Sủng Thê Làm Hoàng Hậu

Chương 25: Canh hai - Tâm tư




Xâu chim sẻ thứ hai cũng được nướng kỹ. Chân Bảo Lộ vốn muốn chia cho Tiết Nhượng. Nhưng chim sẻ nướng quá thơm, nàng đành phải da mặt dày ăn toàn bộ vào trong bụng. Dù sao, bộ dáng của Đại Biểu Ca cũng có vẻ không đói bụng.

Ăn được không sai biệt lắm, Hương Hàn canh chừng cách đó không xa bắt đầu thúc dục. Chân Bảo Lộ vội phản ứng lại, đứng lên nói: "Đại Biểu Ca, ta phải trở về rồi, bằng không tỷ tỷ sẽ lo lắng lắm."

Tiết Nhượng cũng đứng dậy theo, nói: "Ta đưa ngươi."

Chân Bảo Lộ lắc đầu: "Không cần, đã có Hương Hàn ở đây rồi." chuyện hôm nay, hai đời của nàng gộp lại cũng chưa từng trải qua, cũng không cần nói, sau khi vì kích thích mà ăn ngốn nghiến quá nhanh, buồn phiền trong lòng nàng đã sớm quét đi sạch sành sanh.

Mà lúc này, nàng nhìn vị Đại Biểu Ca này tất nhiên thuận mắt hơn: "Hôm nay cám ơn Đại Biểu Ca, ta đi trước."

Nàng cười với hắn, rồi nhấc váy bước đi.

Tiết Nhượng lẳng lặng đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng tiểu cô nương đi xa, thế này mới đột nhiên mỉm cười.

Chân Bảo Lộ biết trên người mình toàn mùi thịt nướng, nếu bị tỷ tỷ nhìn thấy, nhất định sẽ không thể gạt được, đang định sau khi về phòng sẽ kêu Hương Hàn chuẩn bị nước, tắm rửa thật tốt.

Nào biết nàng vừa mới đi vào, đã thấy tỷ tỷ ngồi trên ghế hoa hồng, đang chờ nàng đây mà.

Lúc này Chân Bảo Lộ mới chậm chạp đi tới: "Tỷ tỷ..." Nàng sợ tỷ tỷ tức giận, liền giải thích chuyện đã cùng Tiết Nhượng ở cùng một chỗ, sau khi nói xong thì nháy mắt nói, "Tỷ tỷ sẽ không tức giận chứ?"

Chân Bảo Quỳnh thấy dáng vẻ của muội muội lúc này, cùng với bộ dáng như trái cà tím héo queo hồi nãy thật hoàn toàn bất đồng, khi đó nàng còn lo lắng một mình muội muội bị ủy khuất, mới qua một lát mà vẻ mặt lại tươi cười rồi. Nghĩ đến việc cùng Tiết biểu ca một chỗ vô cùng tốt.

Tuy Chân Bảo Quỳnh có nghi vấn, nhưng tâm tình muội muội đang tốt, nàng cũng thấy vui vẻ theo.

Nàng nói: "Trở về là được rồi." Nói xong, mới ngửi được mùi trên người muội muội, nhăn mày hỏi: "Sao có mùi gì vậy?"

Chân Bảo Lộ không giống Chân Bảo Quỳnh sẽ không nói dối, nàng có tí khôn vặt, thời điểm nói dối ánh mắt vẫn sạch sẽ trong suốt, không hề nhìn ra là gạt người. Nhưng đối mặt với tỷ tỷ, nàng không nghĩ muốn dấu diếm, liền thật cẩn thận đem chuyện khác người hôm nay kể với tỷ tỷ.

Quả thực, Chân Bảo Lộ vừa nói xong, Chân Bảo Quỳnh liền mở to hai mắt nói: "Các ngươi làm sao... Làm sao có thể..." Đây là nơi Phật Môn thanh tịnh. Nhìn khuôn mặt cười khanh khách của muội muội, Chân Bảo Quỳnh bất đắc dĩ nói, "Về sau không được như vậy nữa. Có thể có người nhìn thấy thì sao?"

Nàng biết tỷ tỷ không nỡ trách phạt nàng.

Chân Bảo Lộ mỉm cười ngồi xuống, cầm lấy ly trà sứ trắng đặt trên bàn muốn uống, đã thấy Chân Bảo Quỳnh nói: "Nước này nguội rồi." Nói xong thì bảo Bích Trúc bưng tới một ly trà nóng.

Chân Bảo Lộ nhu thuận "Ồ", lúc này mới nhận lấy ly trà nóng uống vào mấy ngụm, nói: "Tỷ tỷ yên tâm đi, ta để Hương Hàn trông chừng, chỗ đó rất khuất, sẽ không có người khác đi tới."

Chân Bảo Quỳnh thở phào nhẹ nhõm, nói: "Vậy là tốt rồi." Nhưng vừa nghĩ tới Tiết Đại Biểu Ca trầm ổn này của nàng, thế mà cả buổi tối cùng chơi đùa với muội muội, thật sự là không thể tưởng tượng. Nàng và Đại Biểu Ca cũng không thân cận được như thế, có muốn trách, cũng không tiện trách hắn. Chỉ có thể nói với muội muội, "Lần sau không được vậy nữa."

Chân Bảo Lộ gật đầu: "Ta nghe tỷ tỷ."

Tỷ muội hai người nói chuyện, rồi rửa mặt lên giường. Chân Bảo Lộ vốn không thích ngủ cùng người khác, nhưng từ lúc cùng tỷ tỷ thân cận tới nay, cảm thấy bên cạnh có người phá lệ yên tâm. Nàng nằm trong chăn, do tỷ tỷ cẩn thận dịch góc chăn cho nàng, nghiêng đầu, mở to mắt nhìn tỷ tỷ bên cạnh.

Chân Bảo Quỳnh nhìn vào ánh mắt của muội muội, giọng nói êm ái: "Mệt mỏi cả ngày, mau ngủ đi."

Chân Bảo Lộ chỉ a, nghĩ tỷ tỷ thật tốt, ngày sau phải gả cho người khác, quả nhiên có chút luyến tiếc. Nhưng Tống Chấp lại là vị hôn phu khó có được. Chân Bảo Lộ nhích người tới gần, nhẹ nhàng cọ vài cái, lẩm bẩm nói: "Tỷ tỷ..."

Lần tới nếu thật sự muốn chọn vị hôn phu, nàng nhất định phải chọn gần phủ Trung Dũng Hầu một chút.

.

Ngày kế dùng điểm tâm, Chân Bảo Lộ nhìn thức ăn chay cùng một màu, mặc dù ăn ngon, nhưng làm sao so được với chim sẻ nướng thơm ngon tối hôm qua? Nhưng hôm nay nghĩ đến, quả nhiên thật có lỗi.

Chân Bảo Lộ cảm thấy áy náy, mặc niệm vài câu a-di-đà phật, nhìn lão thái thái đều có chút chột dạ.

Mà bởi vì hôm qua Chân Bảo Quỳnh được Bành ma ma nắn gân chân cho, hôm nay thế nhưng có thể đi lại, chỉ là phải đi chậm một chút, cũng không thể đi quá lâu. Như vậy, Chân Bảo Lộ cũng không tức giận Tam thẩm nữa, dù sao Tam thẩm cũng bởi vì thật lòng quan tâm tỷ tỷ.

Nhưng kêu nàng tỏ ra thông minh khéo léo trước mặt Tam thẩm, Chân Bảo Lộ tự hỏi là làm không được.

Tiết Thị cũng đang tức giận, lúc này thái độ đối với Chân Bảo Quỳnh cũng lạnh nhạt.

Sau khi ăn xong đồ ăn sáng, Chân Bảo Quỳnh mới tới xin lỗi Tiết Thị, nói: "Tam thẩm, tối hôm qua là cháu không đúng, thẩm đừng nóng giận, được không?"

Xưa nay Tiết Thị là người ăn mềm không ăn cứng, bà cũng thật tình yêu thương Chân Bảo Quỳnh, lúc này thấy cháu gái nhu thuận dịu ngoan mềm giọng xin lỗi bà, trong lòng cũng mềm nhũn. Nhưng vì mặt mũi, nên mạnh miệng nói: "Hôm qua không phải một lòng che chở muội muội bảo bối của ngươi sao?"

Chân Bảo Quỳnh mỉm cười. Dung mạo của nàng quá giống mẹ đẻ, mà Tiết Thị và mẫu thân của nàng còn là tỷ muội ruột thịt, hai người này đứng chung một chỗ, nếu người ta không biết, tất nhiên sẽ cho rằng là mẹ con. Chân Bảo Quỳnh còn thật sự nói: "Tam thẩm, cháu biết thẩm có chút hiểu lầm với Tiểu Lộ. Nếu thẩm hiểu rõ con người của nàng, nhất định sẽ thích nàng. Thẩm nhìn đi, ngay cả lão tổ tông cũng không phải từ từ thích Tiểu Lộ rồi sao?"

Tiết Thị cũng cười: "Ngươi chính là quá thiện lương. Ta không cần hiểu rõ, cũng biết tiểu nha đầu kia có đầy ý nghĩ xấu."

Chân Bảo Quỳnh vội nói: "Tam thẩm!"

Tiết Thị hiểu ý, nói: "Thôi, ta không nói muội muội bảo bối của ngươi nữa được chưa?"

Rõ ràng là một trưởng bối, tính tình lại giống đứa bé. Chân Bảo Quỳnh hết cách với Tam thẩm, lại nói tiếp: "Tam thẩm, coi như cháu van người. Tâm tư Tiểu Lộ rất mẫn cảm, nếu Tam thẩm thật sự không thể nào thích Tiểu Lộ, cũng xin người về sau... không cần nói ngay trước mặt nàng, có được hay không?"

Tiết Thị còn muốn nói điều gì, nhưng nhìn gương mặt của cháu gái nghiêm túc như vậy, cũng thôi, nhíu mi bất đắc dĩ nói: "Được rồi, ta chìu theo ngươi đó." Nói xong lại nhắc tới, "Chân ngươi còn bị đau, nhanh về nghỉ ngơi đi, chớ có đi tới đi lui."

Chân Bảo Quỳnh mỉm cười đáp dạ, được nha hoàn đỡ về sương phòng của mình.

Tiết Thị cảm thấy còn chưa ổn định, quay sang nói với Bành ma ma bên cạnh: "Cũng không biết nha đầu kia cho Quỳnh nhi uống thuốc gì, nhìn xem đi, ta chỉ nói muội muội nàng vài câu, nàng đã sốt ruột. Bành ma ma, ngươi còn nhớ chứ, trước đây Quỳnh nhi và ta giống như hai mẹ con vậy, nay đảo ngược lại..."

Bành ma ma là người hiền lành, nét mặt già nua mang theo ý cười, nói: "Kỳ thật Tứ tiểu thư nói cũng không phải vô lý, trước mắt cảm tình tỷ muội giữa Lục tiểu thư cùng Tứ tiểu thư được vậy, cũng là một chuyện tốt. Vả lại, lão nô nhìn thấy, Lục tiểu thư rất đáng yêu, nếu là lão nô, cũng không muốn một đứa bé đáng yêu như thế chịu chút ủy khuất gì."

Tiết Thị bất mãn nói: "Ngươi đúng là bị hồ đồ rồi. Ngay cả sinh ra từ trong bụng một mẫu thân, còn chưa chắc có thể thật tình, huống chi là sinh ra từ kế mẫu?"

Nhất thời Bành ma ma cũng không dám nói nữa, chỉ thoáng nghiêng mặt sang bên, nhìn thấy tiểu cô nương lẳng lặng đứng ở hành lang, thế này mới đổi sắc mặt, hướng về phía Tiết Thị nói: "Phu nhân, nhìn xem..."

Tiết Thị giương mắt nhìn lên, thấy là Chân Bảo Lộ, cũng thấy nao nao.

Nhưng Tiết Thị nhanh mồm nhanh miệng, không chột dạ chút nào, thản nhiên nói: "...Để nàng nghe thấy cũng tốt, hiểu được tỷ tỷ nàng thương nàng bao nhiêu."

Chân Bảo Lộ chậm rãi bước tới, ngẩng đầu nhìn Tiết Thị nói: "Tỷ tỷ đối đãi tốt, trong lòng cháu tất nhiên biết rõ. Tam thẩm, mặc dù tỷ tỷ và cháu không phải sinh ra từ một mẫu thân, nhưng nương đối xử với tỷ tỷ so với cháu còn tốt hơn, không phải thẩm không biết."

Tiết Thị nói: "Nương của ngươi đối tốt với Quỳnh nhi, tất nhiên ta biết. Nhưng ngươi dám nói, trong lòng ngươi không có không thoải mái sao?" Tiểu cô nương ở tuổi này, nhìn nương của mình đối tốt với tỷ tỷ hơn chính mình, lại có thể không hề có khúc mắc mà ở chung cùng tỷ tỷ, bà không tin chút nào. Bởi vì điều này, Tiết Thị mới phát giác tiểu cô nương năm đó không hề đơn giản như ngòai mặt vậy. Thí dụ như chuyện của Nhị tẩu Trình Thị lần trước, tuy Trình Thị gieo gió gặt bảo, nhưng vì một đứa bé mà bản thân chịu thiệt thòi như vậy, tuyệt đối không phải Trình Thị quá ngu."

Chân Bảo Lộ biết bụng dạ Tam thẩm thẳng thắn, cũng nói thẳng: "Lúc trước xác thực cháu có để ý. Người chắc cũng hiểu, từ lúc còn nhỏ tỷ tỷ đã nhu thuận, nương đối tốt với nàng, cũng không có sao. Chỉ là cháu...chỉ là mình làm chưa đủ tốt thôi."

Tiết Thị nao nao, nhẹ nhàng a một tiếng.

Lại nghe Chân Bảo Lộ nói: "Tam thẩm không quen nhìn cháu, chỉ là do thái độ của cháu đối với tỷ tỷ lúc trước, nói vậy cũng còn một nguyên nhân, là vì chuyện tình ở lần thi khảo nghiệm trước đó. Tam thẩm là người lớn, phải rõ hơn so với đứa bé như cháu, chuyện này rốt cuộc là lỗi của ai, Tam thẩm hiểu trong lòng. Ban đầu cháu nghĩ rằng, hy vọng một ngày nào đó Tam thẩm sẽ có thể thay đổi cái nhìn về cháu, nhưng bây giờ, cũng không cần thiết nữa. Tam thẩm thích nghĩ cháu như thế nào thì cứ nghĩ vậy đi, dù sao chỉ cần có tỷ tỷ tin cháu là được."

Tối hôm qua bởi vì Tam thẩm nói mấy câu mà nàng cảm thấy khó chịu, phần lớn nguyên nhân là vì còn ôm ấp hy vọng với Tam thẩm. Lúc này Chân Bảo Lộ đã nghĩ thông rồi ---- bảo vệ những người thật sự quan tâm đến mình là được. Còn lại nghĩ nàng thế nào thì thế đó đi.

Chân Bảo Lộ thoáng quỳ gối, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tràn đầy vẻ quật cường, nói: "Tam thẩm, Tiểu Lộ xin lỗi không tiếp được nữa."

Tiết Thị bị Chân Bảo Lộ nói mấy câu khiến cho nghẹn á khẩu không trả lời được, khi phản ứng lại mới lẩm bẩm nói: "Quả nhiên là nhanh mồm nhanh miệng..." Nhưng bởi vì tính tình thẳng thắn thành khẩn trực tiếp này, làm cho Tiết Thị cảm thấy nên nghĩ lại.

Chẳng lẽ...bà thật có thành kiến quá sâu với cháu gái nhỏ này?

.

Chân Bảo Lộ nói xong mấy lời này với Tam thẩm cũng coi như là không xem bề trên ra gì, liền bắt đầu hối hận. Tỷ tỷ nàng kính trọng Tam thẩm như vậy, nàng còn chọc giận Tam thẩm, đến lúc đó tỷ tỷ bị kẹp ở giữa sẽ thấy khó xử.

Nhưng nàng không nhịn được.

Chân Bảo Lộ hối hận nhíu mày.

Chân Bảo Lộ không tránh được suy nghĩ nhiều, mà Chu thị phủ Trường Trữ Hầu dẫn một đôi trai gái tới dâng hương, biết được lão thái thái đã ở đây hai ngày này, liền lại đây ân cần thăm hỏi. Chân Bảo Lộ thân là vãn bối, tất nhiên phải đi qua, vừa vào phòng thì thấy lão thái thái và cữu mẫu Chu thị đang trò chuyện.

Còn Từ Thừa Lãng biểu ca thì đứng bên cạnh Chu thị.

Chân Bảo Lộ tiến lên hành lễ chào hỏi, lão thái thái nhìn Chân Bảo Lộ, thái độ đối với lúc ăn trưa hôm qua đã thay đổi, khẽ mỉm cười nói: "Hôm qua còn nghe Tiểu Lộ nhắc tới Từ biểu ca, nhìn xem, hôm nay Từ biểu ca của ngươi đã tới rồi. Còn không mang Từ biểu ca đi ra ngoài dạo một chút?"

Từ Thừa Lãng mặc cẩm bào màu xanh ngọc, ánh mắt nhuộm ý cười, nghe lời này của lão thái thái, trên mặt ý cười càng sâu hơn.

Nhưng Chân Bảo Lộ nghi hoặc. Nàng giương mắt nhìn lão thái thái, thầm nghĩ: "Nàng nhắc tới Từ biểu ca khi nào vậy? Cho dù nàng thật sự nghĩ đến Từ biểu ca, cũng sẽ không nhắc tới trước mặt lão tổ tông nha?

Bất quá Chân Bảo Lộ cũng không phải đứa ngốc, nếu lão thái thái đã nói như vậy, chỉ có thể cười khanh khách quay sang nói với Từ Thừa Lãng: "Từ biểu ca, Tiểu Lộ dẫn ngươi đi bái Bồ Tát."

Hôm nay Chu thị mặc một thân bối tử màu đỏ tía dùng chỉ bạc dệt hoa mẫu đơn, chải búi tóc uy đọa, cài trâm Thúy Vân, rất là tự nhiên hào phóng.

Mang trên mặt ý cười khéo léo, nhưng nghe đến lời nói của lão thái thái, sắc mặt thoáng khựng lại.

Chu thị rũ mắt, nhìn thoáng qua Chân Bảo Lộ trước mặt, ngày ấy ở lễ tắm ba ngày, lời nói của mẹ chồng còn văng vẳng bên tai. Tuy nói cuối cùng không có đoạn sau, nhưng Chu thị ngẫm lại liền cảm thấy lo lắng.

Nay, ngay cả Chân lão thái thái cũng có chút yêu thích đứa cháu gái Chân Bảo Lộ này, còn muốn con trai của mình thân cận với Chân Bảo Lộ, nếu cứ như vậy, lão thái thái của hai nhà đều có ý tứ này, nhi tử của mình...

Chu thị không thích con trai của mình chung đụng với cháu gái bên ngoại này, nhưng bây giờ lão thái thái đã lên tiếng, mình làm sao còn dám nói cái gì đó, chỉ cười cười nhìn nhi tử nói: "Vậy thì đi ra ngoài cùng Tiểu Lộ một chút đi, ngươi là biểu ca, cần phải chăm sóc tốt Tiểu Lộ." Sau lại bổ sung, "Đừng ham chơi, nhớ về sớm."

Từ Thừa Lãng mỉm cười gật đầu, cực kỳ lễ phép quay sang chào lão thái thái, rồi sau đó mới nói với Tiểu Biểu Muội: "Lộ biểu muội, chúng ta đi thôi." Nói xong, tựa như lúc trước thuận thế nắm tay Tiểu Biểu Muội.

Chân Bảo Lộ hơi sững sờ, cúi đầu nhìn tay hai người đang nắm, lại ngẩng đầu nhìn thiếu niên có nụ cười ấm áp bên cạnh, tùy ý hắn dẫn mình đi ra ngoài.

Lão thái thái ngồi trên ghế chủ vị, nhìn hai đứa nhỏ, lẩm bẩm nói: "Nhìn xem đôi biểu huynh muội này, thanh mai trúc mã, cảm tình thật tốt."

Chu thị hơi không yên lòng, chậm rãi tươi cười, nói: "... Đúng vậy. Tính tình Lãng nhi chính là như thế, đối với tất cả biểu muội đều thân thiết như vậy."

Lão thái thái nhìn biểu tình của Chu thị, thì hiểu rõ ra, rồi cười cười, giơ tay cầm ly trà lên, uống một ngụm trà xanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.