Ta Tại Tận Thế Nhặt Bảo Rương

Chương 31: Trên thế giới không có chuyện vô duyên vô cớ mà yêu




Hỏng bét! Bị phát hiện!

Tô Nguyên Dao ánh mắt hoảng loạn, không nghĩ đến lần đầu tiên làm chuyện này liền bị chủ nhân tóm gọm, lúc này nàng muốn độn thổ cho xong.

"Ta không có có thứ khác..." Tô Nguyên Dao trở nên có chút cà lăm, cũng may thời gian dài làm công tác lãnh đạo, nàng nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.

"Chờ ta ra bên ngoài thu được vật tư, sẽ bồi thường ngươi."

Đây cũng là biện pháp giải quyết duy nhất.

Ánh mắt Chu Dương xuyên thấu qua màn đêm, ánh mắt sắc bén như chim ưng.

Tô Nguyên Dao rất đẹp, tóc cuộn tròn, lộ ra mấy phần già dặn, lộ ra khí chất trưởng thành, là một hình tượng người đẹp đô thị.

Vẻ đẹp của nàng không tồi, nói riêng về phương diện sắc đẹp, nếu so sánh với Trình Khả Nhi thậm chí còn cao hơn một bậc, nhan sắc có thể cho chín trên mười điểm, đây tuyệt đối là người phụ nữ xinh đẹp nhất mà Chu Dương từ trước đến giờ đã từng gặp.

"Ha ha, đề nghị của ngươi không có thành ý, chỉ là một lời hứa suông, ta có một đề nghị tốt hơn." Chu Dương đánh giá gương mặt của Tô Nguyên Dao, cười híp mắt nói.

Tô Nguyên Dao mơ hồ đoán được Chu Dương muốn gì, mặt liền biến sắc.

"Chỉ cần đề nghị của ngươi không quá phận, ta sẽ đáp ứng."

"Làm nữ nhân của ta, chuyện ăn trộm này coi như xóa bỏ, về sau ngươi cũng không cần vì thức ăn mà lo lắng, ta sẽ bảo vệ tốt an toàn của ngươi, che chở cho ngươi."

Đây là tận thế, không phải là thế giới hòa bình, không cần thiết phải hao tốn tâm lực đi theo đuổi nữ nhân, làm cho các nàng vui vẻ, vừa ý thì trực tiếp mở miệng là được.

Nếu ngươi đáp ứng, như vậy thì tốt, cả hai đều vui vẻ.

Ta chiếm được thứ ta mong muốn, ngược lại ngươi nhận được thức ăn, nhận được sự bảo hộ của ta, trọn vẹn cả đôi đường.

Coi như không đáp ứng, Chu Dương cũng sẽ không quá mức tàn nhẫn, hắn là có ranh giới của hắn, sẽ không khi dễ nữ nhân, hoàn toàn đều dựa trên ngươi tình ta nguyện.

Tận thế rất tàn khốc, không có chuyện vô duyên vô cớ mà yêu.

Nữ nhân này lăn lộn trở nên thảm như vậy, nếu còn không thức thời, chỉ có thể nói rõ tầm nhìn của nàng quá hạn hẹp, tại bên trong tận thế cũng không sống được quá lâu.

Tô Nguyên Dao vẻ mặt xoắn xuýt.

Chu Dương dáng dấp đẹp trai, trong tay lại có súng, thực lực cường đại, Tô Nguyên Dao rất động tâm.

Nhưng từ lâu nay mang theo phong cách bảo thủ, cùng với thân phận là nữ giám đốc đủ cho nàng kiêu ngạo cùng với lòng tự ái để cho nàng không đồng ý cái yêu cầu này.

Thân là nữ nhân, há có thể không biết xấu hổ, lúc này cùng với thời đại hòa bình làm tiểu tam thì có cái gì khác nhau chớ.

"Ta cự..."

Tô Nguyên Dao hơi mở miệng ra, nhưng lại chậm chạp không có cách nào nói ra chữ thứ ba.

Một khi cự tuyệt Chu Dương, nàng không biết bản thân mình còn có thể ở bên trong văn phòng kiên trì được bao lâu, sẽ còn có người tới cứu nàng sao?

Chỉ có trải qua cơn đói hành hạ, mới cảm nhận sâu sắc được ăn no quan trọng đến cỡ nào, Tô Nguyên Dao không bao giờ muốn trải nghiệm cái cảm giác đói như điên đó nữa.

Người cần người còn sống, mới còn có hi vọng, người chết thì cũng không có cách nào theo đuổi tương lai.

Muốn khuất phục sao?

Tô Nguyên Dao đầy vẻ không cam lòng, cuối cùng, nàng gật đầu một cái.

"Ta nguyện ý, bất quá ta có điều kiện." Tô Nguyên Dao cuối cùng cũng lựa chọn khuất phục trước số mệnh của mình, thêm điều kiện tựa hồ là sự quật cường cuối cùng của nàng.

Tô Nguyên Dao liền vội vàng bổ sung nói: "Chúng ta cần có ba điều quy ước..."

"Ta cự tuyệt tiếp nhận điều kiện lệ thuộc nào!" Chu Dương không khách khí chút nào lắc đầu cự tuyệt.

"Ngươi..." Tô Nguyên Dao có chút thở hổn hển.

Trước kia khi nàng ra điều kiện, đều là thuộc dưới tình huống hiếm thấy nam nhân nào sẽ cự tuyệt.

Đối phương nghe cũng không có nghe xong, quả quyết cự tuyệt, nắm giữ quyền khống chếTô Nguyên Dao trong tay làm nàng rất khó tiếp nhận.

Nàng rất muốn bỏ mặc rời đi, cuối cùng vẫn thua trước thực tế.

"Ta nguyện ý đáp ứng ngươi, không thêm điều kiện." Lời này nói ra dường như đã hút hết lực lượng cả người nàng, Tô Nguyên Dao chán nản cùng Chu Dương ký kết "Điều ước bất bình đẳng".

"Ngươi sẽ không hối hận khi quyết định ra lựa chọn này."

Chu Dương nhẹ nhàng cười một tiếng, tay vung lên, trước mặt bỗng dưng nhiều hơn từng loại nguyên liệu nấu ăn.

Thịt bò chín, chocolate, bánh mì, bánh ngọt điểm tâm, đủ loại trái cây rau củ, bày la liệt.

Tô Nguyên Dao giật mình nhìn Chu Dương, hoàn toàn không biết hắn từ nơi nào biến ra thức ăn nhiều như vậy, quả thực giống như thần thông.

Đây rốt cuộc là năng lực gì?!

Lúc trước nàng còn có chút tâm lý mâu thuẫn, nhưng nhìn thấy Chu Dương biểu hiện thần kỳ, Tô Nguyên Dao triệt để thuyết phục.

Đi theo người nam nhân này, nhất định có thể sống tiếp ở cái thời kỳ tận thế này...

Lúc trước ăn cặn nồi lẩu chưa đủ no, nếu nàng trở nhành nữ nhân của Chu Dương, ăn thức ăn liền không cần khách khí nữa, thưởng thức thức ăn mỹ vị, trên mặt không tự chủ tràn đầy nụ cười.

Đột nhiên, phạm vi trong mắt nàng từng chút mất đi màu sắc, biến thành màu xám, ngay cả cảnh trước mặt cũng trở nên chồng lên nhau, trở nên mơ hồ.

"Đây là có chuyện gì?!"

Tô Nguyên Dao nhìn cánh tay của mình, da thịt trở nên tái nhợt, lộ ra vẻ bệnh hoạn, thân thể trở nên cứng ngắc, tựa hồ có vật gì đang ăn mòn thân thể.

Loại cảm giác này để cho nàng không tự chủ được nghĩ đến Zombie ở bên ngoài, bọn họ lúc còn sống có phải hay không cũng đã trải qua loại biến hóa này?

Nhưng mình không bị Zombie cào trúng, cũng không có uống qua nguồn nước bị lây nhiễm, làm sao lại bị nhiễm virus sinh hóa a?

Tô Nguyên Dao nhìn về phía thức ăn sạch sẽ kia, thoáng qua một cái ý nghĩ không dám tin.

"Trong đồ ăn có độc?!"

Tô Nguyên Dao ngoại trừ thức ăn ra, chưa có tiếp xúc qua bất kỳ vật gì, không thể nào vô duyên vô cớ biến thành Zombie.

"Nhắc nhở ngươi một câu, trước kia ngươi ăn nồi lẩu là dùng biến dị cẩu đã bị lây nhiễm virus sinh hóa làm thành, người bình thường ăn vào đều sẽ biến thành Zombie."

"Lây nhiễm virus sinh hóa biến dị cẩu?! Ta sẽ biến thành Zombie? Van xin ngươi mau cứu ta!"

Chu Dương ăn lẩu thịt cầy không có vấn đề, khẳng định có biện pháp giải quyết, nàng không muốn trở thành thứ Zombie chán ghét kia.

"Ta có biện pháp để cho Zombie không quan tâm tới ngươi, từ đó ngươi sẽ không bị Zombie cắn, cái giá phải trả là ngươi sẽ mất đi một ít đặc trưng nhân loại, ngươi có nguyện ý không?" Chu Dương thanh âm lộ ra vẻ mê hoặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.