Ta Cùng Đát Kỷ Đoạt Nam Nhân

Chương 25: Luyện yêu hồ ● vạn vật hóa sinh




Hạo Nhiên thình lình chế trụ mạch môn Hồ Hỉ Mị, tiên thiên chính khí như vạn châm đâm chích, xông vào khí hải trĩ kê tinh, người sau “Oa” một tiếng khóc ầm ĩ.

“Đồ ăn cắp vô sỉ nhà ngươi ta một không trộm hai không cướp vất vả lắm mới được món bảo vật này ngươi níu y phục ta túm tóc ta đánh ta giật đồ của ta oa oa oa oa a!!!!!!”

Hạo Nhiên ngượng ngùng thả lỏng tay, Hồ Hỉ Mị hãy còn ngồi xổm trên mặt đất, ngửa mặt lên trời gào khóc không ngừng.

“Bảo bối đó là của ta, ngươi dựa vào cái gì nói lấy liền lấy…”

“Câm miệng!”

“Nó là của ta, giáo chủ tự tay giao cho ta…”

“Câm miệng!” Trụ vương quát.

Hồ Hỉ Mị thoắt cái ngừng khóc, trong sơn động hoàn toàn yên tĩnh.

Huyết thủy từ sau lưng hai người chảy ra ồ ạt, tụ thành một vũng, rồi chảy ra sơn động, bị mưa to ào ào giội sạch. Hồ Hỉ Mị lau nước mắt, sợ hãi nói: “Vương huynh, ngươi…”

Hạo Nhiên tránh khỏi bàn tay đang đặt trên vai của Trụ vương, cào một ít rêu trên thành động xuống, cầm lấy phần có bùn đè lên vết thương mình.

Trụ vương nói: “Cho Cô một ít”

Hạo Nhiên cả người đau đớn, nằm nghiêng trên nền đá băng lạnh, thản nhiên nói: “Ngay cả hốt bùn cũng muốn người ta hầu hạ à?”

Trụ vương không đáp, một lát sau bắt chước Hạo Nhiên hốt bùn đất, Hồ Hỉ Mị tiến lên giúp Trụ vương tháo miếng lót vai, giáp đồng xuống, lúc này Hạo Nhiên mới nhờ tia sáng, loáng thoáng thấy rõ vết thương Trụ vương. Lồng ngực thiên tử có một đạo kiếm thương sâu thấy cả xương, có lẽ là kiếm của Hoàng Thiên Hóa, xuyên suốt thân thể Hạo Nhiên, rồi đâm vào ngực Trụ vương.

“Ai giao cho ngươi?” Hạo Nhiên đột nhiên hỏi.

Hồ Hỉ Mị không ngờ Hạo Nhiên hỏi chuyện này, rúc rúc ra phía sau, đáp: “Thông Thiên…Thông Thiên giáo chủ”

Hồ Hỉ Mị núp sau lưng Trụ vương, nói tiếp: “Giáo chủ dặn ta, phải…bảo quản kỹ bảo bối này, nếu bị đoạt mất, thì không, không…”

Hạo Nhiên nói: “Ta cướp rồi đấy, ngươi sẽ thế nào?”

Vành mắt Hồ Hỉ Mị đỏ lên, đang muốn khóc thì Trụ vương nhỏ giọng nói câu gì đó, làm cho tiểu nữ hài này an tĩnh trở lại.

Hồi lâu sau, Hồ Hỉ Mị mới nhỏ giọng đáp: “Thôi được, tặng ngươi đó”

Hạo Nhiên cười lạnh: “Ngươi đâu biết đây là vật gì, để trong tay ngươi, chỉ rước lấy tai bay vạ gió”

Hồ Hỉ Mị không phục nói: “Ngươi chớ có kiêu ngạo quá, Vương huynh nói, ngươi cứu hắn một mạng, không biết lấy gì báo đáp, nếu ngươi muốn bình đồng này, cứ cho ngươi đi. Đừng tưởng là ta…”

Hạo Nhiên giương mắt nhìn qua Trụ vương, người sau khép song nhãn, như đang ngủ. Cướp đồ của một tiểu nữ hài, suy cho cùng mình đuối lý, không phản bác nữa, bèn tìm nơi hơi khô ráo nằm xuống. Hồ Hỉ Mị ngơ ngác nhìn bạo vũ như thác ngoài động, dòng chảy như lụa bạc thoi đưa qua lại, vặn vẹo ngón tay, lẩm bẩm một mình.

Trĩ kê tinh không giống sử thư ghi lại, trở thành một trong những hậu phi của Trụ vương, Hạo Nhiên thật sự bất ngờ.

lolita có ba cái tốt: giọng nói, nhu thể, dễ đẩy ngã. Hồ Hỉ Mị ngây thơ hồn nhiên, ngoại hình tiểu nữ hài mười tuổi, hoàn toàn không khớp với ghi chép lịch sử, xem ra bè cánh Đát Kỷ cũng chả phải đều là thục nữ, trĩ kê tinh này mà phối hợp cùng Lôi Chấn Tử thì quá tuyệt vời rồi, hai trăm năm mươi cộng hai trăm năm mươi, vừa vặn thành năm trăm**. Trong lúc Hạo Nhiên đang miên man suy nghĩ, lại nghe thấy lời của Hồ Hỉ Mị buồn cười, nhịn không được quay lưng cười khẽ một tiếng. [*ý nói hai đứa ngốc dễ chơi chung với nhau]

Hồ Hỉ Mị nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu, nói toàn mấy thứ hoa cỏ, một lát sau, “ộp ộp” kêu không ngừng, trời mưa cóc nhái tránh nước, tụm năm tụm ba nhảy qua trước động, trĩ kê tinh liền tỉnh táo tinh thần.

“Một con cóc nhảy qua kìa”

“Cóc đi mất rồi”

“Lại một con cóc tới nữa”

“Đi nữa rồi”

“Lại thêm con nữa tới”

“Câm miệng!” Trụ vương và Hạo Nhiên trăm miệng một lời quát.

Hồ Hỉ Mị ngậm miệng, nửa ngày sau, chỗ động khẩu ộp một tiếng,  cóc trợn con mắt như hạt đậu đen lên, dưới cằm phồng lên phồng xuống, nhìn ba tên khách không mời mà đến trong động, Hồ Hỉ Mị lại nói: “Cóc công tới rồi”

“Mẫu cũng tới luôn”

“Cóc công rinh cóc mẫu đi mất tiêu rồi”

“Lại trở về kìa”

“Câm miệng!” Trụ vương và Hạo Nhiên lại mắng cùng lúc.

Hồ Hỉ Mị bật cười, nói với Trụ vương vài câu gì đó, người sau cau mày kiếm, thật lâu sau mưa nhỏ dần, Trụ vương nói: “Hỉ Mị, ngươi dùng phép thuật tiên gia ra ngoài xem xét. Tìm Phí Trọng, Trương Quế Phương tới đây”

Hồ Hỉ Mị “Nga” một tiếng, đưa mắt nhìn Hạo Nhiên, Trụ vương nói: “Không sao đâu. Cứ đi đi”

Hồ Hỉ Mị hái không ít cỏ dại, nhánh cây, che chắn kín sơn động rồi mới yên tâm rời đi.

Mưa lại trút, Hạo Nhiên gối đầu lên cánh tay, nhìn về phía Trụ vương đang nhắm mắt.

Ân Thụ Đức gầy đi nhiều, chuyện Hoàng Phi Hổ phản bội đả kích hắn quá lớn. Tuy khí phách ngày xưa vẫn còn, nhưng lại nhiều thêm một nỗi âu lo, chỉ có Hạo Nhiên biết, từ khi Đát Kỷ nhập cung, Trụ vương bị oan uổng, hiểu lầm càng nhiều, trong lòng đau xót thực sự chẳng thua kém gì mình. Nếu cho Hạo Nhiên lựa chọn, thà tình nguyện mang thương khắp người, cũng không muốn lặng lẽ nuốt trôi quá nhiều hiểu lầm khó có thể giải thích như vậy, cái loại cảm giác uất nghẹn không thể thổ lộ, không thể phân trần này, lúc nào cũng có thể bức một người vào tuyệt lộ.

Hoặc giả áp lực của hắn, trầm trọng hơn mình rất nhiều, chí ít Hạo Nhiên từng có cơ hội đích thân chọn lựa, thậm chí còn được đổi ý hết lần này tới lần khác. Nhưng Trụ vương tựa như vĩnh viễn bị giam lỏng cầm tù, ngồi ở vị trí không mong muốn, làm những chuyện bất tình nguyện.

“Trấn quốc Vũ Thành vương…”

Đột nhiên Trụ vương lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của Hạo Nhiên.

Hạo Nhiên nói: “Hắn từng hỏi ta”

Trụ vương nói: “Không, Cô không phải nói Hoàng Phi Hổ, ngươi trở về Triều Ca, lấy công cứu giá này, lĩnh chức Vũ Thành vương”

Hạo Nhiên mới minh bạch ra, nhịn không được mỉa mai: “Hiện giờ bản thân ngươi còn khó bảo toàn…”

Trụ vương không đợi Hạo Nhiên nói hết, cắt ngang: “Ngươi nghĩ một đằng nói một nẻo”

Hạo Nhiên bắt bẻ: “Ngươi không phải ta, làm sao biết ta nghĩ một đằng nói một nẻo?”

Trụ vương mở mắt, chân thành nói: “Cô và ngươi, từng gặp nhau chưa?”

Hạo Nhiên và Trụ vương nhìn nhau chốc lát, nói: “Lê sơn, đào hoa lâm”

Trụ vương lắc đầu, chậm rãi nói: “Sớm hơn nữa”

Lòng Hạo Nhiên đau xót nói: “Chưa từng”

Trụ vương mỉm cười: “Có những người, bẩm sinh tâm thần đã gắn kết cùng một chỗ, cho dù cách xa thiên lý, khi gặp mặt, vẫn cảm thấy thân thiết bội phần, Cô và ngươi chính là như vậy”

Hạo Nhiên nhẫn nại mũi chua xót, xoay người qua, đưa lưng về phía Trụ vương, nhãn lệ rốt cuộc vô thanh rơi xuống.

“Ngươi cứu Cô trước trận hai quân, Côn Lôn, Tây Kỳ ắt sẽ xem ngươi là địch, ngươi không thể trở về…”

“Đừng nói nữa” Hạo Nhiên nghẹn ngào.

Trụ vương phớt lờ, nói thẳng: “Hôm nay ngươi thay Cô cản một kiếm, suốt đời này Cô nhất định chân thành hồi báo, quân vô hí ngôn”

“Ngươi giết chết Cao Hữu Càn, lại tàn sát sĩ tốt Ân Thương; sư phụ ta Văn Trọng sẽ không chịu để yên; nhưng không cần sợ, Cô một mình gánh chịu, chỉ cần ngươi đi theo Cô, sẽ chẳng còn ai tổn thương ngươi nữa…”

“Câm miệng!” Hạo Nhiên khóc ròng hét.

Hạo Nhiên lau nước mắt, gắng sức đứng lên, quỳ trước mặt Trụ vương, một tay lau bùn nhão trên ***g ngực thiên tử, trên vết thương vẫn không ngừng rỉ máu, Hạo Nhiên cắn răng xé một đoạn áo choàng hắc sắc của thiên tử xuống, quấn qua bả vai, băng bó kỹ càng cho hắn. Bàn tay ấm áp của Trụ vương phủ lên gò má Hạo Nhiên.

“Tên hôn quân này…” Hạo Nhiên nức nở nói: “Đồ hôn quân!” Vùi đầu vào vai Trụ vương, không còn khống chế được cảm xúc của mình nữa, khóc òa lên.

Trụ vương chỉ mỉm cười không nói, trở tay ôm lấy Hạo Nhiên, rất lâu sau mới cất tiếng: “Kiếp trước Cô và ngươi, nhất định là có một đoạn cố sự mơ hồ, tại Lê sơn vừa nhìn thấy ngươi, Cô liền sinh lòng thân thiết…”

“Đêm đó trên Lộc Đài, Cô như nhớ tới chuyện gì, nhưng lại nói không rõ ràng”

“Ngươi tên gì?” Trụ vương buồn cười: “Cô hồ đồ rồi, đến lúc này vẫn chưa hỏi tên ngươi”

“Hạo Nhiên” Hạo Nhiên nằm ngửa trong ngực Trụ vương, nhìn lên đỉnh sơn động ướt sũng, đôi tay thiên tử vòng qua trước người Hạo Nhiên, hơi thở nam tử ấm áp, an toàn. Thấp thoáng như trở về đêm tại thư phòng nọ; trở về ngự hoa viên, nụ hôn ly biệt ấy; trở về cánh cửa phía sau Đại Xích thiên nơi thiên nhân vĩnh cách kia.

Có lẽ bắt đầu từ khoảnh khắc đó, mình đã sai lầm rồi. Sai một ly, đi một dặm.

“Ta tên Hạo Nhiên…”

“Có vật hỗn thành, tiên thiên địa sinh…”

Chỉ hy vọng hoài bão này là một đời một thế. Tiếng mưa ngoài động liên miên không dứt, thân thể Hạo Nhiên chợt rét lạnh, liền cuộn tròn trong ngực thiên tử, mệt mỏi khép hai mắt.

“Đại vương để ta làm Ti mặc thôi” Hạo Nhiên lẩm bẩm: “Hạo Nhiên không cầu gì hơn”

Hàn ý từng trận đánh lại, trong thiên địa như toàn là đại tuyết mù mịt, muốn chôn vùi hết thảy, đem hắn và Ân Thụ Đức đóng băng cùng nhau. Đôi môi bị đông đến đau đớn, tay chân đều buốt giá vô cùng.

“Mọi người đều sợ lạnh”

Đó là câu nói sau cùng trước khi mất ý thức của Hạo Nhiên.

Quân Tây Kỳ phái đội truy tung như một tấm lưới, giữa đại vũ mênh mông tiến vào Kỳ Sơn. Trong cơn mưa, khắp núi đồi đều là đào binh, Phí Trọng, Cao Hữu Càn tung tích bất minh, xác thực đã bỏ mình, Ân thiên tử mất tích, Trương Quế Phương mang theo tàn binh hốt hoảng lui về Giai Mộng quan.

Khương Tử Nha vốn không muốn truy tiếp, nói: “Ý trời đã vậy, mạng Ân Thụ Đức chưa tới tuyệt lộ”

Nhưng Hoàng Phi Hổ đã giết đỏ cả mắt, làm sao cam lòng? “Thiên ý? Thê tử ta bỏ mình chính là thiên ý?” Thương thế chưa lành, rung cương sóc, tự mình lao thẳng ra khỏi soái trướng, gọi trưởng tử Thiên Hóa điểm binh đuổi theo.

Khương Tử Nha lắc đầu cười khổ, nói: “Ý Đông Hoàng chuông chính là thiên ý, ta còn có biện pháp gì?”

Dương Tiễn trầm mặc hồi lâu, đột nhiên hỏi: “Vì sao Đông Hoàng chuông lại cứu hôn quân kia?”

Tử Nha không đáp, trầm ngâm chốc lát rồi lên tiếng: “Thôi đi, ngươi và Na Tra mỗi người dẫn một đội, vào núi tìm kiếm, tiếp ứng lẫn nhau, nếu thấy tàn binh, không được giao chiến, đặt nhiệm vụ tìm Hạo Nhiên lên hàng đầu, phải bảo hộ Vũ Thành vương chu toàn”

Tức khắc phụ tử Hoàng Thiên Hóa, Hoàng Phi Hổ, Na Tra, Dương Tiễn lần lượt suất hai ngàn kỵ binh vào núi tìm kiếm. Trên lưng Na Tra vẫn còn cõng ấu tử Thiên Tường của Hoàng Phi Hổ, từ lúc cứu tiểu hài mười tuổi trên đài cao này xuống, Thiên Tường liền chịu kinh sợ cực đại, khóc nỉ non không dứt, sống chết quấn chặt cánh tay Na Tra, chẳng chịu xuống. Na Tra cũng mặc kệ, vẫy Hỗn thiên lăng bên hông, nước mưa khắp trời ào ào tách ra, cõng Thiên Tường bay tới bay lui trên bầu trời, bỏ lại đám binh sĩ dưới đất không thèm quan tâm tới, tự đi tìm Hạo Nhiên.

Thiên Tường rốt cuộc vẫn là tâm tính hài tử, cưỡi trên lưng Na Tra, không đến nửa ngày, tiếng khóc ngừng dần. Hỏi:

“Hiện giờ chúng ta đi đâu vậy?”

“Tìm người” Na Tra lạnh lùng đáp.

Thiên Tường lại hỏi: “Tìm ai?”

Na Tra im lặng, sợ Thiên Tường lải nhải, đột nhiên bổ nhào một cái, vốn muốn dọa cho nó khỏi lên tiếng nữa, ai ngờ Thiên Tường lại hưng phấn la hét không ngừng, Na Tra đầu tiên là bay ngang, sau lại lượn vòng lên xuống trên cao không, Hoàng Thiên Tường oa oa khen ngợi, trực tiếp xem binh khí giết người này thành tọa kỵ. Một lớn một nhỏ lướt qua mấy chục đỉnh núi, dừng ở phía bắc Kỳ Sơn.

Thiên Tường hiếu kỳ hỏi: “Tìm được rồi à?”

Na Tra không đáp, “Suỵt” một tiếng. Chỉ thấy trong mưa một đội quân Tây Kỳ truy cùng đuổi tận Thương binh, hai phe mấy trăm người, đánh đánh ngừng ngừng, đi vào một khe núi. Trên sườn núi cao cao ấy mơ hồ thấy được một nhân ảnh.

Quân Tây Kỳ mười phần đi hết tám, lúc chỉ còn lại hai ba mươi người thì người đã chờ rất lâu trên sườn núi cao kia lao xuống, cầm đại kiếm trong tay, tựa gió xoáy xông vào trong chiến đoàn, như chém dưa thái rau đốn ngã gần một nửa.

“Tìm được rồi” Na Tra nói.

Người nọ chính là Ân thiên tử, Trụ vương một tay vung kiếm, giận dữ hò hét, tay kia ôm một người trong ngực, cuối sơn cốc lại có một đội quân hơn trăm người nghe được tiếng đánh nhau, từ xa đuổi tới.

Chỉ thấy Trụ vương đoạt lấy một con ngựa, nâng Hạo Nhiên lên lưng ngựa, đôi môi Hạo Nhiên đã tím tái, thần trí bất thanh, dựa trước ngực Trụ vương, Na Tra nghi hoặc trong lòng, ra hiệu Thiên Tường chớ có lên tiếng, chỉ quan sát từ xa. Lát sau vươn thẳng một cánh tay ra, từ xa nhắm chuẩn một kẻ bàng quan khác trong núi rừng.

Trụ vương quay đầu ngựa, chớp mắt, quân Tây Kỳ đã vây kín hai người một ngựa.

“Là hôn quân kia!”

“Bắt lấy hắn!”

Quân Tây Kỳ chỉa thẳng đao thương, hò hét inh ỏi, phô trương thanh thế, nhưng không ai dám tiến lên khiêu chiến. Ân thiên tử cưỡi trên lưng ngựa, quát: “Cô ở ngay đây, cứ việc lên nhận chết!”

Thiên tử bễ nghễ bốn phương, khí khách tứ dật, bị oai chân long này uy hiếp, thoáng chốc quân lính tản mạn đều đứng không vững, rối rít lui ra ngoài, nhường ra một con đường. Dù một lòng muốn bắt vương, cũng chẳng có can đảm, Trụ vương đang muốn giục ngựa ly khai thì đột nhiên phía sau đám cây trên sườn núi lại chuyển ra một người.

Tam tiêm kích xoát nhiên vung lên, cán kích, cổ tay, bả vai thành một đường thẳng, xa xa chỉa hướng cổ Trụ vương, mũi kích sắc nhọn cách mi tâm thiên tử chưa tới nửa xích. Dương Tiễn cầm chiến kích, con mắt thứ ba trên trán mở ra: “Ân Thụ Đức…”

Trong thiên địa bạo vũ như thác, xối ướt toàn thân mọi người, nước mưa nhỏ giọt theo trán thiên tử, cộng thêm thủy lưu thao thao bất tuyệt, từ tam tiêm kích chảy xuống, mũi kích bạch mang lóe sáng, hơi hơi run rẩy.

Lúc này lòng bàn tay Dương Tiễn đã tràn đầy mồ hôi, mồ hôi và nước mưa trộn lẫn vào nhau, cơ hồ cầm không được vũ khí, tam tiêm kích liên tục run rẩy, Trụ vương quát lạnh một tiếng, phản thủ huy kiếm, chống chọi đầu kích, vẩy mạnh, tiếng binh nhận giao tiếp như long ngâm, vang vọng không ngừng trong sơn cốc.

Kiếm kích đồng thời thoát thủ bay ra, xoắn đến gan bàn tay Dương Tiễn nứt toác, Trụ vương một tay ôm Hạo Nhiên, đưa cánh tay thoát lực kia ra sau lưng, rút chủy thủ giắt bên hông ra, Dương Tiễn lui mấy trượng trên không trung, đưa tay vẫy, tam tiêm kích bay trở về.

“Ngươi đi đi” Hạo Nhiên khôi phục chút thanh tỉnh, vùng vẫy: “Để hắn mang ta quay về…”

Trụ vương cầm chủy thủ trước ngực, trầm giọng nói: “Chớ sỉ nhục Cô, nếu ngươi vong mạng, Cô há có thể độc sinh?”

Dương Tiễn nhìn chốc lát, nói: “Hàn độc Thiên Hóa mang không thuốc nào chữa khỏi, tên ngu xuẩn này…” Lập tức quay đầu, vỗ Hao thiên khuyển, bay đi.

Lúc này Na Tra mới thở phào nhẹ nhõm, thu cánh tay trái nhắm ngay Dương Tiễn về bên người, lượn một vòng giữa không trung, chở Hoàng Thiên Tường bay về hướng đại doanh.

Thiên tử làm như không thấy binh lính đầy đất, lùa chiến mã, “Giá!” Vó ngựa băng băng giẫm lên dòng suối do nước mưa tạo thành, phi như bay về phía bắc.

————————————-

✿ Quyển hai – LUYỆN YÊU HỒ – Hoàn ✿



PHỤ LỤC:

PHE PHÁI TIÊN GIỚI VÀ BẢNG QUAN HỆ NHÂN VẬT

Thời đại mông muội, Thông Thiên giáo chủ là người đầu tiên chứng minh được đại đạo, bản văn dùng “Thuyết pháp Hồng Quân” làm căn cứ phân chia các phe phái trong trận chiến Phong thần, có chút không khớp.

Tầng thứ nhất: Hồng Quân giáo chủ.

Tầng thứ hai: Thái Thượng lão quân (Lão Tử), Nguyên Thủy thiên tôn, Thông Thiên giáo chủ, Nữ Oa, Hồng Vân (nhân sĩ qua đường), Côn Bằng, Chuẩn Đề (Tổ sư Tây phương giáo, nhân sĩ qua đường)

Bàn Cổ nhất khí hóa Tam Thanh, cho nên Tam Thanh (Lão Tử, Thông Thiên, Nguyên Thủy) kế thừa tiên thiên nguyên khí của đại thần khai thiên, cao hơn Nữ Oa nửa bậc. Còn Hồng Quân giáo chủ là sư phụ của mấy người này. Vài ngàn năm sau, Tam Thanh khai sáng ra phe phái của riêng mình, thu nhận đông đảo môn đồ trong nhân gian, cụ thể như sau.

Tầng thứ ba:

_ Nhân tộc:

+ Côn Lôn sơn: Nguyên Thủy Thiên Tôn đứng đầu.

Nguyên Thủy Thiên Tôn (Ngọc Thanh)_____Nhiên Đăng đạo nhân, Long Cát công chúa (quan hệ huynh muội)_____Côn Lôn thập nhị tiên_____lấy Dương Tiễn, Hoàng Thiên Hóa, Thổ Hành Tôn làm đệ tử tiêu biểu cho đời thứ ba.

Phân nhánh: đệ tử thân truyền Khương Tử Nha.

+ Kim Ngao đảo: Thông Thiên giáo chủ đứng đầu.

Thông Thiên giáo chủ (Ngọc Thanh)_____Triệu Công Minh_____Kim Ngao thập thiên quân (Mạnh thiên quân, Vương thiên quân…)_____đệ tử đời thứ ba.

Phân nhánh: đệ tử thân truyền Văn Trọng.

+ Đâu suất cung: Thái thượng lão quân đứng đầu.

Vô môn đồ.

Phân nhánh: đệ tử thần bí (??? Thân phận bất minh)

_ Yêu tộc:

Nữ Oa đứng đầu, dưới trướng có vô số yêu tinh_____Đát Kỷ, Hỉ Mị, Vương quý nhân…

GIẢI THÍCH VỀ PHÁP BẢO THU ĐƯỢC TRONG QUYỂN NÀY

Siêu cấp pháp bảo:

_ Rìu Bàn Cổ: xếp thứ ba trong thập đại thần khí, là cây búa khổng lồ của khai thiên Bàn Cổ, sau khi Bàn Cổ chết, lưỡi búa hóa thành Bàn Cổ phướn, sống búa hóa thành Thái Cực đồ, cán búa hóa thành Tru tiên kiếm. Đều mang đặc tính không gian.

_ Bình Luyện yêu: xếp thứ tư trong thập đại thần khí, được tạo thành từ truyền thuyết mười hai Đại Vu chi “Thổ thần”, có khả năng hấp thụ yêu ma, cưỡng ép dung hợp rồi chế tạo chủng vật mới. Linh hồn của nó chính là thượng cổ yêu thú Quỳ xà.

Pháp bảo cấp đỉnh:

_ Thái Cực đồ: một trong bảy đại tiên thiên linh bảo, sống của rìu Bàn Cổ, pháp bảo của Huyền Đô thái thượng Đạo Đức thiên tôn, có dị năng dịch chuyển không gian, truyền thuyết có thể lấy chí nhu khắc chí cương, cách dùng còn lại không rõ.

_ Bàn Cổ phướn: một trong thất đại tiên thiên linh bảo, lưỡi của Rìu Bàn Cổ, pháp bảo của Côn Lôn sơn Nguyên Thủy thiên tôn, lúc giũ khai có thể quấn quanh hết thảy hiện vật, rồi xé thành ngàn vạn mảnh vụn.

_ Thư hùng kim tiên: một trong thất đại tiên thiên linh bảo, pháp bảo của Thông Thiên giáo chủ, sau giao cho đệ tử thân truyền Văn Trọng. Nhất thư nhất hùng, lúc triển khai tiên ảnh kín trời, mũi roi như quỷ mị. Kẻ địch không trốn vào đâu được, bảo vật hệ tiến công vật lý.

Không rõ phẩm cấp:

_ Kiếm quái lạ (kèm cả vỏ): pháp bảo của Đồng tiên sinh, uy lực khủng khiếp, cả kiếm lẫn vỏ, một kiếm có thể chém cả vùng đất thành một cái rãnh sâu.

_ Mạch lộ: diện cụ ác quỷ toàn thân đỏ thẫm, khi đeo vào có thể khiến kẻ địch vô pháp phát hiện ra mình và đồng bạn kế bên.

Pháp bảo cấp cao:

_ Đả thần tiên: vật của Nguyên Thủy thiên tôn, sau giao cho đệ tử thân truyền Thái Công Vọng, hòa tan lực tứ tượng vào trong roi, bốn mươi chín đạo phù tiết*, lúc vung có thể dẫn dắt lực phong, hỏa, đại, thủy, lưỡng lưỡng hỗ trợ, dùng uy năng tứ tượng để đả thương địch thủ. [một loại chứng từ truyền đạt mệnh lệnh, điều động binh sĩ và dùng vào các loại sự vụ của triều đình cổ đại Trung Quốc; được chế tạo từ các nguyên liệu khác nhau như vàng, đồng, ngọc, sừng, trúc, gỗ. Cũng như binh phù, hổ phù]

_ Mạc Tà bảo kiếm: bảo vật trấn sơn của Dương sơn Thanh Hư Đạo Đức chân quân, sau giao cho đệ tử Hoàng Thiên Hóa. Trạng thái bình thường chỉ có chuôi kiếm, khi ngộ địch mới biến ảo ra lưỡi kiếm ánh sáng.

_ Hao thiên khuyển: pháp bảo của Ngọc Đỉnh chân nhân, sau giao cho đệ tử Dương Tiễn.

_ Hỗn nguyên châu: pháp bảo của Cửu Long đảo Cao Hữu Càn, có thể dẫn ngược nước từ đại dương mênh mông vào.

_ Hỗn nguyên tán: pháp bảo của Ma Lễ Hồng, lúc thu có thể công, xòe mở có thể thủ, bắn ngược năng lượng trùng kích của địch nhân. Sau bị Na Tra phá nát.

_ Hắc tỳ bà: pháp bảo của Ma Lễ Hải, cửu âm thất huyền, lúc khảy đàn có thể mê hoặc tâm trí người.

Pháp bảo bậc trung:

_ Tam tiêm lưỡng nhận kích (Dương Tiễn): bách luyện cương, binh khí công kích vật lý.

_ Thanh vân kiếm: pháp bảo của Ma Lễ Thanh, lưỡi kiếm biến ảo, hư thực đan xen.

_ Hoa hồ điêu: pháp bảo của Ma Lễ Thọ, có mồm ác thú khổng lồ, có khả năng cắn nuốt vật sống. Trong cơ thể chứa axit mạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.