Ta Làm Kế Mẫu Của Chồng Trước

Chương 47: Hỏi tội




Cố Trình Diệu muốn giải thích, nhưng lại không biết nói thế nào, Lâm Vị Hi nhìn thấyhắn im lặng thì trái tim càng băng giá. Nàng cười lạnh một tiếng, cũng không tiếp tục nhìn Cố Trình Diệu nữa, trực tiếp vòng qua hắn ta, nhìn về bà tử đang cúi đầu khom lưng ở bên ngoài tấm bình phong, hòng muốn giấu cả người mình đi: "Lúc nãy ta dạy dỗ ngươi như thế nào, mà ngươi thì có những suy nghĩ gì? không những không nhận sai, còn đem chuyện ở nội viện nháo đến trước mặt thế tử, xúi giục thế tử đến đây tranh chấp với ta. Các ngươi thật đúng là vô pháp vô thiên!"

Bà tử ở điền trang đã không dám ngẩng đầu từ lâu, bây giờ nghe được giọng nói rét lạnh của Lâm Vị Hi, bị dọa đến chân khẽ run rẩy, lập tức quỳ xuống: "Vương phi bớt giận, nô tỳ cũng không dám châm ngòi ly gián giữa thế tử với vương phi a! Nô tỳ chỉ làkhông còn cách nào cả. một nhà lớn bé của nô đều ở tại phủ Yến vương, cũng hầu hạ ở vương phủ đến mười năm rồi. Nếu vương phi đuổi cả nhà nô đi, nhà nô cũng khôngbiết làm thế nào, cũng chỉ có con đường chết đói mà thôi!"

Lâm Vị Hi quả thực tức giận đến bật cười: "nói như vậy là vẫn còn oán ta hay sao?"

Bỗng nhiên Cố Trình Diệu không thích Lâm Vị Hi có vẻ mặt như vậy, hắn ta nói ra: "Là con ngẫu nhiên gặp được, cho nên mới dẫn bọn họ tới hỏi thăm rõ ràng, không liên quan đến bọn họ."

Cố Trình Diệu không nói ra còn tốt, vừa lên tiếng lập tức đem hỏa khí Lâm Vị Hi khó khăn lắm mới đè xuống bùng trở lại. Ở đây có nhiều người như vậy, nhưng Lâm Vị Hi muốn mắng nhất chính là Cố Trình Diệu.

"Ngẫu nhiên gặp được? Thế tử dám đem lời này nhắc lại lần nữa không? Ngươi dámnói trước khi vào đây, những nô tài này không ở trước mặt ngươi loay hoay miệng lưỡi?"

"Con..." Cố Trình Diệu nghẹn lời, sự thực là Bốc ma ma có nói một chút, mà quản sựkia cũng thừa cơ tố khổ. Cố Trình Diệu cũng biết có lẽ có ẩn tình khác, thế nhưng Lâm Vị Hi chỉ bởi vì trời giá rét cá bột bị chết, lợi dụng chuyện này mà thay đổi thực đơn, còn muốn bỏ chức vị quản sự, cũng quá cay nghiệt độc đoán rồi.

Thế tử mâu thuẫn với vương phi, thị nữ trong phòng đều cúi đầu nín thở, chỉ có Bốc ma ma nhìn quanh một lần, trong lòng đắc ý, đứng ra nói: "Vương phi, lão nô biết ngài trẻ tuổi nóng tính, muốn đạt được một chút thành tích cho mọi người nhìn thấy. Thế nhưng tuy có gấp cũng không nên khai đao với người trong nhà, chớ nói là mấy trung bộc này vẫn hầu hạ trong vương phủ hơn mười năm rồi, không có công lao cũng có khổ lao. Nếu vương phi đuổi bọn hắn, mới làm cho lòng người rét lạnh."

Lâm Vị Hi không thèm để ý đến Bốc ma ma, trực tiếp nhìn về phía Cố Trình Diệu: "Ngươi cũng nghĩ như vậy?"

Cố Trình Diệu lúc đầu muốn đáp phải, thế nhưng khi hắn ta nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo thất vọng của Lâm Vị Hi, chẳng biết tại sao lại không nói ra lời. Bốc ma ma cũng coi như người mẫu thân thứ hai của hắn ta, nhiều năm rồi vẫn hết lòng hết dạ, đương nhiên sẽ không nói láo, mà Cao Nhiên cũng đồng ý với ý kiến của Bốc ma ma. Cho nên khi nghe được hai người này nói chuyện, phản ứng đầu tiên của Cố Trình Diệu chính là Lâm Vị Hi lại làm cái gì rồi. Nghe xong Bốc ma ma kể lại, Cố Trình Diệu không khỏi nhíu mày. Lâm Vị Hi xử phạt quá nặng, rốt cuộc là lão bộc hầu hạ nhiều năm như vậy, sao có thể nói đuổi là đuổi đi đâu?

Đây chính là chỗ cao minh của Bốc ma ma, hoặc là của Cao Nhiên. Bọn họ không nóithẳng Lâm Vị Hi phá vỡ quy củ của Thẩm vương phi để lại, mà quanh co vòng vèo, dùng một chuyện ở trước để phản lại Lâm Vị Hi. Chỉ cần xử trí của Lâm Vị Hi bị bác bỏ, danh mục quà tặng rồi thực đơn ngày lễ sửa lại còn có người nghe hay không? 

Lâm Vị Hi cười một tiếng, giọng mỉa mai rất nặng. Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, một người đứng ở ngoài cửa, khom người nói: "Tiểu thư."

Lâm Vị Hi thu liễm cơn giận, nói: "Vào đi."

Cố Trình Diệu vô ý thức nhíu mày, đây là người nào, vậy mà bỏ qua danh hào vương phi, lại trực tiếp xưng tiểu thư với Lâm Vị Hi? Sau khi người tới vào nhà, chỉ dập đầu với Lâm Vị Hi, Lâm Vị Hi dùng ngón tay chỉ vào Cố Trình Diệu, nói: "không được vô lễ, đây là thế tử phủ Yến vương."

Lúc này người tới mới hành lễ với Cố Trình Diệu. Tất cả mọi người đều ngơ ngác khôngrõ ràng vị này có lai lịch gì mà dám lớn lối như thế. Lâm Vị Hi giải thích: "Đây là gia thần của phủ Trung Dũng hầu, quản lý điền sản ruộng đất ở ngoại ô kinh thành cho ta. Vừa khéo, cũng ở Đại Hưng phía nam ngoại ô."

Cố Trình Diệu lúc này mới nhớ tới, trước đó triều đình phong thưởng Lâm Dũng làm Trung Dũng hầu, ngoại trừ trăm ngàn mẫu ruộng tốt, còn ban thưởng một nhóm nô bộc, chắc hẳn đây chính là một trong số đó. không riêng gì Cố Trình Diệu, những người khác cũng cảm thấy hoảng hốt. Mặc dù Lâm Vị Hi mang mười dặm hồng trang gả vào vương phủ, thế nhưng trong lòng mọi người vẫn cảm thấy Lâm Vị Hi là bé gáimồ côi không nơi nương tựa, suýt nữa quên, trên danh nghĩa nàng cũng là công hầu chi nữ.

Lâm Vị Hi nói tiếp: "Sáng hôm nay ta tiếp quản sự điền trang vào vương phủ bẩm báothì cảm thấy kỳ quái. Vị trí cũng tương đương nhau, vì sao điền trang của ta thì lạikhông bị sao cả. Ta liền phái người thông tri quản sự ở đó, để bọn họ tới điền trang ở vương phủ xem sao."

Bà tử ở điền trang sắc mặt đã có chút thay đổi, gia thần Lâm gia tiếp lời, nói: "Thuộc hạ vâng mệnh tiểu thư, đi một chuyến tới trang viên của quý phủ. Cá ở trong hồkhông nhanh nhẹn là thật, nhưng cũng không phải bởi vì bị rét lạnh hay là bị bệnh, mà là bởi vì quản sự trông giữ không tận lực. Nước ở trong hồ đến bảy tám ngày khôngthay, trong nước tạp vật ô uế rất nhiều, khó trách cá lại không có tinh thần, nếu như chậm trễ thêm mấy ngày nữa, chỉ sợ là sẽ chết hết."

Sau khi đối phương nói xong, Lâm Vị Hi nhìn về phía Cố Trình Diệu, trong ánh mắt sáng ngời chính là sự mỉa mai: "Nghe rõ chưa, căn bản không phải là ta khắc nghiệt gia nô, mà là bọn hắn nô đại khi chủ, hòng tham ô bạc đút túi riêng. Bọn họ trông giữ trang viên thành như này, lại còn lấy cớ vì trời đông giá rét mà gặp tai ương, muốn ta cấp cho một trăm lượng bạc để bổ cứu. Thế tử, điêu nô như này, cũng phải thương cảm, không thể phạt nặng hay sao?"

Cố Trình Diệu nhìn bà tử quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy, không dám đáp lời, còn có cái gì không hiểu nữa. Nếu như gia nô của Lâm Vị Hi nói dối, bà tử này đã sớm nhảy dựng lên náo loạn rồi, nhưng bà ta đến một cử động nhỏ cũng không dám. Vậy là đã rõ, đây chính là sự thực.

Đột nhiên Cố Trình Diệu sinh ra sự hoài nghi đối với chính mình. Mới chỉ trước đó thôi,hắn ta còn cảm thấy Lâm Vị Hi trẻ người non dạ mắc phải sai lầm, nên đến để sửa sai cho nàng. Thế nhưng ngắn ngủi trong khoảnh khắc đã chứng minh cho hắn ta thấy, cũng không phải là Lâm Vị Hi hà khắc, mà chính hắn ta mới là người ngu muội vô tri, lại bị mấy điêu nô xảo quyệt che giấu, bị lừa quay quanh!

Sắc mặt Cố Trình Diệu không tốt, Bốc ma ma nhìn thấy hoàn cảnh không đúng, khôngđi theo kế hoạch ban đầu, lập tức vội vàng tiến lên nói: "Là do bà tử này quá mức xảo trá, thế tử một lòng hướng thiện, nào có nghĩ được bà ta lại bịa đặt dựng chuyện như thế! Nhưng bà tử này cũng chỉ là một cái cớ, bởi vì vương phi giận giữ nên mới giận chó đánh mèo tất cả mọi người, còn muốn lật đổ quy củ mà Thẩm vương phi đã tỉ mỉ thiết lập thật tốt, cái này thì là đạo lý gì?"

Lâm Vị Hi không nhẹ không nặng hừ một tiếng, giương mắt cất giọng mỉa mai cười, nhìn về phía Cố Trình Diệu: "Thế tử cũng cảm thấy như vậy? Chỉ cần là đồ vật mà mẫu thân thân sinh của ngươi lưu lại, ta không thể thay đổi được sao?"

Cổ họng Cố Trình Diệu dường như đang bị chặn lại. Quả thật hắn ta rất kính trọng mẹ đẻ, thế nhưng sự kính trọng này khác hoàn toàn so với những nữ quyến như Bốc ma ma. hắn ta cũng không quá coi trọng những quy củ mà Thẩm vương phi lưu lại. Bây giờ Lâm Vị Hi mới là vương phi, nàng muốn thay đổi, đương nhiên là tùy theo ý nàng rồi. Cố Trình Diệu đại khái hiểu được, hôm nay Bốc ma ma cố ý tìm hắn ta cuối cùng là vì cái gì. Cái gì đau lòng kế sinh nhai của người khác, cái gì một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, Bốc ma ma rõ ràng là vì quyền hành trong tay mình đang bị tước đoạt. sự khiếp sợ trong lòng làm cho Cố Trình Diệu khó nói lên lời. Từ nhỏ hắn ta đã tôn kính tin cậy Bốc ma ma, làm sao bà ta lại làm ra loại chuyện này? Vậy thì trước kia có những tình huống tương tự như thế hay không?

Bốc ma ma thấy Cố Trình Diệu vẫn không nói lời nào, trong lòng có chút luống cuống, Cao Nhiên vốn định không tham dự vào vở kịch này, nhìn thấy dáng vẻ Bốc ma ma thành sự không có bại sự có thừa, nàng ta tức giận không ít. Trong phòng chính rối bời, đột nhiên bên ngoài truyền đến một giọng nói oai nghiêm, không giận tự uy: "Các ngươi đang làm gì?"

Yến vương? 

Tất cả mọi người kinh ngạc giật thót một cái, Yến vương trở về lúc nào, vậy mà mộttiếng thông báo cũng không có. Tất cả mọi người trong phòng đều lập tức thu lại vẻ mặt, cuống quít hành lễ với Yến vương. Lâm Vị Hi cũng kinh ngạc, nàng vòng qua án thư, đứng cạnh cái bàn hành lễ vạn phúc. Đúng lúc Cố Trình Diệu cũng đứng đấy, cứ như vậy, dường như hai người bọn họ đang sóng vai hành lễ.

Lúc Cố Huy Ngạn vào cửa thì nhìn thấy một màn này, trong lòng hắn chẳng biết tại sao lại trầm xuống, khi lý trí không có ý thức được tình huống, trong tiềm thức đã cực đoan cự tuyệt loại khả năng này. Cố Huy Ngạn không hiểu sao sinh ra một loại nóng giận, trận nộ khí này tới quá nhanh, thậm chí hắn còn chưa kịp áp chế, để cho chính mình bình tĩnh trở lại.

Mọi người trong phòng rõ ràng cảm giác được, sau khi Yến vương vào nhà thì khí thế phát ra càng đáng sợ, bọn hắn không dám nhìn đông nhìn tây, chỉ dám cúi đầu thậtthấp. Tuy vậy nhưng trong lòng lại sinh ra rất nhiều phỏng đoán đối với việc Yến vương hiếm khi tức giận như này. Trong lòng Bốc ma ma sinh ra một tia hi vọng, Cao Nhiên thì lại càng mừng như điên. Nàng ta đoán không sai, Yến vương quả nhiên có tình cảm rất sâu nặng đối với vợ trước, Lâm Vị Hi tùy tiện động chạm vào đồ vật của Thẩm vương phi, chính là đụng phải vảy ngược của Yến vương rồi.

Đương nhiên Lâm Vị Hi cũng phát hiện sự thay đổi cảm xúc của Cố Huy Ngạn, càngkhông thể tưởng tượng chính là, Yến vương là nhìn thoáng qua về phía nàng, sau khi thấy cái gì thì mới phát ra uy thế khiếp người. Nơi này chỉ có hai người nàng cùng Cố Trình Diệu, Yến vương đang nhìn ai? Hẳn là Lâm Vị Hi vẫn quá coi thường rồi. Giữa nàng với thế tử, Yến vương vẫn y nguyên không chút do dự hướng về nhi tử của mình?

Lâm Vị Hi duy trì tư thế cúi người, trong lúc nhất thời nỗi lòng hỗn loạn. Cũng may chỉ trong giây lát, Cố Huy Ngạn đã thu hồi uy áp của mình, lại khôi phục thành Yến vương điện hạ dáng vẻ bình tĩnh dù cho trước mặt thái sơn có sập cũng không loạn. hắn nhìn thoáng qua về phía Lâm Vị Hi với Cố Trình Diệu, vẫn cảm thấy quá chói mắt, trầm giọng nói: "Đứng lên đi."

Lúc này Lâm Vị Hi mới dám đứng thẳng, sau khi nàng đứng vững mới phát hiện vậy mà Cố Trình Diệu đang đứng cạnh mình. Lâm Vị Hi lập tức làm bộ vô ý mà lui về sau hai bước.

Mặc dù Cố Huy Ngạn lạnh lùng đi về phía trước, nhưng tâm trí vẫn luôn một mực chú ý phương hướng này. Trong lòng của hắn cũng không hiểu sao tà hỏa lại khá hơn mộtchút. Cố Huy Ngạn đứng giữa nhà chính, nha hoàn thấy thế cả gan chuyển ghế dựa đến, bị hắn ta phất tay ngăn lại. Ánh mắt Cố Huy Ngạn đảo qua cả phòng yên tĩnh, lạimột lần nữa hỏi: "Đây là thế nào?"

Đôi mắt Triệu bà tử quay tròn loạn chuyển, Bốc ma ma thì vững vàng hơn, cúi đầukhông nói, mà Cao Nhiên thì lại lướt qua Bốc ma ma, trong ánh mắt tràn đầy suy tính. Động tác của mỗi người thì không ít, nhưng không có ai dám nói chuyện.

Lâm Vị Hi xoắn xuýt một ý nghĩ chợt lóe, liền bước lên một bước, nhẹ giọng gọi: "Vương gia..."

Cuối cùng Cố Huy Ngạn cũng có cơ hội nói ra câu nói này, hắn đưa tay ra với Lâm Vị Hi, giọng điệu nặng nề: "Tới đây"

Tất nhiên Lâm Vị Hi cũng không bất ngờ, nàng vòng qua mọi người bước nhanh về phía Cố Huy Ngạn. Cố Trình Diệu đứng ở tại chỗ, lúc Lâm Vị Hi đi qua người hắn ta, dường như mang theo một cơn gió, đúng lúc lúc này đế đèn trên bàn khẽ lay động, theo Lâm Vị Hi đi xa, tựa hồ mọi thứ xung quanh đều trở nên mờ tối.

Từ khi Cố Huy Ngạn bước vào đến bây giờ, Cố Trình Diệu chẳng hề nói một câu, hắnta cũng không kịp phản ứng, thì nhìn thấy Lâm Vị Hi mới còn đang đối chọi gay gắt với mình đang bước nhanh qua bên cạnh, đi về phía phụ thân. Lâm Vị Hi vừa mới đến gần, liền bị Cố Huy Ngạn nắm tay, nhẹ nhàng không cho cự tuyệt kéo đến bên cạnh.

Cố Huy Ngạn cúi đầu, rõ ràng vẫn là nghiêm nghị như cũ, nhưng giọng điệu đã hòa hoãn không ít: "Đây là thế nào?"

Lâm Vị Hi nhìn qua bà tử đang quỳ trên sàn một chút, lại nhìn về phía Bốc ma ma da mặt căng cứng, một bộ dáng đàng hoàng chính nghĩa, nàng tự nhận là bản thân đã cố gắng để cho giọng nói trở nên lạnh lùng cứng rắn, thế nhưng khi vào trong tai Cố Huy Ngạn, khá là giống ủy khuất cáo trạng: "Hôm nay bà tử ở điền trang huyện Đại Hưng phía nam ngoại ô đến bẩm báo về điền sản ruộng đất, chỉ là bà ta quản lý không tận tâm, vẫn còn muốn dùng bạc của vương phủ để che đậy bề ngoài hòng lừa dối bềtrên. Ta hủy bỏ chức vụ quản sự của bà ta, chưa từng nghĩ mới qua một buổi chiều, các bà đã dẫn thế tử tới, còn bày ra dáng vẻ ta đây oan ức."

Lời nói của Lâm Vị Hi coi như công bằng, nhưng Cố Huy Ngạn cúi đầu nhìn thần thái của Lâm Vị Hi, cảm thấy Lâm Vị Hi chỉ còn thiếu nước đem mấy chữ "Vương gia, bọn họ khi dễ ta." bày lên mặt. 

Mấy năm nay Cố Huy Ngạn thường xuyên không ở trong phủ là thật, nhưng nếu như vậy mà bảo hắn không biết tình hình ở vương phủ là như thế nào thì lại sai rồi. Chủ nhân vương phủ bây giờ dù sao cũng là Yến vương. Từ nhỏ hắn đã chìm đắm trong binh pháp với mưu quyền, còn có thể sơ sót đối với nội trạch nhà mình được không? Dù sao hắn cũng vô cùng hiểu rõ đám người Bốc ma ma là dạng người gì. Lúc trướchắn mặc kệ chẳng qua là cảm thấy cũng chỉ là chút chuyện vặt vãnh nơi nội trạch của nữ nhân, so với chiến sự trong tay cùng sóng gió ở triều chính, thực sự không đáng đểhắn phải phí tâm tư. Nhưng nếu bởi vậy mà lừa gạt hắn không biết gì, mưu toan lừa gạt giấu diếm tư lợi riêng, vậy thì quá ngu xuẩn và kiêu căng rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.