Tân Thế Giới

Chương 6: Cửu Long Thành Trại 1




Làn khói mù từ từ tan, chiến hạm và đám người Cự Sa đều đã nằm yên dưới đáy biển chăng? Không! Cự Sa cũng không phải là một kẻ yếu nhược, vừa rồi hắn kịp phát ra một đòn với toàn bộ sức mạnh để cản lại cường chiêu của Bạch Sầu, chỉ thấy lúc này hai nắm đấm của Cự Sa đang giương thẳng lên trời, hữu hình khí của hắn tạo thành một cái bóng của một con cá mập khổng lồ trồi lên mặt biển há rộng hàm mà ngoạm kẻ xấu số nào đó. Tuy nhiên, đã một chiêu với chín phần sức mạnh của Bạch Sầu thì Cự Sa chắc chắn phải trả một cái giá khá đắt, miệng hắn lập tức phun ra máu rồi ngã khuỵu xuống. Lúc này dù toàn bộ người của Cự Sa vẫn giữ được mạng nhưng trước sức mạnh của Bạch Sầu thì kẻ nào cũng đều cảm thấy hoảng sợ, chúng bắt đầu lo cho mạng sống của mình, cái giá phải trả quá đắt nhưng Cự Sa đúng là một kẻ điên, hắn không hề xin tha mạng mà ngược lại còn tiếp tục khiêu khích Bạch Sầu :

- Khặc khặc, chỉ đến thế thôi sao, nếu vậy thì ta thất vọng lắm! Nào, thử làm lại xem có khá hơn không.

Bạch Sầu chẳng thèm đáp, chỉ tiếp tục nhìn Cự Sa rồi động tác tay từ từ đưa lên, nếu đòn này giáng xuống chắc chắn không một kẻ nào còn có thể đỡ được, bọn người của Cự Sa hoảng loạn, kẻ xin tha hàng, kẻ ôm đầu run rẩy chờ chết, nhiều tên khác thi nhau nhảy xuống biển để tránh cái chết sắp ập đến, chỉ còn Lý Trầm Châu vẫn im lặng đứng cạnh Cự Sa. Từ trên trời, mây bắt đầu quận lại, một luồng khí khác bắt đầu tụ thành hình để phát động. “Ầm”, sát chiêu tới rồi, Cự Sa lần này chắc chắn mất mạng, hắn đã không còn sức để đỡ đòn này. Nhưng bất ngờ xảy đến, một luồng nước với hình dạng một con rồng từ dưới biển phóng thẳng lên, hai luồng khí chạm nhau tạo thành tiếng nổ vang trời, dư chấn của vụ va chạm khiến tất cả các chiến hạm ở đó rung chuyển chao đảo mạnh như muốn lật. Dường như Bạch Sầu biết kẻ vừa tới :

- Ta không nghĩ ông sẽ ra mặt đâu, đây là chuyện riêng của ta mà !

- Xin lỗi, nhưng tất cả mọi việc xảy ra trên vùng biển của ta đều do ta quản, ngài cũng không phải ngoại lệ. – Người vừa tới chính là bá chủ của vùng biển Đông “Đại Hải”.

Một chiến thuyền lớn hình một con cá voi vừa tới, trên thuyền là “Hải Vương” Đại Hải cùng rất nhiều thuộc ha của ông ta. Bạch Sầu bị phá nhưng vẫn giữ bình tĩnh tiếp tục trả lời :

- Hắn ta đã gây quá nhiều thiệt hại cho ta, về phần tài sản ta có thể bỏ qua, nhưng về phần nhân mạng thì người dân sẽ nhìn ta bằng ánh mắt gì ?! Tất cả sẽ cho rằng ta không bảo vệ nổi nhân dân của mình !

- Được rồi, không cần nói nữa, sau này toàn bộ thuyền buôn của ngài ta sẽ giảm cho ba phần, chỉ lấy bảy phần so với giá thương lượng trước đây. Ta chỉ có thể cho con số đó, nếu ngài không chấp nhận thì ta vẫn tiếp tục lấy mười phần giá, còn Cự Sa ta vẫn mang hắn về, ngài muốn có hắn thí phải đấu với ta ! – Lời nói của Đại Hải dứt khoát dường như không có ý thương lượng thêm.

Lúc này đám lính của Bạch Sầu nào để yên, Phù Vân lập tức nói lớn :

- Quân đội của Hoàng Kim Thành chẳng lẽ phải sợ các ngươi, muốn đánh bọn ta tất nhiên chiều tới cùng !

Ngoài quân đội của Phù Vân hừng hực khí thế chuẩn bị chiến đấu thì Cặp Song Sinh lúc này cũng đang vận khí thủ thế, sát khí kín trời, trận đại chiến giữa hai thế lực lớn nhất thế giới hiện tại sẽ xảy ra ?

- Việc này đâu đáng để hai chúng ta xảy ra xung đột ! – Bạch Sầu lên tiếng, ông ta đương nhiên hiểu nếu chiến tranh giữa hai bên thực sự xảy ra thì ai sẽ là kẻ được lợi. – Được, ta chấp nhận, nhưng ta nhắc ông hãy xử lý Cự Sa cho thật tốt, nếu hắn còn chạm tới người dân của ta thì hắn chắc chắn không còn cơ hội sống tiếp đâu !

- Hả, sao thế được ? Chúng ta đâu phải sợ bọn chúng, ngài hãy hạ lệnh, chúng tôi lập tức sẽ ... – Phù Vân còn chưa nói hết kêu đã thấy Bạch Sầu giơ tay ra hiệu, hiểu ý lệnh Phù Vân cũng không dám tiếp tục đành im lặng rồi thu quân.

Đám người Bạch Sầu rời đi hết, lúc này Cự Sa và Đại Hải đang đối mặt nhau, cả hai đều không nói gì, im lặng chằm chằm nhìn nhau. Đại Hải cuối cùng cũng cất lời trước :

- Còn tiếp tục gây chuyện thì lần sau không ai cứu nổi ngươi nữa đâu.

Thật kì lạ, hai bá chủ của hai vùng biển nhưng Cự Sa coi Đại Hải như kẻ thù còn ngược lại Đại Hải dường như đã từng cứu mạng Cự Sa nhiều lần khác trước đây. Cự Sa dường như bỏ qua lời nói của Đại Hải, hắn gượng dậy ra lệnh cho những thuộc hạ còn lại vào vị trí khởi động chiến hạm rời đi, trước khi đi hắn quay lại nhìn Đại Hải rồi nói :

- Sinh mạng của ta do ta quyết định, còn lão già như ông lo giữ mạng đi, đừng có chết trước khi ta đoạt được tất cả của ông ! Khặc khặc, nhớ cho kĩ đấy.

Cự Sa không những điên mà còn là một tên khốn vô ơn, hắn không hề cảm ơn Đại Hại đã cứu mạng mà còn đe họa, nhưng Đại Hải chỉ im lặng thở dài nhìn theo bóng thuyền của Cự Sa khuất dần. Với sức mạnh của Đại Hải việc tiêu diệt Cự Sa dễ như lấy đồ trong túi, nhưng ông ta lại cứu mạng hắn, thật không hiểu trước đây giữa hai người đã xảy ra chuyện gì. Cuộc đụng độ giữa ba thế lực đi qua, lúc này sóng yên biển lặng, mọi chuyện tiếp tục bình thường như bao ngày khác. Tới với vùng đất Trung, lúc này trong rừng cây rậm rạp đang có một thanh niên chưa đầy hai mươi đang đùa nghịch với một đám khỉ, cả đám khỉ đủ các loại Khỉ Đá, Khỉ Lửa, Khỉ Hai Đầu ... Cậu ta hành động như một con khỉ, nhưng da thịt con người sao có thể chạm vào Khỉ Lửa hay vật nhau nô đùa với Khỉ Đá. Hóa ra trước đây cậu ta bị bỏ lại trong từng nhưng may mắn được một con Khỉ Hai Đầu nuôi dưỡng. Năm tám tuổi, may mắn gặp được một cao nhân ngang qua nơi đây, thấy cậu nhóc thân thiện, hòa đồng với nhiều loại động vật, lại có bản tính lương thiện dù hơi quậy phá nên ông ta rất hài lòng. Vị cao nhân nọ đã dạy cậu ta đọc viết, đồng thời truyền cho cả võ nghệ để cậu ta phòng thân. Đến năm cậu ta mười lăm, vị cao nhân bất đắc dĩ phải rời đi, ông ta để lại cho cậu cái tên Hầu Vương. Do từ nhỏ tới lớn Hầu Vương chỉ tiếp xúc với sư phụ mình là con người nên khi ông ta bỏ đi thì cậu ta lại tiếp tục hành động như loài khỉ dù vẫn biết đọc biết viết và ăn nói như con người. Hôm nay, Hầu Vương tiếp tục đùa nghịch với đám khỉ khác như mọi người thì cậu ta bắt gặp một người. Hầu Vương lập tức trốn trên một lùm cây nhìn xuống, bên dưới là một nam nhân chạc ba mươi đang tắm, thân hình vạm vỡ, khuôn mặt đàn ông, phong trần có thể khiến mọi cô gái xiêu lòng, đáng chú ý hơn là trên hai cánh tay của anh ta đều có xăm một con rồng cuốn quanh từ bả vai xuống , trước ngược và sau lưng cũng đều xăm ba con rồng cuốn lấy nhau rất đối xứng. “Xăm tám con rồng trên người, tên này bị bệnh ảo tưởng à?” Hầu Vương suy nghĩ. Người kia tắm xong lên bờ mặc quần áo vào rồi cười nói :

- Nếu có ý định mờ ám thì mời rời đi ngay cho, còn nếu không thì không cần phải trốn núp, chúng ta có thể đoàng hoàng nói chuyện kết bạn mà !

Hầu Vương nghe thế lập tức lao xuống nhăn mặt nói lớn :

- Ta mà thèm làm chuyện mờ ám ư ?! Nói cho ngươi biết ta tự hào từ xưa đến nay làm việc luôn quang minh chính đại như lời sư phụ dạy đó, tên bệnh ảo tưởng sức mạnh như ngươi thì biết gì mà nói !

- Ha ha, ta ảo tưởng sức mạnh ư, cậu dựa vào đâu mà nói thế ! – Nam nhân nọ tỏ vẻ ngạc nhiên cười nói.

- Hửm, còn phải hỏi sao ?! Xăm cả đống rồng trên người thì ngươi tưởng mình trở thành rồng được thật à, đám loài người thật điên loạn, đúng như sư phụ nói. Hầy, thôi, sư phụ nói ta tránh tiếp xúc với các người, ta cũng chẳng thấy hứng thú, ta phắn đâyyyyyyyy.

- Khoan chút, nếu ta không nhầm thì sau lưng cậu là Thiết Bảng ?! ( Thiết Bảng kiểu Tôn Ngộ Không đó)

- Hửm, ngươi cũng có con mắt tinh đời đó chứ. He he, đây là của sư phụ ta để lại cho ta, sư phụ nói nó rất quý, phải giữ gìn cẩn thận.

Nam nhân nọ tỏ ra khá thích thú với cây Thiết Bảng :

- Là của sư phụ cậu cho cậu ư ? Hm... có thể cho ta xem qua chứ ?

- Oh, không, không. Tất nhiên là không được rồi ! – Hầu Vương xua tay tỏ ý muốn bỏ đi.

Nam nhân kia lập tức xuất chiêu, cánh tay đưa tới tỏ ý muốn lấy cây Thiết Bảng :

- Nếu ta vẫn cứ muốn xem thì sao ?!

- Hừm, sư phụ ta dặn giữ gìn nó cẩn thận nhưng ... Nếu ngươi muốn xem thật thì đừng hối hận đấy ! – Hầu Vương cực kì lanh lẹ, vừa gạt tay nam nhân kia ra lập tức rút cây Thiết Bảng sau lưng mình rồi nhằm đầu mà vụt tới.

- Ha ha, tốt ! Nhưng muốn đánh ta thì phải xem thực lực của cậu được tới đâu. – Nam nhân nọ thực lực thâm sâu khó dò, Thiết Bảng vụt tới lực cả ngàn cân nhưng vẫn có thể dễ dàng dùng cánh tay không để đỡ đủ thấy phải là cao thủ khí cấp 5.

Hầu Vương sau một thoáng kinh ngạc lập tức lấy lại khí thế, thanh Thiết Bảng trong tay được sử dụng cực kì điêu luyện, chọc liền liên hoàn năm điểm đều chỗ hiểm. Nhưng như thế chưa đủ làm khó nam nhân bí ẩn kia, nhẹ nhàng dùng tay gạt tất cả hiểm chiêu, anh ta còn thuận thế áp sát khiến Hầu Vương lâm vào thế khó. Với tình thế trước mắt thì Hầu Vương sắp bị đoạt Thiết Bảng khỏi tay chăng ? Chỉ thấy cậu ta nhếch mép cười khẽ, sắp xuất ra thực lực chân chính của mình rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.