Tên Thần Tượng Ác Ma

Chương 11




Buổi tối bọn nó đi ăn nhà hàng Nhật về. Người trả tiền không ai khác là Lubi rồi. Tức lắm nhưng đồ ăn ngon quá tiếc tiền cũng không lợi lộc gì. Về đến khách sạn Lubi có chủ ý đi dạo nên để hai con bạn đi về phòng còn mình thì bước ra phía bờ biển. Vì trời tối nên không còn người. Không gian cũng yên tĩnh hơn. Đi trên những nền cát này Lubi mới cảm thấy dễ chịu. Khuôn mặt nó bỗng lạnh lùng kiêu ngạo hơn bao giờ hết. Không ai biết rằng ở Việt Nam nó đã phải chịu đựng những cám dỗ của cuộc đời dù tuổi đời rất trẻ, mỗi đêm còn không thể ngủ vì sợ khi nhắm mắt những nỗi ám ảnh của tuổi thơ sẽ tràn về. Có ai biết được nó đã cô đơn thế nào không? Có ai biết được nó đã khóc một mình khi trăng lên không? Có ai biết được nụ cười luôn trên môi nó là giả tạo không? Và cũng có ai có thể biết được tính cách hoạt bát vui vẻ của nó cũng chỉ là để diễn cho mọi người thôi không? Từ nhỏ đến lớn ba mẹ nó để nó cho bà ngoại trông. Bà ngoại là người nó yêu nhất. Là người hiểu nó nhất. Bà biết nó sợ cô đơn, sợ bóng tối nên cứ khi đêm về nó lạnh run cằm cặp nhưng bà đã là người ôm nó vào lòng, là người thắp sáng và xua đi nỗi sợ bóng tối của nó bằng những câu truyện cổ tích. Ngày xưa nó ngây thơ lắm, đã có lần nó nói với bà rằng sau này nó sẽ là cô công chúa bởi vì công chúa được mọi người yêu quý, công chúa không phải cô đơn nữa. Nhưng khi bà ngoại nó mất nó mới biết rằng những câu truyện ấy thật sự giả dối. Nó đã tự cười bản thân mình ngu ngốc nên mới tin vào cái gọi là “truyện cổ tích“. Nó làm gì có thật? Nó hận lắm chứ. Công chúa ư? Chỉ là bề ngoài cao sang, xinh đẹp vì thế mới được chú ý. Thử hỏi nếu công chúa xấu xí thì còn những lời ngon ngọt như mật ong hay không? Từ đó nó không cười nói vui vẻ nữa. Đến khi nó gặp được Mia và Yeri nó mới cười cười nói nói giống như ở với bà ngoại vậy. Nhưng nó đã tự nhủ rằng sẽ có lúc nó trở lại con người thật của nó. Đang mãi suy tư thì có tiếng người gọi nó đã kéo nó về thực tại. Người gọi nó không ai khác là JungKook. Chẳng qua là cậu khó ngủ quá nên ra đây không ngờ lại bắt gặp nó. Thấy nó cậu có vẻ vui vui nhưng lại bắt gặp khuôn mặt lạnh hơn Mia kia của nó khiến cậu có chút khó chịu. Cậu cũng trở về khuôn mặt lạnh như mọi khi mà cất tiếng hỏi nó

- Sao lại ra đây -JungKook ngồi xuống nền cát kia

- Thích -nó trả lời ngắn gọn rồi cũng ngồi xuống bên cạnh cậu

- Cô không vui sao? -JungKook nghe giọng nói lạnh âm độ của nó thì khỏi phải nói luốn hết sức ngạc nhiên cứ tưởng không phải nó vậy (chị Mia nhập đó)

- Sao nói vậy? -nó khó hiểu

- Giọng cô khác bình thường

- Vậy sao -nó chỉ cười nhếch một cái

Sau câu nói đó cả hai rơi vào trạng thái im lặng đến khi..

- Sao anh lại trưng bộ mặt lạnh lùng khi ở ngoài? -nó bất giác hỏi cậu

- Tôi không biết -JungKook trả lời

- Chắc trước đó anh thích ai rồi nhỉ? -nó lại hỏi tiếp

- Ừ. Còn cô, hôm nay sao mặt lại lạnh như vậy? -JungKook thành thật nói

- Bản chất vốn có của tôi là như vậy -nó thản nhiên đáp

- Hahahaha -JungKook bỗng bật cười lớn

- Cười gì? -nó nhíu mày khó hiểu

- Hằng ngày lắm mồm, miệng không ngừng hoạt động. Hôm nay lại kêu lạnh lùng là bản chất vốn có cô không thấy ngượng miệng sao? -JungKook khinh khỉnh nói

- Chả phải giống anh sao? -nó nói xéo

- Chắc vậy -JungKook ngưng cười

- Cười để người khác không biết mình đã khóc như thế nào? Nói nhiều à? Cũng chỉ để cho người khác chú ý đến mình thôi. Tất cả chỉ giả tạo. -nó nói mắt nhắm lại người ngả ra đằng sau

- Cô khó hiểu thật -JungKook nhìn nó nói với vẻ mặt hứng thú

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.