Tam Thái Tử

Chương 42: Cuộc chiến giữa các Vương toạ (1)




- Lão Tây Môn, ngươi có phải muốn nói chuyện huyết mạch Tần gia khô kiệt là do Hoàng thất chúng ta hạ thủ?

Trung niên hoàng giả mở miệng nói. Trong giọng nói cũng không có chút nào khẩn trương. Giống như đối với những lời Tây Môn Phong nói ra cũng không kinh ngạc, cũng không có chút ý tứ nào ngăn cản hắn nói tiếp.

- Đúng vậy, Tần gia trời sinh máu chiến, lịch đại danh tướng xuất hiện lớp lớp, thời gian thịnh vượng nhất, ba soái bát tướng, biết bao hưng thịnh. Thế nhưng kết quả thế nào, ngắn ngủi mười năm, ba soái tướng chết trận hai người, bát tướng chết trận một nửa. huyết mạch đỉnh phong của Tần gia từ đó nhất mạch đơn truyền. Tần Liệt Xuyên, ngươi có từng suy nghĩ tại sao chưa? Ngẫm lại các huynh đệ của ngươi, ta thật vì ngươi cảm thấy bi ai a.

Tây Môn Phong châm chọc nói.

- Lão Tây Môn, sự tình năm đó ta sớm đã điều tra rõ ràng, Vũ Văn gia tộc ngươi cũng đã biết? Năm đó là Đệ nhất gia tộc của Đế đô. Huyết mạch Tần gia chúng ta đoạn tuyệt chính là vì trúng lời thề nguyền rủa của Vũ Văn gia tộc, nếu không phải Bệ hạ lấy một nửa huyết mạch hoàng giả của bản thân bài trừ một nửa lời nguyền, sợ rằng hiện tại sớm đã không có Tần gia. Lão Tây Môn, Bệ hạ mặc dù là người tàn nhẫn, thế nhưng đối với trung thần từ trước cho tới bây giờ chưa từng hoài nghi qua. Người giả dối như Lão Tây Môn ngươi, chỉ muốn phản bội Đại Đường, Bệ hạ cũng vẫn như cũ tín nhiệm có thừa. Đáng tiếc, ngươi cuối cùng lại chọn sai đường.

Tần Liệt Xuyên thản nhiên nói, trên mặt không có vì Tây Môn Phong gây xích mích mà biến sắc.

- Không có khả năng, nếu như Tần gia thực sự trúng lời thề nguyền của Vũ Văn gia tộc, chỉ dựa vào huyết mạch Hoàng quyền thế tục làm sao có thể phá vỡ nguyền rủa, Tần Liệt Xuyên, ngươi sẽ không ngay cả loại chuyện này cũng không biết chứ?

Tây Môn Phong vẻ mặt không tin, nhìn Tần Liệt Xuyên tựa như đang nhìn một đứa ngốc.

- Ha ha, Lão Tây Môn, ta xem ngươi vẫn không nên uổng phí tâm cơ. Tần Liệt Xuyên ta từ trước tới nay chưa bao giờ biết nói dối. Về nguyên nhân sự tình năm đó, ta biết là được rồi, cũng không cần phải làm cho ngươi hiểu. Ngươi cũng đã biết, năm đó trừ Vũ Văn gia tộc, Tây Môn gia tộc các ngươi cũng là đối thủ lớn nhất của Tần gia chúng ta, đối với chuyện hạ độc thủ với Tần gia các ngươi Tây Môn gia cũng làm không ít, nếu như không phải không có chứng cứ, Lão phu đã sớm đánh tới cửa. Há lại để cho ngươi kiêu ngạo như vậy cho tới hôm nay. Hiện tại tốt rồi, lão phu cũng không cần cái chó má chứng cứ gì, ngươi chịu chết đi!

Tần Liệt Xuyên tràn đầy sát khí, nghĩ đến sự tình Bát đệ chết thảm năm đó, trong đó có tám phần mười khả năng chính là Tây Môn gia đứng phía sau màn hạ độc thủ. Chỉ khổ nổi không có chứng cứ, vẫn không cách nào xuất thủ đối với Tây Môn gia. Dù sao trên Tần gia còn có Hoàng thất, Hoàng gia tuy rằng tín nhiệm Tần gia, nhưng tuyệt đối sẽ không tại thời điểm không có chứng cứ rõ ràng, bỗng dưng đi đối phó với một đại gia tộc khác. Huống chi, Tây Môn gia tộc đối với sự phát triển của Đại Đường cũng đã cống hiến không ít sức lực.

- Ha ha, Tần Liệt Xuyên, ngươi thực sự là nói khoác mà không biết ngượng, Lão phu là Tam phẩm Vương tọa, ngươi chỉ là Nhị phẩm Vương tọa, muốn lấy mạng Lão phu thì ngươi còn phải tu luyện nhiều. truyện cập nhật nhanh nhất tại tung hoanh chấm com

Tây Môn Phong hướng về phía Tần Liệt Xuyên nói. Một đôi mắt gian xảo xoay tròn, chuẩn bị đào tẩu. Tần Liệt Xuyên cấp bậc nhị phẩm Vương tọa xác thực đối phó không được hắn, nhưng lại có thể cuốn lấy hắn, khiến hắn chạy không thoát. Không nên quên, ở phía sau hắn còn có Đại Đường Hoàng đế bệ hạ đời thứ ba Tam phẩm Vương tọa đỉnh cao.

- Có thể giết ngươi hay không, phải thử qua mới biết được. Lão Tây Môn, ngày hôm nay ta muốn dùng đầu ngươi để tế Bát đệ ta trên trời có linh thiêng.

Tần Liệt Xuyên lớn tiếng rít gào nói. Một đạo chân khí màu vàng kim lượn lờ bên ngoài cơ thể, hình thành một bộ chiến giáp có chút mơ hồ màu vàng kim.

- Hừ! Có bản lĩnh thì ngươi tới đây!

Chân khí màu đen trên người Tây Môn Phong đại phóng, một bộ chiến giáp màu đen hình thành, thoạt nhìn so với chiến giáp màu vàng kim của Tần Liệt Xuyên ngưng thực hơn nhiều.

- Giết...!

Tần Liệt Xuyên hét lớn một tiếng, một tiếng đao ngâm, một đạo đao phong rừng rực màu vàng kim chém về phía Tây Môn Phong.

- Liệt Dương Đao, chỉ là chiến kỹ Huyền cấp Trung giai cũng lấy ra khoe khoang. Xem Hắc Thủy Vô Ảnh Kiếm của lão phu!

Theo tiếng hô của Tây Môn Phong. Roạt một tiếng, một đạo mũi kiếm màu đen gần như vô ảnh từ trong tay Tây Môn Phong chém ra.

Đương đương đương, đại đao màu vàng kim cùng trường kiếm màu đen đụng chạm một trăm lần. Khuấy động đao phong kiếm khí làm cho cả một mảnh địa vực giao chiến khủng bố. Người của Tây Môn gia sớm đã lui đến trụ sở sâu trong gia tộc. Ngự Lâm quân cũng rời khỏi đại viện Tây Môn gia, ở bên ngoài đem nó bao vây hoàn toàn. Song phương đều đang chăm chú, bởi vì bọn họ biết, thắng bại của Tiên Thiên cao thủ quyết định số phận Tây Môn gia tộc.

- Bành...!

Đao phong màu vàng kim hơi thu lại, Tần Liệt Xuyên kêu lên một tiếng đau đớn, liên tục lùi lại vài chục bước mới đứng vững thân hình, sắc mặt một trận tái nhợt. Một ngụm máu tươi vọt tới yết hầu bị hắn cố gắng nuốt xuống. Tại trước ngực hắn là một dấu chân rõ ràng, đây cũng nói rõ trong cuộc giao chiến vừa nãy hắn đã ăn phải thiệt thòi.

- Tần lão quỷ, chân Lão phu tư vị thế nào.

Tây Môn Phong đồng dạng kịch liệt thở dốc, sắc mặt hơi trắng bệch, nhưng trong mắt lại tràn ngập vẻ đắc ý.

- Đồ vô sỉ, dám trong khi giao chiến sử dụng thủ đoạn đánh lén hạ lưu như vậy.

Tần Liệt Xuyên tức giận nói.

- Hừ, binh bất yếm trá, đáng tiếc ngươi năm đó vẫn còn làm nguyên soái oai phong một cõi của Đế quốc. Thậm chí ngay cả đạo lý cơ bản này đều không rõ.

Tây Môn Phong châm chọc nói.

- Lão Tây Môn, Lão Tần xác thực không phải đối thủ của ngươi, vậy thì để Trẫm làm đối thủ của ngươi đi! Trong ấn tượng cả Trẫm, ta và ngươi vẫn chưa từng giao thủ qua, đối với một thiên tài võ đạo trăm năm khó gặp của Tây Môn gia tộc như ngươi, trẫm thật sự rất ngứa tay.

Trung niên Hoàng giả nhanh chân đi ra, trên mặt tràn đầy chiến ý hiên ngang.

- Bệ hạ, ngài thật sự muốn xuất thủ?

Sắc mặt Tây Môn Phong càng thêm ngưng trọng. Đối chiến với Tần Liệt Xuyên hắn có thể ung dung như thường, bởi vì người Tần gia ở trên chiến trận năng lực phi thường khủng bố, thế nhưng đối với năng lực chinh chiến cá nhân thực sự rất hữu hạn, ngay cả bản thân Tần Liệt Xuyên thực lực đã là Nhị phẩm Võ vương nhưng tại thời điểm đơn độc đối chiến, sức chiến đấu vẫn như cũ không cao.

- Nhiều lời vô ích, ta và ngươi đấu một trận cho rõ ràng.

Nói xong bạch quang trên người Hoàng đế bệ hạ bắt đầu khởi động, một đạo chiến giáp màu trắng ngưng tụ thành hình. Cùng so sánh với chiến giáp Tây Môn Phong ngưng thực thành, chiến giáp màu trắng của Đường Hoàng đời thứ ba gần như đã hóa hư như thật. Đường vân trên mặt chiến giáp đã sinh động như thật.

- Chết tiệt, ngài đã bước một chân vào Trung cấp Võ vương!

Sắc mặt Tây Môn Phong có chút trắng bệch nói.

- Đúng vậy, nếu như ngươi không phải lão thần tử năm đó của Trẫm, Trẫm cũng sẽ không vào lúc này xuất quan. Bởi vì tầng quan hệ này, Trẫm muốn đích thân tiễn ngươi lên đường.

Cả người Đường Hoàng đới thứ ba bao phủ ở bên trong chiến giáp màu trắng. Thân hình di động, giống như một đạo bạch quang rừng rực, đánh về phía Tây Môn Phong.

- Bành bành bành...!

Hắc bạch giao phong, Tây Môn Phong nhanh chóng lui lại, chân khí chiến giáp màu đen trên người dĩ nhiên hơi lõm xuống. Sắc mặt Tây Môn Phong có chút tái nhợt, khí tức cũng có chút hỗn loạn.

- Toái Phong Thủ của Đại Diễn tông, Bệ hạ vì sao lại tinh thông như vậy?

Tây Môn Phong khí tức bắt đầu phun trào, thanh âm tràn đầy kinh ngạc nói.

- Lão Tây Môn, ngươi đã quên. Nguồn gốc của Hoàng thất Đại Đường chúng ta, nếu như nói quan hệ cùng Đại Diễn tông, Tây Môn gia các ngươi chỉ có thể coi là nửa chừng xuất gia.

Đường Hoàng đời thứ ba cười nói.

Tây Môn Phong sắc mặt chỉ có một chữ khổ. Đúng a! Hoàng Đại Đường đời thứ nhất thế nhưng là đệ tử hạch tâm của Đại Diễn tông, cao thủ cấp Tiên Thiên, bởi vì căn cơ võ đạo bị hủy, mới rời khỏi Đại Diễn tông, đến thế tục thành lập Hoàng triều, nhưng công pháp dưới Địa cấp của Đại Diễn tông lại tinh thông không ít. Giống như loại chiến kỹ Huyền cấp cao giai Toái Phong Thủ này tự nhiên không thiếu. Có lượng lớn công pháp vũ kỹ của Đại Diễn tông, hơn nữa Hoàng thất Đại Đường có năm trăm năm tích lũy, Tây Môn Phong đột nhiên phát hiện hiểu biết của mình đối với Hoàng thất thực sự quá nông cạn. Nếu như Hoàng thất không có thực lực nhất định, làm sao dám cùng Đại Diễn tông đã từng là chủ nhân trở mặt.

- Roạt...!

Hắc Thủy Kiếm xuất hiện ở trong tay Tây Môn Phong, hắn đã chuẩn bị liều mạng. Cả người khí thế không ngừng tăng lên, chiến giáp bằng chân khí màu đen bị trọng thương cũng bắt đầu khởi động một trận, chậm rãi khôi phục.

- Lão Tây Môn, cho ngươi nhìn một chút bội kiếm của Trẫm.

Đường hoàng đời thứ ba cười nói. Một đôi bàn tay thon dài nắm chặt chuôi kiếm bên hông.

nguồn t.u.n.g h.o.a.n.h (.) c.o.m

- Bệ hạ, người chỉ là Đế Hoàng đã thoái vị, chẳng lẽ còn đem bội kiếm của mình coi là thượng phương bảo kiếm? Dù bội kiếm của người là Thần binh, Hắc Thủy Vô Ảnh Kiếm của Lão phu đồng dạng cũng là Thần binh, Lão phu đã tôi luyện Hắc Thủy Vô Ảnh Kiếm hơn trăm năm, bội kiếm của người làm sao có thể so sánh được!

Tây Môn Phong sắc mặt có chút vặn vẹo quát.

- Không thể không nói, Lão Tây Môn, ngươi đối với Hoàng gia hiểu quá ít. Hơn nữa ngươi đối với Đế vương hiểu rõ vĩnh viễn dừng lại tại quá khứ. Đế vương là người ẩn dấu giỏi nhất trên cái thế giới này, bọn họ xưa nay đều sẽ không đem con bài chân chính của mình bạo lộ trước mặt người khác.

Đường Hoàng đời thứ ba nghiêm trang nói. Giống như năm đó hắn ngồi ngay ngắn trên Triêu Dương Điện, hướng về quần thần giới thiệu bội kiếm của mình vậy. Trầm ổn, tự tin, khí thế ào ạt.

- Thì tính sao, lẽ nào bội kiếm của người còn vượt qua trình độ Thần binh! Bệ hạ, năm đó ta đã đối với thực lực võ đạo của người rất tò mò. Trong trí nhớ của ta, thời điểm Bệ hạ thoái vị ẩn lui, thực lực ngay cả cao giai Võ tông cũng chưa tới. Không nghĩ tới chỉ sau sáu mươi năm thời gian, người đã vượt lên trước ta, trở thành tồn tại Tam phẩm Vương tọa. Lẽ nào năm đó Hoàng đế bệ hạ vẫn còn ẩn dấu tu vi?

Tây Môn Phong trầm giọng nói.

- Không có, Đại Đường năm đó bị vây trong trạng thái không ổn định, tâm tư của Trẫm đều đặt ở trên quốc sự, xác thực làm lỡ việc tu luyện. Về phần Trẫm vì sao có thể đột phá đến loại trình độ này, chỉ có thể nói Trẫm là một thiên tài võ đạo!

Đường Hoàng đời thứ ba hơi tự kỷ nói.

Nhưng Tây Môn Phong không có cười, nếu như theo như lời Đường Hoàng đời thứ ba là thật, vậy nội tình của Hoàng thất thật sự vượt xa khủng bố bình thường. Dù sao sau khi Đường Hoàng đời thứ ba thoái vị cũng đã hơn sáu mươi tuổi, thực lực ngay cả Lục phẩm Võ tông cũng chưa đột phá, tất nhiên là một lão nhân. Đối với võ giả ở Thương Long đại lục mà nói, tuổi tác tự nhiên càng tuổi trẻ càng tốt. Sau sáu mươi tuổi, cả người khí huyết suy yếu, có thể đột phá cảnh giới trước mắt đã phi thường hiếm thấy, chớ đừng nói chi là tại thời điểm sáu mươi tuổi làm ra việc luân phiên đột phá đến trình độ như vậy.

- Năm đó thời điểm Trẫm ẩn lui, đã hơn sáu mươi tuổi, so với Lão Tây Môn ngươi thoạt nhìn còn già yếu hơn. Nhưng hiện tại Trẫm cũng đã khôi phục đến thời điểm khí huyết đỉnh phong nhất, Lão Tây Môn, ta khuyên ngươi vẫn nên thúc thủ chịu trói đi!

Đường Hoàng đời thứ ba nắm chắc thắng lợi trong tay nói.

- Hừ, thắng bại chưa phân, Lão phu làm sao đầu hàng. Huống chi Hoàng thất Đại Đường cũng không phải do Bệ hạ người làm chủ, Lão phu một khi thất bại, ngoại trừ trở thành khôi lỗi, căn bản không có đường sống khác. Mà Tây Môn gia cũng chỉ có một con đường bị diệt. Bệ hạ, ngươi và ta vẫn là chiến đi! Cho dù chết, Lão phu cũng sẽ không lùi bước!

Tây Môn Phong uy phong lẫm liệt nói. Thế nhưng cặp mắt vẫn không ngừng xoay tròn, về phần hắn đánh chủ ý gì, tự nhiên không người nào biết được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.