Thái Tử Phi

Chương 12: Ngoại truyện




Hoàng thái tôn Huyền Cảnh được hoàng tổ phụ Huyền Dục của hắn tự mình nuôi dạy lớn khôn.

Bình thường, Huyền Cảnh đều ở thiên điện trong cung điện của Huyền Dục, sớm tối đều được Huyền Dục tự mình dạy dỗ.

Thật ra thì ngay cả các hoàng tử, cũng không được Huyền Dục tỉ mỉ nuôi dạy như vậy.

Chỉ có thể nói hai ông cháu này hợp tính khí, yêu thích nhau, cho nên mới ngày đêm chung đụng cũng không chán ghét, chủ yếu nhất là Huyền Dục thật lòng yêu thích Huyền Cảnh.

Nhưng chung đụng lâu ngày với tổ phụ, lại chung đụng ít với phụ mẫu của mình, mặc dù mỗi mồng một mười lăm Huyền Cảnh đều đặc biệt đến Đông cung thỉnh an phụ mẫu của mình, nhưng cảm tình giữa nhau dù sao không thân mật bằng những đệ muội.

Thật ra thì Huyền Cảnh cũng hơi buồn, nhưng suy nghĩ một chút cá và tay gấu không thể có hết, hắn liền dứt khoát từ bỏ sự buồn bã của mình, tiếp tục tích cực hướng lên, nghiêm túc học tập làm hoàng thái tôn.

Lúc Huyền Cảnh tám tuổi, chơi đùa ở Ngự Hoa Viên, đang chạy theo quả cầu hăng say thì, không biết làm sao lại chạy tới một góc vắng vẻ, sau đó ngoài ý muốn nghe được một bí mật lớn kinh người ——

Hoàng thái tôn không phải con ruột của thái tử phi, mà là đứa bé của một đại cung nữ do thái tử phi nuôi giùm, thái tử phi vì tranh sủng mới tuyên bố với bên ngoài đó là nhi tử của nàng, thái tử độc sủng thái tử phi, cho nên đã giúp nàng gạt mọi người, bao gồm hoàng thượng, mà thái tử phi vì sợ bí mật bị tiết lộ nên đã giết cung nữ kia, cung nữ kia còn là do đương kim hoàng hậu ban cho thái tử, hình như tên là Hổ Phách . . .

Hai tiểu cung nữ bàn luận xôn xao thỉnh thoảng nhìn đông nhìn tây, bộ dạng e sợ bí mật lớn bị tiết lộ, hoàn toàn không biết Hoàng thái tôn núp ở dưới giàn hoa đã sớm sắc mặt tái xanh, cả người lạnh lẽo

Đứa bé tám tuổi có bao nhiêu khả năng đây? Dù Huyền Cảnh tương đối thông minh, tương đối thành thục, nhưng hắn vẫn bị bí mật như sấm sét giữa trời quang này dọa sợ.

Hoàng thái tôn bị bệnh.

Hắn bị sự sợ hãi khổng lồ và tức giận cuốn lấy, nhưng hắn không dám nói gì cả, chỉ có thể nhịn, vì vậy bắt đầu gặp ác mộng, bệnh tình càng lúc và nghiêm trọng.

Thái tử và thái tử phi tự mình đến chăm sóc hắn, lại bị hắn chận ngoài cửa.

Vì vậy đổi do Huyền Dục tự mình chăm sóc hắn, hắn lại cảm thấy mình không còn là trưởng tôn của hoàng tổ phụ, có lẽ về sau Hoàng tổ phụ cũng sẽ không thích hắn, hắn sẽ trở thành đứa bé bị người ta vứt bỏ và khinh bỉ

Cho nên hắn quyết định giấu bí mật này ở đáy lòng, không hỏi không nói với ai, đồng thời, hắn âm thầm quyết định giết người diệt khẩu ── diệt trừ hai tiểu cung nữ này.

Vì vậy Huyền Cảnh từ từ khôi phục khỏe mạnh, một tháng sau, tìm được một cái cớ, đánh chết hai tiểu cung nữ này.

Tay của hắn, từ lúc còn nhỏ đã dính máu tanh, tâm cơ càng thâm trầm hơn.

Có lẽ Huyền Dục nhìn rất chính xác, Huyền Cảnh là người quyền mưu, thừa kế hoàng vị do trời sanh.

Khi Huyền Uyên và Nguyên Gia Ninh còn sống, Huyền Cảnh cũng biểu hiện rất tôn kính hiếu thuận, nhưng thủy chung thiếu hụt sự thân thiết mà nhi tử nên có, Huyền Uyên và Nguyên Gia Ninh từng nghĩ mãi không thông, nhưng thủy chung không tìm được lý do, cũng chỉ có thể đưa ra kết quả là đi theo tổ phụ, sống xa cách nên tình cảm không thân.

Cho đến sau khi Nguyên Gia Ninh qua đời, đến lúc Huyền Uyên bệnh nặng thì Huyền Cảnh mới nói ra đoạn bí mật này.

Hắn nói với Huyền Uyên: "Sau đó con lại phái người điều tra kỹ chuyện trong Đông Cung ở Kim Lăng, tất cả mọi người kiểm chứng lần nữa, xác nhận mình là con ruột của phụ hoàng và mẫu hậu, con đã trúng bẫy của kẻ thù, trúng kế ly gián, hai tiểu cung nữ đó cố ý nói cho con nghe chuyện này. Đáng tiếc vì thói quen, về sau, con muốn thân cận với phụ hoàng và mẫu hậu, cũng không biết nên làm như thế nào nữa."

Huyền Uyên nhìn hắn thật lâu, cuối cùng khe khẽ thở dài, nói: "Con quả nhiên trời sanh chính là con cháu hoàng gia."

Một bí mật lớn động trời như thế, mà hắn lúc tám tuổi đã biết cân nhắc thiệt hơn, biết giết người diệt khẩu, biết giấu giếm lừa dối, biết kiểm chứng sau đó, mà quan trọng nhất là, chuyện này hắn lại có thể lừa gạt nhiều năm như vậy, thật là thiên tài.

Nhưng thiên phú này lại làm cho người ta rất không thích.

Huyền Uyên nói: "Năm đó, lúc còn bé mẫu hậu con từng nghe lời đồn, cho rằng mình không phải nữ nhi ruột thịt của ngoại tổ phụ con, cho rằng mình còn có cha đẻ khác, con biết nàng làm sao không? Nàng trực tiếp chạy đi tìm ngoại tổ phụ của con, hỏi mình rốt cuộc là con của ai."

Nói xong, Huyền Uyên không nhịn được cười lên, còn nói: "Con nói nàng ngốc không, khờ không, khiến cho ngoại tổ phụ con dù được nuôi dạy rất tốt cũng giận đến luống cuống, tát nàng một cái tại chỗ, mặc dù lúc ấy nàng khóc rất uất ức, nhưng đáy lòng lại sáng ra, không còn một chút lo lắng."

Nhìn nhi tử đã có mấy phần khí chất đế vương, hắn nhắm hai mắt lại, nói: "Con luôn thấy lạ, vì sao nhiều năm như vậy trẫm chỉ có mình nàng phải không? Là bởi vì nàng từ nhỏ đến già đều thủy chung như một, đáy lòng của nàng không có nửa phần lo lắng, ở chung với nàng, tâm tình luôn sạch sẽ sáng sủa . . . . Thôi, con đi ra ngoài đi, nói con cũng chưa chắc nguyện ý hiểu."

Huyền Uyên than thở lần nữa, nhi tử rất có năng lực, ngoài dự liệu của bọn họ, nhưng, hắn thật hoài niệm Ninh tỷ tỷ của hắn.

Cả đời này, nàng sanh con dưỡng cái chịu nhiều đau khổ vì hắn, hắn đã ước định với nàng trước khi nàng đi, nếu như có kiếp sau, hắn nguyện ý làm nữ tử, trông mong nàng làm thân nam nhi tự nhiên tự tại một lần, hắn và nàng vẫn là phu thê.

Hi vọng có kiếp sau, có đời sau, hi vọng đời đời kiếp kiếp ở chung với nàng, mặc kệ là nam, hay là nữ.

Ưng thuận nguyện vọng cuối cùng, Huyền Uyên bình thản nhắm hai mắt lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.