Tân Nương Khó Làm

Chương 37: Viên phòng




Sau khi Văn Yển Chi say rượu đã nói gì với Văn phu nhân, không ai biết được, có điều Văn phu nhân lại không như bình thường vừa trông thấy ông liền cất bước mà ở lại tự mình chăm sóc ông một lúc mới rời đi. Nghe nói lúc chuyện này truyền tới tai Thái phu nhân thì lão nhân gia đã bất ngờ kinh hãi đến độ niệm phật hết nửa ngày.

Chuyện Văn Yển Chi say rượu dường như là sự kiện chấn động nhất suốt mùa đông của Văn gia. Có thể vẫn còn những vụ việc khác nữa, nhưng Ngọc Chi cùng với Văn Chiêu Lăng trở về Đổng gia ở một thời gian ngắn, qua hai ba tháng chạp mới về, nên những chuyện khác đương nhiên cũng không biết.

Đến đêm trừ tịch, lúc cả nhà đang cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên, Văn Yển Chi đột nhiên tuyên bố mình được Thánh thượng cho phép ở lại trong kinh thì những ngày tháng bình đạm cuối cùng mới có chút gợn sóng.

Thái phu nhân cười đến không khép miệng, nói ông làm Văn gia nở mày nở mặt, liên tục bảo muốn thắp nén hương cho lão thái gia, báo cho ông biết tin tốt này. Phu thê Văn Chiêu Dã, bao gồm cả Lý thị lẫn A Cần đều đồng loạt chúc mừng ông, còn những người biết chuyện trước đó đại để cũng hiểu rốt cuộc ông đã tai qua nạn khỏi. Hiện tại, bất kể là chức quan gì, tóm lại không cần tiếp tục ngồi trong phủ chờ lệnh thì cũng xem như tin tốt, chỉ là trên mặt Văn Chiêu Lăng thoáng lộ ra vẻ mất tự nhiên, bởi vì như vậy thì sẽ càng khó khuyên ông rời kinh thành đến Tô Châu.

Ngọc Chi quan sát nét mặt Văn Chiêu Lăng, vốn định nhỏ giọng an ủi chàng hai câu, nhưng vừa nghiêng đầu thì đã trông thấy nét mặt mẹ chồng là Văn phu nhân cũng nhuốm vẻ u sầu. Nàng không khỏi cảm thấy kỳ lạ, cha chồng thuận lợi vượt qua giai đoạn khó khăn, người hẳn phải vui vẻ mới đúng chứ?

Trên đường hai người trở về viện, Văn Chiêu Lăng đột nhiên nói: “Chờ đến mùa xuân thì kỳ thi mùa xuân cũng sắp bắt đầu rồi.”

Ngọc Chi sững người, lúc này mới nhớ ra đó hẳn là đợt khảo thí quan trọng nhất của Quý Lễ. Nàng định nói gì đó, nhưng cân nhắc suốt nửa ngày cũng chỉ thốt lên được một chữ “Ừm”.

Văn Chiêu Lăng quan sát thần sắc nàng, không nói gì nữa.

Cứ thế lặng yên, như thể giữa đôi bên tồn tại một loại ngầm hiểu, đến lúc kỳ thi mùa xuân diễn ra thì cả hai cũng chưa từng nhắc đến Ngô Quý Lễ. Mà chuyện Ngô Quý Lễ đậu hội nguyên, Văn Chiêu Lăng cũng từ chỗ mẫu thân chàng mới biết được.

Văn phu nhân đem tin này báo cho Văn Yển Chi, hỏi ông liệu có muốn đi gặp một lần. Suy cho cùng bây giờ không gặp, đợi đến khi Ngô Quý Lễ đậu trạng nguyên mới gặp thì sẽ bị mang hàm ý “tham quý phụ bần”.

Văn Yển Chi trầm mặc đóng công văn trong tay, rũ mắt nói hai từ: “Không vội.”

Văn phu nhân mím môi nhíu mày, nhưng chỉ đành thuận theo ông. Vì bà biết quyết định của Văn Yển Chi trước giờ rất khó lay chuyển, bà đương nhiên cũng không mong đợi lần say rượu kia gọi tên bà thì có thể thay đổi được điều gì. Tỉnh rượu rồi, cả hai lại tiếp tục tương kính như tân.

Ngọc Chi nhận được tin Ngô Quý Lễ đậu hội nguyên, đương nhiên vẫn muốn gửi lễ vật chúc mừng, mặc kệ hắn nhận hay không thì phía nàng lễ nghĩa đều phải chu toàn. Hiện giờ hắn chỉ còn một cuộc thi đình nữa là có thể đậu trạng nguyên, thân phận đương nhiên không giống trước đây, lễ vật Ngọc Chi chuẩn bị so với lúc trước cũng quý trọng hơn nhiều.

Nàng đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị trả lễ vật, không ngờ Quý Lễ nhận quà, không chỉ nhận, mà còn gửi quà đáp lễ.

Những món quà đó Ngô Quý Lễ tự mình mang đến, nhưng hắn không đến gặp Ngọc Chi và Văn Chiêu Lăng mà chỉ đứng trước cửa nhờ quản gia mang tới cho Ngọc Chi rồi liền đi. Lúc Ngọc Chi nhận quà, thấy trên hộp có tờ giấy nắn nót viết câu cảm tạ khách sáo, mở ra nhìn, thì ra là một bức tranh.

Đúng lúc Văn Chiêu Lăng từ bên ngoài bước vào, thấy Ngọc Chi đang mở bức tranh kia thì cũng không quấy rầy nàng, đứng sau lưng nhìn động tác của nàng. Không lâu sau, toàn bộ bức tranh đã trải rộng trong tay Ngọc Chi, chiều dài cơ hồ cao bằng người nàng, đến khi cả hai trông thấy nội dung bức tranh thì đều sửng sốt.

Đó là bức tranh vẽ một nữ tử vẫn còn chải tóc hai búi, cười rạng rỡ đứng dưới tàng cây. Ngọc Chi cẩn thận quan sát y phục của người trong bức tranh một lượt, càng nhìn thì nét mặt càng kỳ lạ, sau đó lại tỷ mẩn nhìn dung mạo người trong tranh, ánh mắt quét tới đề tự ở góc dưới bên phải, quả nhiên nhìn thấy tên mình.

Thì ra bức tranh này đúng thực là vẽ nàng.

Nàng thở dài, cuộn bức tranh lại cẩn thận, sau đó cất vào hộp.

“Sao vậy, không thích ư?”

Tiếng nói đột ngột vang lên khiến nàng giật mình, quay đầu nhìn, Văn Chiêu Lăng với nụ cười nhàn nhạt trên khóe môi đang nhìn nàng, chỉ là trong mắt chàng thì hoàn toàn không có bao nhiêu ý cười.

Ngọc Chi quay đầu đóng kỹ chiếc hộp, ảo não nói: “Chẳng qua là bức tranh mà thôi, thích hay không thích gì chứ.”

Không nghe thấy tiếng Văn Chiêu Lăng, Ngọc Chi hơi ngạc nhiên quay người lại, bắt gặp chàng vẫn đứng đó như cũ, cúi đầu không biết là đang nghĩ gì. Nàng bước qua, cố ý quơ quơ tay trước mắt chàng, “Chàng nghĩ gì đấy?”

Văn Chiêu Lăng bắt lấy tay nàng, ngước mắt nhìn nàng, “Không có gì, chẳng qua nương tử của mình được một người khác nhớ thương như thế, tóm lại có chút không thoải mái mà thôi.”

Ngọc Chi đỏ mặt, “Nói bậy gì vậy chứ? Có lẽ Quý Lễ cũng không có ý gì khác, chàng xem ngày tháng vẽ tranh đi, cũng là rất lâu về trước rồi.”

“Đó là vì từ rất lâu trước đó đã bắt đầu nhớ thương nàng rồi.”

Nét mặt Ngọc Chi cứng đờ, mím môi không nói.

Văn Chiêu Lăng ôm nàng vào lòng, quay đầu nhìn sắc xuân dần dần ngập tràn ngoài cửa sổ, cười thủ thỉ bên tai nàng: “Ngọc Chi, mùa xuân tới rồi.”

Ngọc Chi có chút buồn cười, “Kỳ thi mùa xuân cũng qua rồi, hiển nhiên đã sang xuân.”

Văn Chiêu Lăng mổ lên vành tai nàng một cái, ý cười không hề giảm đi, “Không phải ta nói chuyện này, ta muốn nói là, nàng và ta thành thân sắp được một năm rồi.”

“Hửm?” Ngọc Chi ngước lên nhìn chàng, “Nhanh như vậy đã gần một năm?”

Văn Chiêu Lăng bất đắc dĩ lắc đầu, “Nàng cho rằng thế nào? Lẽ nào nàng còn ngại ngày tháng qua quá nhanh?”

Ngọc Chi bật cười, “Phải, quá nhanh.”

“Haizzzz….” Văn Chiêu Lăng thở dài, cằm gác lên vai nàng: “Ta trái lại thấy rất chậm, chờ một thời gian dài như vậy.”

“Hả? Chàng chờ gì vậy?”

“Chờ một ngày lành.”

Ngọc Chi mờ mịt, “Ngày lành? Sinh thần của chàng?”

Văn Chiêu Lăng bất ngờ, nhịn không được nữa bật cười, “Ngọc Chi nàng thật là……..” Chàng lại ôm nàng chặt hơn, tì trán vào trán nàng, “Còn nhớ tính tuổi của ta sao? Bây giờ đã sắp một năm rồi, dù có gì đi nữa, mẫu thân cũng sẽ không trách tội nàng?”

Ngọc Chi ngẩn ra một lúc mới hiểu ý tứ trong lời nói của chàng, gương mặt thoáng chốc liền đỏ bừng, nóng đến độ như chạm phải bỏng.

Văn Chiêu Lăng buồn cười nhìn nàng, giả vờ đáng thương thở dài: “Haizz, nếu ta còn không nắm chắc thời cơ, e là sẽ bị trạng nguyên lang cướp nàng đi mất.”

Ngọc Chi sửng sốt, sau một lúc ngẩn người thì lập tức duỗi tay đánh chàng, “Sao chàng chỉ biết xuyên tạc vậy!”

Văn Chiêu lăng nhìn nàng hình như giận thật, dứt khoát không nói hai lời liền cúi đầu ngăn đôi môi nàng. Đây là chiêu thức quen thuộc chàng dùng đối phó với Ngọc Chi, thông thường dưới tình huống thế này, chỉ cần hôn nàng thì nàng sẽ có chút đầu óc rối mù.

Quả nhiên, chờ đến khi Văn Chiêu Lăng rời khỏi môi nàng thì Ngọc Chi đã không còn giận nữa, chỉ là ánh mắt có chút mê man, tựa vào ngực chàng. Văn Chiêu Lăng hết sức thỏa mãn, sát đến thủ thỉ bên tai nàng: “Ngọc Chi, theo ta thấy chính là đêm nay, nàng thấy được không?”

Ngọc Chi mơ mơ hồ hồ gật đầu, kế đó giật mình bừng tỉnh, mặt lại nóng bừng, vội lấy tay đẩy chàng, “Chàng……..chàng đây là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.”

Văn Chiêu Lăng ôm chặt nàng, “Ta là hành sự theo hoàn cảnh.”

Ngọc Chi giãy giụa không có kết quả, đành phải từ bỏ, thở dài. Văn Chiêu Lăng thấy dáng vẻ nàng như vậy thì càng cao hứng, chút không vui khi vừa rồi trông thấy bức tranh cũng hoàn toàn biến mất.

Mặc dù Văn Chiêu Lăng trước giờ luôn nói được làm được, có điều tối đến, thấy biểu cảm căng thẳng của Ngọc Chi thì vẫn từ bỏ ý định lập tức viên phòng. Ngọc Chi cho rằng chàng dù gì cũng sẽ yên tĩnh một thời gian, không ngờ chàng bất động nhưng phía Văn phu nhân lại bắt đầu có động thái. Gần như hằng ngày Phúc Cầm đều mang tới một chén thuốc, Ngọc Chi vốn cũng không để ý, sau này tình cờ có một ngày ngửi thấy mùi chén thuốc này mới hiểu ra.

Đây không phải là thuốc mà hôm đó Cố tiên sinh đưa cho Văn Chiêu Lăng ư, nàng còn nhớ lời Văn Chiêu Lăng khi ấy, công dụng bổ thận tráng dương….

Ngọc Chi vỡ lẽ, chả trách mỗi lần Phúc Cầm bưng thuốc đến, nét mặt nàng ấy đều kỳ kỳ quái quái, thì ra là vì nguyên nhân này. Nói vậy, kỳ hạn một năm thật sự sắp đến rồi. Nghĩ thế Ngọc Chi lại thấy căng thẳng.

May mà Văn Chiêu Lăng không tiếp tục trêu chọc nàng, khoảng thời gian này vẫn luôn hết sức an phận, dần dần nàng cũng yên tâm.

Tiết Thượng Tỵ (Mùng năm tháng năm), dì Ngọc Chi là Chu thị gửi đến cho nàng một mặt trang sức bằng ngọc. Lúc giao vật này cho nàng, nét mặt nhũ nương ẩn chứa lo âu, Ngọc Chi có chút khó hiểu, liền hỏi bà trang sức ngọc này có tác dụng gì.

Nhũ nương thở dài nói: “Ngay cả Quan Âm tống tử tiểu thư cũng không biết sao? Đây là phu nhân đặc biệt thỉnh cao tăng khai quang, nghe nói rất linh nghiệm, có thể bảo vệ người sớm sinh quý tử.” Bà suy nghĩ một chút rồi lại bật thốt một câu: “A, nên nói với phu nhân cũng xin cho cô gia một cái.”

Đúng lúc Văn Chiêu Lăng từ chỗ Văn phu nhân trở về, vừa bước một chân vào cửa, nghe thế thì hơi ngạc nhiên hỏi: “Xin cho ta cái gì?”

Nhũ nương xấu hổ cười cười, “Không có gì, nô tỳ đang nói về mặt trang sức bằng ngọc trên tay tiểu thư ấy mà.”

“Hửm? Trang sức bằng ngọc nào?” Văn Chiêu Lăng hiếu kỳ bước tới, phát hiện mặt Ngọc Chi đã đỏ đến độ không thể tưởng tượng, bàn tay cầm đồ vật kiên quyết giấu nhẹm sau lưng.

Văn Chiêu Lăng càng tò mò, tiến đến sau lưng nhìn xem, có hơi sửng sốt rồi bật cười, “Thì ra là Quan Âm tống tử à, nhạc mẫu gửi đến?”

Ngọc Chi cụp mắt xấu hổ nhìn chàng, gật đầu.

Văn Chiêu Lăng thấy nhũ nương vẫn đang ở đây nên cũng không trêu chọc nàng, cười nói “Rất đẹp” rồi liền quay người vào phòng trong. Ngọc Chi thở phào, càng nghĩ càng thấy xấu hổ. Xem ra một năm rồi mà bụng nàng vẫn chưa có động tĩnh, ngay cả người trong nhà cũng gấp, có lẽ sợ nàng vì vậy mà bị nhà chồng ghét bỏ.

Cảm giác thẹn thùng này mãi tới buổi tối mới hơi bình thường lại một chút, nhưng đến khi Ngọc Chi nằm xuống giường thì lại cảm thấy xấu hổ. Mặt trang sức dính trước ngực nàng, lạnh lẽo, nhưng nàng lại cảm thấy còn nóng hơn bàn là. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định tháo xuống để qua một bên. Văn Chiêu Lăng bắt gặp nàng đang tháo sợi dây đỏ nơi cổ, đưa tay bắt lấy tay nàng, ngăn cản động tác của nàng, “Nàng làm gì vậy?”

Ngọc Chi lí nha lí nhí: “Hơi vướng nên cởi xuống trước.”

Tay Văn Chiêu Lăng di chuyển đến eo nàng, ôm nàng vào ngực, cười nói: “Thế này không tốt, mới một chút đã thẹn thùng, ngay cả mặt trang sức ngọc cũng có thể khiến nàng suy nghĩ miên man.”

Ngọc Chi bị chàng nói vậy, tâm tình vốn căng thẳng trái lại tản đi hơn nửa. Cũng đúng, mặt trang sức thôi mà, nàng thật sự nghĩ nhiều rồi.

Văn Chiêu Lăng cảm nhận được nàng đã thả lỏng liền hôn lên trán nàng, âm thanh trầm thấp mang theo một tia mê hoặc: “Ngọc Chi, đừng căng thẳng như vậy…”

Hơi thở ấm áp lượn lờ vương vấn quanh cổ nàng, trong âm thanh dịu dàng của chàng, nàng từ từ thả lỏng. Nụ hôn của Văn Chiêu Lăng không hề dừng lại, không giống mọi khi, mỗi một cái hôn đều vừa nhẹ nhàng vừa ôn nhu, tựa như lông vũ lướt qua, từ mí mắt đến khóe môi, lại tới xương quai xanh….

Ngọc Chi chậm rãi chìm đắm vào nụ hôn này, cảm thấy như đang nằm mơ, mà Văn Chiêu Lăng chính là người trong mộng. Tim nàng đập rất nhanh, nhưng lại không có bất kỳ cảm giác căng thẳng nào, trái lại có chút vui mừng. Cơ thể càng lúc càng nóng, nụ hôn của Văn Chiêu Lăng càng lúc càng dày đặc, nàng như thể hiểu ra điều gì, nhưng thân thể lại mềm nhũn, khụt khịt mũi, hình như có thể ngửi thấy hơi thở ngọt ngào hạnh phúc. Nàng nhẹ thở dài, đưa tay ôm lấy người phía trên. Bỏ đi, đêm nay, nàng không cần do dự, chỉ cần đón nhận……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.