Tam Thái Tử

Chương 21: Ngươi là lưu manh




Rốt cục nhìn thấy Hoàng đế bệ hạ cầm lấy chiếc đũa, Lý Lân cũng có thể thống khoái gắp khối lớn.

Phong cách ăn cơm của một lính đánh thuê vĩnh viễn chỉ có một, đó chính là nhanh! Hơn nữa hai tay làm nhiều việc cùng lúc, tựa như đem thức ăn nhét trong bụng rỗng vậy. Tần Mục lão nguyên soái xuất thân quân lữ đều nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm, chớ nói chi là những người khác.

Nhị hoàng tử xung quanh lông mày nhăn lại thật sâu, động tác Lý Lân thô tục như vậy khiến hứng thú ăn của y đều không có, cho dù là tinh thịt Linh thú nồng nặc tinh khí đều cảm thấy khó có thể nuốt xuống. Hoàng đế bệ hạ khóe miệng hung hăng co quắp một chút. Mất mặt a! Đường đường là Hoàng tử, tại trên bàn cơm thật dĩ nhiên lại thê thảm không nỡ nhìn như vậy. Lẽ nào Hoàng cung của Trẫm lại để cho hắn bị đói!

Hoàng đế bệ hạ lần đầu tiên đối với cuộc sống bình thường của Tam hoàng tử sinh ra hứng thú. Hắn đã từng nhận được tin tức Tam hoàng tử một lần ăn mất một trăm cân tinh thịt Địa Long, nhưng vẫn chưa quá mức lưu ý, hơn nữa nghe tới tin tức mà cảm thấy chấn động thì từ xưa đến nay không bằng việc dùng mắt nhìn. Hoàng cung bàn yến rất lớn, trên bàn các loại tinh thịt Linh thú vượt qua mười bàn, bởi vì ở đây đều là võ giả, sức ăn vốn so với người bình thường lớn hơn rất nhiều. Bởi vậy tinh thịt Linh thú ở mỗi bàn ít nhất đều là ba bốn cân, tinh thịt Địa Long tiêu chuẩn càng là một khối lớn mười cân. Thế nhưng mấy thứ này tại trước mặt Lý Lân quả thực không thể chịu nổi càn quét.

Võ giả bình thường, cho dù ăn được nhiều hơn một chút, cũng không thể một lần nuốt hơn mười cân các loại tinh thịt Linh thú chuẩn cấp độ, chống đỡ cũng có thể chết no. Huống chi những tinh thịt Linh thú này ẩn chứa tinh khí nồng nặc, phải cần vận chuyển huyền công mới có thể hấp thu. Ở trước mặt Hoàng đế bệ hạ, ai dám không chút kiêng kị mà vận chuyển huyền công.

Thanh niên tuấn kiệt của chín đại gia tộc vì bảo trì hình tượng, đều chỉ ăn một ít, sau đó vận chuyển huyền công chậm rãi tiêu hóa, sau đó lại ăn một ít. Một bàn tinh thịt Linh thú này đủ để yến hội tiến hành mấy canh giờ. Chỉ là không ai nghĩ đến trên yến hội lại xuất hiện quái thai như Lý Lân, hắn tại lúc nuốt tinh thịt thì Tiên Thiên Nhất Khí Quyết tự động vận chuyển, lấy tốc độ tiêu hóa cực kì khủng bố mà cắn nuốt tinh khí bên trong tinh thịt Linh thú, sau đó chuyển hóa thành Thuần Dương chân khí thuần túy nhất, tích trữ vào trong đan điền.

Vốn bởi vì Lục Mang Tinh bạo động mà Thuần Dương chân khí bị cắn nuốt không còn đang rất nhanh khôi phục lại. Lý Lân chỉ cảm thấy toàn thân phồng lên, nhanh chóng vận hành Tiên Thiên Nhất Khí Quyết khiến thân thể của hắn có chút chịu không nổi gánh nặng. Nguyên bản sắc mặt tái nhợt liền trở nên càng thêm hồng nhuận. Biểu hiện của Lý Lân tự nhiên rơi vào trong mắt Hoàng đế bệ hạ, trong mắt Hoàng đế hiện lên một vệt tinh quang, đối với công pháp Lý Lân tu luyện sinh ra hứng thú.

- Lẽ nào Lão tổ tông thật sự lén lút truyền thụ cho Lân nhi võ đạo huyền công lợi hại? Điều này cũng nói rõ Lân nhi vì sao có thể nhanh chóng tiêu hóa tinh thịt Linh thú như vậy, xem cấp bậc ít nhất cũng là Huyền cấp Cao giai, thậm chí là công pháp Địa giai cũng không phải là không thể.

Hoàng đế bệ hạ tự nhiên đoán không được Lý Lân có thân phận xuyên việt, chỉ có thể đem những thứ dị thường này đổ lỗi đến trên người Long Sinh hoàng thúc vài ngày trước đến gặp Lý Lân.

Những người khác tự nhiên cũng chú ý tới một màn này, bảy vị Hoàng tử khác ánh mắt từ khi bắt đầu mang theo khinh thường dần dần chuyển thành phức tạp. Mặc kệ Tam hoàng tử thô bỉ không thể tả đến thế nào, nhưng hắn có thể tại trước mặt Phụ hoàng cùng chư vị Tộc trưởng đại gia tộc biểu hiện tự nhiên, cũng đủ để khiến cho những người khác coi trọng. Hơn nữa trên mặt Phụ hoàng không có lộ ra vẻ chán ghét, cùng với ánh mắt thỉnh thoảng rơi vào trên người Lý Lân, càng làm cho những Hoàng tử khác có loại cảm giác nguy cơ thật sâu.

Quét ngang tất cả thức ăn trên bàn, Lý Lân trên mặt lộ ra thần sắc thoả mãn. Tinh khí dâng trào, cảm giác toàn thân ấm áp thật thoải mái. Nói cho cùng Tiên Thiên Nhất Khí Quyết đang vận chuyển từng chút từng chút cường hóa kinh mạch của hắn, vững vàng đẩy mạnh tu vi. Sau đó hắn nhắm mắt lại bắt đầu tu luyện. Cử động này càng làm cho Hoàng đế bệ hạ cùng Tộc trưởng các gia tộc trố mắt lên. Mọi người xem như triệt để nhớ kỹ hành động quái dị này của Tam hoàng tử.

Dù sao cũng là yến hội ở Hoàng cung, những người khác tự nhiên sẽ không luôn nhìn về phía Lý Lân tự làm theo ý mình như vậy. Mấy hoàng tử đều đang ở trước mặt Hoàng đế bày ra tài học của mình, chư vị Tộc trưởng gia tộc cũng đem hậu bối tuấn kiệt của gia tộc mình tiến cử cho Hoàng đế bệ hạ. Trong thời gian đó ngoại trừ văn không phải võ không phải Đại công tử Cao Thế Huân mất mặt núp ở phía sau bị Cao lão gia tử quát mắng ra, bao gồm Tần Tuyết Linh đều biểu diễn Kinh Hồng Bộ tu luyện có chút thành tựu. Đưa tới mọi người than thở, Hoàng đế bệ hạ càng vui lòng không tiếc tán thưởng, trong đó đối với thanh niên tuấn kiệt càng ban cho không ít bảo vật.

Yến hội tại bầu không khí cực kì hài hòa tàn cuộc.

Theo Hoàng đế bệ hạ khởi giá rời đi, mấy lão gia tử đại gia tộc đều dồn dập đứng dậy, người tuổi trẻ chậm hơn một bước, cùng mấy Hoàng tử đồng hành, đây cũng là ý tứ của lão gia tử các gia tộc, dù sao tiểu bối gần gũi có thể duy trì quan hệ, cũng sẽ không ảnh hưởng tới quyết sách của gia tộc. Tần Tuyết Linh từ lâu đã không nhịn được lập tức nhảy đến trước mặt Lý Lân. Khiến Cao đại công tử muốn tiếp cận lại ủ rũ rời đi.

- Ngươi không ngờ là Tam hoàng tử, chuyện trước đó chúng ta cứ quên đi. Bất quá bây giờ có thể đem đồ vật của ta trả lại cho ta chứ? Tần Tuyết Linh ánh mắt phức tạp nói. Trong lòng thầm nói: Nếu như hắn không phải là Hoàng tử hẳn thì tốt, Bản tiểu thư có thể hung hăng đánh cho hắn một trận cho hả giận!

Lý Lân mở mắt, chậm rãi đứng lên, trên người truyền đến âm thanh bùm bùm, giống như toàn thân xương cốt đều đang rung động. Lý Lân thở ra một ngụm trọc khí, Thuần Dương chân khí mất đi không chỉ đã khôi phục hoàn toàn, thậm chí còn có tịnh tiến. Hiện tại Thuần Dương chân khí đã che kín một nửa đan điền, khoảng cách hoàn toàn ngập tràn đã không còn xa.

- Vật gì chứ? Đầu óc Lý Lân có chút phản ứng không kịp.

- Biết rõ còn cố hỏi, túi không gian của Bản tiểu thư! Nhất định là bị ngươi cầm! Nhanh trả lại cho ta, mặt trên có cấm chế của Bản tiểu thư, ngươi cầm cũng vô dụng! Tần Tuyết Linh khuôn mặt cười nói.

- Nguyên lai vật kia gọi túi không gian a! Ta còn tưởng rằng là cái bảo bối ghê gớm gì chứ! Trả lại cho ngươi là được! Lý Lân bĩu môi, giả vờ khinh thường nói. Sau đó từ trong ngực móc ra một túi da màu đen ném cho Tần Tuyết Linh.

Lý Lân sở dĩ thống khoái như thế, hoàn toàn là vì Tần Tuyết Linh nói mặt trên có cấm chế của nàng. Mà Lý Lân tuy rằng có thể mở, lại không thể lấy ra đồ vật bên trong. Túi không gian như vậy đối với hắn chỉ là vô bổ, không đáng vì thế mà đắc tội với băng sơn nha đầu trước mắt. Tiếp lấy túi không gian, sắc mặt Tần Tuyết Linh đột nhiên biến đổi, ngẩng đầu nói:

- Ngươi... Ngươi xóa đi cấm chế của ta! Ngươi...

- Hử? Lý Lân sửng sốt! Mình xóa đi cấm chế của nàng lúc nào. Tiếp theo hắn nghĩ đến đạo quang mang Lục Mang Tinh phát ra kia, sau đó túi không gian xác thực trở nên không giống nhau. Tần Tuyết Linh thoáng tra xét một chút, sau đó nhanh chóng cắn nát ngón tay, đem giọt máu nhỏ tại trên túi không gian, máu tươi chậm rãi thấm vào trong.

- Mả mẹ nó, dĩ nhiên lấy máu là được, sớm biết thế liền không trả lại cho nàng. Ngược lại chính là nàng cũng không xác định là ta cầm. Lý Lân thoáng cái hiểu rõ làm sao sử dụng túi không gian, trong lòng rất là ảo não. Trách không được đồ vật bên trong mình không lấy ra được, nguyên lai cần lấy máu nhận chủ mới được.

- Ngươi... Ngươi cầm đồ vật của ta! Tần đại tiểu thư đột nhiên quay sang Lý Lân hờn dỗi.

- Ách! Oan uổng a! Ta còn chưa từng lấy qua đồ vật ở bên trong! Lý Lân ủy khuất nói.

- Ngươi nói láo, bên trong của ta thiếu đồ vật, mà lúc trước, túi không gian chỉ ở trong tay ngươi, huống hồ cấm chỉ cũng bị xóa đi. Không phải ngươi lấy thì là ai lấy? Tần Tuyết Linh một bộ dạng ngữ khí khẳng định chính là ngươi. Lý Lân triệt để buồn bực. Nếu như là hắn lấy, Lý Lân bị hiểu lầm thì cũng thôi. Nhưng hắn thật sự cái gì cũng chưa lấy.

- Ngươi thiếu vật gì vậy, nói ra xem! Lý Lân nhún nhún vai nói. Ai biết Tần đại tiểu thư mặt lạnh dĩ nhiên đỏ lên, lắp bắp nửa ngày nói không ra lời.

- Nói không ra hả! Ngươi không phải là bởi vì Bổn hoàng tử đem ngươi ném vào trong Lạc Thủy mà ghi hận ta chứ! Muốn gây phiền toái trực tiếp nói ra, Bổn hoàng tử tận lực bồi tiếp, đừng dùng những thứ đường ngang ngõ tắt này!

Lý Lân sắc mặt từ từ trở nên lạnh. Đối với Tần Tuyết Linh, cảm giác của hắn cũng không tốt lắm, bất kể là lính đánh thuê thiết huyết kiếp trước, hay là Hoàng tử nghèo túng kiếp này, Lý Lân chung quy vẫn ưa thích những nữ nhân khí chất dịu dàng. Mà khí chất Tần đại tiểu thư quá lạnh, hơn nữa trên người vô hình chung tản mát ra ngạo khí, khiến Lý Lân vô ý thức cùng nàng giữ một khoảng cách.

- Ngươi... Ngươi là lưu manh! Tần đại tiểu thư nửa ngày nói ra một câu như vậy, sau đó giậm chân một cái, cũng không quay đầu lại rời đi.

Lý Lân trợn mắt há hốc mồm, nha đầu kia không phải là điên chứ! Nói không lại dĩ nhiên mắng mình là lưu manh. Không phải là vỗ cái mông của ngươi một chút, về phần nguyền rủa lão tử như thế. Kiếp trước Lý Lân từng được người gọi là Kẻ điên, Chiến thần, Tu la, Đồ tể cùng biệt hiệu tiếp cận tử vong, nhưng chưa từng bị người gọi là lưu manh.

- Không hiểu ra sao cả!

Lý Lân bĩu môi, xoay người nhìn một chút, phát hiện Đại công tử Cao Thế Huân đã rời đi, những người khác hắn một người cũng không nhận ra, cũng không có lòng kết giao, tự nhiên tiêu sái rời đi. Ngày hôm nay chỗ tốt thu được không nhỏ, khiến Lý Lân thấy tinh thịt Linh thú đối với tu luyện có chỗ tốt thật lớn, đồng thời đối với Ngự Thiện Phòng lừa gạt mình cảm thấy bất mãn. Ngự thư phòng. Hoàng đế bệ hạ đang múa bút thành văn.

- Bệ hạ, Tào thừa tướng cầu kiến! Chưởng ấn thái giám Trương Đức Sùng nhỏ giọng tiến vào báo cáo.

- Để cho hắn đi vào! Hoàng đế cũng không ngẩng đầu lên nói. Một lúc sau, một người trung niên hơn bốn mươi tuổi đi vào Ngự Thư Phòng, cung kính đứng ở trước ngự án. Người trung niên này vóc người không cao, thoáng có chút béo, nhưng một thân quan uy rất nặng, từ khi tiến vào Ngự Thư Phòng, thân thể thẳng tắp, lặng yên không một tiếng động nhìn Hoàng đế bệ hạ múa bút thành văn.

- Ha ha ha... , luyện lâu như vậy, một tấm ngày hôm nay có cảm giác là tốt nhất! Hoàng đế đem bút lông ném ở một bên, cầm chữ viết của mình say sưa không ngớt.

- Khải Công, đến xem thư pháp của Trẫm có phải có tiến bộ hay không. Hoàng đế bắt chuyện với Tào thừa tướng đứng ở trước mặt.

- Bệ hạ thư pháp đã đến được Thư Thánh chân tủy, tin tưởng không lâu sau thư pháp của Bệ hạ có thể xưng chuyên gia. Tào thừa tướng vẻ mặt tán thưởng nói.

- Được rồi. Ít vuốt mông ngựa. Trình độ thư pháp của Trẫm bản thân trẫm rõ ràng, mặc dù không tệ, nhưng cùng chuyên gia kém xa. Khải Công a Khải Công! Ngươi bây giờ cũng học được vuốt mông ngựa. Xem ra làm quan thực sự là sẽ thay đổi con người a! Hoàng đế bệ hạ cười mắng.

- Tâu Bệ hạ, lời thần nói đều là sự thật a! Tào thừa tướng giả vờ ủy khuất nói.

- Được rồi được rồi, không nói những thứ vô dụng này nữa! Bên trong thư tỉnh thương nghị có kết quả chưa? Lấy ra trẫm nhìn! Hoàng đế bệ hạ tiện tay đem chữ vừa viết xong tự vò thành một cục, ném ở một bên. Tào thừa tướng đem tấu chương Thượng thư tỉnh chỉnh sửa đưa cho Hoàng thượng.

- Đây chính là kết quả thương nghị của các ngươi? Nụ cười trên mặt Hoàng đế thu liễm. Có chút nghiêm túc hỏi. Tào thừa tướng trên mặt xuất hiện một vệt mồ hôi lạnh, kiên trì gật đầu.

- Trẫm biết rồi. Trước cứ làm như thế đi! Hoàng đế thanh âm có chút lạnh.

- Ngươi lui ra đi, Trẫm có chút mệt mỏi! Tào thừa tướng sắc mặt có chút hốt hoảng, hắn ha hôc môm muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn là không nói ra miệng.

- Thần xin cáo lui! Nhìn Tào thừa tướng rời đi, Lý Chấn Viễn sắc mặt có chút khó coi.

- Văn Viễn, ngươi nói người này vừa tiếp xúc quyền lợi có phải hay không sẽ thay đổi a! Hoàng đế quay về tấm bình phong bên cạnh nói.

- Khải Công đã thay đổi. Chỉ là hi vọng hắn không tại con đường này sai lầm rẽ sang một con đường tối khác. Tại sau mặt tấm bình phong, một trung niên văn sĩ đi tới.

- Trẫm thật rất sợ hắn đi nhầm đường, các ngươi đều là hảo huynh đệ năm đó theo Trẫm vào sinh ra tử, hiện tại sống không có mấy người. Tại bên người Trẫm cũng chỉ có ngươi cùng Khải Công, Trẫm không muốn mất đi các ngươi. Đều nói Thiên gia không quen biết, Trẫm không muốn làm một Đế vương vô tình. Lý Chấn Viễn có chút thương cảm nói.

- Bệ hạ đã hết lòng hết tận, hi vọng Khải Công có thể hiểu một phen khổ tâm của Bệ hạ. Lâm Văn Viễn an ủi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.