Thà Đừng Gặp Gỡ

Quyển 1 - Chương 22: Lần thứ hai làm chuyện xấu




Hôm đó, sau khi Lệ Cảnh Trình rời đi, Vinh An Thâm tìm Vinh Thiển nói chuyện. Ý tứ trong lời nói của ông dứt khoát như một mũi dao đâm thẳng vào tim Vinh Thiển, Vinh An Thâm muốn cô cho Lệ Cảnh Trình một cơ hội.

Vinh Thiển vào bên trong khu vực bể bơi, cô khóa cửa lại, một mình đi vào, bên trong là một không gian độc lập, hồ bơi hình bán nguyệt, sâu khoảng ba thước, hai bên trái phải có đặt mấy chiếc ghế nằm.

Vinh Thiển cởi hết quần áo và đồ dùng hàng ngày trên người, cô không thích mặc Bikini khi bơi, cô khóa cửa, người bên ngoài tự nhiên sẽ biết ý không đi vào.

Từ bên ngoài, Cố Tân Trúc nhìn vào cánh cửa đóng chặt, thói quen này của Vinh Thiển, toàn bộ Vinh gia đều biết.

Nhiệt độ nước ổn định tràn qua đầu vai, Vinh Thiển nín thở lặng xuống, cảm giác hít thở không thông càng ngày càng nghiêm trọng, cảm giác sợ hãi ở dưới nước làm cô vài lần muốn đi lên, nhưng cô nghĩ vẫn chưa đủ, lồng ngực tựa như bị hai bàn tay dùng lực xé rách, Vinh Thiển đau đến không còn cách nào tự kềm chế được, cô từ từ đi ra khỏi mặt nước.

Hai tay vén tóc ra hai bên, đau như vậy cũng không thể bằng nỗi đau khi nhớ đến Hoắc Thiếu Huyền, Vinh Thiển ngẩng đầu, một dòng hỗn hợp nóng hổi trên mặt lạnh lẽo chảy xuống.

Lúc Lệ Cảnh Trình đến Vinh gia, Cố Tân Trúc ở trên lầu có nhìn thấy. Người giúp việc nói có thể Vinh Thiển đang ở phía sân sau, Lệ Cảnh Trình đi theo chỉ dẫn tiến về phía trước. Anh đi tới trước bể bơi, thấy cánh cửa mở ra một khe hở, bên trong còn truyền đến tiếng nước ào ào.

Bàn tay anh dùng sức đẩy, vật đầu tiên đập vào mắt là bộ quần áo xốc xếch, còn có cả bộ nội y màu trắng.

Lệ Cảnh Trình lập tức phản ứng kịp, người bên trong có khả năng đang trần truồng khỏa thân, như vậy chắc chắc sẽ không quên khóa cửa, chỉ sợ lại bị người khác bày trò.

Anh nở nụ cười, đi vào, cài then cửa, động tác lưu loát không tưởng tượng nổi.

Vinh Thiển bơi một vòng, cô lộn ngược lại, thả nổi trên mặt nước, bỗng nhiên thấy được cảnh này, anh không nghĩ tới sẽ được diễm phúc như vậy.

Vinh Thiển giật mình trong phút chốc, Lệ Cảnh Trình thấy vẻ mặt cô chợt biến sắc, hai tay Vinh Thiển che trước ngực, lặn người xuống nước: “Lệ Cảnh Trình, sao anh lại vào đây!”

“Cửa mở.”

“Không có khả năng!” Vinh Thiển giận không kềm chế được, cô đập mạnh tay lên mặt nước, bọt nước văng tới trước mũi giày Lệ Cảnh Trình, cơ bản là Vinh Thiển cũng đoán ra được một chút: “Là bà ta.”

Thấy người đàn ông còn đứng ở đó, ánh mắt nhìn chằm chằm trên người mình, Vinh Thiển xấu hổ, mặt đỏ bừng: “Anh đi ra ngoài!”

Lệ Cảnh Trình đi đến chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống: “Có duyên gặp nhau, tại sao tôi phải đi?”

“Lệ Cảnh Trình, anh không biết xấu hổ.”

Ngón tay anh chỉ vào một bên gò má của mình: “Không phải mặt mũi của tôi còn nằm đây sao?”

Nước bên trong hồ trong suốt, dù cho Vinh Thiển có che giấu như thế nào đi nữa, cũng phơi bày trọn vẹn trước mắt anh.

Ánh mắt anh tối dần, Vinh Thiển bơi lên, với tay lấy bộ quần áo và đồ dùng hàng ngày trên thành bể bơi, ngón tay vừa mới chạm tới áo khoác, bỗng nhiên, chỉ thấy tất cả y phục bị người đàn ông nhanh chóng kéo lấy, bỏ về phía sau, Vinh Thiển tức giận đập tay lên mặt đất: “Lệ Cảnh Trình, anh là lưu manh sao?”

Lệ Cảnh Trình giữ chặt quần áo của cô trong tay: “Muốn sao, tự mình tới lấy.”

Vinh Thiển lợi dụng thành hồ bơi để che giấu phần cơ thể từ xương quai xanh trở xuống, cô không dám lộn xộn: “Đợi chút nữa sẽ có nhiều người đến đây, lần trước anh còn có thể nói là ngoài ý muốn, còn lần này thì sao? Ba tôi sẽ không bỏ qua cho anh.”

Lệ Cảnh Trình phì cười, nhìn bộ dáng cô đang cố tự trấn định: “Nếu con gái bảo bối của ông ấy bị tôi nhìn thấy hết, nói không chừng ông ấy sẽ nhân cơ hội này đem em gả cho tôi.”

“Anh đừng có đắc ý!”

Lệ Cảnh Trình bắt chéo đôi chân dài, cả người dựa về sau: “Em nói xem, có phải là mẹ kế em đang lo lắng không ai thèm lấy em, nếu không sao bà ấy lại đem em dâng lên cho đàn ông chứ?”

“Câm miệng.”

Lệ Cảnh Trình tặc lưỡi, đưa tay vào túi lấy điện thoại di động ra.

Vinh Thiển không khỏi kinh ngạc: “Anh làm gì đó!”

“Cho em một tấm hình lưu làm kỷ niệm.”

“Anh!” Vinh Thiển cuống quít muốn tìm chỗ trốn, nhưng nhìn quanh bốn phía, sợ rằng đây mới là chỗ an toàn nhất, cô hoảng hốt lo sợ, bộ dáng cô như vậy, trong mắt Lệ Cảnh Trình cảm thấy cực kỳ tốt, không có chút nào là ra vẻ làm bộ làm tịch, khuôn mặt anh không khỏi giãn ra. Lệ Cảnh Trình đưa điện thoại di động lên nhắm ngay vào cô, Vinh Thiển nằm sấp xuống, tranh thủ tỏ ra yếu thế: “Van xin anh.”

“Tỏ thái độ thành khẩn cầu xin người khác giúp đỡ thử xem.”

“Tôi sẽ nặn một tượng đất, lúc nào đó giao đến cho anh, còn cắm thêm hai nén hương vào đó nữa.”

Khuỷu tay Lệ Cảnh Trình chống lên đầu gối, người nghiêng về phía trước: “Mồm mép lắm… Ngang ngược thêm chút nữa xem, em không tin tôi nói được thì làm được?”

Vinh Thiển không dám lên tiếng, ngoan ngoãn lấy tay che miệng lại.

Khóe môi anh khẽ giương lên: “Hôn tôi một cái, tôi đi liền.”

“Cút đi!”

Lệ Cảnh Trình nhíu mày: “Hừ?”

Vinh Thiển lập tức thay đổi ngữ điệu: “Côn … tôi nói là cây côn.”

Vinh Thiển không để ý thấy ý xấu trong đôi mắt anh, cô sờ sờ vai: “Tôi lạnh rồi, anh để tôi đi lên đi.”

Lệ Cảnh Trình đi lên trước nắm lấy cánh tay cô, Vinh Thiển thét chói tai: “Buông tôi ra.”

Hai tay anh giữ chặt hai vai cô, lực đạo rất lớn, Vinh Thiển bị anh lôi lên khỏi mặt nước, chóp mũi Lệ Cảnh Trình gần như chạm tới khuôn mặt cô, Vinh Thiển né ra, anh vừa định hành động, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện.

“Thiển Thiển đang bơi?”

Là Vinh An Thâm.

Lệ Cảnh Trình khẽ buông tay, Vinh Thiển lại rơi vào trong hồ, cô hoảng sợ vội vàng che trước ngực: “Nhanh đi đóng cửa!”

Anh bước hai ba bước đã tới cửa, nhanh chóng bấm khóa trái, Vinh An Thâm đẩy cửa: “Ui, cửa khóa rồi.”

Vinh Thiển leo lên bờ, nhân lúc Lệ Cảnh Trình quay lưng lại, cuống cuồng mặc quần áo vào, cô vội đến mức đôi tay run rẩy, mặc quần xong, vẫn chưa kịp mặc áo, cô nhặt khăn tắm bên cạnh che phủ lên vai.

Lệ Cảnh Trình nhặt khăn mặt lên, động tác quen thuộc giúp cô lau người.

“Khóa rồi? Mới vừa rồi em còn thấy Cảnh Trình tới đây.” Giọng nói này đúng là Cố Tân Trúc.

Ánh mắt Vinh Thiển tỏa ra tia giận dữ, Lệ Cảnh Trình hạ thấp giọng: “Mặc quần áo vào, đi qua mở cửa.”

Anh đưa áo qua cho Vinh Thiển mặc vào, khăn tắm mở ra, thấy dây áo lót vướng trên đầu vai cô, ngón tay Lệ Cảnh Trình lướt nhanh qua vai cô, cả người Vinh Thiển cứng đờ, anh giúp cô sửa sang xong: “Đường đường chính chính đi tới, thật tự nhiên, tặng cho bà ta một cái tát.”

Vinh Thiển tránh khỏi tầm mắt anh, cầm quần áo mặc vào, cô vén mái tóc dài, thở sâu một hơi.

Hai người đi tới cửa, Vinh Thiển chậm rãi mở cửa ra, vốn dĩ Vinh An Thâm đang định đi, Cố Tân Trúc nhìn vào trong: “Quả nhiên Cảnh Trình ở đây.” Ánh mắt không nhịn được quan sát trên người Vinh Thiển, nét cười trong mắt chậm rãi thu hồi.

Vinh Thiển giận tái mặt, Lệ Cảnh Trình thấy đôi tay cô xuôi bên người, nắm chặt thành nắm đấm, ngay lúc cô có động tác muốn giơ lên, anh kịp thời bước đến, giữ lại.

“Bác trai, bác gái.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.