Tề Gia Chi Bảo

Chương 8




Nắng sớm hiện ra

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ khắc hoa. Chậm rãi quanh co khúc khủy mà vào, chậm rãi chiếu sáng thư phòng sau một đêm xuân có vẻ có chút hỗn độn.

Đêm hôm qua tất cả đồ dùng bị hất tung xuống đất, trên mặt đất khô cạn đã sớm lưu lại nhiều vết mực, giấy Tuyên Thành mềm mại cùng với bút lông rơi tán loạn xuống mặt đất cả một đêm.

Nhất kiện nam nhân cùng quần áo nữ nhân bị quăng tán loạn, theo bàn lớn thẳng tiến vào trong đại sảnh là chiếc giường lớn

Trong đại sảnh mọi thứ gia cụ đều đầy đủ không thiếu một vật. Giường lớn vì để cho các chủ nhân các đời của Tề gia, khi xử lý thương vụ nặng nề, nếu có thời gian rảnh rỗi sẽ ngả lưng nghỉ. Cũng là Tề Nghiêm từ ngày không trở về lầu chính, để kiều thê vắng vẻ ở lại đó một mình, hàng đêm độc chiếm giường ở trong thư phòng.

Nhưng là đêm qua ngủ trên giường lớn cũng không chỉ có một mình Tề Nghiêm

Ánh nắng chiếu sáng thiên thính, Bảo Bảo đang buồn ngủ bởi vì đột nhiên mất đi sự ấm áp vây quanh ở bốn phía mà bị bừng tỉnh dậy

Nàng chớp nhẹ mi, mở bừng mắt vừa lúc nhìn thấy Tề Nghiêm xuống giường, đưa lưng về phía nàng, không nói câu nào mặc xiêm y vào.

Nhìn hắn dần dần được quần áo che đậy, lại vẫn không che dấu được thân hình nam tính, cùng tấm lưng rộng lớn có dấu răng nho nhỏ cùng vết cào. Sự việc đêm qua thoáng chốc lại hiện lên trong đầu, nàng xấu hổ đến hai má hồng hồng,chỉ muốn chui vào trong chăn.

Nhưng không khí ngột ngạt dần dần làm cho sự e lệ của nàng chuyển thành khó hiểu, thậm chí là kinh hoảng.

Tề Nghiêm mặc áo đơn vào, nhặt lên đai áo buộc vào bên hông, từ đầu đến đuôi không thèm liếc mắt nhìn người nằm trên giường một cái.

Nàng nằm ở trên giường tay nhỏ bé kéo chăn che lấp ngực, vẫn nhìn bóng dáng hắn mặc quần áo, trong lòng lại bắt đầu có chút bất an không yên.

Nàng rõ ràng cảm nhận được hắn tức giận.

Hắn đang tức giận.

Hơn nữa là phi thường tức giận.

Tề Nghiêm khuôn mặt lạnh băng nghiêm khắc, động tác mặc quần áo nhanh gọn. Quần áo làm bằng chất liệu may mặc tốt nhất bởi vì lực đạo cường đại của hắn mà phát ra âm thanh soàn soạt, hắn nếu dùng thêm một chút lực đạo chắc chắn quần áo sẽ bị rách.

“Phu quân?”

Âm thanh sợ hãi từ trên giường truyền đến

Hắn động tác bỗng dưng dừng lại, nhưng là trong nháy mắt lập tức lại tiếp tục. Đối với âm thanh ôn nhu ngọt ngào kia hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ.

Trên đại sảnh yên tĩnh, cùng với phản ứng lạnh lùng của trượng phu, làm cho Bảo Bảo ở trên giường càng lúc càng hoảng, tay nhỏ bé túm chặt chăn ngồi dậy.

Tề Nghiêm tính tình như áp lực lớn bị bùng nổ, xoay người nhặt lên dây cột tóc, đem tóc dài rối tung một lần nữa buộc lại

“Phu quân…Ta…” nhìn bóng dáng lạnh lùng kia, Bảo Bảo rốt cục cố lấy dũng khí,cẩn thận mở miệng hỏi

“Chàng ….chàng đang tức giận sao?”

Hắn đang tức giận sao? Hắn đang tức giận sao?

Cố sức áp chế lửa giận, đột nhiên bị bạo phát

“Đúng vậy, ta đang tức giận!” Tề Nghiêm đặt áo khoác lên trên ghế, xoay người lại. Hắn sắc mặt xanh mét, nhìn sâu vào mắt thê tử lớn tiếng chất vấn “Nàng đã làm cái gì?”

Đêm qua khi kích tình, hắn căn bản không thể tự hỏi, chỉ có thể phóng túng bản năng, muốn nàng một lần lại một lần nữa. Nhưng khi xúc động qua đi, lý trí lại lần nữa trở về trong đầu, hắn mới cảnh giác như vậy không khống chế được tuyệt đối có nguyên do khác.

Hắn tuy rằng chịu khổ lâu ngày, nhưng chút mãnh liệt khát vọng này còn không đủ để bao phủ chôn sâu trong lòng hắn.

Bảo Bảo nao núng một chút, ở dưới ánh mắt nhìn lợi hại của hắn,chỉ có thể thốt ra “Ách, cái kia là dược__”

“Dược?” Tề Nghiêm khó có thể tin “Nàng đối với ta dùng kế này sao?”

“Ách, kia…kia…” từ khi thành thân tới nay, nàng chưa từng gặp qua hắn phẫn nộ như thế. Nàng co người rụt lùi vào trong góc giường, sợ tới mức có chút lắp bắp “Ta không…”

Ô ô ô, không phải nàng, không phải nàng, kế dùng dược này rõ ràng là của tam tỷ!

Nhưng là nguyên nhân tam tỷ dùng kế này, tất cả đều là vì nàng. Chuyện đã đến nước này chẳng lẽ nàng có thể nào vì tránh né lửa giận của trượng phu mà liền đem sai lầm đổ hết lên đầu tam tỷ sao?

Nhìn kiều thê run rẩy hai bờ vai còn đầy dấu vết đêm hôm qua hắn qúa mức làm càn, lưu lại vô số vết hôn hồng hồng cùng dấu răng trên gáy trắng như tuyết, còn có đôi môi sưng vù. Tề Nghiêm nắm chặt hai tay thành quả đấm, nổi trận nôi đình lạnh giọng trách mắng.

“Nương,các nàng không biết nặng nhẹ nghĩ ra loại chủ ý này, nàng như thế nào có thể nhất kinh mù quáng mà làm theo?”

“Không, không phải!” lần này thật sự không phải chủ ý của nhóm bà bà.

Tề Nghiêm lại không nghe lời giải thích của nàng

“Nàng có hay không nghĩ tới khả năng nàng đã làm tổn thương ta quá nặng?” nghĩ đến loại tình hình này, hắn tức giận che dấu hạ tâm đang sợ hãi cơ hồ run run

“Ta…”

Hắn ngập đầy lửa giận, rốt cục không chịu được áp lực, dốc toàn bộ lực lượng phát giận. Hắn rất ít khi đối với thê tử phát giận, nhưng tình thế nghiêm trọng, lửa giận hừng hực thiêu đốt chắn cũng không ngăn được.

“Người khác muốn nàng dùng dược đối với ta nàng cũng làm. Nếu người nọ giao cho nàng kỳ thực là độc chứ không phải dược thì sao?” hắn chất vấn.

Bảo Bảo sợ hãi một câu cũng nói không nên lời

Qưở trách không có chấm dứt

“Nàng có biết hay không sự tình nếu có khả năng tệ hơn? Ta khả năng càng thêm không khống chế được?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trắng bệch, những lời quở trách này một chữ giống như là một chút, lại một chút hung hăng quất lên người nàng.

“Nàng rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?”

Liên tiếp không ngừng quở trách,l àm cho nàng chân tay luống cuống. Tuy rằng mấy độ nghĩ muốn cãi lại, Tề Nghiêm cũng không cho nàng một nửa điểm cơ hội, ngược lại ở thời điểm nàng nước mắt tràn mi, hắn xanh mặt quay lưng mặc vào nhất kiện áo khoác cuối cùng, xoay người dậm châm rời đi, mỗi một bước đi đều như là dùng sức đạp mạnh xuống nền nhà.

Hắn đi ra thậm chí đã quên đóng cửa, cửa thư phòng rộng mở, gió từ bên ngoài từng trận thổi vào.

Hơi lạnh của gió thổi vào bên trong gian giữa đại môn, làm Bảo Bảo ngồi ở trên giường chịu đựng không được liên tiếp run run.

Bóng dáng Tề Nghiêm lãnh khốc, tuyệt tình chỉ chốc lát sau liền biến mất ở ngoài cửa, chỉ để lại nàng một mình cô độc ngồi ở trên giường, nước mắt tuôn đầm đìa ướt đẫm chăn.

Hắn sắc mặt xanh mét, nghiêm khắc quở trách, một lần lại một lần hiện ra trong đầu nàng, không xóa đi được, mỗi lần nghĩ đến nước mắt liền rơi lã chã.

Nàng thật sự không hiểu, không hiểu hắn vì sao lại hung hăng với nàng, không hiểu hắn vì sao như vậy tức giận. Đã thành thân làm vợ chồng, nàng muốn thân mật có cái gì là không đúng?

Bảo Bảo một bên khóc đi xuống giường,nàng cúi lưng một đường tìm trang phục đêm qua bị xả vội vàng,trên đất phân tán đầy quần áo,nàng khóc nức nở không thôi,đem nhất kiện quần áo một lần nữa mặc vào

Tề Nghiêm nói sợ làm bị thương nàng, nhưng là thân thể của nàng sớm đã được điều dưỡng tốt rồi! Nhóm bà bà rõ ràng đã nói, bình thường phụ nhân đẻ non, hai tháng sau có thể sinh hoạt vợ chồng. Hắn còn muốn làm nàng không hiểu, nói cho nàng không cần nhất thời nóng lòng

Nhưng nhất thời là bao lâu?

Bọn họ đều tám tháng không sinh hoạt vợ chồng!

Nàng càng nghĩ càng khóc, liền càng khổ sở, toàn bộ để tâm vào chuyện vụn vặt, không thể tự kiềm chế.

Ô ô ô hắn tức giận như vậy rõ ràng chính là__rõ ràng chính là__rõ ràng chính là không nghĩ cùng nàng “cái kia, cái kia” thôi.

Nhớ tới ngày ấy ở bích hồ, hình ảnh nàng vô tình gặp được tình hình Bạch Tiểu Điềm ỷ ôi ở trong lòng của Tề Nghiêm, lại lần nữa hiện lên trong đầu nàng.nguyên bản ngờ vực không có căn cứ, nhưng có các loại dấu hiệu có thể làm bằng chứng, làm cho nàng chỉ có thể tin tưởng trượng phu đã có người khác

Bảo Bảo trong lòng nhói đau, nước mắt lại lã chã chảy xuống.

Thân hình nhỏ bé một mình ngồi xổm ở trong thư phòng, một bên khóc một bên thu thập các loại đồ vật bị rơi tán loạn trên mặt đất. Tuy rằng nàng thật sự đau lòng, nhưng là chung quy da mặt vẫn mỏng, không dám lưu lại “chứng cớ” để cho bọn người hầu biết tối hôm qua “tình hình chiến đấu” có bao nhiêu kịch liệt ra sao.

Thẳng đến khi nàng nước mắt nước mũi sau khi đem thư phòng đều đã được thu thập thỏa đáng, nàng hai mắt hồng hồng mới chậm rãi về lầu chính,

Mây trắng trôi lững lờ, trời trong nắng ấm cùng trong lòng của Bảo Bảo mây đen mù sương hình thành mãnh liệt đối lập.

“Bảo Bảo?”

Trong đình viện to như vậy bỗng vang lên một tiếng gọi

“Sao lại thế này?”

Nàng nguyên bản muốn mình trở lại lầu chính, sau khi chịu một trận đau lòng kia chỉ muốn nằm trên nhuyễn tháp. Nhưng lại không nghĩ rằng ở trước cửa lầu chính liền gặp Châu Châu chạy tới xem tình hình.

Nhất thời hoảng hốt, nàng vội vàng lấy tay che hai mắt khóc đã đỏ hồng cả lên.

Hành động này ngược lại làm cho Châu Châu nổi lên lòng nghi ngờ.

“Muội che cái gì?” nàng nhanh tay cầm lấy tay nhỏ bé của muội muội, đã thấy muội muội cuống quít nâng tay kia lên che

“Không cho phép che!Muội lại che ta sẽ tức giận lâu!” nàng quát

Biết tính tình tam tỷ, Bảo Bảo tay nhỏ bé tuy rằng không dám che nữa, nhưng đầu nhỏ vẫn như cũ cúi xuống. Vọng tưởng kéo dài thời gian, có thể lừa gạt được trong chốc lát cũng tốt.

Châu Châu cũng không buông tha nàng, hai tay chống nạnh, nhíu mày ra lệnh “Ngẩng đầu lên!”

Trong lòng biết, nếu không ngoan ngoãn nghe theo, tam tỷ tuyệt đối sẽ không bỏ qua, Bảo Bảo lúc này mới chậm chạp ngẩng đầu lên

Nháy mắt Châu Châu quá sợ hãi

“Như thế nào lại khóc? Đã xảy ra chuyện gì?”

“Muội …muội…”Bảo Bảo vẻ mặt khó xử, cắn môi hồng không biết nên nói từ đâu.

Nhìn thấy muội muội ấp á ấp úng, một bộ dáng khó có thể mở miệng. Châu Châu trong phút chốc nhớ tới, ở thời điểm hôm qua hai tỷ muội tâm sự,c ó đề cập đến lần Bảo Bảo ngồi trong lòng Tề Nghiêm mà hắn vẫn không loạn, kiên nhẫn hơn người. Nàng thở hốc vì kinh ngạc, thốt ra:

“Chẳng lẽ, ta tối hôm qua hạ xuân dược không có hiệu quả, chẳng lẽ suy đoán tệ nhất đã trở thành sự thật, Tề Nghiêm thật sự không được a?”

Nghe thấy tỷ tỷ nhắc tới, Bảo Bảo thật vất vả mới thoáng bình ổn cảm xúc, nháy mắt lại dấy lên ngọn sóng, nước mắt bỗng nhiên dâng lên, hốc mắt ầng ậc nước.

“Không…Không phải….”nàng lắc đầu nước mắt rơi lã chã

“Hắn không gục muội sao?” Châu Châu không có nghe rõ lời của tiểu muội, vẫn là vẻ mặt kinh ngạc, liên tục truy vấn “Hay là hắn lại mở miệng bảo muội đem quần áo mặc vào? Điều đó không có khả năng a? Ở thời điểm ta đi mua thuốc còn đặc biệt hỏi người làm ra dược này có hiệu quả không” người làm ra dược này quỳ gối cam đoan, dùng cái đầu của hắn đảm bảo dược kia tuyệt đối hữu hiệu.

“Không phải…không phải…là …là….ô ô ô ô ô!”

Châu Châu càng nói trong lòng của Bảo Bảo càng khó chịu, nàng muốn giải thích nhưng tam tỷ nhất thời không để ý đến, làm nàng khóc nức nở không thôi

“Làm sao vậy? Uy, Bảo Bảo muội đem chuyện nói hết ra đi, nói cho ta biết rốt cục phát sinh chuyện gì?”

“Ô ô ô, phu quân hắn…hắn….”

“Hắn như thế thế nào?”

“Trong lòng hắn có người khác!”

“Cái gì? Đây là thế nào, ở thời điểm nào đã phát sinh ra chuyện này?” Châu Châu một lần nữa khẩu khí hoảng sợ “Ngày hôm qua vợ chồng muội không phải vẫn còn tốt đẹp hay sao?”

“Ngày hôm qua, ngày hôm qua cũng không tốt….” nàng trong lòng buồn bã khóc như mưa, cơ hồ ngay cả giọng nói đều khó nhọc “Hắn đã sớm thích người khác!”

Cái gì?!

Châu Châu vừa nghe,g iận tím mặt

“Hắn dám ở bên ngoài ăn vụng?” Châu Châu hét một tiếng, rút trường tiên ở bên hông ra, nổi trận lôi đình, xoay người muốn xuất môn tìm tên lang tâm cẩu phế * phụ lòng muội muội để tính sổ “Ta sẽ đem hắn đánh chết luôn!” (*lang tâm cẩu phế: là người vô tình bội nghĩa)

Bảo Bảo vừa thấy tình thế nghiêm trọng, vội vàng nhanh tay ôm lấy tam tỷ đang xúc động

“Không, không cần!”

“Muội không cần ngăn cản ta! Tên kia cưới người của Tiền gia ta, còn dám ăn vụng, ta hôm nay liền bắt hắn thiến, để xem hắn còn dám đi vụng trộm với người khác được nữa không?” (NN: óa óa khổ thân anh Tề Nghiêm quá >>.<<)

“Tam tỷ, không cần…” Bảo Bảo cố sống cố chết ôm lấy Châu Châu, nước mắt rơi như mưa, lại vẫn là tâm không đành lòng

“Tỷ không cần đi tìm hắn…quên đi__quên đi__”

“Cái gì quên đi? Làm sao có thể quên đi?” Châu Châu tức giận đến muốn giết người, nghe muội nói ở phía sau, lại vẫn che chở cho Tề Nghiêm, thật sự nhịn không được

“Muội cái đứa ngốc này, hắn đã thay lòng đổi dạ, làm chi còn nói giúp cho hắn?”

“Nhưng là phu quân trước kia đối với muội tốt lắm a~! Đều do muội …không cẩn thận đẻ non, hắn mới có thể…” nói đến đây Bảo Bảo lại rớt lệ. Ở trong lòng nàng thủy chung đem chuyện này trở thành lỗi lầm của chính mình.

“Đứa nhỏ không giữ được, muội so với hắn còn khổ sở hơn, này chỉ là lấy cớ!” Châu Châu mắng

Bảo Bảo chỉ có khóc, hai tay nhỏ bé vẫn gắt gao ôm không để cho tam tỷ đi tìm Tề Nghiêm.

Thấy nàng thương tâm như vậy,t ay nhỏ bé lại không chịu thả ra, Châu Châu đành phải hít sâu một hơi, nhẫn nại hỏi:

“Được rồi, muội nói trong lòng hắn có người khác, lại không chịu cho ta đi tìm hắn tính sổ. Như vậy, muội hiện tại đến tột cùng muốn như thế nào?”

Bảo Bảo rơi lệ, nước mắt ròng ròng, qua nửa ngày mới nâng khuôn mặt điềm đạm nhỏ nhắn đáng yêu lên, đôi mắt to đen rưng rưng nhìn tam tỷ nói.

“Muội …muội nghĩ về nhà….”

…………………………………………….

Ánh mặt trời buổi chiều đã ngả về tây, đường chân trời đỏ rực đem ngoại thành ở Song Đồng thành nhiễm một mảng màu trắng đục

Trên cánh đồng Thượng Mạng bát ngát hiu quạnh, Tề Nghiêm thúc ngựa chạy nhanh. Ở phía sau hắn không xa là một chiếc xe ngựa cũ, người đánh xe dáng gầy nhỏ, đầy vẻ mệt mỏi,cố gắng muốn đánh xe ngựa đuổi kịp kỵ sĩ phía trước.

Một lát sau tuấn mã cùng xe ngựa, một trước một sau xuyên qua cổng thành, trải qua mấy đường cái, rốt cuộc đi thẳng về hướng Tề phủ ở phía trước.

Nô bộc Tề phủ vừa thấy chủ tử đã trở về, lập tức tiến ra đón

Tề Nghiêm thân thủ mạnh mẽ, tự mình xoay người xuống ngựa, đem dây cương giao cho nô bộc, không đợi người trong xe ngựa đuổi kịp,liền vội vàng vào cửa.

Hắn đi qua phòng ngoài ở đình viện, rất nhanh đã đến được lầu chính

Nguyên bản nghĩ đến Bảo Bảo đang ở trong phòng nghỉ ngơi, hắn còn cố ý đẩy nhẹ cửa ra, không muốn quấy nhiễu nàng. Lại không nghĩ rằng trong phòng một người cũng không có.

Hắn đầu tiên là sửng sốt, tưởng thê tử còn đang ở trong thư phòng, đang chuẩn bị xoay người đi tìm, thì trực giác lại cảm giác được giống như có chỗ nào không đúng. Thân hình cao lớn dừng lại ở cạnh cửa, rồi sau đó xuyên qua tiểu thính, lại lần nữa đi trở về phòng ngủ.

Trong phòng ngủ, hết thảy đều ngay ngắn có thứ tự. Cạnh giường là tủ quần áo được đóng chặt, trên bàn còn có các chậu hoa mẫu đơn mà Châu Châu đưa tới, nhiều đóa sáng lạn diễm lệ, tản ra mùi hoa nồng đậm

Mọi vật đều như khi hắn vẫn lui tới __Không, không thích hợp.

Đôi mắt như chim ưng lợi hại quét về phía nhuyễn tháp

Nơi đó, không phải là…

Tề Nghiêm biến sắc

Phía dưới nguyên bản là thời điểm Bảo Bảo xuất giá có mang theo mấy rương đồ đạc, lúc này mấy rương đó cũng không thấy.

Trừng mắt nhìn phía dưới nhuyễn tháp trống không, Tề Nghiêm nhịn không được tiến lên, ở cạnh nhuyễn tháp ngồi xổm xuống, thậm chí còn vươn bàn tay to tự mình xác nhận.

Đúng vậy dưới nhuyễn tháp trống trơn, không có một cái rương nào.

Một cỗ hàn khí bỗng chạy dọc sống lưng, làm cho hắn rùng mình.

Tề Nghiêm nhanh chóng đứng dậy, quay đầu mở tủ quần áo ra, rõ ràng phát hiện trong ngăn tủ dù vẫn còn mùi hương của túi thơm, nhưng là tất cả các loại xiêm y của nàng đều không còn

Hắn khó có thể tin trừng mắt nhìn tủ quần áo trống trơn, lập tức xoay người vội vàng cất bước đến bên cạnh bàn trang điểm, đem ngăn tủ ngọc bích kéo ra

Gương đồng, các loại son phấn, trang sức hoa ngân cũng không còn. Hắn cưỡng chế sợ hãi trong lòng, dùng tốc độ nhanh nhất, tìm khắp lầu chính nhưng cái gì cũng không còn.

Nàng đi rồi!

Đi mang theo tất cả, thậm chí ngay cả một chiếc khăn tay nhỏ cũng không lưu lại

Tề Nghiêm cắn chặt răng, xoay người chạy ra khỏi lầu chính, vọt tới thư phòng, trên đường thậm chí đụng phải nữ đại phu mà hắn đi mời ở Lâm thành về. Hắn bước nhanh chạy như điên, thậm chí không có lãng phí thời gian đỡ nữ đại phu kia dậy, cứ nhắm thẳng thư phòng mà chạy tới.

Trong thư phòng cũng như lầu chính, chỉnh tề sạch sẽ như bình thường.

Bảo Bảo vẫn là không có ở nơi đó

Trên mặt bàn trơn bóng sáng loáng, như đã được người ta lau chùi sạch sẽ, ngay cả bút lông bị phân tán cũng được đưa trở lại giá bút. Tề Nghiêm trừng lớn mắt nhìn mặt bàn sạch sẽ, chỉ cảm thấy một trận mờ mịt

Chuyện trước mắt đã quá rõ ràng mà sáng tỏ, làm cho hắn khiếp sợ không thể tự hỏi. Thẳng đến phía sau truyền đến tiếng hỏi bất an của tổng quản, hắn rốt cuộc mới phục hồi lại tinh thần

“Gia?”

Tề Nghiêm xoay người lại, như trong mộng chợt tỉnh, liền mở miệng hỏi

“Nàng đâu?”

“Thiếu phu nhân, nàng__” tổng quản nuốt xuống một ngụm nước miếng, thật vất vả cố lấy dũng khí, mặt xanh mét,ngập ngừng trả lời

“Ách, a, cái kia__thiếu phu nhân, nàng …nàng đi rồi!”

Nói ra những lời này cơ hồ muốn mất mười năm sống lâu của hắn

“Đi? Đi đến nơi nào?”Tề Nghiêm ngực nhói đau, mới phát hiện chính mình nhưng lại buồn bực ngay cả hô hấp đều đã quên “Vì sao không ngăn cản nàng? Nàng thân mình còn ốm yếu, làm sao có thể để cho nàng xuất môn?”

“Tam cô nương, ách ta là nói Hải phu nhân. Nàng thật kiên quyết, nhất định không mang thiếu phu nhân hồi phủ làm khách là không được” tổng quản hít một hơi thật sâu, không dám nhìn chủ tử.

Ngô, thiếu phu nhân khóc nước mắt lã chã, nàng đối với ai luyến tiếc đều nói tiếng “Không”. Hơn nữa Châu Châu lại như vậy hung hăng, roi ba ba trong lòng bàn tay, một bộ dáng đang lo tìm không thấy người có thể hung hăng quật một phen. Tất cả mọi người không có dũng khí ngăn cản hành động của hai tỷ muội

Tề Nghiêm giận rủa một tiếng

“Các nàng rời đi đã bao lâu?”

“Buổi trưa đã xuất phát!”

Buổi trưa

Đáng chết, hiện tại đều đã chậm

Hắn nhanh chóng tiêu sái bước ra khỏi thư phòng, mở miệng hét

“Chuẩn bị ngựa!”

“Dạ!”

Tề Nghiêm hướng cửa đại môn mà đi, một bên rít gào hạ lệnh cho tổng quản

“Lập tức dùng bồ câu đưa tin cấp bách cho Hải Đông Thanh, bảo hắn đem thiếu phu nhân lưu lại, ta trong thời gian nhanh nhất sẽ đến đó! Còn nữa, nói cho hắn đem chính nữ nhân của mình quản cho thật tốt!”

“Dạ!”

Tổng quản khúm núm, liên tục gật đầu, nhìn theo chủ tử xuất môn.

Bất quá__Ách, muốn thỉnh Hải gia đem Hải phu nhân quản cho thật tốt? Có khả năng này sao?

Nhìn bóng dáng Tề Nghiêm, tổng quản ở trong lòng âm thầm quyết định. Khi viết thư gửi cho Hải Đông Thanh, những lời này vẫn là không nên viết ra

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.