Ta Ở Mạt Thế Mở Khách Sạn

Chương 10: Khách Lại Đến






Thủy Dung đứng ở cửa nhìn đường lớn trống vắng, ngẫu nhiên có tang thi ở trước mặt cô đi qua,
Thủy Dung cũng đã thích ứng được với mạt thế, khi nhìn thấy tang thi đi qua đi lại như người mẫu đi trên sàn chữ T một thời gian dài thì cô cũng cảm thấy không có gì chỉ là hơi xấu và ghê tởm chút thôi.
Nấu đồ ăn sáng cần chút thời gian, Thủy Dung nhìn người máy dọn dẹp bụi đất lầu trên lầu dưới.

Nhìn người máy giúp việc nhà, nhìn nó từ lầu một bên phải một đường, bên trái một đường, lại bay nhanh lên lầu hai, dọn khăn trải giường vỏ chăn trong phòng ném vào máy giặt, sau đó lại mở ra cửa sổ thông gió trong phòng, rồi đem toàn bộ chăn ga đã được giặt sạch ra phơi nắng.
Đúng là người máy trí tuệ, Thủy Dung ở thế giới cũ cũng không phải là chưa từng gặp qua, ở tiệm cơm tây người máy phục vụ cô thấy rất nhiều.
"Haizz..

Thật là thất trách, buổi sáng thời điểm bọn họ đi mình nên nói một tiếng, bảo bọn họ hỗ trợ ra ngoài tuyên truyền giúp, đi thị trường giao dịch vừa nghe liền biết bên trong khẳng định có rất nhiều người."

Thời điểm trong nhà trọ không có ai thật sự là nhàm chán, Thủy Dung không dám đem Sơn Trúc từ nhà qua, lỡ nó chạy loạn rồi ra bên ngoài chỉ sợ là biến thành điểm tâm mỹ vị của tang thi.
"A a a! Thật nhàm chán mà!" Thủy Dung đứng ở cửa đợi nửa ngày cũng không nhìn thấy có người qua đường, chỉ có âm thanh của người máy nấu nướng nhắc nhở là đã nấu xong nên cô đi tới mở TV để nghe chút động tĩnh.
TV thật ra cũng được thăng cấp, không phải TV có tủ như trước.

Thanh TV hơi mỏng là cái giá, phía dưới giá có hai cái bánh xe, muốn mang TV đi đâu, kéo một chút là xong.
TV được thăng cấp, kênh truyền hình cũng tăng, lúc đầu chỉ có bốn cái bây giờ tổng cộng đã có mười cái.
Kênh phim truyền hình tổng cộng có hai kênh, kênh kịch xưa kinh điển, cùng với kênh mới nhất có nhiệt độ cao.

Kênh điện ảnh cũng có hai loại, là kênh có động tác võ thuật và kênh không có động tác võ thuật, kênh thể thao với kênh thiếu nhi đều từ một tăng lên ba.
Thủy Dung không có hứng thú với kênh thể thao, kênh thiếu nhi cô cũng coi qua một lần phát hiện cô đều không thích, cô liền trực tiếp trở lại kênh điện ảnh.
Kênh có động tác võ thuật khi phát lên cũng không phải là chỉ có những cảnh đánh nhau mà còn có khôi hài cùng động tác đánh nhau hỗn loạn, liền coi như là kênh điện ảnh võ thuật.
Người máy nấu nướng không có được cài đặt phục vụ nên Thủy Dung chỉ có thể tự phục vụ.
Nói vậy thôi, thời điểm mà người máy nấu nướng được thiết lập, cũng đã đưa bách khoa toàn thư thực đơn vào, nên nó làm thức ăn có thể nói là vô cùng chính xác, dùng muối hay dùng dầu ăn đều có định số.

Nhưng trong tình huống bình thường nấu ăn nào có chính xác như vậy, đầu bếp nấu ăn khi bỏ thiếu muối đều vô cùng bình thường, cho nên dù người máy làm đồ ăn ngon nhưng thiếu một ít tình cảm.
Đương nhiên rồi, lúc đó là thời điểm hòa bình thịnh thế không ốm mà rên, Thủy Dung cũng là do chưa trải qua được hoàn cảnh nguy hiểm của mạt thế, thời buổi này đa số mọi người đều ăn bữa nay lo bữa mai, có ăn có thể nhìn thấy mặt trời đó là hạnh phúc, đâu có giống như Thủy Dung kén cá chọn canh.
Ăn xong bữa sáng cũng mới 7 giờ.
Thủy Dung lại đứng ở cửa nhìn xung quanh một lúc thấy không có ai vô cũng hậm hực trở lại sảnh lớn.
Không có ai! Đi ngang qua cũng không có, nhưng cô thật ra nhìn thấy cách đây 10 mét có một đám lợn rừng lông dài cứng như cây châm màu đen đuổi theo một con sơn dương cao hai mét chạy tới chạy lui.

Tang thi và thú biến dị đều đã thấy qua nhưng không thấy bóng dáng của con người.
Thủy Dung không khỏi hoài nghi hệ thống chọn đoạn đường này có phải không quá tốt hay không, toàn là thú biến dị và tang thi nguy hiểm.

Nơi nguy hiểm như vậy người trốn còn không kịp làm gì có ai chạy tới nơi này tìm chết.
"Haizz..

Không có ai a, ha a!" Thủy Dung ngáp một cái, nằm trên sô pha ở sảnh lớn mơ màng sắp ngủ, đêm qua cô ngủ trễ, buổi sáng lại dập sớm, ăn no bụng, cũng không quá mệt rã rời.
Mơ mơ hồ hồ, Thủy Dung nhìn chằm chằm TV đôi mắt khép lại càng lúc càng nhỏ.
Thủy Dung ngủ một giấc rồi bị chuông cửa làm tỉnh.
Cô vừa nhấc đầu lên liền phát hiện đứng trước cửa có vài người.

Mông lung tỉnh lại, đầu óc giống như bùn nhão, đi tới cửa mở ra lúc này mới ý thức được có khách tới.
Thủy Dung dụi dụi mắt thanh tỉnh một ít, lúc này khách cũng không ít tổng cộng có tám người.
Chỉ là trong tám người này có bốn người quen.

Chính là bốn người thanh niên sáng mới rời đi, nhìn qua là tám người cùng nhau đến, nhưng lại không khăng khít như bốn thanh niên đó.
Bốn gương mặt mới là hai nam hai nữ, xem bộ dáng là hai cặp đôi.

Thủy Dung nháy mắt nghĩ tới nhà trọ mình có hai phòng đôi, tựa hồ có thể bố trí được, tức khắc liền cảm thấy thăng cấp lần này so với lần trước cao cấp hơn nhiều.

"Nơi này còn có nhà trọ như vầy." Một cô gái thân mặc đồ cao bồi bộ dáng ước chừng 23-24 tuổi nói, cùng một người nữ khác cao bằng nhau nhưng lớn hơn vài tuổi, hai cô gái đều có dáng người tốt người cao chân dài, nhưng làn da vàng hơn so với hai chàng trai còn lại, làn da vàng khỏe khoắn của các cô nhìn qua rất khỏe mạnh.
"Đúng vậy, thật không tin được nơi lưu đày này còn có nhà trọ thần kỳ như vậy." Chàng trai ôm lấy bả vai của cô gái vẻ mặt kinh ngạc, nhìn trên đỉnh đầu đèn điện đang sáng, cùng TV đang phát kênh điện ảnh võ thuật quả thật giống như đang xuyên về quá khứ không phải là ở mạt thế hai năm mà là thời kỳ hòa bình trước mạt thế.
"Quý khách đây là muốn ở trọ sao?" Thủy Dung đôi mắt chớp chớp, cô nâng hạ cánh tay nhìn thời gian.

Hiện tại đúng là giữa trưa hơn mười một giờ, không nghĩ tới cô ngủ lâu như vậy.
Thủy Dung treo lên nụ cười nịnh nọt không quá phận, đi đến quầy sau cười tủm tỉm nhìn họ.
"A..

Là ở trọ." Một nam nhân khác có chút không tập trung, bạn gái hắn dùng khuỷu tay huých hắn một chút, hắn mới hồi phục tinh thần lại giương mắt nhìn lên bảng giá cả.
Phòng đơn vẫn là một tinh hạch bậc một/ đêm, phòng đôi là ba tinh hạch bậc một/ đêm.
Mà mặt khác giá cả hàng hóa cũng được viết ở mặt trên làm người khác xem là hiểu.
"Này..

Đồ vật trên này trong tiệm đều có?" Bốn thanh niên đã tới thì biểu tình nhàn nhạt, còn bốn người mới tới lần đầu thì vô cùng kinh ngạc.
Thủy Dung gật đầu: "Đúng vậy, đồ vật được viết lên trên đều có.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.