Tam Sinh Tam Thế - Thập Lý Đào Hoa

Chương 19: Tình nhen tự thuở nào, mà nồng thắm không hay




Ta đứng ngây dại trong điện hồi lâu, trong lòng bỗng hơi trống rỗng.

Ta dứng dậy đến bên bàn, cầm tách trà nhấp hai ngụm, để thấm ướt cổ họng khô chát, rồi mới loạng choạng bước ra ngoài điện.

Đám tiểu thần tiên bên ngoài đã tản đi già nửa, có lẽ là đi dẫn dường cho Dạ Hoa. Một nửa còn lại đang lao xao đi về hướng cổng của chính cung Thủy Tinh cung.

Cảnh này chắc là lại có khách tới.

Ta cũng chạy theo hỏi dăm câu, vị nhân huynh đi sau cùng trả lời: “Có khách từ phương xa tới, Thủy Quân sai bọn thần đi nghênh đón”.

Xem ra hôm nay Tây Hải Thủy Quân đúng là có số đón khách, cho dù lần này là Phật Tổ từ Tây Thiên giá đáo, thì ta cũng không lấy làm lạ. Thủy Quân hai đời nay của Tây Hải đều sống rất khép kín, chẳng mấy khi được những thần tiên đời trước như chúng ta rủ lòng quan tâm, hôm nay có thể liên tiếp đón vài vị khách quý, thì cũng quá là vinh dự. Đèn Kết Phách đã ở chỗ của Dạ Hoa thì ta cũng chẳng cần phải lặn lội lên Cửu Trùng Thiên, đỡ mất công mất việc, nhưng lạ là lòng ta không cảm thấy thanh thản. Bóng dáng lẻ loi của Dạ Hoa cứ trở đi trở lại trong tâm trí ta, khiến trái tim hồ ly của ta bị bóp nghẹt từng cơn.

Lát sau hai tiểu tiên nga dẫn đường cho ta lúc trước cung kính lại dẫn ta đi về đường cũ. Vì Điệp Ung có dung mạo giống với Mặc Uyên, nên đã khiến ta ngổn ngang suy nghĩ, lúc đi qua điện Phù Anh cũng không đẩy cửa nhìn hắn, mà để tiểu tiên nga dẫn thẳng ta xuống ở tạm thời tại một căn lầu nhỏ cạnh điện Phù Anh.

Tây Hải Thủy Quân cũng có hơi kém cỏi trong việc đặt tên, kém xa với Đông Hải Thủy Quân. Ví dụ như bên trái, phải điện Phù Anh có hai tòa lầu nhỏ, một tòa lầu ở bên dưới trồng toàn hải đường nở hoa đỏ thắm, thì gọi là Hồng lâu, còn một tòa lầu ở bên dưới lại trồng chuối lá xanh ngăn ngắt, thì gọi là Thanh lâu.

Bản thượng thần bất tài, bị xếp ở ngay Thanh lâu.

Đại để không hổ với cái tên, trong tòa Thanh lâu này hết thảy vật dụng từ giường cho đến ghế đều dùng gỗ Thanh Giang, bồn hoa đặt trên những chiếc ghế thấp, ấm chén đặt trên bàn cũng dùng sứ men hoa xanh, đến đám tiên tỳ theo hầu cũng mặc áo xanh, ngẩng đầu nhìn lên, toàn một màu xanh lè, thật là nhức mắt.

Vì đám tiểu tì xanh lè đó cứ lượn qua lượn lại khiến ta chóng cả mặt, nên ta phải sai tất cả bọn chúng xuống dưới lầu nhổ cỏ.

Trong nháy mắt cả tòa nhà không một bóng người, khiến đầu óc ta lại càng trống rỗng hơn.

Đúng lúc ấy, cánh cửa sổ phía sau bỗng kêu cọt kẹt, ta ngẩng lên liếc nhìn. Haizz, hóa ra vị khách quý mà một nửa đám tiểu thần tiên của Tây Hải vội vàng chạy đi đón tiếp không phải là Phật Tổ trên đài sen của Tây Thiên rồi.

Ta rót một cốc trà nguội, chào hỏi người vừa bước vào: “Ô, tứ ca, uống trà này”.

Huynh ấy nhìn ta từ đầu tới chân, bưng chén trà lên uống một hớp, rồi cau mày hỏi: “Rõ ràng là cô nương, sao lại phải giả trai?”.

Ta ngẩng đầu nhìn xà nhà, thành thực đáp: “Là Chiết Nhan làm”.

Huynh ấy phun bắn trà ra ngoài, lấy tay áo lau khóe mép, sắc mặt vẫn không đổi, nói: “Muội như thế này trông rất đẹp”.

Tứ ca thường xuyên tới Tây Hải, đều là tìm Tây Hải nhị hoàng tử Tô Mạch Diệp uống rượu.

Lần này huynh ấy hớt hải đến đây, nghe nói không phải tìm Tô Mạch Diệp uống rượu, mà là để gặp muội muội là thượng thần ta đây.

Ban đầu huynh ấy định cùng Chiết Nhan lên Cửu Trùng Thiên tìm ta, nhưng đã bị Chiết Nhan ngăn lại. Nằm ườn trên giường cả nửa ngày mà chẳng thấy Chiết Nhan quay về, đoán rằng Chiết Nhan đã dắt thẳng ta đến Tây Hải, nên huynh ấy chạy đến đây gặp ta, nhân thể qua chào hỏi Tô Mạch Diệp.

Huynh ấy ngồi tựa lưng vào chiếc ghế bằng gỗ Thanh Giang, miệng không ngậm cây cỏ đuôi chó như mọi khi nên có lẽ không quen, đầu nghiêng nghiêng, nói: “Chẳng qua huynh đến để xem muội ở Tây Hải có ổn không, haizz, Chiết Nhan làm việc khiến người ta cũng thật an tâm. Nhưng sao sắc mặt muội lại như vậy? Trắng bệch ra, chẳng nhẽ Mặc Uyên quay về lại làm muội không vui sao?”.

Ta ngẩng đầu sờ lên mặt, làm bộ tươi cười nói: “Vui chứ, muội rất vui là đằng khác”.

Huynh ấy lại nhíu mày hỏi: “Thế sao lại mất hồn mất vía thế kia?”.

Ta day day mặt, cười khô khốc: “Chắc tại dùng truy hồn thuật, nên chưa bình thường trở lại”.

Ánh mắt huynh ấy sáng quắc, nhìn ta chăm chú.

Ta lại cười khô khốc: “Lại thêm Dạ Hoa cho muội ăn hai cục tức”.

Tứ ca nói không sai, lần này quả thực ta có chút kinh hồn bạt vía. Nhưng nguyên nhân kinh hồn bạt vía lại không phải là hai câu nói của Dạ Hoa của Cửu Trùng Thiên, mà là những khúc mắc không thể nói rõ ràng bằng một câu vừa nãy trong đại điện. Nhưng nếu nói việc này cho tứ ca hiểu, thì Chiết Nhan, Mê Cốc và cả Tất Phương đều sẽ biết.

Ở cùng Chiết Nhan đã bao lâu, riêng khoản chọc ngoáy đời tư người khác, tứ ca của ta – Bạch Chân đã luyện thành cao thủ, về khoản tung tin đồn nhảm thì lại càng “đỉnh” hơn nữa, vượt xa cả Chiết Nhan.

Ta và Dạ Hoa vì chuyện của cục bột mà cãi nhau kể ra cũng chẳng phải là tin đồn gì, không nói sợ huynh ấy sẽ quấy rầy cả buổi chiều, cũng nên nói qua loa tóm tắt câu chuyện cho huynh ấy nghe. Sau khi đã tính toán xong, ta uống trà cho ngọt giọng, rồi kể hết chuyện trên Cửu Trùng Thiên cho huynh ấy nghe.

Huynh ấy ngả mình trên ghế nhưng tai vẫn dỏng lên chăm chú nghe, đợi ta nói xong, mãi sau mới ngẩng đầu lên nhìn ta cười một cách rất kỳ dị, nói: “Xưa nay muội vẫn luôn cho mình tuổi tác cao, vai vế lớn, cho dù đúng là đám nhỏ chưa hiểu chuyện đắc tội với muội thì muội cũng không chấp nhặt chúng. Nhưng chuyện của muội và Dạ Hoa, về tình thì huynh đứng về phía muội, nhưng về lý mà nói thì huynh thấy Dạ Hoa không sai gì cả. A Ly vẫn chỉ là một đứa trẻ, muội cho nó uống nhiều rượu như vậy, say bảy, tám canh giờ vẫn chưa tỉnh lại, mà muội cũng không cho người báo Dạ Hoa một tiếng. Long tộc bọn họ đánh trận thì rất giỏi, nhưng y thuật thì rất tệ, bỗng nhiên thấy con mình say bất tỉnh nhân sự như thế, làm sao biết được là nó không sao. Muội làm mẹ kế mà cũng chẳng biết đường làm, trong lòng hắn nếu không có chút hoài nghi, thì hắn quả là nhân tài”. Huynh ấy ngừng lại một lát, rồi với tay qua bàn, xoa xoa đầu ta, nói: “Theo tính cách của muội, bình thường gặp phải chuyện này thì cũng chỉ cười xòa cho qua, lần này lại mất hết cả phong độ, lại còn gợi cho thứ phi của hắn, cùng châm chọc hắn. Haizz, thành thực mà nói, huynh rất tán thưởng hành động lần này của muội, nhưng bỏ qua điểm này, liệu hành vi bất thường của muội có phải là do ghen tuông không?”.

Ta ngẩn người, một tia sáng lóe lên trong đầu. Hai ngày từ Thanh Khâu tới Cửu Trùng Thiên, trái tim ta thường vô cớ nhói đau, cũng không khoan dung như mọi ngày, nhìn thấy Tố Cẩm mẫu mực kia là toàn thân khó chịu, không chịu được nửa câu mắng mỏ của cha cục bột nhỏ, hôm nay lại ngẩn ngơ thẫn thờ hồi lâu, hóa ra, là do ta ghen sao? Ta vẫn đang ghen sao? Sao ta lại ghen lâu đến vậy? Ta ghen lâu đến vậy mà chính mình cũng không cảm nhận được sao?

Chén trà nguội trong tay “choang” một tiếng rơi xuống đất, tứ ca giật nảy, tay trái ôm tay phải, tim nhảy thót lên, gật đầu nói: “Muội ghen thật rồi”.

Ta thừ người một lúc lâu, nhìn tứ ca lắp bắp: “Không, không thể nào? Muội lớn hơn hắn chín vạn tuổi, nếu muội tốt số thì giờ không chỉ có cháu mà e rằng chắt của muội cũng lớn bằng hắn. Muội luôn cảm thấy không phải với hắn, còn tâm tâm niệm niệm sẽ lấy cho hắn mấy thứ phi xinh đẹp mỹ miều. Lại nữa, hôm trước khi hắn tỏ tình với muội, muội cũng không hề thấy rung động. Muội đâu phải chưa trải qua chuyện yêu đương, nếu quả thực muội có cảm giác khác lạ với hắn, khi hắn tỏ tình, chí ít muội cũng phải thấy tim đập thình thịch chứ?”.

Hai mắt tứ ca sáng rỡ: “Hắn đã tỏ tình với muội rồi à? Ha ha, có thể nhắm trúng muội muội huynh nuôi nấng, tên nhóc này đúng là có con mắt tinh đời, có con mắt tinh đời”. Cười mãi rồi huynh ấy lại nói rất thoải mái: “Còn về chuyện tuổi tác, tuổi tác không thành vấn đề, cha chúng ta cũng lớn hơn mẹ mười lăm vạn tuổi. Chỉ cần tướng mạo tương xứng là được rồi, ta thấy tướng mạo bọn muội rất tương xứng. Còn chuyện muội muốn cưới thứ phi cho hắn, haizz, huynh nhớ trước đây Chiết Nhan cũng muốn cưới phu nhân cho huynh, nhưng muội xem, đã bao năm rồi có cưới được đâu, hi hi, lão ấy cảm thấy khắp bốn bể tám cõi này chẳng có nữ thần nào xứng với huynh”. Sau đó, huynh ấy lại vỗ lên vai ta, làm bộ đi tới, nói: “Còn chuyện tim đập thình thịch chỉ là cảm nghĩ của con gái, nhưng cũng chỉ cần người con gái có một trái tim tinh tế và nhạy cảm thôi. Tuy muội là muội muội của ta, nhưng ta cũng phải nói một câu công bằng, rằng muội bẩm sinh chậm hiểu, làm thần tiên thì không tồi, nhưng về chuyện yêu đương thì thật dở. Cái tim đập thình thịch ấy, đối với muội thì có hơi nhiệt tình quá. Chậm hiểu như muội thì hợp với kiểu mưa dầm thấm lâu hơn”.

Gân xanh trên trán ta giật giật hai lần.

Huynh ấy xoay xoay chén trà, cười nói: “Nghe Mê Cốc nói Dạ Hoa đến Thanh Khâu ở hơn bốn tháng, haizz, cơn mưa dầm này tuy có hơi ngắn một chút, nhưng mà tạm thời huynh hỏi muội một câu, nếu sau này hắn không ở Thanh Khâu nữa, muội có thấy tiếc nuối không? Haizz, thôi bỏ đi, muội chậm hiểu như thế, tiếc nuối hay không tiếc nuối thì cũng phải một vạn hay bảy, tám nghìn năm mới thấm được. Như thế này nhé, nếu hắn đi rồi, muội có thấy điều gì không quen không?”.

Gân xanh trên trán ta lại giật giật hai lần nữa, giữa hai lần ấy, trái tim ta khẽ run rẩy.

Lúc Dạ Hoa còn ở Thanh Khâu, mấy ngày đầu, ta cũng không quen. Nhưng nghĩ tới sau này phải thành hôn với hắn, hai người sớm muộn gì cũng phải ở chung, nên cũng kệ đi. Ban ngày bị hắn lôi đi tản bộ, lúc hắn nấu cơm thì ta chêm củi, lúc hắn phê công văn thì ngồi bên cạnh cắn hạt dưa, đọc truyện, đêm thì cùng hắn đánh vài ván cờ, vì ta nghĩ rằng sau khi thành hôn với hắn, thiên thu vạn tải đều trôi qua như vậy, nên dần dần cũng quen đi. Nhưng cũng chỉ là hơn bốn tháng, giờ tứ ca nói như vậy, trước khi Dạ Hoa đến Thanh Khâu ở, ta đã sống ra sao?

Trái tim ta chùng xuống.

Tứ ca cười ha ha: “Đợi sau khi xử lý chuyện của Mặc Uyên xong, vẫn phải nhờ cha đến tìm Thiên Quân nhắc mau mau cho hai người bọn muội thành hôn. Hôm nay theo như tứ ca sáng suốt của muội thấy thì đến tám, chín phần muội đã ưng Dạ Hoa rồi. Ông trời cũng có mắt, đã khiến vận đào hoa của muội tới, tuy rằng nó đến có im hơi lặng tiếng một chút, nhưng may mà có huynh nhận ra. Muội cũng không cần phải băn khoăn mãi, Dạ Hoa cũng rất yêu thương muội, đã tỏ tình với muội, nếu hắn dám phản bội lại lời thề ước lúc tỏ tình…”.

Ta lập tức dỏng tai lên lắng nghe, nếu Dạ Hoa dám phản bội lại lời thề ước lúc tỏ tình thì sẽ làm sao, thì huynh ấy lại đặt chén trà “cạch” một tiếng lên bàn, nói: “Xem bộ dạng bây giờ của muội, huynh rất yên tâm, huynh về trước đây” rồi nhảy qua cửa sổ mất hút.

Ta ngẫm nghĩ lại một lượt những lời của tứ ca. Lần này, trái tim suốt vạn năm không thấp thỏm lo sợ của ta bỗng nhiên thấp thỏm khôn xiết. Tứ ca nói không sai, tuy ta luôn muốn cưới cho Dạ Hoa mấy thứ phi xinh đẹp mỹ miều, nhưng nhìn mãi đám thần tiên đời sau mà chẳng thấy ai xứng với Dạ Hoa.

Nếu ta quả thực động lòng trước Dạ Hoa… Bạch Thiển ta sống suốt mười bốn vạn năm, lại âm thầm động lòng trước một tên tiểu tử kém ta chín vạn tuổi, mà đáng ra hắn phải gọi là cố nội.

Ta đứng trong tòa lầu trống trải rất lâu, thở than chán chê, sụt sùi mê mỏi, cuối cùng cũng chẳng đưa ra được kết quả gì.

Hôm nay chịu mấy trận giày vò tinh thần, trong lòng vẫn lo sợ không yên, mặc nguyên y phục lên giường nằm, trằn trọc không nguôi. Hễ nhắm mắt là trước mặt lại hiện lên khuôn mặt trắng bệch mà sầm sì của Dạ Hoa.

Ta trằn trọc trên giường khoảng hơn nửa canh giờ, tuy không biết rằng mình có động lòng với Dạ Hoa hay không, nhưng những lời tứ ca đã khiến ta hiểu ra, bây giờ ta vẫn còn có hôn ước với thái tử Dạ Hoa của Cửu Trùng Thiên, vị trí của hắn trong trái tim ta là một vị trí lớn hơn bình thường.

Ta nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy việc hủy hôn với Dạ Hoa tạm thời nên gác lại, hết thảy phải lặng yên xem có những biến đổi gì. Dáng vẻ lạ lùng của hắn chiều nay thực khiến người ta đau đầu, tạm thời ta cũng không nên chấp hắn làm gì. Đêm nay trước tiên phải lấy lại phong độ của thượng thần, lúc đến chỗ hắn lấy cây đèn Kết Phách, phải hòa giải với hắn.

Đêm nay, đến lúc ta lần mò đến được nơi Dạ Hoa nghỉ lại, hắn đang ngồi uống rượu trên chiếc ghế đá đặt ở giữa sân. Trên chiếc bàn đá bên cạnh đặt một bình rượu Đông Linh Ngọc, dưới chân bàn ngổn ngang mấy vò rượu, được san hô bên cạnh phản chiếu, ánh lên những tia sáng màu xanh lục lấp lánh. Đêm qua lúc cục bột say túy lúy, Nại Nại từng than rằng, tửu lượng của tiểu điện hạ đúng là thay cho phụ quân của nó, tệ vô cùng.

Ta chưa bao giờ uống rượu với Dạ Hoa, cho nên không biết tửu lượng của hắn ra sao. Bây giờ dưới chân hắn ngổn ngang năm, sáu vò rượu, tay cầm chén vẫn rất vững, như thế tửu lượng của hắn quả không tồi chút nào.

Hắn nhìn thấy ta thì sững người lại, tay trái giơ lên day day góc trán, sau đó lập tức đứng dậy: “À, nàng đến lấy đèn Kết Phách đây mà”. Lúc hắn đứng dậy cơ thể hơi loạng choạng. Ta vội vàng đưa tay ra đỡ hắn, nhưng bị hắn gạt ra, chỉ lạnh lùng nói, “Ta không sao”.

Tây Hải Thủy Quân thiên vị, bố trí cho hắn ở một tẩm điện rất hoành tráng, chỗ hắn ngồi cách trung tâm của điện cũng phải hơn trăm bước chân.

Khuôn mặt hắn không chút biểu cảm, chỉ có sắc mặt là trắng bệch hơn cả hôm qua, những lọn tóc đen nhánh xõa xuống, tiều tụy đi trông thấy. Đợi hắn quay mình đi vào trong điện, ta mới lẽo đẽo theo sau, cách chừng ba, bốn bước chân.

Hắn đi trước, dáng vẻ bình thản vững chãi, dường như lúc nãy không hề loạng choạng, chỉ có điều chậm hơn ngày thường, thi thoảng còn giơ tay lên day day góc trán. Haizz, xem ra cũng có say. Đến say cũng lặng lẽ như thế, rất phù hợp với tính cách của hắn.

Trong điện không có ai hầu hạ, ta chọn một chiếc ghế rồi ngồi xuống, ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt trầm lắng của hắn.

Hai mắt hắn rất sáng, đôi mắt đen thăm thẳm, khuôn mặt lúc không cười, ánh mắt nhìn người khác rất lạnh lùng, nhưng lại mang vẻ uy nghiêm của Cửu Trùng Thiên.

Tuy ta cũng là người nhanh hiểu ý tứ người khác, nhưng cũng không biết đọc ánh mắt người khác thế nào. Hôm nay vô cùng lạ lùng, ta và hắn nhìn nhau rất lâu, khiến ta cảm nhận được trong ánh mắt lạnh lùng của hắn ánh lên sự mệt mỏi và bi thương

Hắn chuyển ánh mắt sang bên cạnh, im lặng một lát, lật tay khẽ lầm rầm câu gì đó.

Ta sững sờ nhìn chằm chằm vào một cây đèn dầu bỗng hiện ra trong lòng bàn tay hắn, ngạc nhiên hỏi: “Đây là đèn Kết Phách ư? Nhìn nó cũng bình thường quá”.

Hắn đặt cây đèn vào lòng bàn tay ta, bình thản nói: “Đặt trên đầu giường Điệp Ung ba ngày, để cho dầu đèn cháy liền ba ngày không tắt, hồn phách của Mặc Uyên sẽ tụ lại. Trong ba ngày này, phải cẩn thận bảo vệ lửa đèn, tuyệt đối không được dùng tiên khí bảo vệ nó”.

Ngọn đèn đó đặt trong lòng bàn tay ta, một luồng khí trạch quen thuộc ập đến, trong đó lẫn chút mùi vị hồng trần, không giống với tiên khí, mà giống như khí trạch của một người phàm trần, xưa nay ta chưa từng quen biết người phàm trần nào, luồng khí này lại quen thuộc đến thế, khiến ta không khỏi ngẩn ngơ. Nhưng vừa nghe câu nói đó của hắn, ta vẫn gật đầu: “Đương nhiên sẽ bảo vệ cẩn thận, tuyệt đối không dám lơ là”.

Hắn im lặng một lát, nói: “Là ta quá lo thôi, xưa nay nàng luôn tận tâm tận lực chăm sóc Mặc Uyên”.

Cây đèn Kết Phách này là thánh vật của Thiên tộc, theo lý mà nói nó phải được dâng lên Thiên Quân đương nhiệm, đặt ở một nơi trang trọng trên Cửu Trùng Thiên, quy định này không phải dễ dàng mà thay đổi. Thiên Quân vẫn còn tại vị, Dạ Hoa chẳng qua chỉ là thái tử, đèn Kết Phách lại ở trong tay hắn, khiến ta không khỏi có chút hoài nghi. Thiên Cung không giống Thanh Khâu, càng không giống cung Đại Tử Minh, quy củ vô cùng nghiêm khắc, thánh vật của cả tộc xưa nay không dễ gì mà cho người ngoài mượn. Nếu ta lên Thiên Cung hỏi mượn Thiên Quân thánh vật này, đã chắc rằng sẽ xóa hết món nợ mà Cửu Trùng Thiên nợ Thanh Khâu. Lần này Dạ Hoa lại có thể dễ dàng cho ta mượn cây đèn, khiến ta hơi xúc động, cầm cây đèn mà nghẹn ngào nói: “Ngươi giúp ta nhiều như thế, ta cũng thể để ngươi chịu thiệt thòi, ngươi muốn điều gì, cứ nói với ta, nếu làm được ta sẽ cố hết sức”.

Hắn ngồi tựa vào chiếc ghế đối diện, dáng vẻ mệt mỏi, nhíu mày nói: “Ta không cần gì cả”.

Nhìn thấy dáng vẻ của hắn, tim ta nhói lên một cái. Trước đây không được tứ ca giảng giải, khi tim nhói lên ta chỉ cảm thấy thật vô duyên vô cớ, nhưng bây giờ không còn giống trước kia, ta được tứ ca điểm hóa, đã hiểu biết hơn, trong lòng đã thấu tỏ tới bảy, tám phần. Điều này khiến ta vô cùng đau khổ, may mà trong lòng vẫn còn chút giằng xé. Ta ngượng ngập nói: “Không cần gì thật sao? Không cần gì thì ta về trước đây”.

Hắn ngẩng phắt đầu, nhìn ta rất lâu, điệu bộ vẫn bình thản như cũ, chậm rãi nói: “Ta muốn gì ư? Điều ta muốn trước sau chỉ có mình nàng mà thôi”.

Đêm nay Dạ Hoa quả rất khác thường, nghe những lời lạ lẫm mà khi nói ra mặt hắn không đổi sắc ấy, ta lại không cảm thấy lạ lẫm chút nào, ngược lại trái tim ta nảy lên một nhịp, tuy không phải là thình thình, nhưng cũng đập mạnh. Sau cơn rung động ấy, đến khi nhận ra mình đã nói câu gì, ta chỉ muốn cắt lưỡi của mình.

Híc híc, ta nói là: “Ngươi muốn một đêm phong lưu với bản thượng thần ư?”.

May mà lúc ta ý thức được thì Dạ Hoa vẫn còn đang choáng váng sững sờ, mặt ta đỏ bừng bừng, cất vội cây đèn rồi cuống quýt cáo từ. Chân còn chưa bước qua bậc cửa, đã bị hắn kéo lại từ phía sau.

Ta ngẩng đầu lên nhìn xà nhà, Bạch Thiển, ngươi tự làm tự chịu.

Mùi rượu trên người Dạ Hoa xộc tới làm ta váng vất đầu óc, hắn ôm ta rất chặt, bị hắn ôm như vậy, cảm giác bồn chồn bất an bỗng chốc biến mất, trong đầu chỉ còn lại khói sương rực rỡ như hoa đào, tựa như nguyên thần thoát ra ngoài. Không chừng đúng là nguyên thần thoát ra ngoài thật, vì ngay sau đó ta đã không kìm được nói mấy câu hớ.

Khụ khụ, ta nói là: “Đứng ở cửa không hay lắm, hay là lên giường đi”. Nói xong câu này, ta lại còn bắt quyết, biến lại thành nữ.

Cho đến khi Dạ Hoa bế lên giường, ta vẫn không hiểu tại sao mình lại nói thế, làm như thế. Đêm nay hắn uống quá chén, nhưng vẫn có thể bế ta, đi rất vững, ta phục hắn vô cùng.

Ta nằm trên giường mà lòng hoang mang, bỗng chợt hiểu ra.

Lòng ta luôn vương vấn điều gì với Dạ Hoa, cho dù đã được tứ ca nhắc nhở, đại để ta cũng hiểu được một ít, nhưng vì hiểu ra quá đột ngột, cho nên vẫn muôn phần vương vấn. Trong những câu chuyện mà ta đã đọc ở trần gian, kể chuyện thư sinh yêu tiểu thư, tài tử bén duyên giai nhân, thì đám tiểu thư, giai nhân đó đều phải làm chuyện này mới hiểu rõ được tấm chân tình của đám thư sinh, tài tử. Có lẽ sau khi làm chuyện này, ta cũng có thể hiểu rõ, có thể vừa nhìn là đã thấu hiểu tâm tư của Dạ Hoa?

Lúc hắn cúi mình xuống, mái tóc đen như mun xổ tung ra, khiến mặt ta hơi ngứa. Cho dù ta đã đốn ngộ, đương nhiên không còn gây cản trở nữa, với tay cởi quần áo của hắn, đôi mắt hắn nhìn ta đăm đắm, ánh mắt lóe lên, nhưng rồi lại vụt tối. Ta bị hắn nhìn như thế, tay run bần bật, trong lòng rối bời. Hắn kéo bàn tay đang cởi thắt lưng của ta ra, mỉm cười khe khẽ. Trong đầu ta bỗng chập chờn một hình bóng, giống như mây bay ngang trời, lại giống như có một chiếc giường tre, trên trán hắn lấm tấm mồ hôi, thì thầm vào tai ta: “Sẽ hơi đau, nhưng đừng sợ”. Có điều ta sống tới ngần này tuổi, thứ giường gì cũng từng nằm qua, chứ chưa hề nằm giường tre bao giờ. Ta không nhìn khuôn mặt người con gái nằm bên dưới, giống như có một màn sương che phủ, chỉ nhìn thấy một hành lang hư hư ảo ảo, nhưng lại vang lên tiếng rên rất khẽ, ta đứng bên cạnh lắng nghe, thì quả thực giống hệt tiếng của ta. Khuôn mặt già nua của ta đỏ bừng, đây đây đây, lẽ nào ngày nhớ đêm mong sao? Tình cảm của ta dành cho Dạ Hoa lẽ nào đã, đã đến mức này sao?

Ta buồn bã trấn tĩnh lại, định sờ lên tim, sụt sùi mấy tiếng, cái chạm này rất nhẹ nhàng, ta chớp mắt nhìn, mẹ ơi, xiêm y chỉnh tề của ta đi đâu cả rồi?

Hắn đang phủ phục trên người ta, trong mắt có một ngọn lửa như đang thiêu đang đốt, nét mặt lại lạnh lùng vô cùng: “Xiêm y của nàng khó cởi quá, ta phải dùng phép thuật”.

Ta cười gượng đáp: “Chẳng nhẽ ngươi đang không nhịn được sao?”.

Ánh sáng của viên dạ minh châu trong điện tỏa ra dịu mắt, xuyên qua tấm rèm, chiếu lên làn da trắng của hắn, làn da này giống như nước men của tách trà ta thường dùng trong động Hồ Ly, tuyệt đối không hề ẻo lả, những bắp cơ nổi lên cuồn cuộn, từ ngực đến eo còn hằn lên một vết sẹo rất sâu, nhìn vô cùng nam tính. Haizz, Dạ Hoa có một cơ thể hấp dẫn quá.

Hắn trầm giọng thì thầm bên tai ta, cười khẽ nói: “Nàng nói đúng lắm, ta không nhịn được”.

Nửa đêm tỉnh lại, đầu óc mơ màng. Ánh sáng của viên dạ minh châu đã bị Dạ Hoa dùng phép thuật chắn lại. Ta bị hắn ôm chặt trong lòng, nép chặt vào lồng ngực hắn, mặt áp vào vết sẹo sâu trên ngực hắn.

Nhớ lại đêm qua, chỉ còn nhớ được tấm rèm cứ nhấp nhô trên đỉnh đầu, khi ta bị hắn giày vò đến mức mơ màng ngủ thiếp đi, dường như hắn còn nói câu: “Nếu đời này ta có thể có nàng trọn vẹn một lần, cho dù chỉ đêm nay, cho dù là nàng vì đèn Kết Phách, vì Mặc Uyên, ta cũng không nuối tiếc”. Câu đó ta nghe không rõ, gần đây trong đầu thường xuất hiện những thứ mơ hồ, cũng không rõ là có phải ta bị ảo giác hay không.

Mặc dù ta và hắn đã làm chuyện này, nhưng đáng tiếc là lại chẳng giống những tiểu thư, giai nhân trong truyện, hào quang chiếu rạng nhà tranh. Đêm nay lần đầu tiên ta cảm thấy, những truyện ở trần gian viết đều là giả dối cả.

Dạ Hoa ngủ rất say, ta bỗng nhiên tỉnh táo, không còn buồn ngủ như trước nữa, chạm tay lên vết sẹo trên ngực hắn, ta bỗng nhớ tới một tin đồn. Tin đồn rằng ba trăm năm trước, tộc Giao Nhân(36) ở Nam Hải khởi binh làm loạn, muốn tự xưng bá một phương. Nam Hải Thủy Quân đánh không lại, gửi thư lên Cửu Trùng Thiên cầu cứu, Thiên Quân bèn phái Dạ Hoa dẫn binh đi thu phục, không ngờ Giao Nhân quá mạnh, Dạ Hoa suýt nữa bỏ mạng ở Nam Hải. Ta xưa nay không rời Thanh Khâu, không hiểu lắm về chuyện này, cho đến nay vẫn còn nhớ rõ, khi ta hôn mê dài ngày tỉnh dậy, tứ ca đã nhắc đi nhắc lại với ta nhiều lần về tin đồn này, vừa nói vừa chống tay thở than nói: “Muội nói xem đám người Giao Nhân ở Nam Hải đang yên đang lành lại làm phản làm gì, dạo này đám thần tiên đời sau càng lúc càng tệ hại, khó khăn lắm tộc Giao Nhân mới được coi trọng một chút, lần này lại bị tiêu diệt. Nhưng chàng thái tử của Cửu Trùng Thiên cũng bị ép đến mức suýt chút nữa thì tan thành tro bụi, còn bọn họ thì dù bị diệt tộc cũng không oan uổng”. Tứ ca Bạch Chân nhà ta cũng thật lắm chuyện, nhưng cũng chính nhờ huynh ấy mà ta được nghe về uy danh hiển hách của Dạ Hoa đến mấy lần. Nghe nói chiến sự gần hai, ba vạn năm nay của bốn bể tám cõi, chỉ cần là trận đánh do Dạ Hoa cầm quân, thì sẽ thắng như chẻ tre, nhưng chẳng ngờ trận ác chiến với tộc Giao Nhân đó, hắn lại thất thế như vậy, khiến tứ ca ta kinh ngạc vô cùng.

Ta đang lặng yên hồi tưởng chuyện cũ, Dạ Hoa không biết đã tỉnh từ lúc nào, khẽ giọng hỏi ta: “Không mệt à? Sao còn chưa ngủ?”.

Ta chẳng bao giờ giấu được nghi vấn mãi trong lòng, bèn vuốt nhẹ lên vết thương trên lồng ngực hắn, ngừng lại giây lát, cuối cùng vẫn cất tiếng hỏi.

Cánh tay đang ôm lấy ta của hắn cứng đờ, giọng nói xa xăm vẳng lại: “Đừng nhắc đến trận đó, họ bị diệt tộc, ta cũng không thể đạt được điều ta muốn, coi như là lưỡng bại câu thương(37) đi”.

Ta mỉm cười nói: “Ngươi suýt nữa bỏ mạng ở Nam Hải, có thể giữ được cái mạng nhỏ thì cũng may rồi, còn muốn gì nữa đây?”.

Hắn điềm nhiên đáp: “Nếu không phải ta thả nước, dựa vào khả năng của chúng, mà cũng muốn làm ta bị thương ư?”.

Trong đầu ta bỗng “ầm” một tiếng: “Thả, thả nước? Ngươi cố ý tìm cái chết ư?”.

Hắn nắm chặt cánh tay ta: “Chẳng qua chỉ lừa Thiên Quân mà thôi”.

Ta à lên: “A, hóa ra là giả vờ chết”, rồi kinh ngạc nói, “Không làm thái tử Thiên tộc, ngươi lại đi giả chết làm gì?”.

Hắn im lặng rất lâu mà không đáp, đúng lúc ta đã hết nghi ngờ, thì trên đầu lại vẳng xuống một âm thanh buồn bã: “Cả đời này ta chưa hâm mộ người nào, nhưng lại rất hâm mộ nhị thúc của ta – Tang Tịch”.

Tửu lượng của hắn không cao, đêm nay lại uống bốn, năm vò, lúc trước còn tỉnh táo một chút, hóa ra là hơi men vẫn chưa bốc lên hết. Rượu Đông Linh Ngọc có một nhược điểm là, ngủ tới nửa đêm hơi men mới bốc hết. Bình thường hắn rất ít nói, nói đến em trai thứ hai của Thiên Quân Tang Tịch thì lại tào lao mãi, có lẽ là do say rượu mà ra.

Mấy câu tào lao của hắn, đã vô tình để lộ ra chuyện động trời, chính là chuyện Tang Tịch và Thiếu Tân bỏ trốn, khiến ta nghe rất say sưa. Nhưng do chuếnh choáng say, tuy những lời nói ra có đầu có cuối, nhưng khó tránh có lúc câu sau chẳng liên quan tới câu trước. Ta nằm trong lòng hắn, vừa chăm chú nghe, vừa suy ngẫm, rốt cuộc cũng hiểu tới tám phần.

Ta chỉ biết năm đó Tang Tịch sau khi gặp Thiếu Tân đã quỳ trước bệ rồng của Thiên Quân, làm loạn cả lên, khiến cả bốn bể tám cõi đều hay, làm mất thể hiện Thanh Khâu nhà ta, chọc giận cha mẹ và mấy ca ca của ta. Nhưng ta lại không ngờ rằng trong chuyện này còn có nhiều khúc mắc đến vậy.

Nghe nói Tang Tịch yêu Thiếu Tân hết sức sâu đậm, còn dẫn nàng ấy lên Cửu Trùng Thiên, sau đó cực kỳ sủng ái. Tang Tịch luôn được Thiên Quân yêu quý, cho rằng chỉ cần lý do là tình sâu nghĩa nặng với Thiếu Tân, là có thể khiến Thiên Quân đổi ý, tác thành cho hắn và Thiếu Tân. Nhưng mối tình của hắn và Thiếu Tân lại gây nên đại họa, Thiên Quân chẳng những không tác thành cho đôi uyên ương, ngược lại còn cảm thấy con trai thứ hai của mình động lòng trước tiểu mãng xà là chuyện chẳng hay ho gì, nếu vì thế khiến cho nữ thần Thanh Khâu là ta nếu gả đi sẽ phải chịu ấm ức, mối giao tình giữa Long tộc và Cửu Vỹ Bạch Hồ Ly tộc trở nên căng thẳng. Đáng tiếc là Thiên Quân khi ấy lại không biết rằng con trai thứ hai của ông quá to gan, đã gửi một lá thư từ hôn lại động Hồ Ly, còn muốn vì tình hữu nghị giữa hai tộc, ta sẽ lấp liếm chuyện xấu hổ mà con trai thứ hai của ông gây ra. Cho nên, Thiếu Tân nhờ được Tang Tịch sủng ái mà mới lên Cửu Trùng Thiên mấy ngày, ngay sau buổi trưa ban ngày ban mặt, đã bị Thiên Quân kiếm một cái cớ rồi tống vào tháp Tỏa Yêu.

Tang Tịch nghe được tin này đã bị kích động tột độ, chạy đến trước điện của Thiên Quân quỳ suốt hai ngày. Trong hai ngày đã quỳ đến mức đầu gối tím bầm, cũng chỉ được một câu nói của Thiên Quân, rằng tiểu mãng xà chẳng qua cũng chỉ là một tiểu yêu tinh hạ đẳng, dám dụ dỗ nhị hoàng tử của Thiên tộc, dụ dỗ nhị hoàng tử thì không nói, còn dám cả gan làm mưa làm gió trên chốn thanh tịnh là Cửu Trùng Thiên, chiểu theo quy củ Thiên Cung, phải hủy hết tu vi của nàng ấy, đẩy xuống trần gian, vĩnh viễn không được thăng tiên. Rốt cuộc Tang Tịch cũng chỉ là một hoàng tử, bị uy nghi của Thiên Quân dội xuống, hắn cố hết sức cũng chẳng thể cứu được Thiếu Tân, trong lúc cùng quẫn nhất chỉ có thể đem tính mạng ra uy hiếp, mặc cả với cha mình, rằng nếu Thiên Quân nhất định trừng phạt Thiếu Tân như vậy, khiến hắn và Thiếu Tân mãi mãi chia lìa, thì hắn sẽ tự sát cùng với Thiếu Tân, dù hóa thành tro cũng phải có nhau.

Những lời ấy của Tang Tịch vừa tuyệt vọng vừa bi thương, trên Cửu Trùng Thiên, những người nghe được đều rơi lệ, đau lòng. Nhưng Thiên Quân đúng là Thiên Quân, là người đứng đầu Thiên tộc ắt có thủ đoạn, chỉ một câu mà đã khiến Tang Tịch sụp đổ. Rằng, con muốn chết ta cũng không cản, nhưng sự sống chết của tiểu mãng xà ta vẫn giữ trong tay, nếu con tự hủy đi nguyên thần của mình, sau khi con chết, ta sẽ có cách giày vò tiểu mãng xà.

Câu nói ấy tuy không được phong độ nhưng lại rất hữu hiệu. Tang Tịch không biết làm sao, cũng không thể tuẫn tình theo Thiếu Tân, đành ở yên trong cung. Thiên Quân thấy Tang Tịch rốt cuộc đã chịu yên ổn thì cực kỳ hài lòng, cũng không quá hao tổn tinh thần vì đôi uyên ương đó nữa. Nhưng vừa sơ ý một cái, thì Tang Tịch giả vờ ở yên trong cung đó đã lợi dụng sơ hở, xông vào tháp Tỏa Yêu, cứu Thiếu Tân ra, nhân lúc thần tiên ở bốn bể tám cõi vào chầu, đã xông vào triều đường của Thiên Quân, quỳ trước bệ rồng, khiến tất cả mọi người trong thiên hạ đều biết.

Rồi Chiết Nhan và cha mẹ ta lên Cửu Trùng Thiên bàn bạc. Nếu chuyện này không loan truyền rộng rãi, Thiên Quân sẽ âm thầm xử lý Thiếu Tân, chẳng có ai lời ra tiếng vào được. Nhưng chuyện đã ầm ĩ đến mức này, ngoài được sủng ái mà có chút kiêu ngạo trên Thiên Cung ra, Thiếu Tân cũng không mắc sai phạm gì lớn, Thiên Quân cũng chẳng còn cách nào, đành thả Thiếu Tân, đày Tang Tịch, lại tác thành cho mối tình đau khổ của họ. Dạ Hoa nói: “Tang Tịch cầu xin lòng nhân ái thì được nhân ái, quá trình tuy rằng có chông gai một chút, nhưng kết quả vẫn viên mãn. Hồi đó, tuy Thiên Quân yêu mến thúc ấy, tuy chưa nói rằng sẽ lập thúc ấy làm thái tử, chưa bị thân phận thái tử bó buộc, thúc ấy thoát thân vẫn thật thoải mái”.

Ta ôm lấy cánh tay hắn, ngáp một cái rồi hỏi bừa: “Còn ngươi?”.

Hắn dừng lại giây lát, nói: “Ta ư? Khi ta sinh ra, trên nóc nhà có bảy mươi hai con chim ngũ sắc lượn vòng, ráng trời sáng ở phương đông ba năm không dứt, nghe nói đây chính là, chính là sự tôn vinh mà chỉ có Mặc Uyên khi sinh ra mới có. Khi ta sinh ra đã được định sẵn là thái tử, Thiên Quân nói ta là thái tử do trời định mà tự cổ chí kim chưa từng có, đợi đến năm vạn tuổi sẽ làm lễ tấn phong. Từ nhỏ ta đã biết, chính phi tương lai của ta chính là Bạch Thiển của Thanh Khâu”.

Không ngờ hắn đã chào đời oanh liệt như vậy, ta tấm tắc khen ngợi từ tận đáy lòng: “Thật quá hoành tráng”.

Hắn chỉ lặng im, một lúc lâu sau, mới ôm ta chặt thêm, chậm rãi nói: “Nếu người con gái ta yêu không phải là Bạch Thiển, thì chỉ có thể lừa hết thảy thần tiên trên trời rằng ta đã tan thành tro bụi, tìm một nơi bên ngoài tam giới ngũ hành, mới có thể giữ được kết cục tốt đẹp cho mối tình này”.

Những lời tào lao đó đã khiến ta mơ mơ màng màng, ta khen cho số tốt của hắn: “May mà người ngươi yêu chính là Bạch Thiển ta”. Rồi kéo chăn lên đắp, rúc vào lòng hắn và thiếp đi.

Trong lúc chập chờn đi vào giấc mộng, bỗng nghe hắn nói: “Nếu có ai đó cướp đi đôi mắt của nàng, khiến nàng bị mù, Thiển Thiển, nàng có tha thứ cho người đó không?

Câu này của hắn quá vô lý, ta ngáp một cái: “Khắp gầm trời cuối đất này, e rằng chẳng có ai dám lấy mắt của ta”.

Hắn lặng yên rất lâu, rồi trong lúc ta mơ màng mới nói: “Nếu người đó là ta thì sao?”.

Ta sờ lên đôi mắt mình, không biết hắn bị làm sao, chỉ ôm lấy cánh tay, lại ngáp một cái nữa: “Thế thì giao tình của chúng ta chấm dứt từ đây”.

Lồng ngực áp sát ta thoáng run rẩy, lâu sau hắn ôm ta càng chặt hơn, nói: “Ngủ ngoan đi”.

Đêm nay ta nằm mơ một giấc mơ.

Trong mơ, ta biết rất rõ rằng, đó chỉ là mơ.

Trong giấc mơ, ta đang đứng trên đỉnh núi hoa đào rực rỡ, hoa đang rộ sắc, tươi thắm trùng trùng chẳng kém rừng đào mười dặm của Chiết Nhan. Ở giữa sắc đào rực rỡ ấy là một mái nhà tranh đơn sơ. Bốn bề thỉnh thoảng vẳng lên những tiếng chim kêu thưa thớt. Ta bước lên mấy bước, đẩy cửa bước vào nhà tranh, nhìn thấy bên cạnh một chiếc gương đồng xấu xí, một nữ mặc xiêm y trắng muốt đang đứng chải đầu cho một nam tử áo đen tuyền đang ngồi. Hai người họ quay lưng về phía ta. Trong gương phản chiếu bóng hai người, lại dường như bị mây mù che phủ, nhìn không rõ.

Nam tử đang ngồi nói: “Chỗ ta mới tìm được, chỉ có hai chúng ta, không có non xanh nước biếc, không biết nàng có ở được không?”.

Nữ tử đang đứng nói: “Có thể trồng hoa đào được không? Có thể trồng hoa đào là được rồi. Gỗ thì dựng nhà, quả thì ăn. Haizz, nhưng ngọn núi này chẳng phải rất tốt đó sao, mấy hôm trước chàng còn sửa lại nhà, tại sao chúng ta phải chuyển sang chỗ khác?”.

Toàn thân nam tử đang ngồi có một làn tiên khí chờn vờn, là thần tiên. Nữ tử đang đứng thì hết sức bình thường, là người phàm. Giọng nói của họ vô cùng quen thuộc, nhưng vẫn là trong mộng, khó tránh bị sai lệch.

Nam tử đó lặng im giây lát, nói: “Đất ở đó không giống đất ở ngọn núi này, có lẽ không thích hợp trồng đào lắm. Nhưng nếu nàng muốn trồng thì chúng ta cứ thử xem”.

Nữ tử sau lưng cũng lặng im giây lát, bỗng cúi người xuống ôm vai nam tử kia. Nam tử kia quay đầu lại, nhìn nữ tử đó rất lâu, hai người lại càng âu yếm nhau hơn. Ta không nhận ra nổi dáng hình của họ.

Họ hôn nhau say đắm, vì muốn nhận ra dáng hình họ, lại biết chắc là mình nằm mơ, nên ta càng không né tránh, chỉ mở to hai mắt, nhìn thẳng vào đôi uyên ương đang hôn nhau trên giường giữa thanh thiên bạch nhật ấy.

Không nhận ra dáng hình của họ khiến lòng ta rất khó chịu, hồi còn trẻ ta cũng đã xem không ít cung xuân đồ, trước màn cung xuân đồ bằng xương bằng thịt này, đang định im lặng, âm thầm xem tiếp, thì quang cảnh xung quanh đã thay đổi trong nháy mắt. Ta thầm rên trong lòng, quả nhiên là nằm mơ.

Khung cảnh sau khi thay đổi chính là lối vào của rừng đào, nam tử áo đen khẩn thiết nói với nữ tử áo trắng: “Không được ra khỏi ngọn núi này nửa bước, bây giờ nàng đang mang thai đứa con của ta, rất dễ bị người nhà ta phát hiện, nếu như bị họ phát hiện, sự tình sẽ không đơn giản. Làm xong việc này ta sẽ lập tức quay về, đúng rồi, ta đã nghĩ ra cách để có thể trồng đào ở nơi đó”. Dứt lời lại lấy một chiếc gương từ trong tay áo ra, đặt vào tay nữ tử đó: “Nếu như nàng cảm thấy cô đơn, thì hãy nhìn chiếc gương này gọi tên ta, nếu không bận ta sẽ nói chuyện với nàng. Nàng phải nhớ là tuyệt đối không ra khỏi rừng đào và ngọn núi này nửa bước”. Nữ tử gật đầu đồng ý, cho đến khi bóng của nam tử kia biến mất mới khẽ than một tiếng: “Đã bái trời đất là thành thân rồi, lại không dẫn ta về nhà gặp người thân, giống như vợ bé vậy, ôi, mang thai lại còn phải chạy trốn, thật quá mệt mỏi, không hiểu là chuyện gì nữa đây”. Rồi lắc lắc đầu bước vào nhà.

Ta cũng lắc đầu một cái.

Rõ ràng họ là một đôi tiên phàm yêu nhau, tự cổ đến nay, mối tình giữa thần tiên và người phàm thường không có kết cục tốt đẹp. Năm đó Thiên Ngô yêu một người phàm trần, vì sửa tuổi thọ của người phàm trần này, để người phàm ấy có thể sống với y muôn đời muôn kiếp, mà đã chịu biết bao đau khổ, suýt chút nữa mất hết tiên nguyên, được Mặc Uyên điểm hóa mới tỉnh ngộ. Năm ấy vì mối tình đó, y đã bị thương tổn tiên căn, nên khi chịu kiếp nạn của thần tiên viễn cổ, y không thể tránh được, đã uổng phí sinh mạng của mình.

Nữ tử đó bần thần đi vào trong nhà, khung cảnh trước mặt ta cũng thay đổi. Lại là rừng đào, hoa đào đã tàn quá nửa, cành cây trơ trụi, vầng trăng khuyết treo lơ lửng giữa bầu trời, khung cảnh thê lương biết bao. Nữ tử áo trắng giơ chiếc gương đồng thổn thức gọi gì đó, chỉ thấy những đường nét trên khuôn mặt mờ mờ, chiếc miệng mở ra rồi lại khép vào, âm thanh cũng hư hư ảo ảo. Nữ tử đó loạng loạng bước ra ngoài. Lòng ta chợt run rẩy, quên mất mình đang trong giấc mơ, cuống quýt nhắc nhở: “Chẳng phải tướng công nàng dặn nàng không được ra khỏi rừng đào sao?”. Nàng ta lại chẳng nghe lời khuyên của ta, cứ thế bước ra ngoài.

Bên ngoài rừng đào này chừng trăm bước là tiên chướng dày đặc, nữ tử đó lao đi rất cương quyết, lớp tiên chướng đó lại không hề cản nàng lại, nàng liên xông thẳng ra ngoài. Trên trời bỗng lóe lên hai tia sét dữ dội. Ta kinh sợ, tỉnh đậy.

Lúc ta tỉnh lại, trời đã sáng bạch. Trong phòng không một bóng người, chỉ có cây đèn Kết Phách được đặt ngay ngắn trên đầu giường.

May mà còn có chiếc màn là màu xanh trên giường nhắc cho ta nhớ ra bây giờ không phải mình đang nằm trên giường của Dạ Hoa, mà là giường của mình trong Thanh lâu. Haizz, Dạ Hoa làm việc quả nhiên chu đáo, cẩn thận.

Hai tiểu tiên nga áo xanh ngắt bước tới hầu hạ sửa soạn. Thực ra cũng không cần sửa soạn gì nhiều, người ta rất sạch sẽ, hẳn Dạ Hoa đã sửa soạn giùm ta rồi.

Sáng nay tỉnh lại, nhìn thấy ánh sáng rọi vào trong phòng, luồng ánh sáng này xanh xanh, trong lòng bỗng ngộ ra tất cả.

Có một câu chuyện có đoạn viết như thế này, rằng có một tiểu thư con quan về quê cưới chồng, giữa đường gặp giặc cướp, bị cướp về trên núi làm sơn trại phu nhân. Thực ra ta rất thích tên cướp này. Hắn vung đôi búa lên so với đám thư sinh trói gà không chặt, suốt ngày chỉ biết “Tử viết”, “Thi vân”(38) kia đã mạnh hơn gấp hàng trăm lần rồi. Nhưng vị tiểu thư con quan kia lại giữ trinh tiết, không coi tên cướp biết múa đôi búa kia ra gì, thà chết cũng không chịu khuất phục. Và chính tiểu thư con quan bảo vệ trinh tiết thà chết không chịu khuất phục ấy, trong một đoạn khác lại có tư tình với tên thư sinh trèo tường lẻn vào trướng phù dung. Có thể thấy đám tiểu thư giai nhân đó không phải tùy tiện có thể tư tình với bất cứ người nào, họ không hề làm chuyện này rồi mới nảy sinh tình cảm, mà là trước khi làm chuyện này, hẳn họ đã tương tư chàng thư sinh của mình rồi.

Đêm qua ta đã cùng Dạ Hoa làm chuyện này, coi như là ta “dụ dỗ” chàng trước. Ngoài một chút đau đớn ban đầu, sau đó ta cảm thấy tình yêu quả rất thú vị, khi chàng ôm ta vào lòng, ta cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Đến giờ nhìn lại, đúng như tứ ca nói, bản thượng thần ta, đã vượt qua trở ngại tuổi tác để yêu Dạ Hoa mất rồi.

Tình yêu, đúng là thứ bạn không muốn dính phải là có thể không dính phải được.

Haizz, may mà trước đây ta cảm thấy khắp bốn bể tám cõi chẳng có một nữ thần nào có thể xứng làm thứ phi của Dạ Hoa.

Ta đã cùng Dạ Hoa yêu đương đắm say như thế, đương nhiên không thể hủy hôn được. Ta định bụng sau bữa sáng, nhân lúc đến điện Phù Anh thắp đèn Kết Phách sẽ đến điện của Dạ Hoa để gặp chàng, nhân thể hỏi chàng, chàng có bằng lòng vì ta, làm một vị Thiên Quân không thể lập Thiên Hậu khi kế nhiệm được không.

Ta cảm thấy chàng đương nhiên sẽ bằng lòng.

Ta vui vẻ dùng bữa sáng, vui vẻ đến điện Phù Anh, vui vẻ đến tẩm điện của Dạ Hoa.

Có lẽ là không gặp may, hai tiểu tiên nga giữ cửa nói: “Trời vừa sáng quân thượng đã về Thiên Cung rồi”.

Dạ Hoa làm thái tử thật vất vả, ngày ngày đều phải phê duyệt biết bao văn thư. Chàng vội vã đến Tây Hải, lại vội vã quay về, có lẽ cũng là có chuyện gì gấp gáp chăng.

Ta thông cảm chàng là thái tử, nói cảm ơn hai tiểu tiên nga rồi buồn bã quay trở lại điện Phù Anh.

Trong điện Phù Anh, sau khi làm phép cho Điệp Ung say ngủ, ta cẩn thận thắp đèn Kết Phách.

Đèn Kết Phách thắp ở đầu giường Điệp Ung ba ngày, ta cũng trông ở đầu giường Điệp Ung ba ngày. Ngày ngày phu nhân của Tây Hải Thủy Quân đều cùng mấy nô tỳ đến trước cửa điện nghe ngóng tình hình, sợ rằng ta sẽ làm con bà ta chết, may mà bị mấy tên tâm phúc của Tây Hải Thủy Quân chặn lại ở cửa, đành phải quay về.

Đám tiên nga trong điện lại chẳng khác gì gặp kẻ địch, nghe nói bình thường đều tranh nhau hầu hạ Điệp Ung, bây giờ lại chẳng có ai dám lại gần đầu giường ba thước, đến đi lại cũng rón ra rón rén, chỉ sợ làm tắt lửa đèn.

Ngồi ở đầu giường nhìn Điệp Ung ngủ thật là chán, ngọn đèn Kết Phách tỏa ra một luồng khí khiến ta cực kỳ hoảng hốt, bèn sai đám tiên nga hầu hạ bê ít hoa quả tới, ngồi cắn hạt dưa tí tách, để trấn tĩnh tinh thần.

Ba ngày trôi qua, đầu giường Điệp Ung tích không ít vỏ hạt dưa, hai mắt ta đỏ quạch, vì nhìn chằm chằm vào đèn Kết Phách nên hễ nhắm mắt là hình ngọn lửa lại nhảy nhót trước mắt.

Điệp Ung ngủ liền ba ngày, ngủ rất say, khi tỉnh lại tinh thần sảng khoái. Y cũng tự cảm thấy suốt sáu trăm năm qua chưa bao giờ tinh thần sảng khoái như hôm nay, kích động vô cùng, đòi đi chơi khắp Tây Hải, ngắm những cảnh sắc mà suốt sáu trăm năm qua chưa được ngắm. May mà y vẫn còn chút lòng tốt, biết rằng ba ngày qua ta đã chịu khổ, nên không kéo ta đi cùng.

Hồn phách của Mặc Uyên đã tụ lại, tiếp theo sẽ phải đến Doanh Châu ở Đông Hải lấy cỏ Thần Chi, còn đâu không có gì phải chuẩn bị, cần phải nghỉ ngơi ít bữa. Ta đi một mạch về Thanh lâu, dặn dò đám tiểu tiên nga đóng chặt cửa ra vào, lại đặt thêm một lớp tiên chướng ở trong phòng, nhào lên giường bắt đầu ngủ.

Giấc ngủ này kéo dài năm, sáu ngày.

Đến khi tỉnh dậy, thu lại tiên chướng, đang định đi gặp Tây Hải Thủy Quân để cáo từ, lúc mở cửa phòng hai tiên nga quỳ trước cửa dọa cho ta một trận chết khiếp. Hai tiên nga này xem chừng đã quỳ rất lâu, thấy ta vừa bước ra khỏi cửa tuy mặt vẫn nghệt ra nhưng miệng đã nhanh nhảu thưa: “Tiên quân đã tỉnh, thượng thần Chiết Nhan đã chờ Tiên quân ở đại sảnh hai ngày rồi”.

Ta ngẩn người.

Gần đây ta đúng là miếng bánh thơm, ai cũng đến tìm ta. Tứ ca, Dạ Hoa, Tây Hải Thủy Quân, còn như phu nhân của Tây Hải Thủy Quân thì tạm thời không bàn tới, đến Chiết Nhan cũng liên tục một, hai lần đến tìm ta rồi. Không hiểu lần này lão tìm ta là vì sao.

Ta đi trước, hai tiên nga líu ríu theo sau.

Ta rẽ xuống cầu thang, Chiết Nhan đã ngẩng đầu nhìn về phía ta. Thấy ta lão liền cười, vẫy tay nói: “Qua đây ngồi đi”.

Ta bước tới ngồi xuống, nhân tiện cho mấy tiên nga đi cùng lui ra, cầm tách trà trên bàn lên, nhấp mấy ngụm cho trong giọng.

Lão nhìn ta từ đầu xuống chân một lượt, nói: “Xem dáng vẻ của ngươi thì hồn phách của Mặc Uyên chắc là ổn rồi. Mấy hôm trước ta có luyện được một viên tiên đan, mang tới cho ngươi, có lẽ ngươi cần dùng tới”.

Dứt lời liền lấy một viên tiên đan màu trắng tinh bỏ vào tay ta.

Ta cầm viên tiên đan ấy đưa lên mũi ngửi ngửi, thoang thoảng mùi thơm của cỏ Thần Chi.

Ta mắt chữ O mồm chữ A: “Viên tiên đan này chẳng phải dùng tu vi của lão để luyện sao? Lão, lão biết là ta muốn độ tu vi cho Mặc Uyên sao?”, rồi lại nhìn lão, “Lão đi Doanh Châu lấy cỏ Thần Chi mà không bị bốn con ác thú đả thương ư?”.

Lão ta lấy tay áo che miệng, húng hắng ho hai cái, nói: “A, ngươi muốn dùng tu vi của bản thân để độ cho Mặc Uyên sao? Cái này thì ta chưa nghĩ tới, năm đó ngươi đơn độc phong ấn Kình Thương, đã mất rất nhiều tiên lực, may mà ta đã sớm luyện thành viên tiên đan này, nếu ngươi tiếp tục độ tu vi cho Mặc Uyên, chút đỉnh tu vi còn lại sẽ chẳng xứng với danh hiệu thượng thần mất”. Rồi lão lại xoay xoay tách trà trong tay, nói: “Phụ Thần nuôi ta lớn khôn, ơn dưỡng dục không gì báo đáp nổi, người để lại hai đứa con, đứa nhỏ đã mất, đứa lớn vẫn còn, ta có thể giúp đỡ một chút mà thôi”.

Những lời này lão thốt ra rất nhẹ nhàng, mà tình cảm bên trong sâu đậm biết bao. Mắt ta bỗng ươn ướt, bèn nhận lấy viên tiên đan, cảm ơn lão.

Lão nhận lời cảm ơn này, nhưng lại chẳng nói gì, chỉ thở dài một cái.

Ta giơ viên tiên đan lên, ngồi im lặng.

Lão ngước lên liếc nhìn ta, muốn nói gì đó rồi lại ngần ngừ một lúc, sau đó mỉm cười, nói: “Ta phải đi rồi, ngươi tìm lúc nào tinh thần Điệp Ung sảng khoái thì đưa cho y uống. Không biết cơ thể của y có hấp thu nổi viên tiên đan này không, ngươi vẫn nên ở bên trông chừng y xem sao”.

Ta gật đầu đồng ý, mắt nhìn theo lão đi dần ra khỏi đại sảnh.

Gần đây Điệp Ung chẳng có ngày nào là tinh thần không sảng khoái cả, phu nhân của Tây Hải Thủy Quân rất vui vẻ, Tây Hải Thủy Quân cũng rất vui vẻ, cho nên toàn Tây Hải đều vui vẻ. Nhưng cơ thể Điệp Ung bẩm sinh không mạnh khỏe, uống viên tiên đan đại toàn đại bổ đúc kết tu vi hơn vạn năm của Chiết Nhan, hẳn là sẽ bổ đến mức phải nằm liệt giường hơn một tháng. Ta vốn có tấm lòng từ bi của Bồ Tát nên quyết định trước khi Điệp Ung nằm liệt giường hơn một tháng sẽ cho y nhảy nhót vài ngày. Trong mấy ngày y nhảy nhót khắp nơi ấy, bạn nhậu của tứ ca là Tô Mạch Diệp đến mời ta mấy bữa rượu.

Điệp Ung tiêu dao nửa tháng, sau nửa tháng, ta đích thân cho y nuốt viên tiên đan của Chiết Nhan. Cơ thể Điệp Ung tuy không khỏe, nhưng cũng không đến mức như ta và Chiết Nhan dự đoán, sau khi nuốt viên tiên đan đó, cũng chỉ nằm mê man trên giường có bảy ngày.

Từ khi y mê man trên giường, trong bảy ngày đó, mẫu thân y ngày ngày đều đứng ở đầu giường y lấy nước mắt rửa mặt. Tuy ta đã đảm bảo rằng triệu chứng của y chỉ là do bổ quá nên không chịu nổi, nhưng mẫu thân hắn vẫn nhìn ta căm phẫn như hôm nào.

Bà ta hằm hằm giận dữ với ta cũng chẳng sao, nhưng quá lo lắng cho con trai mình, sợ ngộ nhỡ Điệp Ung đang hôn mê kia nhất thời xảy ra chuyện gì mà không tìm được ta, nên đã xin Tây Hải Thủy Quân đến nhờ ta cùng bà ta ngồi trực ở đầu giường Điệp Ung bảy ngày bảy đêm. Vì giữ thể diện cho Tây Hải Thủy Quân nên ta đành phải nhận lời. Ngày ngày bà ta ngồi ở đầu giường thương xót con trai bà ta, còn ta bóc hạt hạnh đào cũng bị bà ta nhìn với vẻ đau thương vô hạn rất lâu, rất lâu, sau khi bóc được hai, ba ngày thì ta thôi không bóc nữa, ngày ngày trôi qua thật thê thảm.

Đến đêm thứ bảy, Điệp Ung đã tỉnh lại. Lúc này trong phòng chỉ còn mình ta, mẫu thân y lúc trước còn chờ y, nhưng vì chờ y bảy ngày mà chưa tỉnh lại, nên đã trút giận sang ta, nhất thời đau khổ tột độ cũng đã ngất đi, vừa nãy đã được Tây Hải Thủy Quân đưa đi rồi. Ta bước tới, định xem xem viên tiên đan được y hấp thu đến đâu rồi. Chân vừa dợm bước đến men giường, tay đã bị y tóm chặt lại. Vẻ mặt y vô cùng khó hiểu, nhìn ta nói: “Mấy ngày ta ngủ, ngươi đều đợi bên cạnh ta ư?”.

Y hỏi quá đột ngột, ta gật đầu đáp: “Ngươi cảm thấy chỗ nào không khỏe à?”.

Y không trả lời, chỉ cau mày hỏi: “Nghe nói ngươi là đoạn tụ?”.

Đông Hải Thủy Quân quả xuất sắc, quá xuất sắc là đằng khác, tin đồn còn bay đến tận Tây Hải.

Nhưng chuyện này xưa nay càng gỡ thì chỉ càng thêm rối, ta ứng biến, rút tay khỏi tay y, tươi cười nói: “Ta nghe nói điện hạ cũng là đoạn tụ?”.

Mày hắn lại càng chau tít lại, nói: “Đúng, tuy ta là đoạn tụ, nhưng người ta yêu không phải kiểu như ngươi”.

Ta đưa tay bắt mạch cho y, cũng đáp: “A, dáng vẻ của ta bẩm sinh nho nhã, yếu đuối, nếu không yêu kiểu như ta, vậy thì chắc là yêu kiểu như Dạ Hoa”.

Trong đám thần tiên mà ta quen thì Dạ Hoa có tướng mạo tuấn tú nhất, tuy nét mặt gần giống Mặc Uyên nhưng vẻ mặt lạnh lùng, rõ ràng nam tính hơn. Điệp Ung bẩm sinh thư sinh, lại thương xuân sầu thu, ta đoán y tự coi mình là kẻ nhu nhược, cho dù thích đàn ông, thì cũng thích kiểu nam tính, cho nên mới tiện miệng đoán một câu. Ta chỉ nói bừa mà mặt y đỏ lựng lên, vội vã quay sang một bên.

Ta thầm rên trong lòng, tay run run bắt mạch cho y, nói: “Ngươi, ngươi thích Dạ Hoa ư?”.

Y quay đầu lại, khó khăn thốt lời: “Chuyện này thực ra cũng không nên miễn cưỡng, tiên quân chẳng quản khó nhọc chăm sóc ta, ta rất cảm kích. Nếu không phải là đám thị nữ trong điện nói với ta, thì thực sự ta cũng không nhận ra tâm ý của ngươi. Trước khi ta không nhận ra tâm ý của ngươi, trước sự ân cầm chăm sóc của ngươi, còn vì, còn vi tin đồn ngươi với quân thượng, nên trong lòng có chút khó chịu với ngươi. Không ngờ tạo hóa trêu ngươi, bây giờ ta đã hiểu được tâm ý thực sự của ngươi rồi. Ta biết tâm ý của ngươi nhưng rốt cuộc vẫn không thể làm ngươi thỏa nguyện, khiến ta cảm thấy rất buồn, cũng cảm thấy có lỗi với ngươi”. Y ngừng lại giây lát, rồi sụt sùi buồn thương vô hạn, nói: “Chuyện như thế này, ta mới chỉ đọc được trong cuốn truyện mà Tô Mạch Diệp đưa cho ta, nào ngờ câu chuyện lại ứng lên chúng ta”. Cảm thán một hồi, y lại tiếp, “Mối tình của tiên quân và quân thượng là thực sao? Quân thượng, ngài không cự tuyệt đoạn tụ, phải không?”.

Ta sững sờ hồi lâu, mới tĩnh trí lại trước mối tình tay ba qua lời kể của Điệp Ung, nhếch môi, cắn răng, cười nói: “Hắn cự tuyệt, ta đã giở mọi thủ đoạn, nhưng hắn vẫn cự tuyệt, cho nên ta mới chuyển sang điện hạ, đem lòng tơ tưởng đến điện hạ”.

Khuôn mặt đỏ lựng của y dần dần trắng bệch.

Ta vẫn biết Dạ Hoa đào hoa, nhưng chẳng ngờ ngoài hấp dẫn phụ nữ, chàng còn có thể hấp dẫn cả đàn ông. Tứ ca nói không sai, năm nay là năm khiến người ta đau đầu nhất. Sau này không nên để Dạ Hoa đến Tây Hải là tốt nhất.

Mạch tượng của Điệp Ung rất ổn định, khí trạch hài hòa.

Nhưng vì ổn thỏa, nên ta cảm thấy vẫn nên dùng truy hồn thuật để thăm dò xem tiên khí của Chiết Nhan trong cơ thể y có được như ý muốn của ta không, để có thể bảo dưỡng hồn của Mặc Uyên thật tốt.

Lần trước Điệp Ung đã chịu thiệt thòi nhưng lại chẳng khôn ra, mà lại rơi vào tay ta. Vì đây là lần thứ hai dùng truy hồn thuật với y, nên ta không hề gặp chướng ngại khi đi vào nguyên thần của y. Lần này ta không cần nhờ vào Đại Thánh Phật Âm dẫn lỗi, mà tìm ra Mặc Uyên rất suôn sẻ.

Lần trước khi nhìn thấy người, chỉ thấy có một dải tiên khí yếu ớt, nhỏ bé bảo vệ người. Lần này bảo vệ người là một màn tiên khí mạnh mẽ, ta không thể đến gần người. Luồng tiên lực thế mạnh này, không có tu vi vạn năm tinh thâm ra thì không thể luyện thành. Xem ra ngày Mặc Uyên tỉnh lại đã sắp đến rồi.

Nhưng, nhưng khí trạch bảo dưỡng cho hồn Mặc Uyên này tuyệt đối không phải của Chiết Nhan. Khí trạch mạnh mẽ mà trầm tĩnh, ẩn chứa mà mênh mông này… lòng ta lạnh toát kinh sợ, cuối cùng đã hiểu ra những lời Chiết Nhan muốn nói rồi lại thôi khi đưa viên tiên đan, cuối cùng cũng hiểu ra tại sao lão ta đi Doanh Châu lấy cỏ Thần Chi mà trên người chẳng có lấy nửa vết sẹo. Chẳng qua vì lão ta chưa từng đến Doanh Châu, cũng chưa từng đánh nhau với ác thú canh cỏ Thần Chi. Tuy rằng xưa nay lão luôn không nghiêm túc chỉnh tề, nhưng chưa bao giờ nói dối, cũng chưa bao giờ lợi dụng người khác. Khi ấy lão muốn nói với ta rằng, thực ra viên tiên đan này là do Dạ Hoa luyện. Vậy tại sao chàng phải giấu ta? Chẳng nhẽ, chẳng nhẽ…

Ta trấn tĩnh lại rồi rời khỏi nguyên thần của Điệp Ung, loạng choạng bước đến bên bàn lấy một tách trà, nước còn chưa trôi xuống đã nôn ra hai ngụm máu. Ban nãy thần thức của ta đã bị kinh động.

Trái tim đập liên hồi, chân ta mềm nhũn khuỵu xuống, chiếc chén trên tay vỡ tan tành, Điệp Ung day day đầu bò dậy khỏi giường, nghệt ra hỏi ta: “Ngươi làm sao vậy?”.

Ta gượng cười, vịn lấy bàn đứng dậy: “Điện hạ đã khỏi bệnh rồi, không cần tiểu tiên điều dưỡng nữa, phiền điện hạ nói với Thủy Quân một tiếng, tiểu tiên có việc gấp, phải về rừng đào trước”.

Chú thích: 

36. Giao Nhân: Giao là cá mập (ND). 

37. Lưỡng bại câu thương: Thành ngữ Trung Quốc, chỉ cả hai đều bị thương, tổn hại. 

38. “Tử viết” có nghĩa là “Khổng Tử nói rằng”, “Thi vân” có nghĩa là “Kinh Thi có câu rằng”, đều là những câu mào đầu trích dẫn quen thuộc trong sách vở, luận đàm của Nho gia (ND). 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.