phụ."

Trình lão hầu gia vốn không để ý đến mấy nghi thức xã giao này, phất tay ý bảo bọn họ mau ngồi xuống. Trình Nguyên Cảnh cũng không khách khí, thật sự chọn ghế có tựa rồi ngồi xuống, Trình Du Cẩn liếc một vòng, sau khi xem xét thời thế, cẩn thận mà ngồi bên cạnh Trình Nguyên Cảnh.

Trình lão hầu gia đang xem chữ trên bàn, Trình Du Cẩn mắt sắc nhìn đến, đôi mắt dạo quanh một lượt, rất nhanh đoán được chỉ sợ đây là chữ của tổ phụ. Phương diện này Trình Du Cẩn cũng khá am hiểu, nàng lập tức nói:"Tổ phụ đang xem chữ ai vậy ạ? Người này đặt bút đã chuẩn bị sẵn gân cốt, khi viết lưu loát viên dung, nhấn bút vừa đủ, đều theo phong cách, vừa nhìn liền biết công phu cực thâm hậu. Chữ đẹp như vậy, chắc không phải là người vô danh bừa bãi."

Trình Du Cẩn nhận thấy được Trình Nguyên Cảnh liếc nàng một cái, Trình Du Cẩn nghĩ thầm nàng vỗ mông ngựa tổ phụ, liên quan đến ngươi chắc? Ngay sau đó nàng liền nghe được Trình lão hầu gia cười tủm tỉm mà nói:"Đây là chữ Cửu Lang."

Nụ cười trên mặt Trình Du Cẩn suýt nữa cứng đơ, Trình Nguyên Cảnh ở bên cạnh nhẹ nhàng cười một tiếng. Tiếng cười vừa thanh lại nhẹ, nếu không phải Trình Du Cẩn ngồi gần, căn bản sẽ không nghe được.

Cũng may đây chỉ là sơ suất nhỏ, Trình Du Cẩn rất nhanh liền điều chỉnh lại, cười nói:"Hóa ra là chữ Cửu thúc, cháu gái thật là mở rộng tầm mắt. Sớm biết vậy cháu nên quấn lấy tổ phụ, để ngài dạy cháu viết chữ, vậy thì cháu cũng có thể viết chữ đẹp giống như Cửu thúc rồi."

Trình lão hầu gia cười to, nội tâm Trình Nguyên Cảnh chậm rãi nghĩ, Trình Du Cẩn đúng là có năng lực, bất cứ lúc nào, ở đâu, đều có thể mặt không biến sắc mà cười giả lả vui vẻ. Một câu mà nịnh được hai người, nàng còn nói rất tự nhiên, tràn ngập sự hứng thú của một tiểu nữ nhi, có khi thái giám cung vua vuốt mông ngựa cũng không điêu luyện bằng nàng.

Rốt cuộc là sống trong hoàn cảnh nào, mới có thể nuôi dưỡng được tính cách như vậy?

Trình lão hầu gia cũng không có nghĩ nhiều như vậy, ông vuốt chòm râu, cười nói:"Đại cô nương nói không sai, chữ Cửu Lang thật sự rất đẹp." Trình lão hầu gia vừa nói xong đột nhiên chuyển chủ đề, nói:"Sắp tới chính là tiệc mừng thọ của thánh thượng, tuy rằng thánh thượng nói không cần làm lớn, nhưng chúng ta là thần tử của người, không thể thiếu tâm ý được. Những cái gì tốt nhất thánh thượng đều đã thấy qua, chúng ta chỉ có thể dùng chút tâm ý của thần tử. Chữ Cửu Lang đẹp, ngươi không ngại viết một bức chúc thọ cho thánh thượng chứ, Cửu Lang thấy thế nào?"

Loại cảm giác kỳ quái này lại tới nữa, Trình lão hầu gia là phụ thân, hắn là nhi tử, muốn làm chuyện gì còn phải hỏi hắn sao? Huống chi, Trình lão hầu gia dâng lễ vật vào trong cung, dùng danh nghĩa của phủ Nghi Xuân hầu, Trình Nguyên Cảnh có thể có cơ hội tốt như vậy, hắn phải nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng, sao Trình lão hầu gia phải dùng một loại ngữ khí cẩn thận như vậy?

Ánh mắt Trình Du Cẩn bất động thanh sắc quan sát hai người họ, Trình Nguyên Cảnh không nói gì, tạm dừng hồi lâu. Trong lúc này, Trình lão hầu gia khẩn trương đến mức muốn tắc thở, cũng may, Trình Nguyên Cảnh nhẹ nhàng gật đầu:"Được."

Trình lão hầu gia như trút được gánh nặng, trên mặt lập tức tỏa ra nụ cười, còn vui vẻ hơn so với vừa rồi nghe Trình Du Cẩn nói nhiều:"Thật tốt quá."

Trình Du Cẩn như đang suy tư điều gì, lại thình lình nghe thấy tên của mình bị gọi:"Đại cô nương."

Trình Du Cẩn theo bản năng mà đứng dậy:"Có cháu gái."

"Nếu trực tiếp đưa chữ lên thì lại có lệ quá, hơn nữa ở trong mắt người khác, có khi lại thành tội khi quân, rất bất lợi với Cửu Lang. Đại cô nương, nghe tổ mẫu nói công phu thêu thùa của ngươi rất tốt, ngươi có bằng lòng thêu trên nền chữ của Cửu Lang không?"

Trình Du Cẩn sửng sốt một lát, lập tức phản ứng lại:"Có thể giúp tổ phụ, là vinh hạnh của cháu gái."

Trình Du Cẩn hiểu rõ ý tứ của Trình lão hầu gia, chúc thọ hoàng đế, mà chỉ dâng chữ lên thì sẽ quá mức công khai, có thể được đưa tới trước mặt hoàng đế không thì không biết, nhưng đương nhiên sẽ đắc tội quan viên triều thần. Nếu đổi thành thêu chữ, vậy đương nhiên sẽ không giống nhau, không nói tới vừa có thể được hoàng đế chú ý, cũng có thể khiến hoàng đế mỗi khi nhìn thấy chữ, sẽ ngay lập tức khiến ngài nhớ đến phủ Nghi Xuân hầu. Điều này không phải càng may mắn hơn so với dâng mỗi chữ sao?

Dâng quà mừng thọ cho hoàng đế là một chuyện lớn như vậy, theo lý nữ quyến tuyệt sẽ không được nhúng tay vào. Dâng lên hoàng đế không có khả năng chỉ là một bức bình phong, đương nhiên còn phải phối hợp thêm đồ vật khác, khác ở chỗ một cái là chủ yếu và một cái là thứ yếu mà thôi. Nếu Trình lão hầu gia thật sự muốn dâng bình phong, vậy có thể bảo Trình Nguyên Cảnh viết câu chúc thọ, sau đó thuê tú nương tốt nhất bên ngoài thêu, cũng không cần thiết phải mạo hiểm chọn Trình Du Cẩn. Tuy rằng Trình Du Cẩn là nữ tử chưa chồng, nhưng nếu tặng lễ cho thánh thượng, cũng không cần kiêng dè nam nữ, ngược lại càng lo lắng sẽ không thêu được như ý muốn.

Trình Du Cẩn ý thức được vô cùng rõ ràng, Trình lão hầu gia là đang muốn cân nhắc nàng. Bản thân Trình Du Cẩn biết rõ mình còn thêu tốt hơn rất nhiều so với tú nương bên ngoài, nhưng Trình lão hầu gia lại không biết, ông vốn dĩ không cần thiết phải mạo hiểm như vậy.

Trình Du Cẩn lập tức đứng lên tạ lão hầu gia, mà Trình lão hầu gia lại đang nhìn Trình Nguyên Cảnh.

Ông đưa ra ý nghĩ như vậy, là muốn giúp Thái Tử. Thánh thượng biết rõ Thái Tử đang ở trong kinh thành mà lại không thể gặp mặt, nghĩ đến trong lòng ngài chắc chắn cực kỳ bi thống, tiệc mừng thọ lại là một bức màn che dấu tốt như vậy, Trình lão hầu gia liền bảo Thái Tử viết một bộ chúc thọ, lấy danh nghĩa phủ Nghi Xuân hầu dâng lên. Chờ thánh thượng nhìn thấy nhi tử mà ngài lo lắng nhiều năm lại tặng quà mừng thọ cho ngài, cũng có thể an ủi chút ít nhớ mong trong lòng thánh thượng.

Nhưng Trình lão hầu gia đương nhiên không dám trực tiếp dâng lên chữ Thái Tử, tuy rằng Thái Tử "mất tích" đã mười mấy năm, nhưng không chắc mọi người đều đã quên hết, nếu bị Phó thái thủ Dương phát hiện manh mối, vậy sẽ không ổn. Cho nên Trình lão hầu gia nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể chiết trong đó, chữ chúc thọ vẫn như cũ là Thái Tử viết, chẳng qua không phải là dâng trực tiếp, mà lấy phương thức thêu bình phong dâng lên.

Tiếp theo là tâm tư thứ hai của Trình lão hầu gia, ông vốn dĩ định mời tú nương tốt nhất bên ngoài thêu suốt đêm, nhưng mà hai ngày trước trùng hợp nghe thấy Trình Du Cẩn bị người ta từ hôn. Nữ tử bị từ hôn, có giỏi đến mấy cũng không thể cứu giúp, chỉ sợ Trình Du Cẩn sẽ bị coi là người không còn sạch sẽ. Trình lão hầu gia liền muốn cho Trình Du Cẩn cầm kim, ý tưởng của ông là chỉ để Trình Du Cẩn đứng trên danh nghĩa thôi, còn nói ra ngoài vẫn là tú nương động thủ. Trình gia sẽ không nói ra bên ngoài đây là thêu pháp của ai, nhưng nếu bức bình phong này được hoàng đế coi trọng, giá trị con người của Trình Du Cẩn tự nhiên cũng được nâng cao.

Nói không chừng, còn có cơ hội gả cho một phu lang tốt.

Biện pháp này đối với Thái Tử hay đối với Trình Du Cẩn cũng đều hoàn hảo, Trình lão hầu gia muốn lót đường cho Thái Tử, lại vừa muốn nhờ sức Thái Tử mà nâng đỡ cháu gái.

Chỉ còn xem Thái Tử có đồng ý hay không thôi.

Trình Du Cẩn tạ ơn với Trình lão hầu gia, không hiểu sao không khí lại trở nên yên tĩnh. Nàng bất tri bất giác mà nhìn về phía Trình Nguyên Cảnh, Trình Nguyên Cảnh vừa nghiêng đầu, liền chạm phải cặp mắt xinh đẹp nghi hoặc kia.

Trong tâm phảng phất như bị một cọng lông vũ gãi ngứa, Trình Nguyên Cảnh tự dưng nhớ tới tình cảnh của Trình Du Cẩn. Bởi vì từ nhỏ đã bị nhận con nuôi, nên nàng vô cùng hiểu chuyện, cơ hồ theo bản năng mà nhìn mặt đoán ý, không có lúc nào mà thật sự vui vẻ như những người khác.

Thực ra, nàng sống không dễ dàng gì.

Trình Nguyên Cảnh thu hồi ánh mắt, một bộ dáng không thèm để ý:"Được, theo như lời hầu gia nói."

Trình lão hầu gia vui mừng quá đỗi, ông cao hứng rất lâu, mới nhớ tới việc dặn dò Trình Du Cẩn:"Nếu Cửu Lang đã đồng ý, vậy sau này ngươi chăm chỉ chút, xem chữ của Cửu thúc ngươi nhiều vào, sau đó mang về cẩn thận vẽ lại. Nếu lúc thêu có một đường chỉ không chuẩn, vậy ngươi phải đi hỏi Cửu thúc. Tóm lại là xem nhiều hỏi nhiều, hiểu chưa?"

Trình Du Cẩn ngoan ngoãn đồng ý:"Dạ."

Trình lão hầu gia lại cùng bọn họ nói thật lâu, lúc này thanh âm hạ nhân ở bên ngoài truyền vào:"Hầu gia, lão phu nhân nói cơm đã dọn xong, chỉ còn chờ hầu gia."

Trình lão hầu gia đứng lên, Trình Du Cẩn nhìn thấy vội vàng chạy lại đỡ. Trình lão hầu gia thoạt nhìn tâm tình thật sự rất tốt, nói:"Vui vẻ quá, cũng không chú ý tới thời gian, thiếu chút nữa nhầm thời gian ăn cơm. Đi thôi, đi dùng bữa trước."

Lúc Trình lão hầu gia đến đó, trong đường quả nhiên đã đầy người ngồi, nhìn thấy Trình lão hầu gia tiến vào, mọi người đều đứng lên thỉnh an:"Hầu gia."

"Người trong nhà không cần đa lễ, đều ngồi đi."

Trình lão hầu gia bước đi trong đường, mấy người Trình Nguyên Hiền lập tức tiến lên đỡ, Trình Du Cẩn thuận thế thối lui, trở về trên chỗ ngồi của nữ quyến. Trình Du Cẩn lộ diện cùng Trình lão hầu gia, còn nâng lão hầu gia, không ít người đều nhìn Trình Du Cẩn bằng ánh mắt hâm mộ cùng ghen ghét.

Đương nhiên Trình Du Cẩn chú ý tới, trên mặt nàng tỏ vẻ không để bụng, phảng phất như nàng vốn dĩ có thể diện như vậy đấy. Mà trong lòng nàng lại suy nghĩ, bay càng cao, người mong nàng ngã xuống lại càng nhiều. Nàng bị từ hôn, không chừng trong lòng bao nhiêu người tỏ ý vui mừng, hiện tại nàng còn ở nhà, người trong hầu phủ đều ngại là thân thích, làm bộ không đề cập tới chuyện này, nhưng một khi nàng ra khỏi phủ, xuất hiện trong tầm mắt của người ngoài, không biết sẽ có bao nhiêu người châm chọc mỉa mai.

Trình Du Cẩn nghĩ tới nghĩ lui, cũng không biết bản thân đã làm sai chỗ nào, mà lại rơi vào kết cục như này. Có lẽ, sau lầm lớn nhất của nàng, là ngày đó không nên lên núi tìm Trình Du Mặc, không nên vào động, không nên cứu Hoắc Trường Uyên. Chỉ bởi vì nàng cứu người, cho nên đã đắc tội với chính mình suốt đời, đắc tội với nhi tử đã khuất, ngay cả khi nàng chết rồi mà nhà chồng cùng nhà mẹ đẻ đều vui mừng.

May mắn nàng đã được báo trước, người khác chắc cũng đang oán nàng vì sao muốn từ hôn, vì sao không đủ nhu thuận, vì sao đắc tội Hoắc hầu gia. Bên miệng Trình Du Cẩn liền cười nhạt nhẽo, vậy thì sao, nàng chính là muốn đem mấy mẩu vụn của hôn thư ném vào mặt Hoắc Trường Uyên đấy, nàng chính là không muốn cho Trình Du Mặc được vui vẻ đấy, nàng muốn cho tất cả mọi người nhìn thấy, đời này Trình Du Cẩn nàng sẽ không bao giờ ngã xuống.

Ánh mắt Trình Du Cẩn lướt qua đám người nhốn nháo, chuẩn xác dừng trên người Từ Chi Tiện đang chuyên tâm nói chuyện cùng tỷ muội.

Nàng không cảm thấy vì trong mộng nàng gả cho Hoắc Trường Uyên, mà đời này sẽ vì Hoắc Trường Uyên thủ trinh. Hai cái đùi của nam nhân ở đâu chả có, Trình Du Cẩn nàng có thanh danh có mỹ mạo, muốn ôm đùi ai chả được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.