Tái Giá

Chương 6




Đinh Cẩm Vân đứng một bên, nhìn bọn họ nhà ba người tình cảm như vậy, cắn chặt môi anh đào đến độ có chút trắng bệch, nhưng càng phát ra vẻ điềm đạm đáng yêu.

Đinh Cẩm Vân đã từng nghe Đinh Cẩm Tú đề cập tới chiếc vòng khóa nặng nề trên cổ Tạ Chiêu, mặc dù là vàng nhưng hình dáng cũng đã cũ kĩ lắm rồi, Đinh Cẩm Tú vốn không thích, nhưng bởi vì đó là quà của Tạ Ung chuẩn bị cho Tạ Chiêu, vì nghĩa vợ chồng, vẫn để Tạ Chiêu mang đến tận hôm nay, không ngờ Nguyên Nghi Chi vừa mới vào cửa, anh rể đã dễ dàng đem "Vật cũ" này thay thế.

Đây mới là ngày thứ nhất Tân nương tử vào cửa, cứ thế này thì dấu vết của Đinh Cẩm Tú lưu lại ở Tạ gia sớm muộn sẽ hoàn toàn bị quên lãng sao? Tạ Chiêu liệu có thể bình an mà lớn lên ?

Đinh Cẩm Vân âm thầm nắm chặt tay thành quả đấm, vì không thể phụ lời dặn dò của tỷ tỷ, vì bảo vệ đứa cháu ngoại đáng yêu, nàng sẽ cố kiên trì ở lại Tạ gia.

Nhất định phải kiên trì!

Vì Tạ Chiêu mà Nguyên Nghi Chi cùng Tạ Ung đến bái kiến Tạ mẫu có phần chậm trễ, đương nhiên lại bị Tạ mẫu làm mặt lạnh.

Nguyên Nghi Chi tràn đầy bất đắc dĩ, nàng biết mình không được Tạ mẫu yêu thích, nhưng mà cảm thấy lúc nào cũng phải chịu đựng sự lạnh nhạt này, dù nàng có tốt tính đến mấy cũng cảm thấy khó chịu, nàng dần thu hồi lại nụ cười trên mặt, chỉ lạnh nhạt dập đầu mấy lần rồi đứng lên dâng trà, sau đó lại dâng hương, lễ nghi đã làm đủ, một lỗi nhỏ cũng không phạm phải, như vậy là đã xong.

Dùng nụ cười để cố xu nịnh cái vẻ lạnh nhạt kia, nàng sẽ không làm, càng không chịu ủy khuất mà đi lấy lòng người khác.

Sau khi khấn bái hết tổ tiên, trở lại chủ viện của Tạ phủ thì đã gần đến trưa, Nguyên Nghi Chi vừa ngồi xuống uống nước để lấy hơi, tiểu nha hoàn liền đi vào báo rằng hai vị nương nương tới bái kiến tân chủ mẫu.

Nguyên Nghi Chi không nhịn được thở dài, dùng ngón tay vuốt vuốt trán cho dịu bớt cái cảm giác đau nhức, cả ngày hôm qua khổ cực, suốt đêm lại không ngủ, hôm nay sáng sớm đã phải sửa soạn bao nhiêu việc đến tận giờ, nàng vừa mệt lại phiền não, lại thêm uất ức trong lòng không thể nói ra.

Nàng cho là mình đã chuẩn bị tâm lý rất tốt, chịu hiếu thuận với mẹ già khó tính, đối xử tử tế với con trai của vợ trước, cũng nghĩ mình sẽ chung sống hòa bình với tất cả mọi người, nhưng khi mọi chuyện ập lên đầu, nàng mới phát hiện ra mình vốn không phải thánh nhân, nàng rất khó chịu, rất phiền muộn, rất muốn dùng cách nào đó để phát tiết ra ngoài.

Bà vú Tôn ma ma, của hồi môn của Nguyên Nghi Chi, là một người đàn bà nhỏ thấp gầy gò, nhưng lại hiểu thấu nhân tình thế thái, vừa nhìn thấy sắc mặt tiểu thư nhà mình không tốt, liền hiểu ra nàng đã nhẫn nại vô cùng, vội vàng tiến đến nhẹ nhàng xoa bóp cánh tay Nghi Chi, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư tốt bụng của ta, tạm thời hãy cố gắng nhẫn nại, bình an thuận lợi qua được ba ngày rồi hãy tính tiếp."

Trước khi lại mặt nhà dâu, lễ nghi đám cưới vẫn chưa thể gọi là hoàn thành, cho nên Tôn ma ma vô luận như thế nào cũng không hề muốn ba ngày ở đây tính tình tiểu thư lại phát sinh điều gì.

Ba ngày nay chính là thời khắc quan trọng của tiểu thư, chịu gả vào Tạ phụ làm mẹ kế như thế này, Nguyên Nghi Chi đã ở vào thế yếu, tất cả ngôn ngữ cử chỉ đều có kẻ chờ bắt lỗi, chờ chế giễu, dù sao thì nàng cũng mang danh “khắc phu” mà.

Cho nên, bất kể Nguyên Nghi Chi uất ức khổ sở thế nào, dù muốn khóc lắm đi chăng nữa, cũng nhất định phải nhịn.

Hơn nữa hành động cử chỉ của nàng không chỉ thể hiện cá tính mà còn thể hiện cho cả cách nuôi dạy con, thể diện của của Nguyên gia, trước khi gả Nguyên Nghi Chi đi, chủ mẫu Nguyên gia là Trịnh thị còn cố ý nhắc Tôn ma ma nhất định phải trông coi tiểu thư thật cẩn thận, ngàn vạn lần không thể làm mất thể diện Nguyên gia.

Người làm mẹ như Trịnh thị, dĩ nhiên không muốn con mình bị người ta bắt nạt, nhưng nói gì thì nói mọi chuyện cũng đều phụ thuộc vào biểu hiện của nàng, Nguyên gia không thể nào tùy tiện nhúng tay vào chuyện riêng của Tạ gia được. Chỉ khi Nguyên Nghi Chi gặp chuyện lớn, chính nàng không đối phó được thì Nguyên gia mới có thể danh chánh ngôn thuận ra tay tương trợ.

Nguyên Nghi Chi mệt mỏi vuốt vuốt mi tâm, định nói điều gì đó, đúng lúc này Tạ Ung đã thay quần áo đi ra, nhìn bộ mặt mệt mỏi của nàng liền hỏi: "Mệt mỏi sao? Truyền cơm đi, buổi chiều tốt nhất nàng hãy nghỉ ngơi một chút."

Nguyên Nghi Chi ngẩng đầu nhìn Tạ Ung, thấy đáy mắt hắn cũng có chút mệt mỏi, chợt nhận ra rằng không chỉ mình mà cả hắn cũng đang mệt, làm phu quân của nàng như hắn phải cáng đáng nhiều việc, phải uống rượu tiếp khách liên tục, đoán chừng so nàng phần nào cũng khổ cực hơn, Nguyên Nghi Chi tự tay mang cho hắn một ly trà rồi hỏi: "Có cần phải sang phục vụ mẹ không vậy?"

Theo lý thuyết, mẹ sẽ cùng ăn cơm và con dâu sẽ phải đứng phục vụ gắp thức ăn cho mẹ chồng. Cũng theo lý, lúc vợ cả dùng cơm, tiểu thiếp cũng phải đứng phục vụ như vậy.

"Bên chỗ mẫu thân đã phân phó rồi, giờ không cần qua nữa, đến tối sang vấn an người sau."

"Vậy trước tiên hãy để hai vị di nương vào đi, chào hỏi xong sớm thuận tiện cho các nàng còn về dùng cơm”. Nguyên Nghi Chi nhìn bộ dạng lạnh nhạt của Tạ Ung, lửa giận trong lòng cũng dần biến mất, liền quay lại phân phó gia nhân ra đón hai nàng kia.

Hai vị tiểu thiếp đi theo sau người hầu vào nhà chính, hai người đều tầm 27, 28 tuổi, chiều cao như nhau, có điều một người hơi đẫy đà, người còn lại có phần mảnh mai, nhưng đều là mỹ nữ, mỗi người một vẻ.

Linh Lung là do Tạ mẫu ban cho Tạ Ung , quả thật là một mỹ nhân, mặt tròn lúng liếng, xem ra rất là linh hoạt đáng yêu.

Thanh Đại lại là nha hoàn hồi môn của Đinh Cẩm Tú được cất nhắc lên, mặc dù dáng ngoài thanh tú, tính tình ngoan ngoãn biết thân biết phận, cho nên mới được Đinh Cẩm Tú ưu ái, từ một nha hoàn thoắt cái trở thành tiểu thiếp. Sau khi vào nhà, ánh mắt của nàng trước tiên nhìn về phía Tạ Ung, trong ánh mắt thoáng qua kia bao hàm khiếp đảm, tưởng niệm, sùng bái, ngưỡng mộ, chờ mong, đủ loại tâm tình phức tạp, khiến Nguyên Nghi Chi cảm thấy rất là thú vị.

Các cô gái của Đinh gia quả thật rất thú vị, bất kể là tiểu thư Đinh Cẩm Vân, hay là tiểu thiếp Thanh Đại, đều là những người con gái quyễn rũ.

Đinh Sĩ Chương dẫu sao cũng từng làm Tể tướng, thật không biết nuôi các cô như thế nào mà thành thế này? Khó trách đương kim hoàng thượng Huyền Dục nhìn Đinh Sĩ Chương không vừa mắt, Huyền Dục vừa lên cầm quyền, Đinh Sĩ Chương liền lập tức bị buộc về hưu.

Linh Lung cùng Thanh Đại quỳ trước mặt Nguyên Nghi Chi, nghiêm túc dập đầu lạy ba cái, sau đó đứng dậy dâng lên một ly trà.

Linh Lung được làm thiếp trước, vừa là người Tạ mẫu ban tặng, cho nên Nguyên Nghi Chi nhận ly trà của nàng trước, vén lên nắp trà, đôi môi ý tứ nhấp một ngụm nước trà, rồi thả lại trên bàn, đứng sau Nguyên Nghi Chi là Tôn ma ma, bà đưa quà đáp lễ cho Linh Lung là một bao tiền lì xì.

Thanh Đại cũng hành lễ y hệt như vậy.

Đợi hai người hành lễ xong, gia nhân đi vào bẩm báo cơm nước đã dọn xong, đến lúc dùng cơm.

Linh Lung cùng Thanh Đại đương nhiên định đi theo phục vụ vợ chồng Tạ Ung cùng Nguyên Nghi Chi, hai người vừa định đuổi theo, Tạ Ung liền khoát tay áo: "Không cần phục vụ, các ngươi cứ trở về đi."

Linh Lung cùng Thanh Đại cùng dừng bước, liếc nhìn nhau, ngoài miệng đáp một tiếng"vâng" , rồi im lặng lui ra ngoài.

Ra khỏi cửa chính viện, Linh Lung mới nặng nề thở một hơi nói: "Vừa xinh đẹp đoan chính, lại ôn hòa nhã nhặn, đây mới thật sự là tiểu thư khuê các."

Linh Lung trước kia vốn không ưa Đinh Cẩm Tú suốt ngày kênh kiệu.

Thanh Đại có chút sầu muộn, "Đó là lẽ đương nhiên, tiểu thư Nguyên gia đâu thể so sánh với các cô gái bình thường? Có điều xuất thân càng cao thì tính tình càng khó mà phục vụ, không biết cuộc sống sau này của chúng ta sẽ thế nào đây?"

Linh Lung còn muốn châm chọc Thanh Đại mấy câu, nhưng nghĩ lại hiện giờ mình với Thanh Đại cũng chẳng khác gì nhau, cũng đã là "ngọc lâu năm", huống chi hai người trước giờ cũng chưa từng được Tạ Ung sủng ái, khi Đinh Cẩm Tú còn sống, Tạ Ung vì nể mặt lão phu nhân, mỗi tháng còn có thể đến phòng hai nàng một chuyến, hiện tại hắn đã có nương tử mới trẻ tuổi xinh đẹp như thế, chỉ sợ đến thân phận cũng khó mà giữ.

Vừa nghĩ như thế, Linh Lung lại càng phiền lòng, dứt khoát bước chân, bỏ rơi Thanh Đại ở lại phía sau.

Thanh Đại nhìn bóng lưng Linh Lung, nhíu nhíu mày, Thanh Đại được nha hoàn Cát Tường đỡ từ từ trở về phòng, đến cửa viện, nàng mới quay lại bảo Cát Tường: "Một lát nữa ngươi đi thỉnh an thiếu gia, thuận tiện hỏi han Lục tiểu thư một tiếng, nhớ nói. . . . . . rằng ta rất buồn và nhớ nhung Đinh gia, hi vọng cùng Lục tiểu thư có thể giữ duyên phận chủ tớ lâu dài, có thể phục vụ nàng cả đời, tựa như phục vụ đại tiểu thư trước đây vậy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.