Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 636




Sao thế? Tối hôm trước em ăn chưa no à?
Chu Tử Dương cười trên ghẹo. Vu Lỵ Lỵ nghe xong mặt tươi cười thấp giọng giả giận:
- Đáng ghét, anh nhất định phải tới, có việc hệ trọng muốn bàn với anh.
- Được, họp xong anh sẽ tới.
Chu Tử Dương đáp ứng rất kiên quyết.
Vu Lỵ Lỵ cúp điện thoại, đang tính xem tối nay làm món gì ngon ngon, trước tiên là chăm sóc Chu Tử Dương cho tốt, sau đó mới nói tới chuyện đứa bé trong bụng, thì bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
Vu Lỵ Lỵ ra mở cửa, không ngờ không thấy ai mà chỉ thấy dưới đất có một bì thư to. Vừa cầm lên mở ra thì Vu Lỵ Lỵ lập tức biến sắc.
Trong bì thư là một CD-ROM!
Lúc này điện thoại ở phía sau vang lên, Vu Lỵ Lỵ cố dằn cơn tức giận, nghe máy:
- Cao Thiên, rốt cục anh muốn thế nào?
- Cái gì mà thế nào? Chuyện cô đáp ứng tôi không làm được, tôi cũng không làm khó dễ cô. Ở chỗ tôi có lưu lại cái gì đó của cô, trước tiên phục chế một phần cho cô tự mình thưởng thức một chút, nếu cô cảm thấy vừa lòng, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện được không?
Giọng nói Cao Thiên hết sức uể oải, xem chừng đã đoán được biểu tình của Vu Lỵ Lỵ rồi.
- Tôi sẽ không gặp anh!
Vu Lỵ Lỵ kiên quyết cự tuyệt.
Cao Thiên đang nằm trên giường, một tay ôm lấy một người con gái xinh đẹp khỏa thân, không hề có chút nóng nảy, cười hì hì nhéo nhéo hạt anh đào cô gái bên cạnh, không thèm đếm xỉa tới vẻ mặt nhíu mày vì đau của cô gái đó, giọng điệu trở nên tàn nhẫn.
- Thật không? Được lắm, lát nữa tôi sẽ đem phần biểu diễn phấn khích của cô cho gian phu của cô một phần, cho hắn biết trước kia cô lẳng lơ cỡ nào. Ha ha ha!
Cao Thiên cười điên cuồng, rồi không nói gì thêm mà cúp điện thoại, nghiêng người đè lên trên người cô gái kia, dập hết sức thô bạo.
Tiếng tút tút trong điện thoại khiến cho Vu Lỵ Lỵ lạnh lẽo cả người, tâm tình vui sướng lúc trước rơi xuống tận đáy cốc. Trở lại nằm trong phòng, Vu Lỵ Lỵ ngồi trên giường ngẩn ngơ một lúc, cầm lấy điện thoại do dự hết lần này tới lần khác mới bấm.
- Cao Thiên, rốt cục anh muốn thế nào?
Vu Lỵ Lỵ hỏi một cách lạnh lùng, Cao Thiên đang "lên đèo" ra hiệu bảo cô gái ngồi lên trên, rên rỉ hừ hừ thoải mái một tiếng mới trả lời:
- Tôi không muốn thế nào cả, chuyện cô đáp ứng cho tôi dù sao cũng phải cho tôi một lời chứ?
- Tên kia trơn như dầu mỡ, tôi có thể làm gì chứ?
Vu Lỵ Lỵ có phần hít thở không thông, tuy nhiên giọng nói rất lớn.
- Được, chúng ta không đề cập tới chuyện này nữa, tôi cũng không làm khó dễ cô. Hiện giờ tôi có một lượng hàng, cô vất vả một chuyến giúp tôi chuyển từ Nam về, lúc đó chuyện giữa chúng ta liền một bút xóa bỏ.
Cao Thiên nói xong đột nhiên rên rỉ, Vu Lỵ Lỵ nghe được rõ ràng, biết thằng này đang làm gì, trong lòng nổi lên nỗi ghê tởm.
Phụ nữ theo chính trị có ưu thế mà cũng có tệ đoan, ưu thế ở chỗ phụ nữ theo chính trị là số ít, nhà nước có chính sách ưu đãi, trong quá trình đề bạt sẽ được chú ý nhất định, tệ đoan còn lại là thường thường rất khó ngồi lên được vị trí người đứng đầu. Con đường chính trị của Cổ Tuệ Tuệ đại khái giống như thế, liên tục đi lên gắn liền với chữ "Phó", lần này cuối cùng cũng leo lên được cái ghế đứng đầu.
Một người đứng đầu đã từng loanh quanh suốt thời gian dài trên cái ghế phó, lại là một người phụ nữ, một khi ngồi lên cái ghế người đứng đầu thì có thể hiểu tâm tình sẽ phát sinh thay đổi. Cổ Tuệ Tuệ chính là như vậy, ở ban Tuyên giáo có thể nói là nói một không hai, hơn nữa càng không muốn thấy có lẫn một hạt cát nào vào trong địa bàn của mình. Vì điều này mà trước đây ngay cả phó bí thư tỉnh ủy họ Vương cũng bị nắm thóp. Chuyện nhập thường của mình gặp phải sự ngăn cản liền bị gác lại, Cổ Tuệ Tuệ liền tự kiểm điểm lại bản thân, làm việc khiêm tốn hơn so với trước kia.
Rất nhiều khi đi trước một năm so với muộn một năm khác biệt rất lớn, trước sự sụp đổ của Vương Mỗ, Cổ Tuệ Tuệ hiểu được dù cố gắng hơn nữa cũng rất khó mà qua được cái cửa tỉnh ủy. Bây giờ cơ hội tới, Cổ Tuệ Tuệ nhất định phải bắt lấy, bằng không mà trượt thì đứng lại, rồi lại phải biến hóa gì đó thì đừng kêu oan uổng.
Trưởng ban tuyên giáo tỉnh ủy theo lẽ thường đều là thường vụ tỉnh ủy, đây là ưu thế của Cổ Tuệ Tuệ. Cho nên thời gian gần đây Cổ Tuệ Tuệ liên tiếp tới Bắc Kinh, rất chịu khó vận động. Bây giờ bên trên có chuyện rồi, chỉ cần tỉnh ủy nói chuyện này một chút thì tất cả sẽ là nước chảy thành sông rồi.
Nội bộ tỉnh ủy thì chắc chắn là Hác Nam nói chuyện này thích hợp nhất, tuy nhiên trong lòng Cổ Tuệ Tuệ lại hiểu rõ, bởi vì nguyên nhân lịch sử, ấn tượng của Hác Nam đối với mình cũng không tốt. Một người lộng quyền thì sẽ không thích đồng loại, nguyên nhân là bởi vì thời điểm Vương Mỗ ngáng chân Cổ Tuệ Tuệ lúc trước, Hác Nam lại áp dụng thái độ ngầm thừa nhận.
Bởi vậy có thể thấy được câu nói "Làm việc trước tiên phải làm người" rất thích hợp trong quan trường. Trên thế giới này không có bán thuốc hối hận, cho nên Cổ Tuệ Tuệ chỉ có thể đi một lối khác. Rất nhanh chóng, cô hướng ánh mắt tập trung vào tiềm lực trên người Dương Phàm. Cổ Tuệ Tuệ cho rằng, Dương Phàm và mình có bối cảnh giống nhau, chắc là sẽ có tiếng nói chung. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Một điều mấu chốt, trong lần về Bắc Kinh vừa rồi, trưởng bối trong nhà Cổ Tuệ Tuệ nhận định Dương Phàm mới đến, cần đồng minh. Dù sao hai năm sau Hác Nam phải đi xuống, chỉ cần Dương Phàm nhìn xa một chút, sẽ chuẩn bị trước.
Đối với lời nói này của trưởng bối thì Cổ Tuệ Tuệ vẫn chỉ bảo sao nghe vậy, mặc dù cô không phải đặc biệt tin tưởng, nhưng vẫn không hề do dự mà làm theo. Đương nhiên, biểu đạt thẳng một cách quá phận thì chắc chắn không thể thực hiện. Do đó Cổ Tuệ Tuệ muốn trước tiên tạo mối quan hệ tốt với Dương Phàm, nói lý ra là nhiều lần lui tới để kéo gần quan hệ, trong công việc có nhiều báo cáo.
Chỗ mà Cổ Tuệ Tuệ mời khách là một nhà hàng tây xa hoa nhất ở trong tỉnh. Trong điện thoại Cổ Tuệ Tuệ vẫn rất tôn trọng hỏi xem có thích hợp hay không, đối với điều này Dương Phàm không hề biểu đạt dị nghị gì. Kỳ thực Dương Phàm không thích ăn cơm tây, tuy nhiên do xuất phát từ nguyên nhân muốn chiều nữ đồng chí nên mới không nói gì. Từ trong nội tâm mà nói, Dương Phàm rất thích kiểu mời khách của Thiệu Giang.
Khi màn đêm buông xuống, một mình Dương Phàm từ trên xe bước xuống, không mang theo thư ký mà tự mình bước tới cửa nhà hàng tây. Tương tự, Cổ Tuệ Tuệ cũng tươi cười đứng chờ ở cửa một mình, hai người sóng vai lên lầu ngồi xuống một vị trí gần cửa sổ. Việc làm ăn ở đây rất tốt, tới đây dùng cơm đa phần là người trẻ tuổi.
Do đó, một Dương Phàm đẹp trai mà thoạt nhìn không quá 30 tuổi đi cùng với Cổ Tuệ Tuệ đã qua 40 xuất hiện trong phòng ăn, ít nhiều làm cho những người này sinh ra ý nghĩ khác, dẫn tới một ít chỉ trỏ và khe khẽ nói nhỏ. Thậm chí còn có một số cô gái liếc nhìn với ánh mắt thông cảm và thương tiếc!
Cổ Tuệ Tuệ nhanh chóng ý thức được việc chọn ăn cơm ở đây không ổn, có phần hơi bất an liếc nhìn vẻ mặt Dương Phàm. Dương Phàm thì ngược lại vẫn hết sức thản nhiên, dựa theo lễ phép bình tĩnh kéo ghế ra cho Cổ Tuệ Tuệ.
- Mời ngồi! Quý phu nhân!
Dương Phàm cười rất tùy ý, Cổ Tuệ Tuệ cảm thấy mình đa tâm rồi.
- Ngài thật quí phái!
Cổ Tuệ Tuệ lập tức nịnh hót một câu, đồng thời còn đáp lại bằng một nụ cười.
Rất rõ ràng, nếu Cổ Tuệ Tuệ trẻ đi hơn mười tuổi nữa, thì nụ cười kiều mỵ lúc này sẽ phù hợp với tình cảnh hơn.
Dùng cơm tây có một đặc điểm lớn đó là vừa ăn vừa nói chuyện, trên thực thế Cổ Tuệ Tuệ nhanh chóng phát hiện ra, Dương Phàm và mình không có nhiều đề tài chung. Đến khi Cổ Tuệ Tuệ nhắc tới chuyện ở Bắc Kinh, biểu hiện của Dương Phàm rất bình thản, không hề tỏ ra quá hứng thú.
Cổ Tuệ Tuệ kịp thời ngừng đề tài phạm vi Bắc Kinh, thử hỏi một chút:
- Ngày thường phó bí thư Dương thích điều gì?
- Công việc nhiều như vậy, cho dù có sở thích gì cũng chỉ đành bỏ qua. Thời gian nghỉ ngơi thì lên mạng xem sách một chút.
Dương Phàm cũng không muốn cuộc nói chuyện trở nên nhạt nhẽo, thế nhưng Cổ Tuệ Tuệ nói tới chuyện người và việc ở Bắc Kinh thì thật sự là Dương Phàm biết không nhiều lắm.
Cổ Tuệ Tuệ tự xưng là tài nữ, khi nhắc tới đọc sách thì có phần tự tin, cười hỏi:
- Lúc thường phó bí thư Dương xem sách gì?
Dương Phàm cảm thấy vấn đề này hình như rất quen thuộc, thiếu chút nữa bật thốt lên trả lời:
- Chuyện xưa, tri âm.
- Sách tôi xem chủ yếu tập trung về kinh sử, việc này chủ yếu là chịu ảnh hưởng từ thầy giáo.
- Ha ha, bình thường tôi cũng thích đọc sách, phó bí thư Dương có thể giới thiệu hai quyển khi về tôi sẽ xem thử.
Cổ Tuệ Tuệ vốn định khoe khoang một loạt những sách báo mà mình đã xem qua, tuy nhiên cuối cùng vẫn thận trọng bỏ qua.
- Cái này thật không dễ đề cử, gần đây tôi đang xem "Băng giám", "Tăng Văn Chính công gia thư" (hay còn gọi là thư nhà của Tăng Quốc Phiên), Trưởng ban Cổ nếu có hứng thú có thể tìm xem.
Dương Phàm cười nói, vẻ mặt Cổ Tuệ Tuệ hơi cứng nhắc một chút, nhất thời không nghĩ ra hai quyển sách này là đại tác phẩm của ai. Vốn đang muốn thể hiện một chút để tìm đề tài chung, kết quả, hai quyển sách mình còn chưa xem qua, thậm chí ngay cả tác giả là ai cũng không biết. Điều này thật là hơi xấu hổ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.