Tay Xé Trà Xanh: Ta Bảo Vệ Nam Chính

Chương 20




Tiếng người nói chuyện truyền vào tai, ta tỉnh lại.

Người nói là một nam một nữ, hình như bọn họ đang đứng phía trước ta.

Nữ nhân kia đang nói với nam nhân: “Ngươi làm tốt lắm, ta sẽ thuyết phục ca ca ta không truy bắt ngươi nữa.”

Giọng nói này rất quen…

Ta cố gắng ngẩng đầu nhìn xem, quả nhiên là Hứa Như Vân.

Đối diện ả là một nam nhân có vết sẹo bên mặt phải, mặc một bộ y phục màu xám đen, để râu quai nón, bộ dạng như hung thần ác sát.

Ta tức khắc giật mình.

Giờ phút này ta đã hoàn toàn thanh tỉnh, lập tức xem xét tình trạng hiện tại của bản thân.

Xung quanh ta đều là cây cối, ta bị bọn họ dùng dây thừng cột vào thân cây.

Đây là tình huống gì vậy?

Ta nhớ rõ ràng là…

Hồi tưởng lại cảnh tượng trước khi ngất, liên kết với hiện tại, ta sực hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Hứa Như Vân.

Tất cả chuyện này đều là do ả sắp đặt.

Lúc ở lều trà ả xuống xe trước, chính là muốn hành trình của mọi người dừng ở đó.

Trước khi rời khỏi xe ả hạ thuốc ta, để gã này có thể tiện bề bắt ta đi.

Hưng Vinh bá phu nhân không thể đi cùng, càng khiến ả dễ dàng làm theo kế hoạch.

Hoặc có lẽ chuyện này vốn không liên quan gì đến Hưng Vinh bá phu nhân, thiếp mời được gửi đến phủ tướng quân vốn là của ả!

Chính là vì muốn kéo ta đến chỗ này.

Sau đó thì sao? Ả ta muốn làm gì?

Nhìn gã to cao mặt râu quai nón trước mặt, lòng ta rét lạnh.

Không được, ta nhất định phải nghĩ biện pháp chạy trốn.

Hai người kia có vẻ như không phát hiện ra ta đã tỉnh lại, vẫn còn đang nói chuyện với nhau.

Ta không có tâm tư nghe bọn họ nói cái gì, chỉ lo nhìn dáo dác xung quanh xem có vật gì có thể tận dụng được không.

Bỗng nhiên, ta sờ đến chiếc vòng ngọc nạm vàng trên cổ tay mình.

Ta nghĩ, nếu đập vỡ vòng ngọc này, ta có thể tận dụng mảnh sắc của nó để cắt đứt dây thừng.

Vậy thì ít nhất cũng có cơ hội trốn thoát.

Chỉ sợ khi ta đập vỡ nó sẽ phát ra tiếng động, khiến hai người kia chú ý.

Nhưng hiện tại ta không còn cách nào khác, chỉ có thể mạo hiểm thử một lần. 

Vì vậy ta hạ quyết tâm, cắn răng một cái, đập mạnh tay vào thân cây.

Vòng tay vang lên tiếng vỡ.

Ta đang mừng thầm, thì thấy hai người kia quay đầu lại nhìn về phía ta.

Nam nhân kia gầm lên: “Ngươi làm cái gì đó?”

Vừa nói gã vừa xông tới chỗ ta.

Ta giả bộ trấn tĩnh.

Ta không để ý đến hắn, ngược lại nhìn về phía Hứa Như Vân: “Hứa cô nương, ngươi biết mình đang làm cái gì không?”

Hứa Như Vân lảng tránh ánh mắt của ta: “Việc đã đến nước này, ta cũng không còn lựa chọn nào khác.”

Ta vội la lên: “Sao lại không có, ngươi thả ta ra, ta hứa với ngươi sẽ không nói gì với bên ngoài!”

Lúc này, gã kia đã đến chỗ ta, nhìn thấy vòng tay trên mặt đất đã vỡ thành nhiều mảnh, gã vung tay tát vào mặt ta một cái bốp.

“Nữ nhân thối! Dám ra vẻ hả!”

Ta bị một cái tát này làm đầu óc ong ong, tức khắc trong lòng nổi bão.

Bà đây lớn như vậy rồi chưa từng bị ai đánh qua đâu!

Đầu ta nóng lên, bất chấp hậu quả, nâng chân lên đạp vào giữa hạ bộ gã một cái thật mạnh.

Tiếng heo bị giết mổ vang lên, gã ta giống như một con tôm cuộn tròn trên mặt đất.

Hứa Như Vân đứng một bên nhìn đến ngẩn ra.

Gã kia trừng mắt hung ác nhìn ta, đứng dậy rồi lại đột ngột cho ta thêm một cú tát trời giáng.

Sau đó gã bắt đầu xé y phục trên người ta, vừa xé vừa mắng chửi: “Nữ nhân đáng chết! Lần này có trời cũng không cứu được ngươi!”

Ta lập tức ý thức được gã sắp làm cái gì với mình.

Gã sắp giở trò lưu manh với ta!

Lập tức ta nâng cao giọng hét toáng lên.

Lúc này Hứa Như Vân cũng chạy đến la lên: “Dừng tay! Ta chỉ muốn ngươi bắt nàng ta, làm mọi người hiểu lầm nàng ta mất trong sạch, chứ không muốn ngươi thật sự vấy bẩn nàng!”

Gã nam nhân quay đầu lại trừng mắt nhìn Hứa Như Vân, quát: “Cút! Nếu không lão tử cũng sẽ chơi ngươi!”

Hứa Như Vân bị dọa cho kinh hãi, chậm rãi lui về sau.

Gã kia chợt túm lấy tóc ta kéo mạnh ra sau, cười rất dữ tợn: “Tướng quân phu nhân quả nhiên hoa dung nguyệt mạo, vừa rồi dám đá ta đúng không, ta sẽ khiến ngươi khóc không ra nước mắt.”

Nói rồi gã nhào vào người ta, gặm nhắm loạn xạ.

Thật sự rất ghê tởm.

Trong lòng ta cảm thấy sợ hãi tột cùng.

Ta sẽ không thực sự chết ở chỗ này đó chứ.

Trên trời bỗng dưng đổ mưa xuống, nhưng gã kia giống như không hề nhận ra.

Ta không kiềm nén được nữa, bắt đầu giãy giụa khóc lớn, kêu to cứu mạng.

Gã nam nhân ngẩng đầu lên, lại cho ta cái bạt tai thứ ba: “Câm miệng!”

Đúng lúc này, một đòn hiểm ập đến sau đầu gã. 

Tiếp theo đó gã ta bất tỉnh ngã rạp xuống đất.

Ta mờ mịt ngẩng đầu.

Nhìn thấy phía sau là một thân ảnh đang giơ cao một tảng đá.

Là Hứa Như Vân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.