Ta Là Một Bát Thịt Kho Tàu

Chương 30




Kỷ Tiếu Nhan đau khổ ôm một đống khăn mặt, ngồi ngẩn người trên khán đài sân bóng rổ, đây chẳng lẽ là cái gọi là trừng phạt sao? Nhớ đến cảnh ba người xấu kia liên hợp lại bắt nạt cậu thật khiến người ta tức không có chỗ nói! Rõ ràng là thực bất công với cậu, làm như bọn họ tốt hơn mình vậy…… Đáng ghét!

“Uy! Bạn Kỷ Tiếu Nhan, cho một cái khăn mặt với!” Một đội viện đầu đầy mồ hôi chạy tới, cười hì hì gọi, Kỷ Tiếu Nhan đưa khăn mặt cho, nhận được một tiếng ‘cảm ơn’, lại nhàm chán ngồi xuống.

Đỗ Linh Vũ là đội trưởng đội bóng rổ, không chỉ có thể, hắn còn là hội trưởng Hội học sinh, Kỷ Tiếu Nhan suýt quên tên kia quyền cao chức trọng tới mức nào, tùy tiện ra lệnh, có thể tống cậu xuống tới 18 tầng địa ngục, mà không, nụ cười ôn nhu như nước của Đỗ công tử, liền ép cậu tới đây làm nhân viên hậu cần hỗ trợ.

Hừ, mười ngày trước, Đỗ Linh Vũ còn cẩn thận tạ tội với cậu! Bây giờ lại la ó, giống như tất cả đều là lỗi của cậu, cậu cũng đâu có làm gì, không phải là ‘sắc dụ’ một chút Nhạc Húc Phong băng sơn vạn năm sao, tên kia bề ngoài nhân mô cẩu dạng(ý chế giễu: hành xử y như cẩu), quý ông lịch lãm, kết quả không phải là ‘tọa hoài tựu loạn’(một chút liền không kiềm chế nối)?

Thiết

Nhìn Đỗ Linh Vũ ở bên ngoài sân bóng nghỉ ngơi chỉ đạo, Kỷ Tiếu Nhan nói thầm, đồ mặt trắng này, bụng rõ là một thùng sơn đen Tôi đã nhìn thấu anh!

Kỷ Tiếu Nhan bực tức đầy mình, mằng chửi ba người kia.

Đỗ Linh Vũ ở bên cạnh sân, khoanh tay thuận miệng chỉ đạo cho vài đội viên, bất quá lực chú ý của hắn hoàn toàn không đặt trên đám đội viên đang cúi đầu khom lưng kia, ánh mắt hữu ý vô tình chăm chú nhìn Kỷ Tiếu Nhan, thấy vẻ mặt nhóc con kia khi thì oán giận khi thì uể oải khi thì kỳ quặc, trong lòng đã muốn cười đến đứt ruột, tùy tiện ngẫm lại, cũng biết cậu đang bất mãn cái gì, mấy động tác nhỏ xuất hiện theo vẻ mặt biến hóa lại khiến người ta yêu mến, cậu nha Thật là vừa khiến người ta thích vừa khiến người ta muốn bắt nạt

Sủng cậu đương nhiên là muốn sủng, nhưng tiểu sủng vật này rõ ràng không hiểu vị trí của mình, cũng không hiểu được suy nghĩ của các chủ nhân của cậu, ai ai, thực làm người ta đau đầu, Đỗ Linh Vũ khẽ thở dài một câu, đứng dậy đi về phía Kỷ Tiếu Nhan.

Mà Kỷ Tiếu Nhan đối với bóng rổ là dốt đặc cán mai, cậu bình thường ít tham gia mấy phong trào thể dục thể thao, nhìn mấy người nảy chơi bóng trên sân chỉ thấy hoa mắt chóng mặt, lúc đang ngẩn ngơ, có người gọi cậu, “Bạn Kỷ Tiếu Nhan! Lại đây phát đồ uống đi!”

“Ờ!” Kỷ Tiếu Nhan vội vàng từ trên ghế nhảy xuống, ôm một đống khăn chạy tới, đừng thấy cậu trong lòng bất mãn, nhưng khi làm việc vẫn thực chăm chỉ.

Kỷ Tiếu Nhan bê một thùng nước ngọt, lắc la lắc lư từ văn phòng đi ra sân, vì mệt mà trán đẫm mồ hôi, căn bản không để ý mọi người trong sân đều dừng hàng động, chăm chú nhìn cậu, ngay cả Đỗ Linh Vũ đi đến trước mặt cũng sửng sốt.

Sân bóng vừa rồi còn ầm ĩ đầy tiếng kêu thét chém giết chơi bóng trở nên im lặng còn hơn thư viện, chỉ có thể nghe thấy tiếng của mình Kỷ Tiểu Nhan, cậu buông thùng xuống, ngẩng đầu, lau mồ hôi, mọi người đều nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn ướt đẫm mồ hôi kia.

Mái tóc ẩm ướt, nằm phất phơ trên cái trán mịn màng, mồ hôi theo hai bên tóc mai mà chảy xuống làm nền cho gò má ửng hồng, còn có cặp môi đỏ mọng hé mở kia, đôi mắt trắng đen rõ ràng lúc này đã mang chút sắc thái mệt mỏi, chút lười biếng, chút tùy tiện, hoàn toàn nằm trong sự hấp dẫn vô ý.

Còn muốn mạng ngươi hơn chính là, Kỷ Tiếu Nhan cởi chiếc áo khoác vốn đang mặc, áo sơ-mi phía trong không biết là của ai, dù sao nhất định cũng không phải của cậu, lớn hơn vài số, lùng phà lùng phùng, còn bị cậu tự cởi ra hai cúc đầu, lộ ra nửa vai cũng xương quai xanh, còn có mảng ngực trắng như sứ.

Nam sinh trong sân bóng rổ ở đâu nhìn thấy cảnh tuyệt sắc như vậy! Lại đều đang kịch liệt vận động, sớm đã có chút xúc động, lúc này thấy Kỷ Tiếu Nhan vẫn luôn ỉu xìu trốn trong góc bỗng nhiên biến hành như vậy, cùng mạnh mẽ nuốt nước bọt, cả người cứng nhắc không cách nào nhúc nhích.

“Chia đồ uống! Khát nước liền đến lấy nước ngọt!” Mà đầu sỏ gây chuyện Kỷ Tiếu Nhan không hề hay biết, ngược lại xoa xoa eo, lớn giọng kêu, hoàn toàn không nhìn ra….. mấy nam sinh này có gì khác lạ.

Thực im lặng, không ai động đậy.

Kỷ Tiếu Nhan cảm thấy có điểm kỳ quái, lại kêu một câu: “Chia nước ngọt! Chia nước ngọt!”

Vẫn không có ai nhúc nhích.

Di? Hôm nay thực cổ quái! Kỷ Tiếu Nhan kỳ quặc nhìn bọn họ mấy cái, mấy nam sinh gần cậu nhất lập tức tránh né ánh mắt cậu. Uy! Tôi là mang nước ngọt đến được không, cũng không phải thuốc độc, thần kinh à!

Được rồi, mấy người không uống tôi uống!

Kỷ Tiếu Nhan một bụng oán khí, cũng không nguyện ý tiếp tục kêu, cậu mở nắp một chai nước ngọt, đột ngột ngẩng đầu rồi dốc nước vào miệng, động tác thô lỗ vô cùng, còn cười cười ngồi xuống ghế tựa dài, chân bắt chéo, bộ dạng lưu manh.

Nước ngọt theo khóe miệng chảy xuống, lượn theo đường cổ, liền chảy vào trong áo….. Tất cả nam sinh đều nhìn đến ngây người.

Ngay trước khi Kỷ Tiếu Nhan chuẩn bị cởi cúc áo thứ ba lau nước ngọt, Đỗ Linh Vũ vội ‘khụ’ một tiếng, rầm rầm, toàn bộ nam sinh trên sân bóng rổ như ong vỡ tổ mà chạy ra ngoài, tốc độ chưa từng có, giống như châu chấu vù vù chui vào nhà tắm công cộng dội nước lạnh……….. Trên đường có quá nửa chảy máu mũi……….

Chỉ còn lại Kỷ Tiếu Nhan cùng Đỗ Linh Vũ trong sân bóng, Đỗ Linh Vũ nhìn tay Kỷ Tiếu Nhan vội vàng luống cuống cởi cúc áo, bất đắc dĩ thở dài, đi qua, ở trước mặt Kỷ Tiếu Nhan không hiểu rõ ngồi xổm xuống, vươn tay lấy khăn giúp cậu lau sạch sẽ, từ ngực cho đến khóe miệng, sau đó giúp cậu đem cúc áo cài lại.

“Tiếu Nhan, từ hôm nay trở đi, cậu không cần đến sân bóng hỗ trợ nữa.”

“A?” Kỷ Tiếu Nhan có chút kinh ngạc ngẩng đầu: “Tuy tôi cũng không muốn đến, nhưng vì sao vậy?”

Đỗ Linh Vũ hơi đau đầu, nhưng cố gắng giả vờ như không có chuyện gì, buồn nôn nói: “Bởi vì tôi đau lòng cho cậu a ”

Quả nhiên, Kỷ Tiếu Nhan sợ run cả người, xấu hổ xua tay: “Ờ, ờ, như vậy tốt nhất!”

Ai ngờ Đỗ Linh Vũ thấy bộ dạng không được tự nhiên của cậu liền nổi lên ý muốn trêu cợt, thuận tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cậu, mắt hoa đào khẽ cong, cười tủm tỉm nói: “Đúng rồi Tiếu Nhan, đại hội thể thao cậu chuẩn bị mua bên nào a?”

Đại học thể thao của đại học HB rất nổi tiếng, không chỉ vì đây là hoạt động long trọng nhất HB, có thể nhìn thấy khung cảnh long trọng nhất, còn vì đây là cơ hội để kẻ có tiền cá cược.

Chờ sau khi đại hội thể thao bắt đầu, tất cả học sinh trong trường cùng với người thân đều có cơ hội mua một loại ‘Phiếu anh đào’, cái gọi là ‘Phiếu anh đào’, chính là tiêu một số tiền nhất định, cược một bên hay một người nào đó sẽ thắng một mục nào đó, vụ cá cược của HB bao năm nay đều sôi nổi chưa từng thấy, người có tiền vung tiền như rác, không có tiền cũng có thể hưởng cái náo nhiệt, hơn nữa kích thích trong đó thì không thể dùng lời để hình dung.

Đỗ Linh Vũ lúc này hỏi vậy, tất nhiên là muốn dẫn Kỷ Tiếu Nhan đi đặt cược cùng mình.

Kỷ Tiếu Nhan quả nhiên mắc mưu, hứng trí bừng bừng nói: “Kia còn phải nói sao, đương nhiên là mua lớp tôi thắng a!”

Đỗ Linh Vũ xoa xao đầu cậu, “Này tôi biết, là muốn duy trì tập thể lớp mà, bất quá có phiếu thành tích cá nhân a, cậu chuẩn bị mua ai thắng?”

Kỷ Tiếu Nhan tuyệt không chán ghét loại hành động vô cùng thân thiết này của Đỗ Linh Vũ, có lẽ là lần hai người tiếp xúc trong nhà tắm, làm cậu có cảm giác thân cận với Đỗ Linh Vũ, “Nay tôi còn chưa nghĩ nha, thông báo cũng không xem, không biết có những ai a?”

“Đại hội thể thao tất nhiên là mua…….” Đỗ Linh Vũ còn chưa nói xong, Kỷ Tiếu Nhan liền hỏi một câu nằm ngoài dự liệu của Đỗ Linh Vũ: “Học trưởng anh tham gia sao?”

Đỗ Linh Vũ sửng sốt, “Sao lại hỏi vậy? Tôi là hội trưởng, không có tham gia.”

“Vậy a…… Thật đáng tiếc nha……” Kỷ Tiếu Nhan có chút thất vọng hạ mí mắt, “Tôi vốn đang mong nhìn thấy anh lên sân nha………”

Đỗ Linh Vũ giật mình, vội hỏi: “Tiếu Nhan mong tôi lên sân sao?”

“Đó là đương nhiên!” Kỷ Tiếu Nhan ngẩng đầu nhìn hắn.

Lúc nhìn thấy cặp mắt linh động giống như mèo con kia mang theo chờ mong, Đỗ Linh Vũ phát hiện mình căn bản không có biện pháp cự tuyệt, việc khiến Kỷ Tiếu Nhan thất vọng, dù lý trí nhiều lần nhắc nhở hắn cũng làm không nổi.

“Vậy được rồi, tôi tham gia.” Đỗ Linh Vũ cười, vân đạm phong khinh(bình đạm như mây, nhẹ nhàng như gió).

“Di? Anh không phải không tham gia sao? Sao nhanh như vậy liền thay đổi chủ ý a?” Ánh mắt vui sướng cùng hiếu kỳ của chú mèo nhỏ làm lòng người khác ấm lên, vô luận phải trả giá bao nhiêu cũng đáng.

“Uhm, chỉ cần là cậu muốn.” Đỗ Linh Vũ ôn nhu nói, sau đó miết miết khuôn mặt nhỏ nhắn nhuyễn nhuyễn của Kỷ Tiếu Nhan, vươn một bàn tay, “Đến đây, phải về rồi.”

Kỷ Tiếu Nhan hơi giật mình nhìn hắn, cuống quít gất đầu, “Nga!”

Cậu từ trên ghế nhảy xuống, tự nhiên mà đặt tay mình vào trong tay Đỗ Linh Vũ.

=. =. =. =. =

Ngày hôm sau, sáng sớm, Kỷ Tiếu Nhan sáng không có tiết, nhớ ra tối qua nhờ Nhạc Húc Phong giúp cậu down một bộ phim, mắt nhắm mắt mở lê dép đến phòng Nhạc Húc Phong, phòng Nhạc Húc Phong không giống phòng trọ của bọn họ, là một căn phòng vĩ đại, từ lúc bắt đầu mượn phòng tắm Nhạc Húc Phong, Kỷ Tiếu Nhan liền đem căn phòng kia như nhà mình mà sử dụng, lúc này, cậu lôi chìa khóa ra, quen thuộc mở cửa, Nhạc Húc Phong quả nhiên đã dậy, mặt đầy bọt kem cạo râu, làm Kỷ Tiếu Nhan sợ nhảy dựng lên.

“Sao vậy?” Nhạc Húc Phong mặt nhăn mày nhíu, thuận tay pha một cốc cà phê cho Kỷ Tiếu Nhan.

“Không có gì, chỉ là không ngờ thầy cũng cạo râu nga.” Kỷ Tiếu Nhan nhún nhún vai, chỉ có thể trách mấy thần thoại về Nhạc Húc Phong, Kỷ Tiếu Nhan căn bản là không nghĩ tới bộ dạng đầy râu của y……

“Cái gì?” Lông mày của Nhạc Húc Phong không thoải mái nhướn lên.

“Nga không không không, em không phải nói thầy không đủ MAN nha! Là không ngờ tới, không ngờ tới……” Vù vù, nguy hiểm thật, băng sơn vạn năm quả nhiên là lạnh buốt.

Nhạc Húc Phong vẫn cứ trừng cậu nửa ngày, rồi mới không coi ai ra gì bắt đầu thay quần áo.

Nhìn Nhạc Húc Phong thay quần áo là một loại hưởng thụ, Kỷ Tiếu Nhan luôn thấy như vậy, bởi vì Nhạc Húc Phong lớn hơn cậu rất nhiều, lại là giáo sư, mặc quần áo tự nhiên là đi con đường thành thục trí tuệ, ổn trọng hào phóng, mang theo kính mắt càng tăng thêm loại cảm giác thần bí cùng áp lực.

Hôm nay Nhạc Húc Phong lại mặc Âu phục như thường ngày, Kỷ Tiểu Nhan đột nhiên có hứng thú, phòng ngủ của tên này mình chưa từng thăm qua, không bằng vào xem y có bao nhiêu bộ Âu phục, mặc đi mặc lại còn chưa trùng bộ nào!

Vì thế Kỷ Tiếu Nhan thừa dịp y không chú ý, đi men theo vách tường, ‘ầm’ một tiếng tiến vào phòng ngủ của Nhạc Húc Phong, còn không quên tiện tay khóa trái cửa lại.

Nhạc Húc Phong ngây người, lập tức đập cửa: “Kỷ Tiếu Nhan! Cậu ra ngay cho tôi!”

Tim Kỷ Tiếu Nhan đập nhanh đến lợi hại, miệng lại không chịu thua: “Dựa vào cái gì mà anh bảo tôi ra tôi liền ra! Hiện tại là ở phòng anh, không phải trong văn phòng của anh, giờ muốn phát uy à! Tôi không coi anh là thầy giáo đâu!”

Nhạc Húc Phong vốn khó chịu, nghe được câu ‘ta không coi ngươi là thầy giáo, trong ***g đột nhiên thư thái, vẻ mặt liền hòa hoãn, hỏi: “Cậu muốn cái gì tôi tìm cho cậu, chạy vào đó làm gì? Tôi cảnh cáo cậu, làm bẩn phòng tôi, liền phạt cậu đi nhặt rác!”

Kỷ Tiếu Nhan không thèm để ý, mở cửa chiếc tủ đứng vĩ đại ra, thiếu chút nữa là đơ người, đây là tủ quần áo của nam nhân sao? Có người có thể xếp quần áo sạch sẽ gọn gàng như vậy sao?

Kỷ Tiếu Nhan tuy chưa từng nhìn thấy tủ của Sâm Bân hay Đỗ Linh Vũ, nhưng cậu biết tủ của cậu cùng Trương Hiểu Ba, mở ra đều là phế tích sau chiến tranh thế giới, nơi nào còn bóng dáng quần áo? Tất cả đều bị vò vò thành đống đặt một chỗ, lôi ra thì đầy nếp nhăn, giống như tã lót vậy.

Nhìn tủ quần áo của thầy Nhạc, quả nhiên là không giống a, quần lót, Tây trang, quần dài, phân loại hẳn hoi, một hạt bụi cũng không có lại còn có cạnh có góc, quân sự hóa quản lý cũng không có mặt này, hơn nữa đồ của Nhạc Húc Phong đều tự y sắp xếp, Kỷ Tiếu Nhan liều mạng tưởng tượng cảnh Nhạc Húc Phong vẻ mặt ôn nhu quỳ gối trên thảm gấp quần áo, nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra, thất bại làm mình vui vẻ.

Như vậy xem ra……. Nhạc Húc Phong quả nhiên có năng khiếu làm vợ……. Ha ha

Kỷ Tiếu Nhan nghịch ác lôi từng bộ từng bộ đồ của hắn ra ngắm nghía, sau đó vò lại thành cục ném vào, cuối cùng kéo ra ngăn kéo ở đáy, thiếu chút là thét chói tai, đầy một tủ, tất cả đều là quần lót đủ kiểu đủ loại, ít nhất có trên trăm chiếc.

Kỷ Tiếu Nhan đầu đầy hắc tuyền đánh giá từng cái từng cái quần lót, cảm thấy anh già nay cũng rất buồn tao(buồn nôn cộng lẳng lơ) …….

“Kỷ Tiếu Nhan cậu nhanh đi ra cho tôi!”

Nhạc Húc Phong lại đập cửa, “Rồi rồi rồi! Em đi ra đi ra đây!” Kỷ Tiếu Nhan đáp lời liên tục, đóng lại cửa tủ, vô tình trong lúc xoay người, phát hiện trên chiếc giường sạch sẽ của Nhạc Húc Phong, có đặt một quyển sổ bìa đen.

Lòng hiếu kỳ trỗi dạy, Kỷ Tiếu Nhan cầm quyển sổ kia lên, mở ra, nhất thời thất vọng, phía trên đều là chữ tiếng Anh, Kỷ Tiếu Nhan theo ngành kỹ thuật, tiếng Anh vốn là gà mờ, cố hết sức đọc mấy lần, đại khái hiểu được đây kiểu như là nhật ký của Nhạc Húc Phong.

Nhưng vừa định đóng lại, vô tình từ trong quyển sổ rơi ra một bức ảnh, Kỷ Tiếu Nhan nhặt lên, cau mày nhìn kỹ, phía trên là một nam một nữ chụp chung, cậu bé đại khái đã hơn mười tuổi, vừa nhìn đã thấy chính là Nhạc Húc Phong, chẳng qua y khi đó tựa hồ rạng rỡ hơn giờ nhiều, cô bé kia chỉ có bảy tám tuổi, mặc váy trắng, cánh tay củ sen thân thiết ôm cổ Nhạc Húc Phong, giống như chim nhỏ nép vào, bất quá khuôn mặt nhìn có điểm quen thuộc.

Lòng Kỷ Tiếu Nhan hồ nghi, đóng sổ lại, đặt về chỗ cũ, rồi mới mở cửa đi ra ngoài.

Nhạc Húc Phong quả nhiên lo lắng cậu làm loạn, đi lướt một vòng, không nhận ra có gì khác thường, sau đó mới quay đầu giáo huấn Kỷ Tiếu Nhan: “Sao lại không lễ phép như vậy, có biết đây là riêng tư của người khác không a? Về sau phải có sự đồng ý của người chủ mới có thể vào phòng họ.”

Kỷ Tiếu Nhan lè lưỡi, bất bình nói: “Em biết a, nhưng dù em nói với thầy, thầy cũng sẽ không đồng ý mà.”

Nhạc Húc Phong lười nghe cậu dong dài, không kiên nhẫn vung tay nói: “Được rồi, bộ phim cậu muốn tải xuống hôm qua đã xong rồi, tự vào thư phòng lấy đi.”

Kỷ Tiếu Nhan lúc này mới nhanh như chớp lủi vào thư phòng Nhạc Húc Phong tìm USB, nhân cơ hội lật lật sổ ghi chép làm việc của Nhạc Húc Phong, xem xem có thông tin gì không.

Quả nhiên, trong sổ Nhạc Húc Phong ghi đầy về mấy chuyện liên quan đến đại hội thể thao, mặt Kỷ Tiếu Nhan lướt tới chỗ, “Kế hoạch tham gia đại hội thể thao của lớp 1 hệ Hậu Cần”………

Kỷ Tiếu Nhan lại cẩn thận đọc, Nhạc Húc Phong cư nhiên chuẩn bị mua Phiếu anh đào áp đặt lên bọn họ! Đây, đây không rõ ràng là xong đời rồi sao, ai dám là Nhạc Húc Phong mất tiền, phòng chừng ngay cả thi thể cũng tìm không ra! Tiếp đó cậu vội vội vàng vàng nhìn danh sách phía dưới của Nhạc Húc Phong, trong lòng tụng kinh: không có tôi không có tôi không có tôi…….. Bồ Tát phù hộ……….

Mắt lướt xuống………………. Hoàn hảo hoàn hảo, quả nhiên không có…………

Kỷ Tiếu Nhan vừa mới nhẹ thở ra, chợt nghe thanh âm lạnh lẽo của Nhạc Húc Phong ở phòng bên cạnh: “Kỷ Tiếu Nhan! CẬU MAU GIẢI THÍCH CHO TÔI!”

Xong rồi!

Tám phần là Nhạc Húc Phong mở cửa tủ phát hiện bên trong đã biến thành phế tích sau chiến tranh thế giới………. Giờ không chạy thì chỉ có chết!

Kỷ Tiếu Nhan lấy USB, phi ra khỏi phòng Nhạc Húc Phong, trước khi đi còn đụng vào giá treo quần áo, ‘ầm’ một tiếng, vừa vặn đập phải bể cá thủy tinh rất lớn trên tường của Nhạc Húc Phong, nước đổ ra, cá cảnh nhiệt đới nhiều màu sắc nhảy nhót đầy phòng, Nhạc Húc Phong sau khi nhìn thấy tủ quần áo mình loạn thất bát tao, quần lót loạn thất bát tao, lại thấy phòng khách loạn thất bát tao…….

Kỷ Tiếu Nhan nhìn Nhạc Húc Phong mấy giây, nhanh chân bỏ chạy, chạy rất xa còn nghe thấy Nhạc Húc Phong ở phái sau rống: “KỶ TIẾU NHAN!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.